Một nơi đáng để nhớ

Trần Vũ Toàn
(George Stark)

New Member
Chắc trong chúng ta ai cũng đã từng đến một nơi, hoặc ở một nơi nào đó trong một thời gian mà gắn với những kỉ niệm đẹp đáng nhớ của chúng ta.
Đối với tôi, đó là một nơi rất giản dị, là một căn nhà nhỏ nhắn mà tôi từng ở có một mình khi nhà tôi đang sửa. Tôi ở đó một mình trong suốt gần 2 tháng trời và tôi cảm thấy đó là quãng thời gian rất đẹp và không thể nào quên được. Có một cảm giác tự do lạ lùng khi tôi ở đó. Buổi tối có thể ra ngoài và đi đến tận đêm khuya, ngồi nghĩ và cầu chúc cho một ước mơ nào đó của mình trở thành hiện thực. Bạn bè đến đó chơi rất thoải mái vì chẳng có bố mẹ nào theo dõi cả. Sống ở đó tui chật hẹp, thậm chí còn tối tăm và ẩm thấp nhưng luôn có cảm giác thoải mái an toàn. Và hơn thế nữa, bạn có cả những kỉ niệm không quên được với người mình yêu. Tuy giờ đã ở trong một căn phòng riêng ấm áp và đầy đủ, nhưng tôi luôn nhớ đến cái cảm giác thân thương khi ở trong ngôi nhà đó, nhớ cái mùi ẩm thấp, nhớ cái bàn ngồi học mà trên đầy mạng nhện, nhớ cái cửa ra vào gần như đã long khỏi bản lề, nhớ cái sàn xi măng ram ráp. Và thình thoảng tôi vẫn đi qua nơi đó, dù giờ nó đã thuộc về một nơi khác. Tôi trộm nhìn vào trong đó, thấy cả một khung cảnh thân thương hiện ra trước mắt, nhớ đến 2 cái xe đạp ngày nào dựa vào nhau, nhớ bộ truyện 7 viên ngọc rồng hồi đó đã đến tập 9, nhớ những bài toán mà mình ngồi giải hộ bạn, nhớ cây đàn dựa góc tường hôm nào. Tôi ngậm ngùi quay đầu lại và bước đi, mắt tôi nhìn trân trân vể phía trước, và tôi nghĩ thầm : " Chẳng lẽ chỉ có mình mới nhớ đến nơi này sao, chẳng lẽ chỉ có mình mới mong muốn tìm lại những giây phút đẹp đẽ này sao, vì sao người ta không thể bỏ qua những gì tồi tệ đã xảy ra, vì sao người ta không thể nới lỏng bàn tay, nới lỏng cánh cửa đã đóng chặt trước mặt tôi..."
 
Hehe, cũng tiếc tao suýt được ngủ ở đấy mấy hôm Toàn nhỉ ?? :D

Dù sao cũng được 1 hôm :))
 
Mình chưa đến cái nhà ẩm thấp đầy mạng nhện đấy bao giờ :D, nhưng có vẻ nó cũng là một nơi đáng nhớ đấy chứ nhỉ? Nhất là với những người suy nghĩ nhiều như.../:)
 
..8-| tớ cũng có 1 vài nơi để nhớ :p...nhưng mà nơi nhớ nhất vẫn là sân bóng rổ trường ams B-)
 
ừ... phải rồi... ^_^... sân bóng rổ vẫn là nơi mình nhớ nhất
 
Hic hic....em thì chả có nơi nào để nhớ cả...toàn những kỉ niệm tồi tệ....à kô....nhớ ngôi nhà của host cũ....Thật tuyệt vời...1 mình 1 thế giới riêng...tuy nhỏ nhắn nhưng ấm cúng...và cái tất tần tật những tiện nghi cái gì cũng có hết...Ở đây rộng rãi mà lạnh lẽo...:((Nhắc lại thêm buồn
 
:( nhớ.... nhà, nhớ căn phòng thênh thang treo 5 chuông gió, nhớ tiếng cửa kính kêu lạch cạch, tiếng chuông gió trong veo mỗi khi gió lùa về, nơi 4 chân tường dựng sát nhau những tấm ảnh phóng lớn của cả nhà...2 cái tủ sách to ko có chị chắc nhóc em phải tự mở rồi, cẩn thận đừng với quá...:) Nhớ cái bàn học mà Salem hay nằm lim dim cạnh khung ảnh cả nhà tắm biển hình con cá....:x Nhớ cả cái gương trong phòng tắm, chỗ bày biện luộm thuộm nhất của 1 đứa con gái, chỗ mà đứa con gái là nó tự cho quyền đc cười mỗi lần bố bảo 'con có cần có nhiều dây buộc tóc và treo lủng lẳng hết như thế ko ^.^ ' ...qua đây, tất cả ở trong 1 cái hộp, ngăn nắp bố nhỉ :p :x Phòng của nó đấy...giá mà nhắm mắt một cái, mở ra...nó đang đứng giữa căn phòng nhỉ...:x mọi thứ u vẫn để nguyên cho nó mà ... sẽ rât lâu nữa nó mới đc ở hẳn lại căn phòng của nó, nằm giữa sàn ngửa mặt lên trần nhà và hát If I let you go, rất lâu nữa nó mới tìm lại đc cảm giác "phát hiện mẹ đang lên là chuyện muỗi" ^.^ ...ko hiểu còn có khi nào bố mẹ coi đó là nơi phải ktra thường xuyên ko nhỉ...nó sẽ quay về, khi ấy nó có lớn thế nào thì vẫn bé nhỏ với bố mẹ, với ngôi nhà ấy mà...đừng lo thế, chiakia nhỉ ^.^
Nhớ...cái lan can xinh xinh nhìn xuống con đg nhỏ và cái chợ ồn ào, cái lan can với mấy chậu cây lúc nào cũng lười tưới nước ^.^ gần 5 tháng rồi, ko biết ngọn hoa giấy đã cao tới đâu, chẳng có ở nhà để uốn nó mọc vòng quanh cái cột như vẫn hằng ao ước ... ^.^ ko hiểu nó có còn ra hoa 2 mầu ko :x...giờ nó về thì các nhà khác cũng có lan can cao như nhà nó, bầu trời trên đấy ko còn là của riêng nó, nó sẽ phải chia sẻ...nó sẽ ko dám sáng sớm ra lan can vươn vai và làm mấy trò kì cục , vắt vẻo hét vọng xuống đg mỗi lần thấy mẹ ngoài chợ như đứa trẻ con... xõa tóc đứng dựa vào cửa và hát ầm ĩ, nó thích tóc bay bay và chỉ có mình nó nghe nó hát..., nó còn mong mưa để tát nước ở cái lan can ấy, với bố thì nó thật tệ vì nc mưa khó thoát...với nó thì khác...nó có dịp nghich như hồi cấp 1, đá nước tung tóe, lội bì bõm ở đó, chính thế ...con bè hàng xóm đã phá lên cười vì hình ảnh bà chị hxóm gương mẫu....vỡ tan tành :p ^.^ ngốc nhỉ, sao ko hưởng hết khoảng ko gian ấy rồi hẵng đi....
...nơi ấy nó đã lớn lên với nụ cười luôn trên môi...hồn nhiên và vô lo..........
:) :x
 
Xem nào, nơi đáng để nhớ...Cái nhà trẻ ấy, ừ đúng rồi, suốt thời cấp 1 của mình gắn với cái nhà trẻ ấy mà, nhớ cái hồi ấy quá, ngày nào cũng đi chơi cùng TA, có lần còn nhìn thấy con sóc nữa chứ...chiều nào cũng xin phép mẹ sang đấy chơi, có lần còn dậy từ 5h đi đánh cầu lông ở đấy, có cả Q, T, H nữa...Rồi cái quần treo lên cây :))...Tối về ăn bánh chuối, rồi mẹ trêu là "của hồi môn" nữa chứ...Một thời để nhớ...:)
 
Có lẽ hầu hết các bạn ở đây ít người phải sống một mình khi không có bố mẹ nhỉ?
Chắc cũng vi thế mà các bạn nghĩ rằng sống một mình không bố mẹ thì sẽ rất hạnh phúc.điều đó không đúng chút nào,bởi vì hiên tại mình đang sống môt mình rất xa bố mẹ vì trướng mình học xa nhà. lúc đầu mình cũng nghĩ như các bạn thậm chí mình cầu mong được sống một mình càng nhanh càng tốt,nhưng bây giờ sống xa bố mẹ mới cảm thấy buồn và hối hận ,nhất là những buổi chiều khi hoàng hôn buông xuống nhìn thấy nhà nhà sum họp mình lại nhớ bố mẹ.măc dù xung quanh mình có rất nhiều bạn bè ,họ có thể chia xẽ cùng mình nhưng rồi cũng chỉ được một vài tiếng đồng hồ thôi,họ không thể ngồi cùng mình suốt nhiều ngày đươc.Chính vì thế dù bậb học nhưng hôm nào nghĩ học du chỉ một ngày mình cũng tim cách chạy về nhà ,bởi vì mình nhận ra một điều rằng:KHÔNG Ở ĐÂU BẰNG NHÀ MÌNH và ngôi nhà mình đã ở là nơi ghi dấu nhiều kĩ niệm của mình nhất và mình yêu nó.
 
NHớ nhiều nơi lắm chứ! Nhưng hầu hết những kỉ niệm đẹp duy nhất em có với.. nhiều người toàn ở sân bóng thui! Ko phải chỉ vì thích chơi mà em mới nhớ. Thựic sự là ở đấy có nhiều thứ nhất!
 
Riêng tớ thì thật sự chưa bao giờ muốn về nhà, vì đó là một nơi luôn làm tớ căng thẳng và đau đầu, tớ chỉ nhớ những nơi gắn với kỉ niệm đẹp, nhất là hạnh phúc trong những lúc khó khăn, ví dụ như Cúc Phương hay cái căn nhà trên chẳng hạn.
 
Có đấy...

When you were young you were the king of carrot flowers
And how you built a tower tumbling through the trees
In holy rattlesnakes that fell all around your feet

And your mom would stick a fork right into daddy's shoulder
And your dad would throw the garbage all across the floor
As we would lay and learn what each other's body was for

And this is the room one afternoon I knew I could love you
And from above you how I sank deep into your soul
Into that secret place where no one dares to go

And your mom would sink until she was no longer speaking
And your dad would dream of all the different ways to die
Each one a little more than he could dare to try

Hiểu chứ?
 
nhớ cái hành lang và mảnh sân nhìn từ trên đó xuống...:)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
... nhớ cái sân trước cửa nhà th` H
nhớ sân bóng rổ ĐH Thủy Lợi ...

2 nơi mình đến nh` nhất thì phải ??? :)
 
Đúng rồi, nhớ cả căn nhà 306 ấy nữa chứ, cả một quãng đời tươi đẹp...:), tuy cũng có bão tố đấy, nhưng bây giờ đã đi xa rồi, nhìn lại chỉ còn thấy những mảnh kỉ niệm đẹp sáng lên trong tiềm thức thôi :)
 
Hehe , hình như nơi đáng nhớ của mọi người hầu hết ko ở trường nhỉ!:))
 
À, thế thì cũng có nữa, nhớ cái lớp học tường lở lóet của lớp mình :D, năm lớp 10 là cái lớp cạnh phòng nghỉ giáo viên, gần toilet luôn, cứ gọi là ngất ngây mỗi khi gió lùa 8-}, năm lớp 11 là cái phòng cuối hành lang tầng 3 luôn, đi được xuống cantin cũng hết hơi 8-}, nhưng mà trong 2 cái phòng học ấy, bao nhiêu chuyện hay ho đã xảy ra :x
 
Chỉnh sửa lần cuối:
:)) Đúng rồi :D Cái toalet đấy :)) Chết mất :D Cứ hơi có gió một chút là 8-} :)) Eww, cứ như kiểu budo đi qua cháu nhỉ ?? :D
 
:)) :)) =D>, ông nói sao mà đúng thía ko bít :D, Budo mà đi qua thì...:)) Đúng là phòng học đáng nhớ, mình sẽ ko bao giờ quên cái khung cảnh ngày hôm ấy, cả trường đang chào cờ rất chi là nghiêm trang, thì lớp ta, vẫn như thường lệ, 1/2 ngồi trên lớp phè phỡn. Bỗng nhiên:

"Trốn tiết ngồi nghe hát quốc ca
Bỗng đâu Bulldog lại hiện ra
Bỏ bàn lũ trẻ lơ xơ chạy
Núp ghế đằng trong mấy đứa may".

Hic, hôm đấy cháu đặt dấu chấm hết cho sự nghiệp làm lớp trưởng, ngoan ngoãn đi theo Budo xuống chịu tội (trong khi lớp mình chia năm sẻ bảy trốn WC rồi hành lang tầng 2...). Cuối cùng 2/3 lớp vẫn phải làm chuyến hành hương lịch sử về thánh địa 26 Phan Đình Phùng xin "nàng" đừng ra đi (ra đi, ra đi, ra đi) :)), lại còn thêm một chồng bản kiểm điểm củ chuối nữa chứ? (mình còn viết : nhưng thật sự con cha hiểu con sai gì?:)), tại biết trước Budo sẽ ko bao giờ đọc, chỉ bắt viết rồi vứt đấy thôi...)
 
Back
Bên trên