Nơi thời gian ngừng lại

....vẫn những vòng quay đều đều lăn trên con phố của lá ,của cây và của gió ...vẫn màu trời xanh của những ngày hè mới bắt đầu tràn về...vẫn là nó,1 mình lặng lẽ đạp xe trên đường Hoàng Diệu...
Đã lâu lắm rồi,không được chìm ngập trong 1 cảm giác khác,cảm giác sống trong một thế giới hoàn toàn khác,nơi mà dường như mọi lo lắng phiền muộn,mọi nước mắt khổ đau đều bị gió cuốn trôi đi.Cảm giác ấy,bình yên và hạnh phúc đến kì lạ...Chẳng có nơi nào như thế cả,chỉ có cây và ghế đá,chỉ có những điều thanh bình lung linh trong đôi mắt ...và có nó ...
Thế mà hôm nay,sao không đủ can đảm đến bước vào thế giới ấy,1mình,chỉ đứng ngoài và ngắm nhìn cái thế giới bình yên thu nhỏ ấy.1 ý nghĩ chợt thoáng qua...giá mà có 1 cái máy quay để có thể quay lại những gương mặt ấy,những con người ấy,những số phận ấy ...Nó chỉ đứng ngoài thôi mà đã nhìn thấy trong công viên biết bao nhiêu mặt của cuộc sống rồi...nó thấy một vài đôi yêu nhau,thấy những ông cụ ngồi nghỉ trên ghế đã,thấy những khuôn mặt thẫn thờ ,thấy những người bạn chơi đùa với nhau ,thấy cả những người nằm trên cỏ để ngắm trời,thấy những người bán nước,thấy cuộc sống cứ lững lờ trôi...nghĩa là nó đã thấy hạnh phúc,thấy tình yêu,thấy cô đơn,thấy mất mát,thấy thất bại,thấy tình bạn,thấy thanh bình ,thấy thảnh thơi hiện hữu trong cái không gian ngập nắng ấy...
"Đường ta đã qua...chìm khuất chân trời..."
Vẫn là nó ,sống trọn vẹn cho cái khoảnh khắc ấy...đi qua lăng Bác nhìn thấy quả trứng muối đỏ ửng cả 1 khoảng trời...lá bay...
"đường ta sẽ qua...nào ai biết tới"
...nó đã sẵn sàng để bước đi trên con đường của nó chưa???
"chiều buông rã rời,ru lòng thôi mơ...ru buồn lên thơ"
...bất chợt nhớ đến 1 người ...môi mấp máy ko hiểu có thành lời ko?
"Còn thương nhớ nhau ...về thắp sao trời...còn thương nhớ nhau từng đêm bão tố....tóc ướt trăng thề...lời yêu chưa nói ...trên môi vụng về..".
 
Hôm tới sẽ đứng từ giữa sân và bao quát 1 lần nữa , chỉ còn có 2 tuần :((
 
Nơi thời gian ngừng lại ư? Hầu như không thể
Một khoảng trống khó mà tìm lại....
2 tuần ư, chính xác là 13 ngày nữa.. và luyến lưu và nhung nhớ
Nó chưa rõ rệt thì cũng đang đến gần...
Nằm yên và ngẫm nghĩ
Cuối cùng của thời gian thì mình ở đâu
 
Ừ, đúng, thời gian ngừng lại thì hay thật đấy
cuộc sống sẽ tạm dừng lại chứ không hối hả trôi đi, để rồi ngẩn ngơ khi nhìn lại những gì mình đã trải qua, đã làm được...
sẽ có một ngày bình yên không còn phải lo nghĩ, chẳng nhớ điều j, chẳng mong điều j, chẳng phải chịu đau khổ hay buồn bực, hay những áp lực đang đè nặng lên vai
nơi thời gian ngừng lại, ước j có mình và có nó, chỉ có nó thôi vì nó là người duy nhất mình muốn ở bên để mình và nó cùng quên đi tất cả, chỉ muốn có một giây phút thật bình yên và riêng tư ở bên nó
khi đấy, nó sẽ quên đi mục tiêu mà nó phải gò mình vào theo đuổi, quên đi những hận thù, những giả dối của cuộc đời nó, quên đi tất cả những nỗi đau mà nó phải chịu...
khi đấy, mình cũng sẽ chẳng nhớ j và mong j, chẳng mơ mộng hay sống trong tưởng tượng nữa, vì mình đã có tất cả những cái mình cần ở bên cạnh, là nó...
đó là một nơi thật bình yên, thật đẹp... mình có thể nói tất cả với nó, và mong là nó cũng vậy
nhưng thời gian không bao giờ ngừng trôi, cuộc sống vẫn tiếp tục trôi qua đầy nghiệt ngã và lạnh lùng, không chờ đợi, tiếp tục mang đến cho con người ta hạnh phúc và cả khổ đau...
liệu có tìm được không một nơi yên bình như thế? nơi thơi gian ngừng lại, và liệu mình có thể có tất cả những cái mình cần ở bên?
 
Sáng nay Vân dậy từ rất sớm. Khi những tia nắng ban mai e ấp rụt rè chiếu xuống cành cây ngọn cỏ. Khoan khoái đưa mình ra trước thiên nhiên tươi mát, Vân hít thở một cái thật sâu và cười sáng khoải. Mong rằng hôm nay mình sẽ có một ngày mới thật tốt đẹp - Vân thầm nghĩ.
Bắt đầu với công việc thường nhật. Đi tắm. Hòa mình vào làn nước mềm mại, Vân cảm thấy da thịt man mát và mang vị yêu thương. Dường như dòng nước tưởng chừng như yếu mềm ấy lại có sức mạnh đến vô thường. Nước ôm chặt Vân vào lòng, xóa hết mọi ưu tư phiền muộn. Nước truyền cho Vân sức mạnh và niềm tin sau tất cả những gì mất mát với Vân.
Hôm nay là một ngày rất bình thường như mọi ngày, nhưng với Vân nó lại không bình thường lắm. Hôm nay là sinh nhật anh, nhưng cũng là ngày đầu tiên Vân quyết định làm quen với cuộc sống mới. Vân không muốn nhìn thấy hình ảnh con người mình nhàm chán như mọi khi nữa. Muốn thay đổi. Từ bộ váy Vân mặc, kiểu tóc, phấn mắt, nước hoa...và ngay cả đôi giầy và túi xách, Vân cũng thay đổi. Nhìn mình trong gương, chính Vân còn không nhận ra mình. Vừa buồn vừa vui, Vân có nên thay đổi như thế này không?

Thành phố một buổi sáng mùa hè có gì đó thật lạ, như muốn thôi thúc Vân. Gió mơn man thổi, hắt vào làn da, mang theo một cảm giác man mát đầy nhựa sống, gió lùa vào khẽ cười và vuốt lên mái tóc của Vân. Vẫn còn một chút sương đang tan dần, đang chảy trên những ngọn xanh tươi, đẹp đẽ tinh tế như những giọt pha lê, trong sáng và dễ vỡ.
Hôm nay Vân sẽ phải làm bài thi. Tuần thi tập trung kết thúc rồi, nhưng với lớp của Vân thì cái không khí nhiệt huyết cho học tập vẫn không ngừng. Nhẹ nhàng bước nhanh vào chỗ và lấy sách vở, Vân ôn lại một lần nữa kiến thức trước khi thi. Kì thi này với Vân hết sức quan trọng, nó như lần dự bị cho kỳ thi Đại Học tới, đánh giá một lần nữa học lực của Vân. Vân không muốn phải xấu hổ vì kết quả của mình, không muốn bố mẹ buồn vì Vân...thế nên buộc Vân phải cố gắng.
....
Chuông đã điểm, đã đến giờ thi. Trái tim Vân điểm nhanh theo tiếng tích tắc đồng hồ. Vân ước gì mình có đủ bình tĩnh để làm tốt mọi việc. Một thoáng suy nghĩ lại mang anh về với Vân. Trước đây, mỗi khi thi cử, hay chỉ là kiểm tra, dù là 15', anh cũng đều chúc Vân thi tốt, những câu hỏi han, những lời động viên.....nhưng giờ không thế nữa. Lắc nhẹ qua những ý nghĩ vẩn vơ, Vân sẽ làm tốt mà. Không có anh, Vân vẫn có thể tự mình sống tốt....
60 phút trôi qua nhanh chóng. Vân làm bài cũng không đến nỗi tệ. Có thể tạm hài lòng với bản thân mình, về ngày hôm nay. Vân cười nhẹ một cái. Một nụ cười tươi tắn trên làn môi hồng xinh, Vân đã bước ra khỏi cái vòng xoáy luẩn quẩn ấy và bắt kịp nhịp sống ngày thường của mình chăng?
....Chẳng biết nữa....

Hôm nay Vân có hẹn với Ly. Lâu lắm rồi hai đứa không gặp nhau và cùng đi lòng vòng qua những khu phố cổ của Hà Nội. Thời gian vừa qua với cả hai đứa thật là khó khăn. Ly cũng phải đối mặt với rất nhiều chuyện, thế mà Vân là đứa bạn thân nhất lại chẳng ở bên cạnh giúp gì được. Thật đáng trách. Vân thấy thương Ly quá.
Một thoáng Hà Nội. Thành phố buổi trưa có cái nắng thật oi ả, như muốn thiêu đốt mọi thứ, bỗng trở nên thật dữ dội, chẳng hề thanh bình chút nào. Ngồi bên hồ, cùng với những ngọn nến, có gió của điều hòa và ánh nến. Một buổi trưa lãng mạn không phải kiểu. Cả hai đứa có một sở thích thật khó chiều, Vân mới chỉ thấy có anh là chiều được Vân về khoản này, cũng giống như Ly, chỉ tìm được một người thôi.
Hai đứa lan man trong những câu chuyện vô thưởng vô phạt...cho đến khi..
Nhà hàng hôm nay có gì mới lạ hay hay nhỉ? Nhạc sống ư? Hay là nhạc phẩm được đăng kí để tặng trước.? Một chàng thanh niên bước ra bên cạnh chiếc piano, cùng với bộ trang phục rất lịch thiệp. Lướt nhẹ những ngón tay trên bàn phím, tiếng đàn của anh ta dường như có phép thuật. Nó cuốn lòng người vào sâu, và thăng hoa nhẹ nhàng, bay lên như có cánh.
Bỗng chốc Vân cảm thấy người đàn ông xa lạ kia sao lại trở nên thân thuộc đến thế? Bản nhạc mà anh ta đang chơi, với Vân đã trở thành một kỉ niệm, gắn với anh. Trong phút chốc, anh lại trở về, Vân thấy mình như không còn sức mạnh để tiếp tục đứng dậy nữa. Vân muốn khóc, Vân muốn thấy anh, và chỉ đơn giản để chúc mừng sinh nhật anh thôi......!
Và Vân đã khóc, những giọt nước mắt trong ngày sinh nhật anh...

Chiều mùa hè. Cái nắng oi ả dịu bớt đi, nhưng dư ba của nó thì vẫn còn. Hơi nóng hầm hập bốc lên từ mặt đường như muốn lan tỏa hết con người ta. Vân muốn một cơn mưa rào. Một cơn mưa cho Vân quên hết những gì của ngày hôm nay, quên đi những gì Vân chợt nhớ tới.

Và rồi trời đổ mưa, như đúng ý của Vân. Chẳng hề báo trước. Bỗng chốc, bầu trời trong xanh tối sầm lại vì làn áo mây đen..Những tia chớp xé rách chiếc áo. Cơn mưa mùa hè ào xuống....Mọi người trên phố nhanh chóng trở về nhà mình, người đỗ lại trú, người mua áo mưa...chỉ còn lại lẻ loi một hình bóng.. đang trơ trọi trên con đường về. Thỉnh thoảng tắm mưa cũng hay đấy chứ. Chẳng cần để ý mình là ai, trông như thế nào...cứ vô tư đi trên con phố mải miết với những dòng suy tư...

Vân nhớ.
Mùa hè năm trước. Đã xa rồi nhưng bỗng sao thấy gần quá. Một mùa hè bận rộn, anh ôn thi. Sáng anh đi học, nhưng chiều anh lại dành đủ thời gian của mình cho Games, chứ không phải dành cho Vân. Vân không buồn vì điều đó. Điều duy nhất Vân muốn là anh được thoải mái, và có thể làm tốt những gì mình muốn. Với Games, anh trở thành một người hoàn toàn khác lạ, rất trẻ con, vô tư cười nói, không lăn tăn suy nghĩ. Có lẽ người ta có nhiều cách để yêu nhau, nhưng Vân lại yêu anh theo cách này, được bên anh, ngắm anh với việc mà anh thích, Vân cảm thấy thật hạnh phúc.
Tình yêu của Vân với Minh, nghĩ sâu ra thì chẳng có gì đặc biệt. Nhưng với Vân, nó là tất cả những gì Vân có được trên cuộc đời này. Vân ghét những thứ tình cảm lãng mạn phù du, Vân thích có sự ổn định, trong một khía cạnh nào đó. Với Vân, tình yêu chỉ theo cảm xúc hay vì một lí do nào đó thật phù phiếm. Vân thích sự ràng buộc, cái gì cũng phải chịu đựng, và thông cảm cho nhau. Thế nên chẳng bao giờ Vân nghĩ đến chuyện rời xa Minh, nhưng ai có thể ngờ....người chủ động chia tay sau này lại là Vân?
Và một hôm. Hà Nội mưa gió. Mưa xối xả làm thành phố buồn và không còn sạch như mọi khi. Mưa làm ngập mọi con đường, đặc biệt là nơi anh học - phố Yết Kiêu. Chủ định đi qua, Vân muốn mang áo mưa tới cho anh. Vân biết anh thị thường chủ quan lắm, anh không quan tâm tới bản thân mình. Chắc rằng anh không mang áo, và cũng chẳng đợi trời tạnh. Nhưng gọi cho anh mà không được, lại không rõ anh học ở đâu. Vân quyết tâm đứng chờ.

Lẻ loi trước cổng trước Đai Học Mỹ Thuật hình bóng một cô gái đang ướt át đứng chờ một người, trong tay cầm áo mưa...Vân đã khóc. Tại sao anh không ra chứ? Tại sao anh không linh cảm Vân sẽ đến? Có lẽ Vân và anh không thực sự thuộc về nhau. Anh không hiểu Vân, không hiểu những gì Vân muốn, không hiểu những gì Vân lo. Vân tự hỏi Vân là ai trong anh? Lúc nào cũng là quan trọng, nhưng dường như chẳng là gì! Vân cảm thấy anh đang thương hại tình cảm của Vân, đang lừa dối Vân. Và Vân cứ thế khóc, Vân đã có anh nhưng anh không thực sự thuộc về Vân.......

Hôm nay Minh lại chờ mưa. Lâu lắm rồi Minh mới lại thả mình vào với cơn mưa như thế này, và bởi vì....Vân muốn thế. Từ trong cửa sổ lan can tầng 4, Minh thoáng thấy một bóng hình đơn độc, yếu đuối. Cô gái đang đợi ai trong trời mưa thế này? Minh chợt ước đó là Vân. Và chợt nghĩ không biết giờ này Vân thế nào. Minh thấy trong lòng nao nao, dường như trong chuyện của hai người, Minh có cảm giác, Minh luôn làm khổ Vân. Vân luôn ủng hộ những gì Minh làm, nhưng đáp lại Minh chỉ có sự thờ ơ, chỉ dành thời gian cho Games và lũ bạn thân. Dù Minh yêu Vân, nhưng Minh luôn nghĩ mình sẽ làm hỏng con đường phía trước của Vân. Thế nên Minh chọn cách làm tổn thương Vân, để Vân tìm cho mình con đường tốt hơn.

Vân và Minh được sinh ra trong hai gia đình khác nhau. Vân là con một nhà gia giáo, bố mẹ khắt khe, Vân học giỏi và có chí, song cuộc sống không hề êm ả. Có thể nói, Vân đã luôn sống trong sự giả tạo và tuổi thơ Vân không hề có hạnh phúc. Hạnh phúc lớn nhất mà Vân có là một người anh tuyệt vời, và Minh.
Minh lại lớn lên trong một gia đình hạnh phúc, tuy không giàu sang. Từ bé đến lớn, ba mẹ không bao giờ ép Minh làm những điều Minh không muốn. Thế nên Minh thoải mái hơn Vân về mọi thứ.
Và cũng chính vì lí do đó, Minh cảm thấy mình không xứng đáng với Vân.

Minh buồn và thương Vân vô hạn, Minh muốn có Vân ngay ở đây để ôm Vân vào lòng, để xiết chặt một cái ôm.

Tạnh trời, nước chảy, đường hết ngập, hết ướt. Bấy giờ, mọi người mới ra về. Lao nhanh xuống cầu thang, Minh muốn đi nhanh về nhà để gặp Vân hơn bao giờ hết. Lao thẳng lên xe và phóng ra cửa.
Trong giây lát, Minh bắt gặp ánh mắt của Vân. Nhẹ nhàng, âu yếm nhưng đầy muộn phiền, có cả chút trách móc. Minh sững sờ.
- Xin lỗi anh, lẽ ra em không nên đến. Em định mang áo mưa cho anh, nhưng....tiếc là chưa đưa được áo cho anh thì lại ướt hết cả thế này.....Em....
Lúng túng chạy vòng quanh. Minh cười một cái thật hiền. Không biết Minh đang cảm thấy điều gì trong con tim mình? Minh thấy mình thật hạnh phúc. Chạy lại bên Vân và nắm lấy đôi bàn tay ấy, Minh đang muốn xoa dịu sự lạnh giá trong Vân và ôm Vân một cái thật chặt. Cái nắm tay và ôm đầu tiên sau hai năm yêu nhau của hai đứa.

Vân và Minh đã thực sự có nhau từ ngày ấy.

Trở về với hiện thực, Vân chẳng biết Vân muốn gì nữa? Vân có nên đến sinh nhật anh? Có nên làm bánh như mọi khi anh thích không? Vân sợ phải đối mặt với mẹ Minh, với gia đình Minh, với những câu hỏi về hai đứa. Mọi người sẽ nghĩ thế nào chứ? Rồi nhận thức ra tất cả, Vân chọn tình cảm bạn bè với anh. Vân dành thời gian đi mua quà tặng anh. Đêm hè bỗng trở gió như đầu mùa. Có lẽ anh chưa bao giờ bước ra khỏi Vân.

Bước ra khỏi cửa hàng lưu niệm với đầy băn khoăn. Trời vẫn mưa, mai Vân sẽ qua nhà tặng anh sau, có gì đâu mà phải gấp gáp.
Bánh xe lăn đều trên con đường về nhà. Vân đã yêu và trở nên quá quen thuộc với con đường này, con đường 17 năm qua vẫn sống với Vân...và con đường này đã sống với cả anh nữa, kể từ 3 năm trước. Vân thấy nhà anh gần quá mà lại xa quá. Thôi, mai qua vậy...Xe bắn bùn, ướt át. Vân ước gì có anh ở đây và ôm Vân một cái, nhẹ thôi......Hâm thật.

Ánh đèn rọi thẳng vào nhà. Một bóng đen trước cửa nhà, Vân tò mò. Và một chút có sự hãi. Ai đó nhỉ?

Lạ lùng quá, anh đấy ư? Nở một nụ cười tươi, anh chào Vân và cầm lấy bàn tay Vân. Bàn tay của Vân không nhỏ, chẳng mềm, mà ngược lại thô ráp và to bản. Nhưng anh lại luôn làm Vân có thể vượt lên mọi tự ti. Bối rối kéo tay mình ra, định chào anh một cái...thì bắt gặp ánh mắt anh:" Đi ăn với anh nhé!" . Nhíu mày một cái,có vẻ như Vân không thật thoải mái:" đợi em"...
Vân đóng cửa đi vào có vẻ thật phũ phàng, nhưng Vân đang cảm thấy định mệnh của Vân là đây. Minh có lẽ là người bấy lâu Vân kiếm tìm, một người sẽ mang hạnh phúc đến cho Vân....Rite? Không biết được. Đấy là trong lòng thế thôi, Vân với Minh vẫn chỉ là bạn.......

Vân sợ mình lại mềm lòng trước Minh. Nhưng lại muốn mình sẽ như thế! Liệu Minh có thật lòng với Vân không? Minh còn yêu Vân không?

Minh từng có những tình yêu thật vĩ đại. 5-3 năm không là gì, thậm chí có người không thiết cuộc sống khi không có Minh, thế nên Vân thấy tình yêu của mình với Minh vẫn nhỏ bé lắm.
Minh lại chỉ yêu Vân trong vô vàn lựa chọn may mắn của mình. Một người không dễ gì để tìm, một người luôn tràn ngập tình yêu và lòng vị tha.Vân có gì đó đặc biệt hơn bất cứ người con gái nào. Minh có thể nhận ra Vân giữa muôn vàn vóc dáng và ánh mắt. Phải rồi, Vân của Minh là duy nhất mà... Minh yêu Vân hơn bao giờ hết

Khẽ cười và đi ra cửa, cùng Minh. Vân khẽ hi vọng là có. Dù rằng giữa hai người có thật nhiều hiểu lầm, xa cách.....nhưng Vân Minh sẽ bên nhau thôi? Phải không?

-Anh sẽ ổn phải không?
-Đợi nhé!
|-)
Nghe sao mà thân thương đến thế?:) Hạnh phúc bất ngờ........
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Ko chỉ là những địa điểm cụ thể như vậy nữa...Tất cả những lần đứng bên u dù là bất cứ nơi đâu đối với tôi thời gian đều ngừng trôi..u hiểu chứ???
 
thời gian đôi khi ngừng lại, chỉ 1 chút thôi, cũng khiến ng` ta đau lòng...
Nơi bus stop ngày xưa dù mưa dù nắng nó vẫn đứng đấy, đợi mình. Đến trg` chỉ mong gặp cía dáng coa coa quen thuộc, nụ cười của nó, hay những lời càu nhàu khi mình lỡ đến muộn... còn bi h, hết tất cả rồi...bus stop thân iu không còn đứa bạn thân iu... Có lẽ, chẳng bao h nhìn thấy 1 bóng dáng thân quen, đứng đợi mình...nữa... có lẽ hết thật rồi...
 
Chỉ mún ngừng lại , chỉ muốn thời gian quay lại ...được nghe những câu nói đó 1 lần nữa, nghe tiếng đàn đó 1 lần nữa...Có thể dễ dàng được nghe nhưng tiếng đàn đó sao khó tìm lại được thế?? Con người đổi thay cũng khiến cảm xúc về những kỉ niệm đó khác đi sao??
 
Nơi thời gian dừng lại
Nơi đó nó sẽ bỏ được hết mọi rối ren trong lòng nó
Để nó biết được tình cảm của mình với nó là thế nào
Để nó thôi đi mấy cái điên khùng làm mình phát bực lên mất rồi
Để mình đừng khóc
Để nó cũng đừng khóc
Nơi đó ở đâu?
 
Hum nay quả tình bồ làm tôi vui lắm. Tự dưng tôi thấy vui thôi. CHo dù bi h ko thik bồ như ngày xưa nữa thì với tôi việc đc bồ hỏi thăm vẫn là cái j đóa xa xỉ. Chiều nay kể ra bồ cũng đã tiêu phí một buổi chiều với tôi. Và tôi vui vì bồ đã ko coi đó là 1 trò vô bổ. Sáng mai tôi sẽ đi ăn sáng với bồ, và quả tình bồ cũng nên biết tôi đang rất mong đến sáng mai để đc hỏi thăm bồ xem tối qua ngủ ngon ko :p
 
mong thời gian ngừng lại....để vơi bớt những nỗi lo lắngm, những nỗi buồn vu vơ... mãi mãi sẽ là như vậy phải không?
 
Thời gian ngừng lại thì đâu còn niềm vui nữa, con người thấy vui là khi họ được trải nghiệm bản thân, là khi vấp ngã nhưng tự đứng dậy được, khi được thêm 1 tuổi, là lúc mà bước vào con đường đẹp nhất của tuổi học trò, khi cao thêm 1 tí và béo thêm 1 tí :D, là khi mà mình nhận được lời yêu thương, sự chê trách, hay niềm vui nỗi buồn, thời gian sẽ cứ mãi trôi, chẳng bao giờ dừng lại, vì vậy em nghĩ là bây giờ mình sống sao cho thật tốt thì bây giờ và mãi mãi về sau sẽ không bao giờ phải mong"Thời gian ngừng lại" nữa.
 
Sân trường , lớp học , những tán cây, đã ko còn được ngồi và đứng ở những nơi đó vơi tư cách 1 người học sinh...Thời gian liệu có thể ngừng trôi ??
 
Cái gốc cây ấy..từng cùng ngồi hát...Vừa đứng dậy...đã thấy ra ngồi...toàn lệch 1 chút thời gian thui....kể từ lúc...Sao h mới nhớ đến nó nhỉ??
 
đêm made in 0306 quá thành công ... chỉ muốn quay lại đêm hôm qua 8-| lên lớp chụp ảnh, chạy đi chạy lại đau nhừ cả chân, lên sân khấu xay ngô :)) nhảy nhót với bạn bè :(

muốn quay lại lúc 1 ng` bạn kéo vai mình ôm thật chặt :x 1 ng` mới quen nhưng đã giúp đỡ mình quá nhiều 8-| muốn thời gian ngừng lại khi cả lớp ngồi vòng tròn, nói hết tất cả mọi điều nghĩ ngợi suốt 3 năm vừa qua...

ko ngừng lại đc 8-| thì thôi vậy :D còn gặp lại nhau, chắc chắn sẽ gặp lại nhau:x
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Là bến xe
mình và nó
...

Là ghế cuối xe
mình và nó

...

là bất cứ đâu
có mình và nó
yên bình
|-) |-) |-) |-) |-)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Thời gian mà ngừng lại thì hay biết mấy nhỉ......
Nếu thời gian ngừng lại , mình sẽ luôn đc tràn ngập trong những kỷ niệm đẹp, luôn tràn ngập trong nhưng hồi ức đẹp , lúc mà mấy đứa bạn vui cười cùng nhau, chơi đùa, kể cả khi cãi nhau :x mình lại càng cảm thấy nó dễ thương hơn...........:x
Thời gian ngừng lại thì chúng ta sẽ giữ mãi cho thời gian của chúng ta khi bên nhau, bao yêu thương, tình bạn luôn tỏa sáng, nhớ hôm nào, cả hội đi hát kara, hát khản hết cả cổ, nhớ khi vui đùa hay ăn uống mấy tăng trong Bocha ........, nhớ khi chụp ảnh vừa ăn , vừa chơi bài trong lớp:)) nhớ khi mấy đứa ngồi vắt vẻo trên cành cây chụp ảnh, hay khi cả lũ nhảy Yomost :)) thật vui:x lúc ấy mà thời gian ngừng lại thì hay bít mấy nhỉ :x
Nhớ hôm nào, cấp 2 cả mấy đứa rủ nhau lên chợ đêm chơi, :)) cuối cùng lại quên đường về :)) đang nản chí, lại gặp 1 anh học 9D thế là theo anh ý về :)) thật vui, cả những hôm kéo nhau sang nhà Thu , đi trộm xoài:)) bị đuổi chạy :)) cả những hôm làm bánh:)) thật là vui........Bi h mình thấy rất vui khi đc quay lại những thời gian đó...........
Và nếu thời gian ngừng lại thì mình đã ko buồn và ntn....nhớ khi 2 đứa ngồi trò chuyện và trêu nhau, nhớ hi mỗi đứa xấu hổ và đỏ mặt:)) hay cả khi gặp nhau trên đường chào toe toét đến nỗi suýt đâm vào ô tô, hay cái gì đấy..... :)) thật vui biết bao ......
Lúc ấy mà thời gian ngừng trôi thì hay bít mấy, đến bây giờ thì ........
Nhưng thời gian ngừng trôi chắc chán sẽ ko xảy ra, và sẽ ko lăp lại 1 lần nữa, vì vậy chúng ta hãy giữ mãi trong tim những hồi ức , kỷ niệm đẹp, để mãi trong tim ta, chúng ta sẽ cảm thấy vui, mỗi khi buồn , hãy nhớ lại những thời gian wa, chúng sẽ làm cho chúng ta hân hoan hơn, và sẽ đón nhận 1 ngày mới tươi đẹp :x
Vì thời gian ko bao h trở lại , chính vì vậy chúng ta hãy làm cho những thời gian còn lại của chúng ta trở nên tươi đẹp hơn, và rực rỡ hơn, để chúng ta o phải ước để thời gian ngừng lại nữa, hay luôn tạo ra điều mới mẻ và tươi đẹp, để luôn giữ mãi trong lòng những kỷ niệm đẹp mà thời hs của chúng ta , khi chúng ta bên nhau :x Vì vậy , chúng ra hãy để thời gian cứ tiếp tục trôi đi, và hãy khắc ghi những kỷ niệm tỏa sáng trên những mảng thời gian đó :x
Iu tất cả mọi người
 
Con đường ấy...cứ đi qua cả mấy năm trời mà ko hết cảm xúc...Thời gian vẫn trôi nhưng cảm xúc vẫn cứ như vậy...coi như rằng thời gian đã ngừng lại, đã luôn là 2 năm trước..Bỗng dưng nhớ cái ngày ..trong vòng tay..
 
M ah có 1 kỉ niệm về M mà P ko bao h quên.........M bít ko nhỉ? đó là hồi lớp 10 đi học thêm thầy Đạt. P đang ở bên đg đợi Việt mua bánh cho, mải nghĩ về M và ưocgias mà M đi qua đây thì tốt! Và thế là kít một cái, một cái xe xấu xí bẩn thỉu đỗ ngay canh P, là M, lúc đấy choáng lắm, quay ra, M cười với P, choáng nặng hơn, nó giống như là .......... khó nói quá.........uoc mo thành hiện thực một lần duy nhất.........va P cảm thấy cs lúc đó tràn đầy niềm tin...........nhưng rồi P lại hành động ngớ ngẩn như mọi khi M quan tâm tới P.............:D bởi P ngượng.............ngại wa................nhưng sướng lắm! và thời gian lúc đó ngưng lai thi tot, rất tiếc là P hỉu rằng nó ko stop và P chỉ bít nho ve no moi khi nho ve M! :x
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Khíp , 2 đứa tình cảm we' , tớ cũng thèm như thế mà có được đâu :D
 
Back
Bên trên