Mỹ thuật bên các nước khác học những gì và như thế nào?

Nguyễn Khánh Linh
(NguyenKhanhLinh)

Thành viên danh dự
Lâu oá mới vào đây thấy CBL Nghệ Thuật dạo này yên tĩnh oá, thấy toàn bài của Chu Anh Duy 8-}

Em bên này (Việt Nam) học ít biết ít-học càng nhiều càng lơ tơ mơ nên muốn mở rộng cái nhìn ra thế giới chút xíu :mrgreen: . Em muốn hỏi trong HAO có ai học các chuyên ngành về Nghệ thuật không ạ :x ? (Hồi xưa vào BOX thấy nhiều người nhiệt tình, sôi nổi, tâm huyết lắm...nghe bàn bạc mà lác mắt 8-} :x như chị Lê Diệu Linh, Đỗ Huyền My hay Trần Lan Vy, Trần Quỳnh Anh :p v.v...)

Cụ thể là học Mỹ Thuật, em muốn biết về những môn học, cách học của mọi người bên đó xem có gì khác bên này (những điểm ưu) ? Đại khái là cách đào tạo ở bên đấy khác gì mình :x :x ? Ở trình độ đào tạo như nước mình, liệu theo học tiếp (chẳng hạn như: Học hết lớp 12 rồi đi du học thi vào ngành học Nghệ Thuật hoặc học hết Đại học rồi học tiếp lên cao ở nước ngoài, hoặc được học bổng du học hợp tác của một trường Nghệ Thuật đang theo học ở Việt Nam...) ở nước ngoài có là một vấn đề phải lo lắng không?

Cám ơn nhiều ạ :* :* :* :x :x :x
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Nguyễn Khánh Linh đã viết:
Lâu oá mới vào đây thấy CBL Nghệ Thuật dạo này yên tĩnh oá, thấy toàn bài của Chu Anh Duy 8-}

Em bên này (Việt Nam) học ít biết ít-học càng nhiều càng lơ tơ mơ nên muốn mở rộng cái nhìn ra thế giới chút xíu :mrgreen: . Em muốn hỏi trong HAO có ai học các chuyên ngành về Nghệ thuật không ạ :x ? (Hồi xưa vào BOX thấy chị My và em Quỳnh Anh nhiệt tình, sôi nổi, tâm huyết lắm...nghe bàn bạc mà lác mắt 8-} :x , còn nhiều người nữa nữa với mấy topic như Hán ngữ-Một nghệ thuật hay Đối chữ đầu xuân )

Cụ thể là học Mỹ Thuật, em muốn biết về những môn học, cách học của mọi người bên đó xem có gì khác bên này (những điểm ưu) ?

Cám ơn nhiều ạ :* :* :* :x :x :x

Hì hì, lâu lắm mới thấy có người mê vẽ lập topic về mỹ thuật. Nói chung ở các nước khác chị không biết, nhưng mà mỹ thuật nó đã được dạy trong phổ thông ở bên Mỹ rất kĩ càng rồi. Lên đại học, những đứa take arts courses thường là đã có previous experience, nên nó học rất chuyên nghiệp luôn. Cũng có những đữa mới, muốn thử, nhưng nói chung phải cố gắng rất nhiều. Được cái instructor nhiệt tình nên sẵn sàng giảng thêm giờ, mình catch up cũng nhanh thôi. Hồi mớí sang, chị cũng ti toe lấy 1 lớp drawing :D, tưởng mình ở nhà toàn vẽ Đổrêmon đã là máu, :D, sang đây thấy bọn nó vẽ đẹp quá cơ. Trong khóa học đấy sẽ học qua cách dùng các loại chất liệu, các cách vẽ, chép tranh của 1 số tác giả từ đó học cách vẽ của họ. Ví dụ có 1 reproduction của Williams Butler Yeats về chân dung thì mình cũng vẽ chân dung nhưng không được copy lại nguyên gốc, mà có thể vẽ chân dung mình theo cách của ông ấy chẳng hạn. Cả course chia ra làm mấy section, mỗi section sẽ dùng một loại chất liệu khác nhau phấn, than, chì, màu nước, v.v. trên các loại giấy khác nhau. Mà structure của course cũng phụ thuộc vào instructor nhiều, có thể cùng là Drawing 101 nhưng hai instructor sẽ có hai cách dạy và giáo trình khác nhau.
Đấy là lớp Introductory hehe, lên cao còn nhiều lớp hay lắm, như cái lớp lithography (chả biết tiếng Việt gọi là gì, nhưng mà mình khắc bằn mực trên aluminum rồi in ra giấy), chắc là hay nữa nhưng mà đứa thiếu foundation và hẻo tài năng như chị chạy lên cao nữa chắc hết xí quách :D.
 
Cai em ke xem qua cung chi la cach the hien.Theo anh diem manh cua giao duc O mi cung nhu chau au,do la viec tao phong cach.
Hoa si minh anh nghi la gioi ve ki thuat,hon ca hoa si nuoc ngaoi,co nghia la tranh ho dep,nhung do khong phai la nghe thuat.Nghe thuat la....neu nguoi ta du mau ,du dam me va dam hi sinh,thi co the tim thay no?
 
Anh khong phai la nguoi ngao nghe dau,ma rat muon tranh luan,it ra ve nghe thuat chang han.
Em Linh o Ma,em hoc truong nao the,vi o do co school of design cua harvard,duoc hoc o do cung la mot uoc mo cua anh.
Anh nghi nghe thuat vn ,cung nhu kỉen truc,nganh anh hoc,dang thuc su mong lung va thieu li luan.Kt su nha minh kem,anh noi tat cac thay giao nua,vi sau mot thoi gian kha dai,nha minh chua dung noi mot dien mao cho 2 nganh nay.can phai co nhung nguoi dam hi sinh,va co tai nang thuc su thi moi hi vong vao mot nen mi thuat hay kt vn trong thoi gian toi duoc.
Mong cac em luon co dam me,va no luc het minh.Anh cung vay.
 
Đọc được bài của Linh từ mấy hôm trước, đã reply 2 lần đều bị log out giữa chừng. Hôm nay quay lại suýt không tìm được vì đâu đâu cũng tràn ngập bài của Chu Anh Duy :))
Đánh dấu vào đây một cái, để lúc nào rỗi vào viết tiếp sau :D.
 
ôi ... ngượng quá ... thôi thì không post nữa vậy :( ... đang định đưa lên truyện mới :( ..... xin lỗi mọi người vì đã post quá nhiều ...
bye :((
 
Chu Anh Duy đã viết:
ôi ... ngượng quá ... thôi thì không post nữa vậy :( ... đang định đưa lên truyện mới :( ..... xin lỗi mọi người vì đã post quá nhiều ...
bye :((
Có ai trách em post quá nhiều đâu... Cũng tại những người khác post quá ít đấy chứ! ;)

Định đợi đến khi nào rỗi mới vào viết, nhưng chẳng biết bao giờ mới rỗi nên cứ nhảy vào viết bừa vài chữ :p.

Chị không được học nhiều mỹ thuật ở VN, lại càng học ít hơn ở nước ngoài, nhưng cũng xin mạo muội làm thầy bói xem voi. Có gì thiếu sót, rất mong mọi người "chỉnh" giúp :D.

Trước hết, mình xác định lại cái ranh giới Việt Nam nước ngoài cái nhể. Nếu như so sánh việc đào tạo mỹ thuật ở VN & các nước châu Á lân cận như Trung Quốc, Nhật Bản hay Hàn Quốc thì sự khác biệt có lẽ không lớn lắm. Nhưng có lẽ những khác biệt sâu xa hơn chủ yếu tồn tại giữa Mỹ thuật phương Tây và mỹ thuật phương Đông. Ở đây xin phép cả nhà cho mình thu hẹp cái phạm vi "nước ngoài" ở các nước phương Tây.

Còn nhớ lúc bé, khi bắt đầu tập toẹ cầm bút vẽ, thỉnh thoảng được mọi người khen: "Vẽ đẹp nhỉ, cứ như thật ấy!" Những lời khen ấy vô hình chung đã tạo cho mình một quan niệm thẩm mỹ khó xê dịch: giống thật mới là đẹp!!! Và có lẽ mình không phải là người duy nhất chịu ảnh hưởng của tư tưởng "lệch lạc" ấy. Ở Việt Nam và một số nước phương Đông, cái đẹp thường được đánh giá dựa trên những khuôn mẫu và ước lệ.

Chẳng thế mà vở mỹ thuật của trẻ con mẫu giáo & tiểu học luôn có những phần vẽ, tô màu, cắt hay xé dán theo mẫu hay trang trí, và những bài mỹ thuật theo chủ đề thường thiên về xu hướng tả thực, chứ hãn hữu lắm mới có một bài "vẽ theo đề tài tự do". Và theo cách đánh giá của các thầy cô mẫu giáo hay tiểu học thì những bài làm đẹp, được điểm cao là những bài cắt hình vuông thật vuông, hình tròn thật tròn, tô màu đường nét thật ngay ngắn, và tả thực thật giống thật (hoặc giống mẫu).

Thế nên đa số trẻ con khi vẽ nhà thì đều vẽ một hình tam giác úp lên trên hình vuông, và bên trong là mấy hinh vuông, hình chữ nhật bé hơn tượng trưng cho cửa sổ và cửa ra vào; và khi vẽ ông mặt trời thì bao giờ cũng là một hình tròn với các đoạn thẳng toé ra xung quanh. Sự "sáng tạo" của các "họa sĩ" có chăng được thể hiện ở số hình vuông, hình chữ nhật nhỏ trong mỗi hình vuông to, hay độ dài ngắn của các "tia nắng mặt trời".

Sách tập vẽ lớp 2 có một bài "vẽ cây đu đủ". Để hoàn thành bài tập, mình đã phải cất công tìm một nhà hàng xóm trong vườn trồng đu đủ và ngồi vẽ hì hục suốt một buổi chiều. Kết quả cây đu đủ của mình bị cô giáo cho điểm 6, với nhận xét: "Sao em lại vẽ lá to thế này? Còn quả sao lại đỏ chót như thế? Trong vở có mẫu cây đu đủ đẹp thế kia, sao không biết đường nhìn đấy mà học tập?" Trong khi đó, thằng bạn ngồi cùng bàn lĩnh trọn điểm 10 đơn giản bằng cách căn-ke cây đu đủ từ sách sinh học của anh nó. Giống y như thật. Điểm 10 dành cho sự khéo tay và tỉ mỉ.

Sau này khi đi học vẽ đầu lâu và chai lọ để luyện thi kiến trúc, bài học đầu tiên và duy nhất nhận được từ ông thầy là làm thế nào để dựng và đánh màu khối lập phương một cách chính xác (là bài học đầu tiên vì cả tháng đầu, thầy chỉ ngồi đợi học trò vẽ xong rồi sửa những chỗ mà thầy cho là sai, và là duy nhất vì mình quyết định bỏ học ngay sau đó). Theo thầy, khi đã thành "thợ vẽ", người ta sẽ không cần nhìn vào vật mẫu mà vẫn biết được chính xác độ dài tương quan của các cạnh, độ mở của các góc, và độ sáng tối của các mặt. "Khi vào phòng thi, các cô cậu không phải vẽ bằng những gì mình nhìn thấy, mà chủ yếu dựa vào những gì mà các cô cậu biết về đối tượng mình đang vẽ, cụ thể ở đây là những tính chất của khối lập phương trong không gian ba chiều."

Được biết ở Hàn Quốc, Nhật Bản, Trung Quốc hiện vẫn còn những "lò" dạy mỹ thuật tương tự như ở Việt Nam. Những sinh viên được tuyển vào những trường mỹ thuật hàng đầu là những người có kĩ năng vẽ đầu lâu giống như ảnh chụp, hoặc chép tranh hệt như photocopy.

Trong khi đó, bài học nhập môn của lớp studio art của mình ở Mỹ là về các hình tròn. Học trò dùng những mẩu gỗ nhỏ hình trụ giống như nút chai rượu vang, chấm vào mực và in lên giấy một cách tùy ý. Sau đó các "tác phẩm" được trưng bày, và thầy trò cùng bình phẩm, phân tích về những tác động trực giác (visual effects) và tác động xúc cảm (emotional effects) khác nhau mà số lượng và vị trí tương quan khác nhau giữa các chấm tròn ấy đem lại. Chẳng hạn, nhiều chấm tròn tụ lại với nhau, chiếm phần lớn bề mặt trang giấy tạo cảm giác nặng nề, căng thẳng; một hình tròn nhỏ giữa một trang giấy trắng rộng tạo cảm giác chơi vơi, đơn lẻ, v.v... Dựa vào đó, học trò dùng các hình tròn bằng nhiều chất liệu, kích cỡ, màu sắc... khác nhau để diễn tả các trạng thái & cảm xúc khác nhau: light, darkness, weight, anger, harmony, loneliness, fear, love, joy, etc... để rồi sau đó áp dụng vào các tác phẩm cụ thể. Thậm chí, giáo viên còn thưởng điểm cho những ai có thể dùng những hình tròn ấy để xây dựng nên một câu chuyện bằng hình ảnh, mà người xem không nhất thiết phải interprete nó một cách như nhau.

Trong quá trình của khóa học, người học tìm hiểu thêm các visual & emotional effects của đường nét, hình khối, bố cục, màu sắc, chất liệu... bằng cách tương tự như trên.

Một phần hết sức quan trọng của lớp foundation này tập trung vào việc quan sát và cảm nhận về đối tượng mà mình vẽ, thông qua các bài tập blind contour (vẽ mà chỉ nhìn vào vật mẫu, không nhìn vào giấy), dựng hình bằng stripes, vẽ/nặn theo miêu tả của người khác về một vật nào đó mà mình không biết, v.v... Và một điều luôn được nhấn mạnh là: "Để tác phẩm của mình có cảm xúc và cá tính, không nên vẽ theo những gì mình biết về đối tượng, mà phải dựa vào những gì mình cảm nhận được về đối tượng ấy."

Cuối cùng, sau khi đã nắm được những lý thuyết căn bản này, người học mới đi vào việc luyện các kỹ năng dựng hình, pha màu, điều chỉnh độ sáng tối... thông qua các bài tập vẽ tả thực, chép tranh, phối màu v.v... bằng nhiều chất liệu khác nhau.

Một điều quan trọng nữa là điểm cho các tác phẩm không dựa trên đánh giá xấu/đẹp chủ quan của người dạy, mà dựa trên khả năng tiếp thu và vận dụng lý thuyết một cách sáng tạo của người vẽ & nhận xét của những người cùng học.

Đương nhiên, mỗi người dạy có một phương pháp riêng, nhưng nhìn chung các lớp học mỹ thuật ở bên này (hoặc ít nhất là ở Swarthmore) đều mở đầu bằng những bước căn bản như thế.

Không biết mọi người có nhận xét gì về cách dạy & học này nhỉ?
 
Nghe khong toi chut nao bai viet cua em.Em co biet vi sao cac thay day ve nha minh chi day ho ctro thanh tho ve khong?
Anh nghi diem yeu cua cac nganh nghe thuat vn la li luan,nghe thuat chi la phuong tien de dien ta tu tuong.
Giang day la cai guong phan anh nen mi thuat noi chung ,anh nghi the.
Khong biet em hoc gi ben Mi vay.Anh rat han hanh duoc lam quen voi em.
 
Nhan bai viet nay ,anh muon ru nhung ai tam huyet voi nghe thuat noi chung thanh lap mot nhom ,truoc het la tao doi tren mang da.
Anh hoc kt,va luon thay su lien quan giua kt va mi thuat.
Ca hai nganh nay o vn minh deu kem.Anh muon chung ta lap ra mot nhom ,mua tieu la mang cho nen mi hoc kt cua nuoc nha mot bo mat moi.
Ai san sang thi tra loi nhe.
 
Nghe chị Huyền My kể hấp dẫn quá ...
Ước gì em cũng được học ở bên ấy ...
 
Trong khóa học đấy sẽ học qua cách dùng các loại chất liệu, các cách vẽ, chép tranh của 1 số tác giả từ đó học cách vẽ của họ

+Các loại chất liệu là những chất liệu gì thế chị?

+Còn các cách vẽ, em cũng chưa hình dung được có đến bao nhiêu cách nữa (thống kê cố định theo giáo trình, theo một chuẩn mực nào đấy hay luôn luôn thay đổi, cập nhật nhỉ)?

+Việc chép tranh có những ích lợi gì hả chị? Thấy các thầy cứ bảo chép tranh đi, chép tranh cũng học được nhiều thứ lắm nhưng vẫn chưa hiểu mục đích rõ ràng của nó là gì, thầy em cứ bảo cứ chép tranh đi sẽ vẽ tốt hơn, mỗi thầy nói một lý do, không biết đường nào mà lần, thường thì khi chép mình tự rút ra cho mình những kinh nghiệm riêng.

Cả course chia ra làm mấy section, mỗi section sẽ dùng một loại chất liệu khác nhau phấn, than, chì, màu nước, v.v. trên các loại giấy khác nhau.

+Em vưỡn chưa hiểu dùng nhiều loại chất liệu như vậy, mỗi loại chất liệu tất nhiên có sự phân biệt với nhau rồi nhưng không hiểu cụ thể nó khác nhau cái gì và nó hỗ trợ trong cách vẽ cho nhau như thế nào nữa? :>

+Có mầy loại giấy vẽ hả chị? Dùng chất liệu nào để vẽ cũng có quy định loại chất liệu để vẽ lên (giấy, vải, gỗ, kim loại-đối với loại khắc-) và loại bút vẽ như thế nào, mọi người biết không? :> (Em mới ti toe học vẽ nên mơ màng lắm :( )

Đấy là lớp Introductory hehe, lên cao còn nhiều lớp hay lắm, như cái lớp lithography (chả biết tiếng Việt gọi là gì, nhưng mà mình khắc bằn mực trên aluminum rồi in ra giấy)

+Ngành chị học là ngành gì sao lại có học về cái khắc đấy nhỉ :> Công nhận nhiều cái hay thật, nhưng có những chuyên ngành mình chẳng học đến những môn đó bao giờ! :)


Còn nhớ lúc bé, khi bắt đầu tập toẹ cầm bút vẽ, thỉnh thoảng được mọi người khen: "Vẽ đẹp nhỉ, cứ như thật ấy!" Những lời khen ấy vô hình chung đã tạo cho mình một quan niệm thẩm mỹ khó xê dịch: giống thật mới là đẹp!!! Và có lẽ mình không phải là người duy nhất chịu ảnh hưởng của tư tưởng "lệch lạc" ấy. Ở Việt Nam và một số nước phương Đông, cái đẹp thường được đánh giá dựa trên những khuôn mẫu và ước lệ.

Đấy là về quan niệm, công nhận là nó ăn sâu vào tiềm thức, bây giờ thi vào xong rồi mới thấy hơi lăn tăn vì hồi trước cũng tưởng mình có thể vẽ được, nhưng càng học vào thì càng thấy ... có khả năng làm thợ bôi :(

Theo em, cách dạy ở nước mình lệch lạc về giáo dục định hướng và tiếp cận với Mỹ Thuật, chẳng hạn như chị My nói ở trên, trong giáo trình ở nước mình (thôi nói thế e ếch ngồi đáy giếng, em cứ nói trước hết là ở trường em đang học, đầu tiên là từ khóa tạo nguồn cho tới kỳ học đầu tiên:1,5 năm). Cách tiếp cận được dạy khác hoàn toàn, lớp tạo nguồn được giảng qua loa về Mỹ Thuật, sau đó đi ngay vào cơ bản, vẽ hình họa và hội họa, nói sơ lược về mục đích của môn học, sau đó (cho đến thời điểm em tham gia lớp học), thầy chỉ bầy mẫu (sắp xếp bố cục, ánh sáng...) để học sinh tự vẽ, hướng dẫn rất ít, hầu như học sinh phải tự rèn luyện, tự tìm tòi (cái này không cãi vào đâu được, đó là điều tất yếu trong bất cứ môn học nào, nhất là những môn có tính chất sáng tạo cao, còn cuối giờ thầy sẽ nhận xét chung), có điều em nhận thấy, nếu chưa có cái cảm nhận thực sự về môn học, chẳng có đam mê, không có cái hình dung sơ khai nhất về mục đích và vị trí của môn học tại sao lại ra đời trong đời sống xã hội...thì vẽ rất dễ bị "bơi", hoang mang...
Trong khi đó, bài học nhập môn của lớp studio art của mình ở Mỹ là về các hình tròn. Học trò dùng những mẩu gỗ nhỏ hình trụ giống như nút chai rượu vang, chấm vào mực và in lên giấy một cách tùy ý. Sau đó các "tác phẩm" được trưng bày, và thầy trò cùng bình phẩm, phân tích về những tác động trực giác (visual effects) và tác động xúc cảm (emotional effects) khác nhau mà số lượng và vị trí tương quan khác nhau giữa các chấm tròn ấy đem lại. Chẳng hạn, nhiều chấm tròn tụ lại với nhau, chiếm phần lớn bề mặt trang giấy tạo cảm giác nặng nề, căng thẳng; một hình tròn nhỏ giữa một trang giấy trắng rộng tạo cảm giác chơi vơi, đơn lẻ, v.v... Dựa vào đó, học trò dùng các hình tròn bằng nhiều chất liệu, kích cỡ, màu sắc... khác nhau để diễn tả các trạng thái & cảm xúc khác nhau: light, darkness, weight, anger, harmony, loneliness, fear, love, joy, etc... để rồi sau đó áp dụng vào các tác phẩm cụ thể. Thậm chí, giáo viên còn thưởng điểm cho những ai có thể dùng những hình tròn ấy để xây dựng nên một câu chuyện bằng hình ảnh, mà người xem không nhất thiết phải interprete nó một cách như nhau.

Nói qua vậy thôi :), em được nghe các thầy nói (chưa đi ra nước ngoài nên cũng không biết nó ra sao) cách dạy ở các nước phương Tây cũng tương tự như mình, vậy mà...Theo cách nhìn của em, em nghĩ rằng do giáo trình của mình bị đổi ngược, ví dụ như từ cảm nhận của em, từ đầu hơi cảm thấy loãng, mơ màng, mông lung lắm (bởi vì đập vào bước đầu tiên đã học cơ bản ngay, không có bước định hướng, tất nhiên mình có thích thì mình mới học, nhưng để học được lên cao hơn thì cần phải hiểu sâu hơn mục đích, cách tiếp cận, cảm nhận nó đã), càng học muốn đuổi theo thì phải tiếp tục gồng mình, cuối cùng cũng vỡ ra một số điều, nhưng nói chung là rất mất công vòng vèo. Em thấy cách học như chị My ví dụ ở trên có vẻ hợp lý hơn, gây được sự hứng thú cho sinh viên hơn, cách học ở bên mình nhiều khi vẫn đi vào lối mòn, đó là cách áp đặt (anh cứ vẽ đi, vẽ rồi sẽ hiểu dần). Em thích phần học mà một người tả đặc điểm sau đó mình vẽ theo cảm nhận của mình...
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Ơ lâu lắm mới mò vào đây, tưởng topic này xong rồi. Trả lời em Linh cái.


+Các loại chất liệu là những chất liệu gì thế chị?

Pencil, ink wash, charcoal(than), chalk, water color....

+Còn các cách vẽ, em cũng chưa hình dung được có đến bao nhiêu cách nữa (thống kê cố định theo giáo trình, theo một chuẩn mực nào đấy hay luôn luôn thay đổi, cập nhật nhỉ)?
Hi hi làm gì có quy định cách vẽ hả em, đây chẳng qua là học hỏi các phong cách thôi.

+Việc chép tranh có những ích lợi gì hả chị? Thấy các thầy cứ bảo chép tranh đi, chép tranh cũng học được nhiều thứ lắm nhưng vẫn chưa hiểu mục đích rõ ràng của nó là gì, thầy em cứ bảo cứ chép tranh đi sẽ vẽ tốt hơn, mỗi thầy nói một lý do, không biết đường nào mà lần, thường thì khi chép mình tự rút ra cho mình những kinh nghiệm riêng.

Việc đầu tiên trước khi chép tranh, ông thầy bắt viết bài nhận xét về phong cách của họa sĩ ấy. Ví dụ như nét vẽ của người này strong, organic, trong khi nét vẽ của người kia thì quick, vivid...Rồi sau đó sẽ phân tích tại sao họ lại vẽ như vậy, cụ thể là nó có tác dụng như thế nào lên object mà họ đang vẽ. Cũng vẽ 1 nude model thì có nét vẽ sẽ toát lên sensuality, nét vẽ khác lại thể hiện sự quằn quại, đau đơn. Nói chung chép tranh chỉ để thấy sự đa dạng trong phong cách và tìm 1 phong cách thích hợp cho mình thôi. Ví dụ nếu em chép tranh Vangoh nhiều em cũng sẽ học được phần nào cách pha màu của ông ấy, đúng không?

+Em vưỡn chưa hiểu dùng nhiều loại chất liệu như vậy, mỗi loại chất liệu tất nhiên có sự phân biệt với nhau rồi nhưng không hiểu cụ thể nó khác nhau cái gì và nó hỗ trợ trong cách vẽ cho nhau như thế nào nữa?

+Có mầy loại giấy vẽ hả chị? Dùng chất liệu nào để vẽ cũng có quy định loại chất liệu để vẽ lên (giấy, vải, gỗ, kim loại-đối với loại khắc-) và loại bút vẽ như thế nào, mọi người biết không? (Em mới ti toe học vẽ nên mơ màng lắm )

Hehe, giấy thì nhiều loại lắm, chả nhớ hết được. Nhưng mà chất liệu kết hợp với giấy thường tạo nên những hiệu quả mới. Mỗi loại chất liệu sẽ tốt cho 1 kiểu vẽ, ví dụ em muốn shading (tiếng việt có phải là đánh bóng không ấy nhỉ) thì dùng than tốt hơn dùng chì vì hiệu quả mạnh hơn, nhanh hơn. Nhưng mà vẽ những bức tranh nhỏ hoặc là sketch thì chì và inkwash tốt hơn. ( Mình lười nên thích dùng than :p)

+Ngành chị học là ngành gì sao lại có học về cái khắc đấy nhỉ Công nhận nhiều cái hay thật, nhưng có những chuyên ngành mình chẳng học đến những môn đó bao giờ!

Chị không phải dân Arts chuyên em ơi, nên đấy không phải ngành của chị, chỉ là 1 lớp mà nó offer thôi. Cái lithography này mới lắm, hồi chị gặp người bạn học Arts cũng ở Texas bảo nó chưa về VN đâu, có lẽ vì nó technical quá. Nhưng bao giờ có triển lãm em thử rình xem, biết đâu lại có.

Tất cả những cái trên đều chỉ là technique thôi. Giỏi technique là 1 chuyện nhưng phong cách và cái hồn của bức vẽ lại là chuyện khác. Cái này mình không dám bàn, để My lu bàn tiếp vì mình không phải là dân Arts, chỉ amateur thôi.
 
lithography là phương pháp in kẽm, có từ nhiều thế kỷ rồi em. Ở VN không có lithography thì người dân lấy tiền đâu mà dùng?
Tranh ở VN bây giờ vẫn chủ yếu là chất liệu sơn dầu, nhìn chung chung lại thấy toàn phố cổ, em bé ngu ngơ thổi sáo. Thậm chí các chất liệu cổ điển khác như chì, than, các phương pháp in (khắc gỗ, kẽm, lụa) cũng chẳng được khai thác tối đa
Học vẽ ở VN tốt nhất là đi học ở nhà văn hóa thiếu nhi, vẽ con bò màu xanh, dòng suối màu tím. Còn đi học luyện thi MT, KT chỉ hỏng tay, ai cũng vẽ sổ , gạch như nhau. Vẽ thì vứt cái que đo, giây dọi đi. Thấy gì thì vẽ nấy!
Học nghệ thuật nói chung phải đi xem và quan sát thật nhiều. Học là luyện mắt và khả năng cảm nhận, không phải là luyện hoa tay.

Em nào có điều kiện thì mua cuốn Drawing on the Right Side ò the BRain (search go ogle) về mà đọc

chúc vui
 
............................................
Nguyễn Mai Chi đã viết:
Hội họa không phải là nhiếp ảnh
Mà là trái tim đùa với sắc mầu


câu thơ không hẳn là đúng lắm vì nhiếp ảnh cũng là nghệ thuật , nhưng nghệ thuật thực sự bắt đầu từ trái tim, học ở đâu thì cũng vậy thôi :)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
nghe các anh chị nói hay quá....em thật sự rất mong được mọi người giải thích và nói nhiều hơn...em cảm ơn...
em chỉ quan tâm duy nhất đến interior design-thiết kế nội thất thôi....đó thực sự là ngành em quyết tâm sẽ học.....nhưng theo em thấy trước hết cách học ở Vn có vẻ ko ổn chút nào.....
em nghe học design ở anh mọi người cũng ko cho là xuất sắc.............em chưa biết nên lựa chọn thế nào....với thiết kế nội thất....em thấy mọi người khuyên học ở pháp...nhưng em nghĩ tiếng chuyên ngành ko phải đơn giản...mà trong khi em chuyên anh..bây giờ mới lò dò bước sang tiếng pháp thì lúc học chắc sẽ khó khăn hơn nhiều....em chưa biết nên thế nào...mọi người giúp em được không :p...h`ih`i
với cả...bây giờ có nên học một lớp vẽ ko ạ...em nghĩ là cần thiết...ít nhất cũng có một phác họa sơ sơ về nghệ thuật............em cũng chỉ quan niệm nghệ thuật là khả năng cảm thụ và sưc sáng tạo tự do...chứ chưa bao giờ nghĩ sẽ phải học theo sự gò bó hay khuôn mẫu nào cả...thật kinh khủng....hix hix....
có lẽ em nên đọc thêm nhiều sách , cả tiếng anh, về thiết kế...............có lẽ thế sẽ tốt hơn phải không ạ..thế còn cái quyển ở trên chị hà giới thiệu là về gì hả chị....hi`hi`.....hay lắm ko chị, để em đọc.........:p :x
 
Chị chẳng biết em học ở Anh thì sẽ thế nào nhưng nếu học ở Pháp ,muốn học ở 1 trường tốt , em buộc phải thi đỗ vào 1 trường Mĩ Thuật ở Việt Nam trước khi sang đấy là yêu cầu tối thiểu còn có những trường đòi em phải học qua năm thứ nhất , và tùy từng trường và tùy trình độ của em thế nào người ta sẽ bắt em phải học qua khóa Préparatoite ( khoảng 8500e đến 15000e / năm trong 2 năm ) . Em sẽ phải am hiểu về lịch sử Mĩ Thuật , đồ họa , văn hóa .......... và 1 trình độ tiếng Pháp xuất sắc 0:) . Khi thi vào sẽ phải trải qua 1 vòng thi phỏng vấn khá khắt khe , thi vẽ , và học hết năm thứ nhất sẽ phải thi loại , như kiểu thi vượt rào ấy . Trong quá trình học , những học sinh không đủ khả năng theo học sẽ tự động bị đào thải . Thường thì trong quá trình học 70% bị đào thải chỉ khoảng 30% có thể nhận bằng ........... Cách đào tạo Mĩ thuật ở Pháp rất nghiêm khắc , nhưng trình độ đào tạo thì khỏi phải chê 0:) .

Nói chung nếu đi học ở Pháp thì nên chuẩn bị tinh thần trước , vào được trường đã khó , có bằng để ra trường còn khó hơn và học sinh học thiết kế ở nước ngoài rất năng động , tư duy rất sáng tạo , nếu chùn chân 1 chút thì họ sẽ cho em tụt lại phía sau

Nhưng dù học ở đâu thì cũng cố lên , đừng bao giờ bỏ cuộc 0:)

(Chị cũng học Thiết kế nội thất :(( nè )
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Vũ Hoàng Yến đã viết:
..thế còn cái quyển ở trên chị hà giới thiệu là về gì hả chị....hi`hi`.....hay lắm ko chị, để em đọc.........:p :x
Drawing from the Right Side of the Brain. Google thể nào cũng ra review.
Rất nên đọc em ạ.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Wowwwww...!!! cái avatar của chị D.Linh :x :x :x !!!
 
Quá chán khi suốt ngày lặp đi lặp lại Van Gâu, Mầu nê với Đề-ga. Không lẽ thế giới hội họa chỉ có vậy?

Các lớp mỹ thuật thực tế khá đa dạng, muôn hình muôn vẻ. Mỗi thời kỳ có đến dăm ba trường phái khác nhau. Kể từ Cách mạng Pháp đến những năm 50, trường phái nghệ thuật mọc lên như nấm, nào Neo-classicalism, Impressionism, Realism, Post-Impressionism, German Expressionism, Surealism, Futurism, Cubism,... dịch ra tiếng Việt có nẽ là Tân Cổ Điển, Tướng Ận, Hiện thực,....

Quá nhiều trường phái, tại sao chúng ta chỉ Van Gâu Đề Ga.

Van Gâu tuy được đánh giá cao nhưng thực sự giới nghệ thuật đánh giá Paul Cezanne, người cùng thời với Gâu và cũng là một post-impressionist, mới là "người bố đẻ" của Modern Art. Sorry Gâu....

Bức tranh "The Bather" (ở dưới) được giới nghệ thuật đánh giá là một trong những bức tranh tiêu biểu nhất của Paul Cezanne và cũng là một trong những bức tranh có ảnh hưởng lớn nhất đến các thế hệ họa sĩ sau này. Tai sao bức tranh này lại có ảnh hưởng lớn đến như vậy?

Nếu không nhầm họa sĩ Nguyễn Gia Trí, ông được coi là người đứng đầu nhóm "tứ đại" (Tô Ngọc Vân, Trần Văn Cẩn, và Bùi Xuân Phái) của hội họa Việt Nam hiện đại cũng bị ảnh hưởng ít nhiều của Cezanne.

Một bức tranh rất tầm thường, không nói là xấu xí nếu đứng cạnh các tác phẩm cổ điển của Rembrandt sao lại có sức mạnh đến như vậy.

Thực tế là "đôi mắt" của Cezanne khác với "đôi mắt" của Rembrandt. Thông điệp Cezanne và các họa sĩ hiện đại muốn gửi đến người xem tranh rất đơn giản chỉ là một câu hỏi dành cho chính người xem: "Bức tranh này muốn nói lên cái gì nhỉ ???" Cezanne muốn người xem khi ngắm nhìn tranh ông sẽ tự hỏi không biết ông muốn nói lên điều gì qua bức tranh và tự tìm lấy câu trả lời riêng cho mình.

Đấy là sự khác nhau rất lớn giữa Cezanne với Rembrandt. Trong khi Rembrandt chỉ chăm chăm trau chuốt đến từng chi tiết nhỏ của bức tranh của ông làm sao cho người xem cảm thấy dễ nhìn, cảm nhận được vẻ đẹp của nhân vật ông miêu tả, cốt truyện ông diễn giải trong bức tranh. Cổ điển rồi....những ngày tháng đã qua...

Cezanne muốn người xem tự khám phá lấy cho bản thân câu trả lời riêng của mình khi ngắm nhìn tranh ông. Giống như vậy khi nhìn tranh của Picasso, bạn sẽ tự hỏi..."Cái gì thế???, đây mà là tranh à...." ....Người hướng dẫn viên galery sẽ trả lời bạn "Vâng, xin thưa đó là tranh đấy ạ và nó trị giá bằng cả tòa nhà biệt thự ở giữa trung tâm Hà Nội"....."welll, well, ....."
 

Đính kèm

  • 1_34_cezanne_bather.jpeg
    1_34_cezanne_bather.jpeg
    19.7 KB · Xem: 19
Chỉnh sửa lần cuối:
Tiếp...

So what the heck "The Bather" is supposed to be???? Bức tranh "The Bather" thực sự muốn nói lên điều gì???

Đơn giản vô cùng, chỉ có hai điều Cezanne muốn nói:

1) Vẽ càng khó hiểu càng tốt
2) Dùng càng nhiều hình tròn, hình vuông, hình khối, hình trụ càng hay.

Nói như thế thì thực thô thiển quá....từ ngữ văn chương của chúng là

1) Abstraction (trừu tượng)
2) Geometry (hình khối)

Nhân vật trung tâm của bức tranh "The Bather" chỉ là một chú "họ trần" đứng dang tay nhưng đầu lại hơi cúi gằm xuống ra vẻ suy nghĩ một điều gì đấy....Cezanne dùng màu sắc và nghệ thuật tương phản làm cho chú "họ trần" này như bước ra ngoài bức tranh hướng về phía người xem. Nhưng vì chú ta đang suy nghĩ điều gì đấy và ánh mắt không hướng về người xem (có lẽ vì xấu hổ) nên người xem có một cảm giác cách biệt giữa họ và chú "họ trần". Đó chính là nghệ thuật "nhầm lẫn" của Cezanne. Vừa cảm giác gần gũi nhưng cũng vừa cảm giác xa lạ. Mixed feeling. Đó chính là một kiểu abstraction.

Thế còn hình khối ????? Well, nếu phân tích và chia nhỏ bức "The Bather" (hay "anh họ trần") ra làm từng mảnh nhỏ, bạn sẽ thấy Cezanne dùng chủ yếu là hình khối trụ để vẽ, ví dụ như chân của chú họ trần, núi đồi và bờ biển sau lưng chú toàn được sử dụng các hình khối để miêu tả. Tất nhiên là chưa rõ rệt và triệt để như Picasso của trường phái Khối hộp...Cubism.

Có lẽ Picasso là người bị ảnh hưởng mạnh của Cezanne và triệt để khai thác abstraction và geometry trong hội họa. Có thể xem các bức ở dưới bạn sẽ cảm nhận rõ nét sức mạnh truyền điện của abstraction và geometry.

Em Khánh Linh thân mến, chương trình kể truyện đêm khuya của anh có lẽ kết thúc tại đây. Chỉ muốn kể truyện vui vẻ một chút về một lớp học của Mỹ thuật. Em có thể thấy là thế giới hội họa hiện đại khá là khác so với cổ điển qua các tác phẩm của Cezanne và Picasso. Mỗi một bức tranh là một "đôi mắt."
 

Đính kèm

  • lgPP867.jpeg
    lgPP867.jpeg
    19.7 KB · Xem: 18
  • 333_39_picasso_dem.jpeg
    333_39_picasso_dem.jpeg
    27.9 KB · Xem: 18
Chỉnh sửa lần cuối:
Back
Bên trên