Nguyễn Thanh Huyền
(Sweet_candy_fr)
Điều hành viên
...
Lâu lắm rồi mới lại thấy một cảm giác như thế này.
Rủ anh đi thu nhạc, anh đồng ý. Bất ngờ lắm nhé, không ngờ anh dứt ra khỏi điện tử cùa anh mà đi được với em:-w Đúng là không thể tin được. Nhưng mà thế thì đã nhằm nhò gì, có thế thôi gì mà không làm được/
8h30.
Em hẹn anh 8h30, nhưng mà 9h kém mới ra được đến nơi. Tưởng bỏ bom được anh, ai dè đến nơi vẫn phải đợi/ Ghét vật, nhưng mà đáng tội:"> chỉ phải chờ một tị thôi:"> Anh vào gọi, ngọt như mía lùi:| Không hiểu là cái ngày gì:|hay anh ăn nhầm cái gì nhể:-? Bất ngờ vô cùng. Liên tiếp đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác....
Hà Nội.
Lâu rồi mới lại cùng anh lượn lờ thế này. Không phải chủ định, đường nó nằm một đằng thì mình cứ tìm một nẻo. Mất gần 1h để tìm đường:"> Đi với anh toàn phải xin lỗi cho lịch sự, chứ thật ra em chả thấy có gì đáng để xin cà/ Anh không có lỗi thì xin làm sao được chu:-B Anh phải xin lỗi em mới đúng8-|
45 phút lòng vòng, không nhiều nhưng mà cũng thú vị. Lâu lắm rồi mới lại ngồi sau anh, và cái mùi của anh lại bay phẳng phất qua:"> Thơm không chịu được. Thích cái mùi đấy thế:x cứ ngây người ra đến ngượng:"> gọi cũng không thèm nghe.
Rồi phanh gấp. Lách qua. b-( Tại anh đi ẩu chứ, tí nữa thì ôm phải, thế mà lại còn bào mình "định đánh anh à" / ai thèm/ người có da bọc xương, đánh làm gì phí sức[-x
10h.
Mãi mới đến nơi. Đi với anh đúng là vượt qua thử thách[-( May thay đến vẫn thu được. Tí nữa thì nhỡ việc[-o<
Đi lên thu và hát. Gào và nghe.
Tưởng cứ thế mà thu cho nhanh, cho nhiều. Ai dè còn hỏi em "anh hát lời nào" :argue: Muốn cà nhau lắm rồi nhá:madflame:
Vào hát, mình thì khỏi bàn Tập nhiều rồi, thu tị rồi ra.
Anh vào. Hát- 8-| Ui zời ơi, không nhẽ mình nhìn nhầm người#-o Chả tình cảm gì cả Đã thế không nghe nhiều, chả ăn nhập gì hết(
Lần hai. Hay quá đi mất:x Anh nhìn mình cười:x Đẹp thế:* Yêu thế:*
Gào khản cổ 3h30 mới được 3 bài:| Thật ra là tại anh cả thôi[-x cứ bảo bài của em chọn khó:nono: Hay, kĩ thuật mới thích chứ:biggrin: Mấy khi;
Nhưng mà cuối cùng vẫn chọn ra về, hôm sau thu tiếp, chứ gào mệt lắm rồi.
1h.
Đi ăn trưa. Chả hiểu sao em với anh lúc nào cũng chạnh chọe nhau được:| Đàn ông con trai phải nhường người ta chứ[-( Đành hành vậtb-( Nhưng mà:"> thú thật là đi với anh rất thích:x Cười quên hết buồn, hết nước mắt. Anh giỏi thế chứ>:-D< Rồi luyên thuyên, tranh cả phần của mình:| Lúc thì chả biết nói gì8-| Lúc thì lại tranh nhau mà nói[-x hâm thật[-x
Đi về.
Ai cũng hỏi đi vui k?/ Đi có công có việc cả chứ đi đâu chơi mà vui với chả vẻ/ Ầm ừ cho qua[-x nhưng mà trong lòng đang sướng bỏ xừ;
"Thu những bài gì thế?" - " Hà Nội đêm trở gió ". Gió thổi qua đầu anh íb-( Đá xoáy người ta ghét vật8-} Trình em đâu đủ để hát bài íb-)
Rồi mấy tuần trôi qua. Em lại bắt đầu làm quen với cảm giác có anh. Cái cảm giác mà rất khó khăn em mới vứt bỏ được. Dù em không muốn nghĩ đến nữa, nhưng thực sự đầu óc em rối bời, chẳng còn đủ quyết tâm để làm gì hết. Và em lại nhớ và nghĩ.
Quen anh 3 năm rồi, cũng khá lâu rồi. Em và anh chẳng hiểu về nhau nhiều. Nhưng cứ mỗi lúc em buồn, chán nản và tuyệt vọng nhất thì anh luôn xuất hiện. Anh đặc biệt quá, là một quà tặng tuyệt vời của tạo hoá, mà em là người may mắn được ông trời ban tặng
Rồi anh bảo nghe bài " Nơi thời gian ngừng lại "-anh thích bài đấy. Cố tìm đĩa về để nghe xem thế nào. Lần 1 nghe cũng chả hay lắm. Nhưng càng nghe càng thích, bài hát sâu lắng quá, hợp với tâm trạng của em quá. Anh lại thế rồi, luôn làm em phải vấn vương. / Giỏi thật đấy/
Nhưng mà giờ anh là người của công chúng rồi. Không còn là của riêng ai nữa. Em chẳng dám nghĩ gì tiếp nữa. Đã qua khá lâu rồi mà. Chỉ là cám ơn anh đã mang đến cho em một cảm giác mà bao lâu nay em kiếm tìm:x Cám ơn anh nhé dù chỉ là một chút, nhưng em thấy thật sự rất hạnh phúc.
Mong là hôm sau thu nốt cái đĩa đấy thành công, và cực hay:x Và sau là mong anh mãi cứ như thế, mãi là con Ốc, mãi luôn là người mang niềm vui đến cho em. Luv ya:x
>-
Bỗng nhiên kỉ niệm sống lại trong em. Em không khóc nữa, vì bây giờ anh đã ở trong em thật rồi:x Càng nhớ đến càng yêu hơn:*
Cứ tin là định mệnh như anh nói nhé:x Có dám chờ cũng chỉ bắt chờ 13 năm nữa thôi;.)
....:xEm bỗng cảm thấy muốn thời gian ngừng lại, đi ghi nhớ mãi phút giấy này:*....
Lâu lắm rồi mới lại thấy một cảm giác như thế này.
Rủ anh đi thu nhạc, anh đồng ý. Bất ngờ lắm nhé, không ngờ anh dứt ra khỏi điện tử cùa anh mà đi được với em:-w Đúng là không thể tin được. Nhưng mà thế thì đã nhằm nhò gì, có thế thôi gì mà không làm được/
8h30.
Em hẹn anh 8h30, nhưng mà 9h kém mới ra được đến nơi. Tưởng bỏ bom được anh, ai dè đến nơi vẫn phải đợi/ Ghét vật, nhưng mà đáng tội:"> chỉ phải chờ một tị thôi:"> Anh vào gọi, ngọt như mía lùi:| Không hiểu là cái ngày gì:|hay anh ăn nhầm cái gì nhể:-? Bất ngờ vô cùng. Liên tiếp đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác....
Hà Nội.
Lâu rồi mới lại cùng anh lượn lờ thế này. Không phải chủ định, đường nó nằm một đằng thì mình cứ tìm một nẻo. Mất gần 1h để tìm đường:"> Đi với anh toàn phải xin lỗi cho lịch sự, chứ thật ra em chả thấy có gì đáng để xin cà/ Anh không có lỗi thì xin làm sao được chu:-B Anh phải xin lỗi em mới đúng8-|
45 phút lòng vòng, không nhiều nhưng mà cũng thú vị. Lâu lắm rồi mới lại ngồi sau anh, và cái mùi của anh lại bay phẳng phất qua:"> Thơm không chịu được. Thích cái mùi đấy thế:x cứ ngây người ra đến ngượng:"> gọi cũng không thèm nghe.
Rồi phanh gấp. Lách qua. b-( Tại anh đi ẩu chứ, tí nữa thì ôm phải, thế mà lại còn bào mình "định đánh anh à" / ai thèm/ người có da bọc xương, đánh làm gì phí sức[-x
10h.
Mãi mới đến nơi. Đi với anh đúng là vượt qua thử thách[-( May thay đến vẫn thu được. Tí nữa thì nhỡ việc[-o<
Đi lên thu và hát. Gào và nghe.
Tưởng cứ thế mà thu cho nhanh, cho nhiều. Ai dè còn hỏi em "anh hát lời nào" :argue: Muốn cà nhau lắm rồi nhá:madflame:
Vào hát, mình thì khỏi bàn Tập nhiều rồi, thu tị rồi ra.
Anh vào. Hát- 8-| Ui zời ơi, không nhẽ mình nhìn nhầm người#-o Chả tình cảm gì cả Đã thế không nghe nhiều, chả ăn nhập gì hết(
Lần hai. Hay quá đi mất:x Anh nhìn mình cười:x Đẹp thế:* Yêu thế:*
Gào khản cổ 3h30 mới được 3 bài:| Thật ra là tại anh cả thôi[-x cứ bảo bài của em chọn khó:nono: Hay, kĩ thuật mới thích chứ:biggrin: Mấy khi;
Nhưng mà cuối cùng vẫn chọn ra về, hôm sau thu tiếp, chứ gào mệt lắm rồi.
1h.
Đi ăn trưa. Chả hiểu sao em với anh lúc nào cũng chạnh chọe nhau được:| Đàn ông con trai phải nhường người ta chứ[-( Đành hành vậtb-( Nhưng mà:"> thú thật là đi với anh rất thích:x Cười quên hết buồn, hết nước mắt. Anh giỏi thế chứ>:-D< Rồi luyên thuyên, tranh cả phần của mình:| Lúc thì chả biết nói gì8-| Lúc thì lại tranh nhau mà nói[-x hâm thật[-x
Đi về.
Ai cũng hỏi đi vui k?/ Đi có công có việc cả chứ đi đâu chơi mà vui với chả vẻ/ Ầm ừ cho qua[-x nhưng mà trong lòng đang sướng bỏ xừ;
"Thu những bài gì thế?" - " Hà Nội đêm trở gió ". Gió thổi qua đầu anh íb-( Đá xoáy người ta ghét vật8-} Trình em đâu đủ để hát bài íb-)
Rồi mấy tuần trôi qua. Em lại bắt đầu làm quen với cảm giác có anh. Cái cảm giác mà rất khó khăn em mới vứt bỏ được. Dù em không muốn nghĩ đến nữa, nhưng thực sự đầu óc em rối bời, chẳng còn đủ quyết tâm để làm gì hết. Và em lại nhớ và nghĩ.
Quen anh 3 năm rồi, cũng khá lâu rồi. Em và anh chẳng hiểu về nhau nhiều. Nhưng cứ mỗi lúc em buồn, chán nản và tuyệt vọng nhất thì anh luôn xuất hiện. Anh đặc biệt quá, là một quà tặng tuyệt vời của tạo hoá, mà em là người may mắn được ông trời ban tặng
Rồi anh bảo nghe bài " Nơi thời gian ngừng lại "-anh thích bài đấy. Cố tìm đĩa về để nghe xem thế nào. Lần 1 nghe cũng chả hay lắm. Nhưng càng nghe càng thích, bài hát sâu lắng quá, hợp với tâm trạng của em quá. Anh lại thế rồi, luôn làm em phải vấn vương. / Giỏi thật đấy/
Nhưng mà giờ anh là người của công chúng rồi. Không còn là của riêng ai nữa. Em chẳng dám nghĩ gì tiếp nữa. Đã qua khá lâu rồi mà. Chỉ là cám ơn anh đã mang đến cho em một cảm giác mà bao lâu nay em kiếm tìm:x Cám ơn anh nhé dù chỉ là một chút, nhưng em thấy thật sự rất hạnh phúc.
Mong là hôm sau thu nốt cái đĩa đấy thành công, và cực hay:x Và sau là mong anh mãi cứ như thế, mãi là con Ốc, mãi luôn là người mang niềm vui đến cho em. Luv ya:x
>-
Bỗng nhiên kỉ niệm sống lại trong em. Em không khóc nữa, vì bây giờ anh đã ở trong em thật rồi:x Càng nhớ đến càng yêu hơn:*
Cứ tin là định mệnh như anh nói nhé:x Có dám chờ cũng chỉ bắt chờ 13 năm nữa thôi;.)
Cám ơn anh đã đến trong cuộc đời em.:x
....:xEm bỗng cảm thấy muốn thời gian ngừng lại, đi ghi nhớ mãi phút giấy này:*....
Chỉnh sửa lần cuối: