Nỗi niềm đi thi............

Ngô Xuân Bách
(ngô xuân bách)

New Member
(http://www1.dantri.com.vn/nhipsongtre/2007/7/186989.vip)
“Sáng nay em thi đại học. Có lẽ đây là ngày cả nhà nôn nóng cũng như hồi hộp, lo lắng. Thấy em cười nói, tự tin vào phòng thi, chị hai thương em nhiều hơn và chúc em thành công, tương lai sẽ trở thành một luật sư giỏi!”


Không chỉ nơi trường thi, không chỉ trên đường tấp nập, không chỉ trên mặt báo, mà trong blog cũng rộn ràng, sâu lắng những kỷ niệm, những yêu thương mùa thi.


Chị tin em
“Sáng nay em thi đại học. Có lẽ đây là ngày cả nhà nôn nóng cũng như hồi hộp, lo lắng. Thấy em cười nói, tự tin vào phòng thi, chị hai thương em nhiều hơn và chúc em thành công, tương lai sẽ trở thành một luật sư giỏi!



Năm năm trước khi em chỉ mới là học sinh lớp 8, đã cùng mẹ chờ chị hai ở cổng trường thi. Chị hai còn nhớ lúc đó mưa xối xả, ngồi làm bài mà chị hai rơi nước mắt, khiến thầy cô coi thi và bạn cùng thi tưởng chị không làm bài được. Lúc đó, hai không nói gì, chỉ cố gắng làm bài hết mình, để ra cổng trường với mẹ và em…” - những dòng yêu thương và hồi tưởng trong blog của Huyền H đã nói hộ tâm sự của nhiều sĩ tử trong những ngày căng thẳng trước cánh cổng đại học.



Trong hành trang bước vào trường thi không chỉ có những công thức cho môn toán, những ý tứ cho bài văn, những cột mốc lịch sử quan trọng… không chỉ có kiến thức bao ngày dùi mài, nung nấu mà trĩu nặng là lòng mong mỏi của cha, ánh mắt âu lo, trìu mến của mẹ, niềm tin của chị với bao yêu thương gửi gắm qua blog: “Chị ngồi đây viết những dòng chữ này, hy vọng sẽ mang đến cho em niềm tin, nguồn động viên làm bài thật tốt… Chị hai thương bé nhiều lắm! Những ngày thi thật tốt đẹp và êm đềm nghe bé! Ba mẹ và chị hai luôn ở cạnh bé! Cố lên!” (trích Huyền H’s blog).



Con thấy yên lòng
Là hồi tưởng của T.C.N trong blog của mình với cảm giác ấm áp khi rời trường thi nhìn thấy cha đã đứng đợi nơi cổng trường. “Khi mình thi xong bước ra ngoài, thấy có ba mẹ hoặc người thân ngoắc tay, dúi cho cái bánh mì ăn trưa và hỏi han: “Được không con? Ba thấy nhiều đứa ra sớm mà không thấy con” - cảm giác rất dễ chịu và cần thiết cho tinh thần trong một ngày căng thẳng.



Một hai câu hỏi ngắn nhưng chứa cả hy vọng lớn lao rằng cuộc đời tốt đẹp sẽ đến với con mình, dành dụm cho ăn học, dồn khó nhọc vào đôi tay chai cục, vào khuôn mặt đen sạm là tương lai cho con không phải cho cha mẹ, là ước mơ con được truyền từ cha mẹ”.



Rất nhiều, rất nhiều những thí sinh đến trường thi từ ngôi nhà cách xa hàng trăm, hàng ngàn cây số, lần đầu lạ lẫm nhìn phố thị và sân trường đại học rộng lớn, sẽ yên lòng biết bao khi bên cạnh mình có mẹ, có cha, có người thân. “…ba chở tui đi thi và ba chờ ngoài sân trường, mỗi ngày thi được mẹ chuẩn bị đồ ăn trưa cho hai cha con. Đi sớm lắm, đi từ khi mặt trời mới thò cái chỏm tóc màu hồng ở bên kia bờ sông sài Gòn. Tui nhớ kỳ đó thi ở ĐH SPKT thì phải, sân trường rộng ơi là rộng, ba dắt tôi đi kiếm phòng thi. Xong, khi tôi bước vô ba nói “Ba ngồi đợi con ở đây nha”. (trích blog Eo Chang Hy).



Cũng có khi cha mẹ không theo con đến tận cổng trường thi vì “bao nhiêu tiền dành dụm cũng chỉ đủ cho một mình con “lên kinh” ứng thí” nhưng trong mái nhà đơn sơ, giữa những vườn rau, luống cà quê mình ba mẹ đợi con về đem theo tin vui là thành quả của bao giọt mồ hôi cha mẹ, của những ngày dùi mài kinh sử để không phụ lòng mong mỏi của cả nhà. Nhiều thí sinh vừa rời trường thi đã vội bắt xe về quê, nơi cả nhà đang đợi.


Ai đó, đã từng một thời đi thi đại học hay những thí sinh đang trong “những ngày quan trọng” đều lưu giữ tấm lòng của mẹ cha qua mỗi bước ngoặt của cuộc đời để thấy yêu thương nhiều hơn, để thấy dù cho kết quả kỳ thi có ra sao, vẫn luôn nỗ lực hết mình trong cuộc sống để không phụ những yêu thương.




Những ngày đi thi với nó là cả một nỗi niềm.........
 
Chiều 2-7,cái nắng Hải Phòng gay gắt......
1h30 chiều....nó vội vàng ra khỏi nhà......nóng như đổ lửa...
Nó bắt xe buýt vào bến xe Cầu Rào,........lên xe buýt ngoái lại ngôi nhà yêu thương-tâm trạng nó thật khó tả.....Bố nó ốm,nhưng vẫn ra đường cái nhìn theo chiếc buýt đến khi chiếc buýt đi khuất........
Mẹ nó giờ này vẫn còn đang vất vả nơi khu chợ ngoài thị xã,....Sáng sớm,trước khi đi,bố mẹ đã dặn dò nó mọi điều,-Nó đi thi một mình....!!
2h chiều,nó xuống bến xe Cầu Rào,bắt Hải Âu sang Gia Lâm.......Bến xe Cầu Rào đông nghịt người,nó thấy phần lớn hầu như là người nhà đưa các sĩ tử đi thi.....
2h15 nó bắt xe Hải Âu,16K-0679 vào Gia Lâm.......
Xe chạy,nó ngồi buồn nơi hàng ghế giữa,nó nhớ lại buổi sáng,bố mẹ đưa nó 700 ngàn đồng,nó biết rằng những đồng tiền này bố mẹ nó đến 10h đêm hôm trước mới vay được của 1 người bà con........Nó nhìn bố mẹ,"bố mẹ cho con xin 350 ngàn thôi,còn lại con xin gửi đến đợt thi CĐ"-nó cầm tiền nhìn ra cửa,...bố nó ốm nằm đó,mẹ nó vất vả từ sáng sớm đến tối muộn bên những mớ cá,mớ rau ngoài chợ,cầm tiền bố mẹ đưa-nó chợt nhận ra những nếp nhăn trên trán bố,nó chợt nhận ra tóc mẹ đã bạc hơn trước.........

4h10 chiều nó lạc lõng trong bến xe Gia Lâm,thấy bóng dáng "áo xanh tình nguyện",nó mở cặp sách,lấy giấy báo dự thi,nó chìa trước mặt các anh chị áo xanh,"anh ơi,em đi thi ĐH,anh chị cho em xin 1 tấm bản đồ"......
Cầm tấm bản đồ ra cổng bến xe Gia Lâm.....Nó nhìn bản đồ tự hỏi mình,"mình thi Thương Mại bên Cầu Diễn-Từ Liêm,vào bến xe nào để đi Từ Liêm bi giờ",nó chợt nhận ra trên bản đồ "bến xe Mỹ Đình","Mỹ Đình gần Từ Liêm đây,có tuyến buýt từ khu vực Mỹ Đình sang Từ Liêm đây,hay là mình cứ xuống Mỹ Đình rồi tính",....Nói đoạn,nó nhìn bản đồ,xe 34/Gia Lâm-Mỹ Đình,nó lang thang tìm xe 34,"xe ko cháu","dạ ko chú ạ","xe đi em zai","dạ ko ạ",.....
"Anh ạ,anh cho em hỏi xe 34 vào Mỹ Đình là xe nào ạ","kia kìa em,em đi thi ĐH à?em thi ở đâu?Từ Liêm à?Xa đấy...".....Nó lên xe 34,ngồi xe như ngồi trong lò lửa,trời chiều zùi sao lại nóng thế....
5h10 chiều,nó vào đến Mỹ Đình,nó lại nhìn bản đồ,sao bi giờ,......có tuyến buýt đi Từ Liêm đây,cái nào bi giờ,......"xe cháu,về đâu chú đưa vào",nó phân vân,hỏi buýt đi buýt hay là đi xe ôm bi giờ,nó đâm liều lên xe,nó nghĩ,chú xe ôm sẽ đưa mình sang khu vực Cầu Diễn,mình ko bít gì,nói chuyện với chú,xem chú có giúp được gì ko...."sang Cầu Diễn bao nhiêu chú?","Cầu Diễn hả,chỗ nào?thị trấn hả?chú lấy 15 ngàn thôi,đi thi hả?",nó "vâng" rồi nhảy lên xe .....đất Hà Thành náo nhiệt thật....!!
Người xe ôm hỏi chuyện,biết nó 1 thân 1 mình đi thi,đã tận tình giúp nó,đưa nó vào gần điểm thi bên cấp2-Cầu Diễn,cho nó vòng 1 vòng qua cổng trường Cầu Diễn,người xe ôm đưa nó dạo khu vực xung quanh,vì 2 chú cháu nghĩ rằng thể nào cũng có nhà trọ cho hs đi thi,kia rồi,2 chú cháu như reo lên,"chị,có chỗ trọ cho hs đi thi ko chị?","còn đó anh,anh và cháu ạ?","ko,mình thằng cháu đây thôi,tôi là xe ôm,khổ thân thằng bé,1 mình từ HP đi HN","già dặn ghê nhỉ,em thi ở đâu","dạ,cháu thi bên Cầu Diễn","chỗ nào?cấp 2 kia hả","dạ vâng ạ"...."còn chỗ đó,30 ngàn 1 ngày đêm,bao gồm điện nước,sao em?",nó giật mình,rồi nhẩm tính"mùng 5 về HP,vậy là 100 ngàn rồi,1/3 chỗ tiền bố mẹ đưa rồi,"30 ngàn cơ ạ","sao đắt thế chị,giảm cho thằng nhỏ 1 chút đi","ko trọ là hết chỗ đấy,từ giờ đến tối là sạch bách luôn đó,xung quanh còn chỗ nào đâu","sao em?",nó nghĩ,có chỗ tá túc,đắt 1 chút,còn hơn tối nay ngủ vỉa hè,"vâng cũng được",....nó chào người xe ôm tốt bụng,rồi theo bà chủ nhà vào,cảm nhận đầu tiên của nó là chật chội,đông đúc,ồn ào khi nó nhìn lố nhố những người là người trong 3 căn phòng mà mỗi căn rộng chưa tới 2 chục m2,......
Sáng mùng 3,làm thủ tục thi,10h về đến chỗ trọ,nó bỏ sách vở ra ôn lại,định bụng 11h hơn tắm 1 chút,nóng quá,zùi ra đường kiếm mấy cái "kinh đô" bỏ bụng cho qua bữa,dành tiền cho những ngày thi,ko nên phung phí,cẩn tắc vô áy náy......
Sáng mùng 4,thi Toán...ra khỏi nhà trọ,bước đi trên con đường tới điểm thi,san sán những quán ăn sáng,nó định vào quán phở,nghĩ bụng,bi giờ mình còn tổng cộng gần 200 ngàn,....nó tiếc nuối rồi nhìn sang quán trên,à có kia rồi,"cô ạ,cô cho con 1 ngàn xôi","1 ngàn thôi à?đi thi ăn vậy đủ ko?","dạ đủ".....
..............
Toán nó làm khoảng 6;7,gọi là 6,Lí khoảng 7,Hóa khoảng 6,nó nhẩm tính 6+7+6=19 đủ Khách sạn-du lịch,QT KS-DL của nó năm ngoái lấy có 17,5......nó tự nhủ,"yên tâm zùi"
Tin thời tiết buổi trưa ngày 5-7,nó hay tin áp thấp nhiệt đới thành bão số 1,trong ngày 5-7 sẽ vào Hải Phòng,Quảng Ninh,......"bão à,chết.....nó về HP"....
12h30 nó kiếm 2 gói "hảo hảo",xin chủ nhà chút nước sôi,nó ăn tạm......Dãy nhà trọ còn lại nó và mấy cu cậu Nam Định,Bắc Giang,...cả thảy là gần chục người,...tất cả đã về quê.......
1h nó trả tiền trọ,cám ơn chủ nhà,...nó gọi xe ôm bắt ra cổng ĐH QG HN,(như người xe ôm hôm lên đã dặn",nó chờ cái "lò lửa 34",để ra Gia Lâm,nó nhìn đất trời,lâm thâm mưa rồi,nó lên xe 34,ngồi phía cuối,nó lẩm nhẩm hát theo con "dế" của anh bên cạnh,"...dáng mẹ gầy hơn trước,tóc đã thêm sợi bạc,chiều nay cơn bão phương xa lòng con chua xót.........."

Nó bắt Hải Âu về HP,xe đông,ngồi ghế nhựa đến tận Mỹ Hào-Hưng Yên mới được ngồi ghế của xe,.....cũng hơi mệt,nó nhìn đồng hồ,"thế là về tới Cầu Rào zùi,5h đến nơi rồi",trời đang mưa,hè-mọi ngày trời lâu tối,mà nay trới đã tối xầm,bão có khác......Nó ra Cầu Rào,bắt xe về ĐS,bão gió,"quái,sao lâu dữ vậy ta"....2 chục phút rồi,nó đứng dưới mưa chờ xe,mưa ướt hết,cả người ngợm lẫn "đồ nghề".....nó sờ túi,móc ra,"ờ,còn gần 3 chục,vẫn dương 3 chục,tính toán trước khi đi cũng chỉ tầm này"......
Kia rồi,tao chờ mày mãi,nó nhảy lên xe,rét phết,.....
Xe buýt chật chội,hầu như ai cũng ướt........nó đứng co zo,1 tay sách chiếc cặp sách đựng quần áo-sách vở,1 tay bám vào dây bám trên trần xe,.....mưa mỗi lúc một to,gió rồi,nó nghe mấy chú trên xe bảo,bão thành áp thành áp thấp nhiệt đới rồi,"thế là bão tan,may".......
"Về đâu em?","em về Đồ Sơn"......"của em 6 ngàn"........

Nó chợt nghĩ,14 -7 này có nên vào Nam Định ko nhỉ,lại 3,4 trăm ngàn nữa,thôi,khoảng 18;19 điểm là được rồi,làm sao thì xét NV2 vào CĐ nào đó,chứ vào thi CĐ trong Nam Định,vất vả gian nan lắm,...quan trọng là vấn đề kinh tế,chứ với nó,vất vả như vậy chẳng là gì,"thôi,bỏ thi,đỡ cho bố mẹ"



Nó mong cho xe về nhanh Đồ Sơn,nơi ấy có căn nhà nhỏ,có bố mẹ nó,có những người yêu thương của nó đang chờ mong nó..........!!!!!!
 
tớ khác vs cậu này
tớ thi trong cái tâm trạng phởn là phởn vãi cả
mặc dù tớ đăng kí Back Khoa
tớ sức học chỉ tầm tầm
thế mà tớ đến tận bây giờ vẫn đang nằm trong rừng mơ bắt con tưởng bở
rằng thì là mà
tớ thủ khoa đến nơi rồi
thiếu khoảng 5 6 điểm nữa thôi :D
đời như thế cũng trẻ lâu ra phết đấy nhớ
 
giỏi ghê ta.......(ước chừng là thủ khoa cơ mà....!!)
....sống phải có niềm tin yêu và hi vọng phải ko bạn?


hì,tớ khoảng 18;19 gì đó....thú thực cũng hơi chan chán một chút....Nhưng tớ vẫn vui,vẫn cứ sống vô tư....đơn giản bởi vì cuộc đời còn dài,dài vô tận,bi giờ mới có 18 tuổi,để dành buồn chán cho mai sau...hì...vả lại buồn cũng chẳng giải quyết được việc gì,mọi chuyện đã xong cả rồi,đã enter rồi sao còn back lại được nữa,phải ko bạn?...........
 
ko hiểu sao mấy hôm nay nó buồn đến thế.....học hành thi cử te tua,bạn bè hè này mỗi đứa một phương,việc nhà việc cửa rối tung cả lên,.....
....nó ước rằng bi giờ nó có can đảm nhỉ,nó sẽ đi thật xa,sẽ quên hết tất cả,quên hết,quên hết,buông xuôi tất........phó mặc sự đời,đến đâu thì đến,...
22h đêm rồi,nó cũng chẳng buồn về nhà....lại lang thang biển thôi...-nó tự nhủ....
 
Back
Bên trên