nghệ thuật tha thứ

Nguyễn Cẩm Vân
(kike)

Ban tranh ảnh
Một người cứ luôn luôn bị tỉnh dậy vào buổi đêm, vì một giấc mơ cứ lặp đi lặp lại. Anh ta thấy mình bơi trong một cái hồ, bơi giỏi như một vận động viên. Tuy nhiên, cái hồ rất rộng mà chân tay anh ta thì mỏi, anh ta khó lòng bơi tới được bờ. Bỗng nhiên, cha anh ta bơi thuyền đến gần, đưa tay ra, bảo anh ta bám lấy. Anh ta nhớ lại hồi nhỏ thường bị bố mắng mỏ, thậm chí đánh đòn, nên mỉm cười khô khan và nói : “Cảm ơn bố, cứ kệ con !”.

Anh ta bơi tiếp, cố hết sức hướng về phía bờ. Rồi anh ta nhìn thấy một người khác bơi thuyền lại gần. Ðó là cô em gái. Cô em gái quăng một chiếc phao về phía anh ta và bảo : “ Anh dùng phao đi !”. Nhưng nhớ lại rất nhiều lần cô em gái hỗn hào ương bướng cãi lời mình, anh ta lắc đầu và xua tay.

Sau những nỗ lực lớn lao, cuối cùng anh ta cũng vào được đến bờ. Anh ta nằm vật ra trên bãi cát ướt, sự mệt mỏi làm đầu óc trở nên lơ mơ, còn chân tay thì không cử động nổi. Một đám đông người tụ tập quanh anh ta. Khuôn mặt nào anh ta cũng thấy quen. Ðó là gia đình, họ hàng, bè bạn của anh. Người thì muốn đưa anh vào bệnh viện, người thì muốn đốt lửa, người thì muốn lấy bộ quần áo khô và khăn cho anh lau… Nhưng cứ khi mỗi người định làm gì, anh ta lại nhớ lại những khi con người đó đối xử không tốt với mình. Và “Không, cảm ơn”- Anh ta lại nói – “Cứ kệ tôi”. Anh gượng đứng dậy, quần áo ướt sũng, dính đầy cát, chân tay rã rời, mệt mỏi đi xa đám đông.

Sau khi liên tục nằm mơ thấy giấc mơ đó trong vòng vài đêm, anh ta liền đi hỏi bà, người duy nhất chưa bao giờ làm gì không tốt với anh, và người mà anh tin tưởng sẽ không bao giờ làm gì không tốt với anh cả.

- Bà không phải là người biết ý nghĩa của những giấc mơ – bà anh nói – Nhưng bà nghĩ cháu đang giữ trong đầu quá nhiều bực bội và hằn học.

- Bực bội ư? Hằn học ư ? Không thể thế được ! – Anh ta kêu lên - Nếu có thì cháu phải cảm thấy chứ !

Bà của anh ngồi yên và bình tĩnh đáp :

- Những cố gắng của cháu và hồ nước trong giấc mơ chính là những gì cháu đang phải cố gắng trong tâm trí cháu. Cháu cần sự giúp đỡ, cháu muốn được quan tâm, nhưng cháu thấy không ai đủ tốt cho cháu tin tưởng. Cháu đã bơi được tới bờ một lần, nhưng còn những lần khác thì sao ? Sự tha thứ không phải là những điều mà chúng ta làm cho người khác, mà chúng ta làm cho chính chúng ta đấy thôi. Vì khi chúng ta không tha thứ, có phải là chúng ta đã xây dựng trong tâm trí mình những bực bội và tức giận ngày càng lớn đó không ?

Có một câu nói : “Bạn không phải là người hoàn hảo, nên bạn cũng có những sai lầm. Nếu bạn tha thứ những sai lầm của người khác đối với bạn, bạn cũng sẽ được những người khác tha thứ những sai lầm của bạn”.

<chôm by kike> :)>-
 
Chẳng có gì là đầy đủ cả,chỉ có những sai lầm có thể tha thứ hay không thôi!và bạn có muốn tha thứ hay không thôi :)
 
sao bạn Vân chôm chỉa lắm quá chẳng có cái gì là của mình cả [-x
 
Nguyễn Cẩm Vân đã viết:
“Bạn không phải là người hoàn hảo, nên bạn cũng có những sai lầm. Nếu bạn tha thứ những sai lầm của người khác đối với bạn, bạn cũng sẽ được những người khác tha thứ những sai lầm của bạn”.

:> :> :> :)>- :)>- :)>- :)>- ;) ;) ;) ;) chính xác =D> =D> =D> =D> =D> =D> =D>
 
ko..cái gì cũng nên tha thứ...còn những thứ gọi là mù quáng thì mình ko chơi với nó nữa...:D tớ nghĩ tha thứ là 1 sự giải thoát cho bản thân mình thôi...còn với nguời mà mình tha thứ thì câu chuyện vẫn luôn tồn tại với họ...ko nên để những thứ khó tiêu trong lòng
 
đã tha thứ mà còn nghĩ thế thì chưa phải là tha thứ :p nói chung vấn đề này khó tả,...mình chấp nhận và cho wa những điểm xấu hình như cũng là 1 sự tha thứ :p ko bit có đúng ko...con bạn mình từng nói:" nhiều khi phải biết tìm và chung sống với những điểm tốt của 1con nguời,còn những điểm xấu nếu ko động tới mình thì cũng chẳng cần care làm gì" :p ,...và bi h bị ảnh hưởng
 
tha thứ tất cả những gì có thể tha thứ....
ta có thể nhìn thấy sai lầm của họ cũng có nghĩa là ta có thể nhìn thấy sự cố gắng của họ....vậy tại sao ko thể tha thứ cho những sai lầm đã qua khi mà họ đã cố gắng:))
 
Tha thứ = quên ??? :-/ :p
<đang tích cực câu bài như kike :)) :">
 
đã nhiều lần tha thứ nhưng hình như không có kết quả tốt đẹp như đúng ý nghĩa của từ "tha thứ " đâu mọi người ạ.
nếu ta thật lòng yêu quý một người và sẵn sàng bỏ qua lỗi lầm thì không nói làm gì , nhưng giả sử đó là người ta không có thiện cảm, ta tha thứ cũng chỉ là một cách thể hiện rằng ta cao thượng , ta bao dung , chứ chưa chắc ta là người độ lượng. thế nên khi người đó phạm một lỗi khác với ta , ta sẽ nảy sinh một ý nghĩ tiêu cực rằng nó không xứng đáng với ta , rằng nó vô ơn , ta đã "bố thí" cho nó một lần tha thứ , tại sao nó vẫn phạm lỗi . ta sẽ đi than thở , kể lể với mọi người : rằng nó là người chẳng ra gì , rằng từ rày về sau không bao giờ tin tưởng cũng như tha thứ cho nó nữa. cuối cùng , ta mới là kẻ không đáng được tha thứ, ta cũng chẳng hơn gì cái kẻ mà ta đang nói xấu kia .
kinh nghiệm rút ra : có một lần tui cũng giận một người lắm vì đã trễ hẹn với tui mà không một lời giải thích , trong khi chờ đợi đầu óc tui nghĩ đủ thứ xấu xa về người kia , rồi tự hứa rằng không bao giờ nói chuyện giờ giấc với nó nữa , thậm chí sẽ không thèm nói chuyện với nó trong 1 tháng luôn. sau khi chửi bới nó (nghĩ trong đầu thui) được hơn 30' , tự nhiên thấy mình tội lỗi quá , nó chỉ trễ hẹn thui , mà hôm đấy cũng chỉ là hẹn để nói chuyện gẫu với nhau chứ có phải cái gì to tát đâu , nó không báo được cho mình thì chắc là nó có chuyện, mình ngồi nghĩ xấu cho nó , chửi bới nó ---> mình mới là dã man, nó là bạn thân cơ mà . thế là tui ngồi một mình vạch ra những lí do vì sao nó không đến :
+ nó bị đâm xe!!!
+ nó bị mẹ cấm đến (điện thoại nhà mình lại khó liên lạc)
+ nó có việc đột xuất của gia đình
+ bạn của nó cần nó giúp đỡ
+ ....
nghĩ đến thế thì cũng đỡ giận nó được một nửa , lần sau gặp nó , nó vẫn dễ thương như vậy , hóa ra hôm đấy bạn của nó hỏng xe , nó phải khênh xe giúp bạn gần 3km mới có chỗ sửa , tự nhiên thương nó , bạn tốt.
đấy , nếu ngay lúc đấy mà tự bắt mình tha thứ cho nó mà chưa biết lí do thì mình sẽ vẫn còn nhiều ấm ức , thế nên hãy nghĩ ra những nguyên nhân
khiến họ phạm lỗi trên cơ sở nghĩ họ là những người tốt , mình sẽ thấy những lỗi lầm đó mình cũng đã từng mắc phải và thực sự mình cũng là người tốt và đáng được tha thứ . tóm lại , phải đặt mình vào hoàn cảnh của họ mới hiểu được vấn đề!
 
Mai Hồng ơi,em kết cái cô gái trong ava của bác wá à :D
 
tha thứ cho người khác cũng là tạo cho mình một sự độ lượng một sự khoan dung theo đúng nghĩa của nó.
 
Nhiều khi mình chỉ thấy tha thứ nhiều quá thì sự tha thứ không còn ý nghĩa lớn lao như nó đáng đc có...
 
Tâm Giao đã viết:
tha thứ tất cả những gì có thể tha thứ....
ta có thể nhìn thấy sai lầm của họ cũng có nghĩa là ta có thể nhìn thấy sự cố gắng của họ....vậy tại sao ko thể tha thứ cho những sai lầm đã qua khi mà họ đã cố gắng:))


thế nhỡ ko thấy được thì sao ? :D
 
: “Bạn không phải là người hoàn hảo, nên bạn cũng có những sai lầm. Nếu bạn tha thứ những sai lầm của người khác đối với bạn, bạn cũng sẽ được những người khác tha thứ những sai lầm của bạn”.
Cái này sai hoàn toàn đối với mình....
tha thứ tất cả những gì có thể tha thứ....
ta có thể nhìn thấy sai lầm của họ cũng có nghĩa là ta có thể nhìn thấy sự cố gắng của họ....vậy tại sao ko thể tha thứ cho những sai lầm đã qua khi mà họ đã cố gắng
Ước gì ai cũng nghĩ như Giao
 
tha thứ tất cả những gì có thể tha thứ....
ta có thể nhìn thấy sai lầm của họ cũng có nghĩa là ta có thể nhìn thấy sự cố gắng của họ....vậy tại sao ko thể tha thứ cho những sai lầm đã qua khi mà họ đã cố gắng:))
:-b thực ra thì ko cần nghĩ nhiều đến thế đâu:p và cái lúc tha thứ được rồi thì nghĩ đuợc cái gì
 
Back
Bên trên