Nhưng khi đang ngồi trên ghế, nói chuyện và mỉm cười, trông cậu ta thật sự thoải mái và thư giãn, và tôi lại nhìn thấy cái vẻ trễ nải dễ chịu mà tôi đã nhận ra ngay từ lần đầu tiên gặp cậu. Bây giờ tôi đã hiểu tại sao mà cậu ta lại có cái vẻ đó, mặc dù có phong thái nhanh nhẹn của người chơi thể thao, từ cậu vẫn thoát lên một sự bình thản và bình yên lạ kì. Đôi mắt nâu của cậu ta lấp lánh một cách dịu dàng, hàng lông mi rợp càng tôn thêm vẻ dịu dàng, hai đường lông mày sắc nét gợi lên một vẻ đẹp cổ điển. Khi nói, môi cậu mấp máy linh hoạt và mềm mại, miệng lúc nào cũng như đang cười. Tôi nghĩ tôi có thể ngồi nói chuyện với cậu ta cho đến khi thời gian không tiếp tục trôi nữa mất. Nhưng tôi cầm thẻ nhà ăn đứng lên cảm ơn và chào tạm biệt cậu ta. Khi về phòng trong tôi bỗng nhói lên một chút tiếc nuối sự bình yên ấm áp khi ở bên cậu ta. Tôi biết rằng tôi sẽ qua phòng cậu ta một và nhiều lần nữa.