ĐINH THU HIỀN
Dại Khờ
Có một người không biết yêu em
Nên họ đã rẽ về qua lối tắt
Hà Nội ơi! Tím bằng lăng bây giờ ai nhặt
Sao cứ rụng dày, chồng chất tháng năm ?
Có một người từng vô ý nhẫn tâm
Mắng nhiếc em luôn, ngỡ mới mười lăm tuổi
Lá mê mải đan rèm cho gió thổi
Ôi gió nào lấp xấp bờ tim ?
Có một người gục đầu không dám tin
Em tang tóc hơn trăm nghìn quả phụ
Người lớn thì già, trẻ thơ thì bé nhỏ
Ai khoảng giữa hai bên quyến rũ anh đi rồi!
Em nhẫn nhục hai đầu ru anh trong vành nôi
Không biết gửi trao anh cả cuộc đời con gái
Để một nửa chết vô tư khờ dại
Một nửa khô dần, trống trải những mùa thu!
Hoài Niệm
Tôi bỏ lại nửa chừng câu hát,
Lặng lẽ về, bước nhạt con đường xa.
Nhớ! Trời ơi! Nhớ lắm một bài ca,
Viết dở.
Tôi gửi lại sân trường một nửa,
Một nửa mang theo, một nửa ai cất giùm,
Bạn cũ rồi có nhớ tôi nữa không ?
Người ấy ở chung bàn, chung giọt nắng,
Ô cửa. Lá bàng. Khoảng trời mây rất trắng.
Phi lao đưa, chớm nắng, ưu tư buồn,
Sao ngẩn ngơ hoài hỡi đôi mắt xanh non,
Phấp phỏng lắm bởi người vô tâm lắm!
Tôi giã biệt khi lòng chưa kịp thắm,
Thu chưa trong nên mây cũng chưa về,
Chưa đọng tròn giọt nắng chín đê mê,
Bạn một nửa sẻ dành tôi một nửa.
Hình như có đôi người se sẽ nhớ,
Se sẽ buồn bên ô cửa trống trơn,
Se sẽ thương ...xin đừng đi xa hơn,
Hãy cứ giữ một chút buồn se sẽ.
Hãy cứ giữ một chút lòng như thế,
Cho nửa đời sẽ không bơ vơ,
Cho ngày ngày cô bé vẫn làm thơ,
Hoài niệm mãi giấc mơ một nửa.
Nước mắt biển
Lẽ nào biển không mặn bằng nước mắt ?
Sóng cồn cào. Ôi sóng thắt bờ dương
Phút nông nổi vạn cánh buồm nghiêng ngả
Bỗng dị hình một phút đau thương!
Làm sao biết bão giông từ đâu tới ?
Khi yên bình mặt biển quá tinh khôi
Làm sao biết mỗi lần anh sai hẹn
Khi bên em, anh say đắm tuyệt vời
Khao khát bỏng cả một thời cát trắng
Mát dịu nửa chừng, con sóng lặng về khơi
Mới hiểu vì sao em nồng hậu trọn đời
Anh mãi vẫn là người băng giá!
Nước mắt lọc giữa ngập tràn biển cả
Có một thời đã biết hoá ngọc châu
Anh đã nhặt cho mình dù không hiểu
Chuỗi ngọc này dạt đến từ đâu!
Riêng chung mùa hạ
Có phải hạ về khô nước mắt cho em ?
Cơn mưa cuối bước qua thềm không nói.
Năm tháng mỏng như một lời hứa đợi,
Phiêu du theo gió thổi giao mùa.
Có phải hạ về lau nốt những dây dưa ?
Còn buốt lạnh hơn mưa chiều Hà Nội.
Nắng thì chẳng bao giờ thôi nông nổi,
Cháy cạn mình không thể tới đêm thâu.
Thương con ve chưa nở đã sầu,
Phượng chết xác vẫn nguyên màu nhức nhối.
Em đày đoạ cả đời không tìm nổi,
Một chàng trai nào dám chết bởi tình yêu.
Nên buông cô đơn lang bạt với muôn chiều,
Nên gửi cuộc tình theo trăng và theo gió,
Nên bình thản trước mọi lời bỏ ngỏ,
Nên dẫu nồng nàn hạ có cũng như không!
Xin đừng thành thật
Với riêng em xin anh đừng thành thật
Hãy cứ dối rằng anh rất yêu em
Hãy cứ dối rằng anh thao thức đêm đêm
Nghe gió động ngỡ tay mềm gọi cửa
Hãy cứ bảo rằng em là nỗi nhớ
Duy nhất trong đời và duy nhất trong anh
Căn gác nhỏ, không em hoang lạnh cả Hà Thành
Em là chúa ngự hồn anh vĩnh viện
Xin cứ việc lừa dối không bờ bến
Du em mơ trong một biển hoang dường
Dối gian thật nhiều anh nhé, anh yêu thương
Cái khát khao dối thường, đâu dối được
Em yêu anh ngàn năm không hiểu được
Biết bao điều còn dấu sau làn môi
Biết bao điều day dứt rồi thôi
Nếu dối được tình em ôi! nếu được ?
----------------------------------