Người yêu cappuccino

Trần Hoàng Vân
(vicep)

New Member
cappuccino.jpg


"Ồ, xin chào! Vào nhà chơi đi!"

Anh rạng rỡ mở cửa mời em vào. Anh vẫn luôn chào em như vậy, cười thật tươi, gương mặt bừng sáng. Đã có lúc em từng nghĩ, nụ cười ấy, ánh sáng ấy là dành riêng cho những khi em tới chơi. Cái thời đó, cũng đã nửa năm rồi.

"Cappuccino nhé?"

Cappuccino nhà anh là cà phê uống liền có sữa bột qua xử lý, đổ nước sôi vào thì bông lên trông giông giống cappuccino pha bằng máy ngoài hàng. Hôm đầu tiên em đến, anh phân trần, nhà chỉ có cà phê hòa tan và nước máy, em cười chọn cà phê, uống xong rồi bảo "Cà phê uống liền mà cũng ngon đấy chứ!". Thế là thành lệ, lần nào cũng instant cappuccino.

Căn phòng bỗng chốc mù hơi nước. Ấm đun của anh muốn một chén nước sôi thì phải đổ hai chén nước lạnh vào vì sẽ bay hơi mất nửa. Nước sôi ục ục rồi cái ấm kêu đánh tạch, anh rót một chén nước không, để một cái thìa con cạnh hộp cà phê cho em muốn uống bao nhiêu xúc bấy nhiêu. Lần đầu tiên, anh hỏi em uống bao nhiêu thìa, em nói ba rồi sửa thành bốn, từ đó anh luôn để em tự xúc. Sao anh vẫn luôn làm những việc anh từng làm thế, dù đã nửa năm trôi qua?

Gần một năm trước, lũ sinh viên năm nhất vẫn còn sót một chút hứng thú học hành và vẫn còn biết sợ thi cử, một đứa trong bọn đề xuất học nhóm. Bàn một hồi rồi hẹn nhau ở phòng anh, vì bếp của một đứa bừa bộn không có chỗ, em thì không có chìa khóa phòng sinh hoạt chung, còn một đứa khác nhất định không chịu đăng cai vì chưa dọn nhà. Sau đấy, từ cá ngựa đến xúc xắc uống rượu, những việc chẳng còn tí liên quan nào đến học nhóm nữa, đều không bàn mà cứ thế ở nhà anh hết. Có một lần, một đứa đang nói "Tao khoái phòng mày đấy, rất là..." thì lại không tìm ra được từ, và thế là em nói vào luôn "dễ chịu!". Nó vỗ đùi bụp một phát "Đúng rồi, rất là dễ chịu!". Còn em thì thấy vui vui trong lòng vì là chính mình nói ra điều đó. Phòng của anh, không ngăn nắp đến hoàn hảo nhưng từng đồ vật dường như đều hài lòng tuyệt đối với vị trí của chúng, trông cứ như đang lấp lánh đầy vẻ mãn nguyện. Không biết có phải vì phải lòng cái sự dễ chịu đó không (phòng của em thì là một minh chứng tuyệt vời cho sự thế nào là trái nghĩa với gọn gàng) mà tự bao giờ em bỗng thành khách quen của phòng anh, cả những khi không có tụ tập rượu bia học hành gì hết. Những lần ấy, với cappuccino uống liền và hơi nước, với ánh sáng từ các đồ vật trong phòng và từ nụ cười lúc nào cũng lấp lánh trên gương mặt anh, với những cử chỉ ân cần không biết vô tình hay cố ý (sau này thì em biết) mà em bỗng nhiên quên cả liến thoắng, không khi nào bắt đầu nổi cuộc chuyện trò. Như lúc này đây, em lại làm cái việc em đã luôn làm khi ngồi ở vị trí này, trên mép thành giường cách cái ghế xoay anh đang ngồi cạnh bàn viết hai mét rưỡi, là dùng thìa xúc từng cái bong bóng của bọt sữa đã qua xử lý.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Không biết anh có đang nhìn em không nhỉ? Đã có thời em nghĩ những lúc như thế này anh nhìn em và mỉm cười. Kể từ một lần em rủ anh đi ăn kem giữa mùa đông, em luôn thao thao kể em thích ăn kem như thế nào, ăn kem mùa đông lại càng ngon hơn ra sao. Hôm đấy anh gọi chocolate nóng còn em một ly kem đại bự. Em đang say sưa (đặc biệt khi ăn kem em rất tập trung, chẳng bù cho khi học bài) tự nhiên anh cười rồi nói nhìn em xúc một thìa kem lại quệt một ít bơ đánh trông buồn cười. Anh nói là "buồn cười" chứ không dùng từ "ngộ" hay "dễ thương". Sau đó mặc dù em chưa bao giờ dám ngẩng lên xem anh có đang nhìn mình không nhưng những lúc em ăn uống cái gì không tập trung như ăn kem mà có anh ở đó em vẫn cứ hay nhớ đến lần đi ăn kem ấy.

Bọt sữa của cà phê uống liền chóng tan, em chẳng còn gì trong cốc để mà xúc. Em đang nghĩ không biết mình sẽ vừa hỏi một câu gì đó vừa ngẩng lên cùng một lúc (và để biết anh có đang nhìn mình hay không?) hay là ngẩng lên mà không hỏi gì cả. Nhưng thực ra, bây giờ thì điều đó không còn quan trọng.

Sáng hôm nay khi tỉnh dậy nằm oằn oài trên giường một lúc, em tự nhiên quyết định sẽ đến gặp anh, sau một nửa năm. Em đã và luôn là người chủ động, còn anh luôn bị động thật tự nhiên, thậm chí vui vẻ và luôn với một sự dễ chịu. Có lẽ, vì mọi chuyện chẳng làm anh để tâm đến thế.

Ngay cả ngày hôm đó, cái ngày sinh nhật em. Đó là một buổi tối thú vị với rất đông bạn bè và rất nhiều bia rượu. Em thỉng thoảng lại quay ra nhìn anh, còn anh không biết làm thế nào để nhận ra mà lần nào cũng nhìn lại em, với một vẻ khó tả, có lẽ là trìu mến. Em cảm thấy mình trò chuyện qua ánh mắt rất rõ ràng nhưng bạn bè vẫn cười nói và chơi trò chơi rộn rã. Sau khi không còn thứ đồ uống có cồn nào nữa cả bọn đi dạo ngoài trời tháng mười hai để "hạ hỏa". Một đứa lấy trộm mũ len của một đứa khác rồi cả bọn lao vào cù nhau để tìm ra cái mũ. Em cũng thấy vui với trò đó và cười theo. Đột nhiên anh cũng lao vào cù em. Mặc dù không hề có máu buồn nhưng em thấy người đờ cả lại như bị một lọn gió lạnh luồn qua áo len thổi dọc theo sống lưng. Anh ở sát bên cạnh em, không chạy ra cù đứa khác mà vòng tay qua eo kéo em lại gần. Bọn bạn vẫn ầm ĩ. Vào một thời khắc em không hiểu điều gì khiến anh làm như thế. Sau đó trong một thoáng em đã ước gì có thể đi bộ như thế này mãi. Cảm giác có an đi thật gần bên cạnh em, tay ôm lấy eo em, thật là dễ chịu, nhất là trong một đêm tháng mười hai lạnh và trong như đêm hôm đấy. Rồi cả bọn dừng lại ở một bến bus đêm. Em thấy hơi lạnh một chút, ngồi xuống co ro trên ghế chờ, giấu tay vào giữa hai đùi. Anh ngồi xuống ghế bên cạnh. Em nhìn sang và đọc được một sự thân thương vô cùng trong mắt anh.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
:) có những kỉ niệm làm người ta yếu đuối đi nhiều thế... nếu quên được, thì hãy quên đi, chứ! :)
khi nào quên sẽ viết nốt truyện :D
 
:) có những kỉ niệm làm người ta yếu đuối đi nhiều thế... nếu quên được, thì hãy quên đi, chứ! :)
khi nào quên sẽ viết nốt truyện :D

Vân ơi viết đi, chị cũng đang chờ đấy. Chị thích đoạn mở truyện quá ;)

""Ồ, xin chào! Vào nhà chơi đi!"
Anh rạng rỡ mở cửa mời em vào. Anh vẫn luôn chào em như vậy, cười thật tươi, gương mặt bừng sáng. Đã có lúc em từng nghĩ, nụ cười ấy, ánh sáng ấy là dành riêng cho những khi em tới chơi. Cái thời ấy đó, cũng đã nửa năm rồi.

"Cappuccino nhé?"

Cappuccino nhà anh là cà phê uống liền có sữa bột qua xử lý, đổ nước sôi vào thì bông lên trông giông giống cappuccino pha bằng máy ngoài hàng. Hôm đầu tiên em đến, anh phân trần, nhà chỉ có cà phê hòa tan và nước máy, em cười chọn cà phê, uống xong rồi bảo "Cà phê uống liền mà cũng ngon đấy chứ!". Thế là thành lệ, lần nào cũng instant cappuccino".
 
Chỉnh sửa lần cuối:
:) có những kỉ niệm làm người ta yếu đuối đi nhiều thế... nếu quên được, thì hãy quên đi, chứ! :)
khi nào quên sẽ viết nốt truyện :D

Chờ để em quên thì... mãn kiếp à? Cứ viết đi! Hôm nay anh vừa đọc lại, thấy càng phải... bắt em viết nốt! :))

L.
 
"Ồ, xin chào! Vào nhà chơi đi!"

Anh rạng rỡ mở cửa mời em vào. Anh vẫn luôn chào em như vậy, cười thật tươi, gương mặt bừng sáng. Đã có lúc em từng nghĩ, nụ cười ấy, ánh sáng ấy là dành riêng cho những khi em tới chơi. Cái thời đó, cũng đã nửa năm rồi.

"Cappuccino nhé?"

Cappuccino nhà anh là cà phê uống liền có sữa bột qua xử lý, đổ nước sôi vào thì bông lên trông giông giống cappuccino pha bằng máy ngoài hàng. Hôm đầu tiên em đến, anh phân trần, nhà chỉ có cà phê hòa tan và nước máy, em cười chọn cà phê, uống xong rồi bảo "Cà phê uống liền mà cũng ngon đấy chứ!". Thế là thành lệ, lần nào cũng instant cappuccino.

Căn phòng bỗng chốc mù hơi nước. Ấm đun của anh muốn một chén nước sôi thì phải đổ hai chén nước lạnh vào vì sẽ bị bay hơi mất nửa. Nước sôi ục ục, cái ấm kêu tạch một tiếng, anh rót một chén nước không rồi để một cái thìa con cạnh hộp cà phê cho em muốn uống bao nhiêu xúc bấy nhiêu. Lần đầu tiên, anh hỏi em uống bao nhiêu thìa, em nói ba rồi sửa thành bốn, từ đó anh luôn để em tự xúc. Sao anh vẫn luôn làm những việc anh từng làm thế, dù đã nửa năm trôi qua?

Gần một năm trước, trong lũ sinh viên năm nhất vẫn còn sót một chút hứng thú học hành và một chút biết sợ thi cử, một đứa trong bọn đề xuất học nhóm. Bàn một hồi rồi hẹn nhau học ở phòng anh, vì bếp của một đứa bừa bộn không có chỗ, em thì không có chìa khóa phòng sinh hoạt chung của tầng, còn một đứa khác nhất định không chịu đăng cai vì chưa dọn nhà. Sau đấy, từ cá ngựa đến xúc xắc uống rượu, những việc chẳng còn tí liên quan nào đến học nhóm nữa, đều không bàn mà cả bọn cứ thế kéo nhau đến nhà anh hết. Có một lần, một đứa đang nói "Tao khoái phòng mày đấy, rất là..." thì lại không tìm ra được từ, và thế là em nói vào luôn "dễ chịu!". Nó vỗ đùi "Đúng rồi, rất là dễ chịu!". Còn em thì thấy vui vui trong lòng vì là chính mình nói ra điều đó. Phòng của anh, không ngăn nắp đến hoàn hảo nhưng từng đồ vật dường như đều hài lòng tuyệt đối với vị trí của mình, trông chúng như đang lấp lánh một vẻ mãn nguyện. Có lẽ vì phải lòng cái sự dễ chịu đó (phòng của em thì là một minh chứng tuyệt vời cho sự thế nào là trái nghĩa với gọn gàng) mà dần dần em tự nhiên thành khách quen của phòng anh, cả những khi không có tụ tập rượu bia học hành gì hết. Và lần nào cũng thế, em ngồi trên mép thành giường, cách cái ghế xoay anh đang ngồi cạnh bàn viết hai mét rưỡi, dùng thìa xúc từng cái bong bóng của bọt sữa cappuccino đã qua xử lý. Như em đang làm bây giờ.

Sáng hôm nay khi tỉnh dậy nằm oằn oài trên giường một lúc, em tự nhiên quyết định sẽ đến gặp anh, sau một nửa năm. Sau một nửa năm em chủ động tách anh ra khỏi mình, hay là tách mình ra khỏi anh. Em đã và luôn là người chủ động, còn anh luôn bị động thật tự nhiên, thậm chí vui vẻ và luôn với một sự dễ chịu. Có lẽ, vì mọi chuyện chẳng làm anh để tâm đến thế.

Đúng là mọi chuyện chưa bao giờ làm anh để tâm đến như đã làm với em. Anh chào em buổi sáng khi gặp nhau ở trường, anh chúc em ngủ ngon buổi tối trên chat, và đặc biệt, anh luôn gọi tên em. Em thấy mọi thứ như chỉ được dành cho mình em thôi vậy. Hôm nào nhìn thấy anh cười với em khi ngày mới bắt đầu, mắt anh cũng cười với em sau gọng kính, cả ngày của em lấp lánh. Từ bao giờ em bắt đầu hồi hộp khi đến trường, khi lên online. Em bắt đầu thấy mặt nóng râm ran khi giảng đường vô tình chỉ còn một chỗ trống đặc biệt lúc em đến muộn. Cả lũ vẫn hay học hành kèm nhậu nhẹt ở phòng anh, nhí nhố ầm ĩ. Nhưng em bắt đầu thấy mình vụng về. Em vẫn hay làm khách quen của cappuccino nhà anh. Và từ bao giờ, em bắt đầu xúc từng cái bong bóng sữa thật chậm, thật chậm. Anh đã nhận ra tất cả những thay đổi đó hay không vậy, mà anh vẫn luôn ngồi trên ghế nhìn em xúc bọt sữa cho đến lúc em chủ dộng bắt đầu cuộc chuyện trò, như mọi lần. Anh thoải mái dễ chịu như con người anh vốn luôn như thế, với tất cả, với bất kì ai. Mà không hiểu sao em thấy có một cái gì đó riêng tư trong những gì anh làm. Thế rồi đến ngày sinh nhật em, một ngày tháng mười hai trời bắt đầu se lạnh. Bạn bè rất đông, cười nói uống rượu và chơi trò chơi ầm ĩ. Không biết anh đã làm thế nào mà mỗi lúc em nhìn anh, anh luôn nhìn lại em, với một vẻ riêng tư nào đó, có lẽ là âu yếm. Em ngơ ngẩn. Em giật mình. Anh đang đi sát bên cạnh, tay quàng qua eo em. Giữa đêm trong veo và lạnh, em thấy nóng bừng như lên sốt. Anh kéo em ngả đầu lên vai anh, anh hỏi em có lạnh không. Tay anh đặt tay lên bàn tay em cứng đờ, khẽ bóp nhẹ. Em cuộn tròn tay mình trong tay anh. Không biết bao lâu như thế, bỗng em ngỡ ngàng. Em thảng thốt hỏi, anh có sợ, nhỡ em phải lòng anh, không? Giọng anh nhẹ như trời đêm hôm đó không một gợn gió „Em đã?“ Sẽ phức tạp lắm, nếu như thế, em biết. Em không nói gì tiếp.

Nhưng rồi em phải lòng anh thật. Phải lòng tất cả những sự dễ chịu, tự nhiên, thoải mái, dịu dàng ấy. Có lẽ phải lòng cả cái sự, anh chẳng để tâm đến nhiều thế. Em nghĩ đến anh suốt thôi. Em bắt đầu thất thường, bắt đầu có lúc vui, lúc buồn mênh mang. Em đến gặp anh, trời những ngày trước giáng sinh nhiều gió và lạnh tê tái. Em đề nghị, anh đừng bắt chuyện với em, đừng chat với em, đừng làm gì cả nhé. Ngay cả khi em có chủ động như em vẫn làm, hãy cứ mặc em, em nói thêm như vậy. Anh nhìn em, nhưng em thậm chí không nhìn vào mắt anh để biết được có vẻ gì trong đó như mọi lần. Rồi em sẽ hết phải lòng anh, đến lúc đó em sẽ nói cho anh biết. Và mọi chuyện lại sẽ như cũ, cả lũ sẽ lại học nhóm và chơi trò chơi uống rượu, và thỉng thoảng em sẽ đến uống cappuccino uống liền nhà anh. Anh để em nói hết, rồi hỏi lại đúng một câu „Không làm gì cả?“ „Vâng.“ Anh bóp nhẹ vai em. Em đi ra ngoài, trời gió quá, thổi cả bụi vào mắt em. Mà em đeo kính cơ mà?

Một nửa năm. Em không có nick của anh trong list, không có số của anh trong di động. Em học ở thư viện. Em đi nghe nhạc jazz và uống cocktail một mình. Lễ phục sinh em còn đi lên phía bắc thăm đứa bạn gái. Nhưng phòng của em vẫn bừa bộn. Và khi ở nhà thì em vẫn uống cà phê đen không đường không sữa. Có những điều không thay đổi lại gợi nguời ta nhớ đến những chuyện cũ hơn là nếu được thay đổi. Bạn gái ở London gửi trà sang cho em và em bắt đầu không uống cà phê nữa. Trời dần dần sang hè. Đêm ngắn lại và ngày đến sớm hơn. Một buối sáng nắng đầy cửa sổ, em tỉnh dậy nằm oằn oài trên giường một lúc. Và em tự nhiên quyết định sẽ đến gặp anh.

Em lại đang ngồi trên mép giường nhà anh và xúc bong bóng sữa cappuccino, còn anh ngồi trên ghế xoay cách đó hai mét rưỡi. Nắng gần sang giữa ngày, xuyên qua rèm cửa, phủ lên các đồ vật trong phòng một vẻ lấp lánh. Anh có đang nhìn em không nhỉ? Vẫn còn một chút bọt sữa, nhưng em ngẩng lên, vừa đủ để thấy một vẻ gì đó trong mắt anh sau gọng kính, và gần như cùng lúc, em hỏi „Anh dạo này khoẻ không?“.

---------

Bắt đầu viết chữ đầu tiên vào ngày 17.07.06. Đến hôm nay 05.01.07 mới viết đc đến cái kết thúc, nhưng mà còn chưa hoàn thiện. Đấy nhé, anh Linh cứ bảo viết cho hết đi, rồi tính sau, nên em cứ post lên. Còn chưa check chính tả và ngữ pháp đâu đấy, huống chi là check lại câu chữ, nội dung :p
 
Chỉnh sửa lần cuối:
"
Bắt đầu viết chữ đầu tiên vào ngày 17.07.06. Đến hôm nay 05.01.07 mới viết đc đến cái kết thúc, nhưng mà còn chưa hoàn thiện. Đấy nhé, anh Linh cứ bảo viết cho hết đi, rồi tính sau, nên em cứ post lên. Còn chưa check chính tả và ngữ pháp đâu đấy, huống chi là check lại câu chữ, nội dung :p

OK, như đã thỏa thuận, việc "check chính tả và ngữ pháp đâu đấy", cũng như "check lại câu chữ, nội dung" anh đã nhận, em chỉ việc viết ra thôi mà.

Để anh duyệt qua nhé ;)

L.

TB. Đúng là ko thúc thì ko xong!

==============

Anh vừa đọc xong, khá lắm, Vân ạ. Tiếp tục nhé? ;)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Ơ... mọi người bảo tiếp tục gì thế ạ :((
 
ô :| chẳng lẽ thế là kết thúc sao chị :| phí quá :| đang "Anh có khỏe k mà" 8-}
 
chị ơi, kết thúc thế này thì sao chịu nổi ạ? :(( continued, ok ^^
 
Hình như chị Vân ko viết nữa hay sao í, đợi từ bao giở bao giờ rồi :|
 
Chào cả nhà, em/ chị thật sự rất vui vì có người đọc truyện mình viết và lại còn hồi hộp theo dõi nữa :x. Rất tiếc em/ chị phải thông báo với mọi người rằng truyện như vậy là đã kết thúc, em/ chị ko có ý định viết thêm gì vào truyện đó nữa. Nhưng cũng chính vì thế mà em/ chị nói là truyện chưa hoàn chỉnh vì kết thúc rồi mà người đọc vẫn lửng lơ :-S. Mọi người, bọn em có thể nói cho em/ chị bọn em có những câu hỏi gì trong đầu khi đọc, có chi tiết nào chưa rõ ràng... được không, em/ chị sẽ cố gắng viết cho hoàn chỉnh. Cám ơn cả nhà nhiều nhé.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Nháp tạm một truyện vào đây

-o-o-o-

Tôi thấy có cảm tình với cậu ta ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nói chính xác hơn là từ thời điểm tôi biết người đó là cậu ta (cái điều nghe có vẻ rối rắm này tôi sẽ kể ngay ở phần sau). Không biết điểm nào là quyết định, có thể vì nụ cười thoải mái, hàm răng trắng đều và lợi hơi hở ra một chút nhưng lại làm gương mặt cậu vì thế rất vui vẻ và thân thiện. Có thể vì đôi mắt nâu sáng, to, với hàng lông mi dài tỏa ra một ánh nhìn trìu mến sau cặp kính. Mà cũng có thể vì vẻ hấp dẫn nam tính toát lên qua làn râu mới cạo bao quanh cằm và má, mai tóc dài và cũng mới cạo còn thoáng màu xanh, cổ tay lớn, rắn chắc (sau này tôi biết cậu ta chơi tennis trong câu lạc bộ) với lông tay dài và rậm. Cậu ta khá cao, khoảng 1m95, dáng người mảnh khảnh, khi chuyển động có một vẻ vừa nhanh nhẹn vừa trễ nải rất dễ chịu. Toàn bộ con người cậu toát ra một sự trẻ trung, tươi tắn, thân thiện, nhìn rất có cảm tình.

Tôi tiến đến hỏi cậu ta trực tiếp về thí nghiệm cậu đang làm và cậu trả lời trực tiếp vào câu hỏi của tôi. Chúng tôi nói chuyện như hai người đã quen và biết nhau mặc dù hôm nay tôi mới gặp mặt cậu ta lần đầu tiên. Thực ra cậu ta và tôi đã quen nhau qua mạng được gần một học kì nhưng tôi chưa hề biết mặt cậu. Còn cậu ta thì tôi đoán là biết tôi vì chỉ có một đứa con gái châu Á duy nhất trong khóa, nhưng vì lý do gì đó mà cậu không bao giờ đến nói chuyện với tôi ở trường. Tình cờ thế nào chúng tôi cùng một nhóm thí nghiệm và mãi đến hôm nay khi xếp vị trí tôi mới biết ai là cậu ta. Quen nhau trên mạng, tôi chưa bao giờ thử tưởng tượng trông cậu ta sẽ ra sao, vì vậy tôi cảm thấy khá vui khi biết cậu bạn "giấu mặt" của mình là một người không hẳn thật đẹp trai nhưng ưa nhìn và có một vẻ dễ mến như vậy.

Kể từ hôm đó chúng tôi mới thật sự là bạn bè của nhau, không còn chỉ qua mạng mà cả ở "ngoài đời".
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Đôi khi tôi thấy tình bạn của chúng tôi có những điểm lạ kì. Khi nói chuyện trên mạng cậu ta và tôi đùa giỡn đủ kiểu, chúc nhau ngủ ngon bằng những câu thân ái nhất, thậm chí còn trêu chọc tán tỉnh với những icon hình trái tim hay hoa hồng. Nhưng khi gặp nhau ở trường không biết vì điều gì mà chúng tôi chỉ nói với nhau về môn học, bài tập và kiểm tra. Thực ra tôi cũng rất muốn nói chuyện thoải mái với cậu ta như khi chat nhưng không hiểu sao cứ thấy ngượng nghịu thế nào, mà cậu ta dường như cũng chẳng tỏ vẻ muốn bật đèn xanh. Điều thứ hai là chúng tôi ở cùng một khu kí túc xá nhưng chẳng ai biết phòng của người kia. Ngẫm ra thì đúng là nếu không có việc gì, cậu ta và tôi chẳng cần biết phòng của nhau thật. Nhưng tôi vẫn thấy cứ thế nào, học cùng trường, cùng khóa, cùng khoa, làm cùng nhóm thí nghiệm, ở cùng một khu kí túc xá, trong cái thành phố một phẩy ba triệu dân trên diện tích hơn ba trăm ki-lô-mét-vuông như vậy tôi thấy là nhiều thứ cùng lắm rồi, đáng ra nên biết phòng nhau mới phải. Vấn đề là cậu ta thì chẳng mời tôi đến nhà bao giờ và tôi tất nhiên là cũng không có cớ gì tự nhiên gợi ý cậu ta đến thăm. Thỉng thoảng tôi có ý định cứ thế mò sang nhà cậu ta xem sao. Suy đi nghĩ lại tôi lại quyết định không làm, chúng tôi còn những năm năm học, thế nào rồi cũng còn dịp phải biết nhà nhau.

Cuối cùng thì vấn đề nhà ở này cũng kết thúc. Mà lại vì một sự kiện chẳng lấy gì làm vẻ vang. Phòng kí túc xá tôi ở có cửa theo kiểu khi đóng cửa đi ra khỏi phòng thì từ bên ngoài sẽ không mở được nếu không có chìa khóa. Tôi đi đổ rác và quên đem theo chìa khóa. Thế là tôi tự khóa tôi khỏi phòng của tôi. Chuyện này thực ra xảy ra gần như hàng ngày ở khu kí túc xá tôi ở, các sinh viên trở nên các tay cậy cửa tài tình bằng thẻ credit hoặc bằng một số thứ công cụ dễ tìm khác. Tôi đi đổ rác tất nhiên không đem theo thẻ hay bất kì một thứ gì có thể cậy được khóa, mà thực tình thì tôi cũng chưa thử làm bao giờ. Coi như chịu chết. Không biết điều gì mách bảo mà tôi lại nghĩ đến việc tìm đến phòng cậu ta thay vì gõ cửa các hàng xóm nhà tôi, thế nào chẳng có đứa biết mở cửa. Tóm lại là tôi đã mò sang tòa nhà cậu ta ở (tôi ở tòa nhà khác), xem bảng tên trên hòm thư xem cậu ta ở phòng nào và tìm được đến phòng cậu ta. Thật may là cậu ta ở nhà.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Cậu ta nghe tôi kể câu chuyện đổ rác, tủm tỉm cười. Cậu ta cũng nói khi nhìn thấy cái cửa này là đã biết thể nào cũng có ngày sẽ tự mình nhốt mình ra ngoài nhưng cái ngày đấy may mắn thay vẫn chưa xảy ra với cậu. Thế nên cậu ta cũng chưa thử cậy khóa bằng thẻ credit bao giờ. Chúng tôi loay hoay thí nghiệm một hồi với cửa phòng cậu ta bằng thẻ nhà ăn, cuối cùng cũng tìm ra cách mở cửa từ bên ngoài. Đúng lúc tôi định mượn thẻ đi về mở cửa phòng mình thì cậu ta chợt hỏi tôi có muốn uống cái gì đó không. Tôi nghĩ trong bụng không biết có nên hiểu đó là một lời mời ngồi lại phòng cậu ta chơi một lát không nhỉ, hay là chỉ uống xong nước rồi thôi, nhưng dù ý cậu ta thế nào thì tại sao lại không. Cậu ta đun nước pha hai cốc trà bạc hà, trong lúc chờ trà ngấm và nước nguội bớt tôi mới có dịp để ý quan sát phòng ốc của cậu ta.
 
chị vân ơi, chị viết tiếp truyện này đi ạ :x truyện này hay quá :x tự nhiên chị không viết nữa buồn quá :(( =((
 
Back
Bên trên