Re: Những lá thư...
Chỉ muốn viết thôi, không cho ai cả... ^^
Mọi chuyện đang dần thay đổi, thay đổi nhiều quá...
Mình cũng thế . Thay đổi một cách chóng mặt, mà ngay cả bản thân mình cũng không hiểu mình thay đổi như thế nào. Dường như con người trc kia của mình đã biến mất rồi hay sao ý. thay vào đó là mình bây h đây.
Trưởng thành hơn, nhưng tính cách đổi thay nhiều quá...
Mình là 1 đứa đc nhiều ng nói là cá tính mạnh hơn nữ tính. đúng thế. Trc đây thì nó là "nam tính" . Bây h nó là "cá tính" , nhưng nữ tính thì càng ngày càng rõ rệt . mình ko thích thế ! Cảm giác dường như mình đánh mất con ng mình, đánh mất cái nét riêng biệt , dần dần cái cá tính bị thay bởi cái gọi là nữ tính. Thay đổi từ cách ăn mặc, đầu tóc, cử chỉ, ngôn ngữ... . Tất cả đều thay đổi ... Nhưng sao ko thích mà vẫn cứ bị chi phối nhỉ ? Hồi trc có bao h mình để tóc xõa đâu, có bao h mặc áo bó đâu ? Toàn quần hộp thôi :-< . Nhưng sao bây h ... ? Vì cái j nhỉ ? Vì con gái là phải nữ tính ah ? Không biết nữa, nhưng mình đã thay đổi ! Rất nhiều !
Thứ 2 là đến tính cách . Năm ngoái mình là 1 đứa hồn nhiên vô tư, ít khi để bụng, trẻ con, hay cười hay nói lắm cơ mà nhỉ ?! Sao năm nay lại khác thế này ? Gặp mọi ng ko còn chạy ra tí tớn đc, ko còn toe toét cười đc, ko còn trẻ con đc nữa . Sao lại thế ? Sao mình lại trở nên trầm hơn thế ? đúng, rất trầm. Từ 1 đứa như thế, 1 đứa to mồm đi đến đâu là hò hét thành 1 đứa nói ít đi, cười ít đi, thích làm việc 1 mình, thích ở 1 mình... 1 đứa onl suốt ngày tìm mống để chat thành 1 đứa chỉ thích để invi mỗi lần onl . Mình là 1 đứa hòa đồng và chưa 1 lần lo lắng khi giao tiếp vs mọi ng. Nhưng h sao lại có trục trặc thế nhỉ ? Mình ko biết nói chuyện vs con trai như thế nào . Nếu ng nói chuyện vs mình ko phải là 1 ng nói nhiều thì mình không thể, không thể nói chuyện đc. Mình ko biết nói gì. Mình rụt rè hơn. Mình thu mình lại hơn. Mình không nói vs mọi ng rằng ai có chuyện buồn thì chia sẻ vs mình nữa, cho dù mình rất muốn thế. Mình cảm thấy như mình đang tách mình ra... Xa cái sự ồn ào của cuộc sống...Uh có lẽ mình là mảng màu đen thật, màu j hòa vào cũng thật khó...
Rồi mình, từ 1 đứa chơi bời, h chăm chỉ hơn, cần mẫn và tham vọng hơn. Tốt ! Cái đấy ko có j là xấu cả ! Rất tốt là đằng khác. Chỉ có điều nó làm mình thay đổi thôi...Thay đổi rất nhiều...
Mình muốn tìm lại con người trc kia của mình. Mình muốn lại là chính mình trc kia, muốn nhõng nhẽo như trc, muốn đc cùng học tập và làm việc trong môi trg mang tính chất cộng đồng như trc. Muốn đc trẻ con, muốn đc ko suy nghĩ, muốn đc sống vô tư và thoải mái, muốn đc giải thoát khỏi cái màu đen u ám.... Nhưng cuộc sống thay đổi, mình đâu thể đứng dậm chân , mãi mãi là mình đc...?
Và như theo con ng mình bây h, mình chỉ muốn đc rời xa khỏi nơi thành phố ồn ào này, muốn đc ở 1 mình , thật yên tĩnh... Xung quanh mình chỉ có sự bon chen , sự dối trá, sự chạy đua sao ? Chẳng lẽ ko thể có đc 1 khoảng lặng trong cuộc sống ? Chẳng lẽ ko thể có đc 1 nơi cho mình ? Hay mình đang chậm lại so vs dòng chảy cuộc sống này ? Mình đang tách mình ra chăng ... ?
Cảm thấy cô đơn và lạc lõng thế !
Liệu có lại là mình đc ko ? BMT ở đâu ...?
BMT ở đây này, ngay bên cạnh mình thôi ! If u try, u'll find !
Think that, so always be like that !
Aya !!!