Phạm Thanh Thảo
(N3_169)
New Member
-Rốt cục là chúng ta đi đâu đây hả chồng??? Ngọc hỏi trong sự tò mò tột độ.
-Cứ từ từ rồi vợ sẽ biết mà!!Huy nói
-Nhưng mà vợ cần biết chồng đưa vợ đi đâu chứ!Nó sừng sộ,nhỡ chông đem bán vợ sang Trung Quốc thì sao??
-Thứ nhất,nhìn mặt chồng có giống một tên buôn người không?Thứ hai,lí do này thì quan trọng hơn… vợ… thì ai thèm mua! Áaaaaaaaaaaa!!!!!!!vợ định vào tù vì tội giết chồng đấy hả??
-Cho chồng chết,nó vênh mặt lên,dám trêu vợ.
-Ai bảo trêu đấy người ta gọi là nói lên sự thật…áaaaaaaa.Thôi chồng sợ vợ rồi, để im cho chồng lái xe nếu vợ không muốn giã từ thế giới ở tuổi 17!!
-Vợ đói!!!Nó thốt lên.Bận cãi nhau nó đã quên béng cái bụng đã biểu tình từ sáng đến giờ.
-Cho vợ chết!Huy mắng. Đồ sâu ngủ!Vợ mà dậy sớm tí nữa có phải là nấu được mì tôm không?
-Đấy người ta gọi là thông minh!!Chẳng phải là bây giờ chồng phải đưa vợ đi ăn KFC còn gì!
Huy ngạc nhiên:
-Ơ chồng bảo chồng đưa vợ đi ăn KFC bao giờ??
-Thôi mà chồng,nó nói giọng ngọt xớt,chồng đẹp trai,chồng đáng yêu,chồng tốt bụng,chồng dễ thương.
-Vợ đúng là vừa độc ác vừa xảo quyết!Huy chép miệng.Ai lại đi ăn thịt đồng loại mình bao giờ.
Sau khi đã chiến đấu no căng bụng khoai tây chiên, gà rán ,2 đứa ì ạch leo lên Megarstar xem phim.
Vẫn như mọi lần,bọn nó tranh cãi om tỏi mất hơn 15 phút mới chọn được phim.Không phải phim hài,cũng chẳng phải phim hành động bắn nhau bùm bùm chíu chíu,lần đầu tiên bọn nó xem phim “tình cảm nhẹ nhàng” .
-Vợ chồng thì phải xem phim này tình cảm chứ,chồng nhỉ!!Nó hồn nhiên quay sang nói với Huy,ngay trước mặt chị bán vé làm chị này tròn mắt nhìn,lúc sau còn bị giữ lại hỏi:”Hai đứa tảo hôn à?”
Thế là lại mất đứt 5 phút để giải thích:”Bọn em chỉ là bạn gọi thế cho vui vui thôi……”
Phim dở tệ.Bằng chứng là chỉ sau 10 phút 2 đứa đã lăn ra ngủ ngon lành.Chỉ đến gần cuối,lúc thằng nhân vật chính(Hay phụ) chơi rock tán gái ầm ầm thì hai đứa mới vươn vai tỉnh giấc.Nhìn quanh thấy toàn mấy anh chị đang thể hiện tình cảm quá đà ,biết tụi nó vào nhầm chỗ Ngọc liền nhấm nháy Huy ra về.
-Bây gìơ đi đâu hả chồng?
-Lên xe đi,Huy giục.Chồng muốn đưa vợ đến một chỗ.
Vẫn những con phố quen thuộc,vẫn những ngôi nhà san sát nhau,vẫn những hàng hoa sữa,những hàng bằng lăng.Vẫn cái xe đạp xanh dương của Huy với ông “bicycle hug” đẹp trai nhất thế giới. Nhưng nó bỗng thấy thật lạ,nhưng cảm xúc mà nó chưa bao giờ trải qua trong đời.Cảm xúc vừa có đôi chút sung sướng ngọt ngào như vị một thanh sôcôla sữa vừa có đôi chút tiếc nuối bồi hồi như cảm giác muốn giữ lại một chút nắng thu mà chẳng tài nào giữ nổi.
Có lẽ vì Huy sắp đi……..Rời khỏi nơi này………..Rời khỏi nó……..
Ngồi sau Huy,trên cái xe đạp quen thuộc,nó đung đưa chân như trẻ con.Thật ra chỉ có lúc đi với Huy và bố,nó mới có thể trẻ con như vậy.Cả hai,như nó vẫn nói là 2 người: một đàn ông một con trai mà nó yêu quý nhất(Bây giờ)
Dang tay ra đón những cơn gió chớm lạnh đầu đông,nó tận hưởng một cái gì đó vừa lạ lẫm vừa quen thuộc,một cảm giác an toàn và vui sướng-ít nhất là bây giờ, khi Huy còn đang ở cạnh nó.
-Ủa đây là…….Nó thốt lên.
-Ừ,Huy gật đầu.Xuống đi bộ đi!
Con phố nhỏ với những hàng cây không tên……
Con phố bọn nó đã đi qua biết bao lần……………
Bao kỉ niệm chợt ùa về……….
-Lâu lắm rồi, vợ chưa đi qua đây!!Nó lẩm bẩm
-Ừ,lâu lắm rồi!!Huy nói, ánh mắt nhìn vu vơ lên những tán cây.Hồi lớp 10 vợ toàn bắt chồng đi bộ ra tận đây mua sách với vợ.
-Thế nên bây giờ chồng mới lên máy bay phắn sang tận Mĩ.Biết chồng giỏi thế vợ chẳng cho chồng mượn mấy mấy quyển Tiếng Anh làm gì!!!
-Thì ai bảo vợ cho chồng mượn.Cho vợ chết!!Huy nói.Sang bên đấy chồng sẽ li dị vợ rồi kiếm một em khác mắt xanh da trắng tóc vàng…..
Nó lè lưỡi trêu chọc:
-Chồng ơi thế chồng không biết à???Người da trắng tỉ lệ bị ung thư cao lắm đấy!!Với lại người Mĩ thích ăn ớt lắm chồng ạ!!Chồng mà về làm rể người ta kiểu gì cũng chết sớm vì bị bắt ăn ớt mỗi ngày !!!
-Thế chắc chồng cứ lấy vợ Việt Nam cho nó lành!!!!!Huy nhăn mặt nói.
Và hai bọn nó cứ đi,từ từ và chậm rãi dưới những hàng cây không tên,bên những bức tường phủ đầy rêu đã nhuốm màu năm tháng, ôn lại những kỉ niệm xưa cũ,những lần bùng học đi chơi,những lần nó đi cổ vũ bóng rổ với cái băng rôn to oạch:”Chồng ơi cố lên!!!”làm tất cả những em nào có ý định nhăm nhe tấn công anh Huy đều phải chào thua bỏ cuộc……..những lần bọn nó bên nhau.Tất cả,dù chỉ là những kí ức,dù chỉ là những hoài niệm mà tại sao lại rõ ràng như vậy chứ??
Một cơn gió bất chợt thổi qua mang theo cái se se lạnh của một ngày đầu đông.Những chiếc lá bé xíu xanh xanh theo gió giã từ cành cây,bắt đầu xoay tít trong gió, lơ lửng trong không khí,nhẹ nhàng hạ cánh xuống mặt đất.Thật kì lạ khi thấy những cơn mưa màu xanh tuyệt vời như vậy.
-Mưa kìa chồng!!Nó reo lên thích thú như trẻ con,giơ tay ra đón lấy những chiếc lá màu xanh lá mạ bé xíu.Huy đứng lại, nhìn “cô vợ trẻ con” kiêm con bạn thân nhất của mình đùa nghịch với những chiếc lá,bất chợt mỉm cười.Rồi nó sẽ chẳng còn mấy cơ hội nhìn thấy con bạn đáng yêu nữa.
Năm rưỡi sáng.Di động của Huy kêu ỉnh ỏi bài’Dạ khúc’ của Jay.
-Alô.Nó vừa nói vừa ngáp.
-Chồng à?Vợ đây,15 phút nữa vợ sang nhé!
-Làm gì,nó ngạc nhiên hỏi
-Bí mật!
Thấy thằng con trai ra khỏi nhà từ sớm, mẹ Huy không khỏi ngạc nhiên.
-Đi đâu thế con??
-Dạ Ngọc rủ con đi đâu!!!
-Ừ,thế đi đi.Bà giục.Con đi rồi chắc con bé buồn lắ,2 đứa dù sao cũng là bạn thân mà!
Nó chờ khoảng 5 phút mới thấy Ngọc phi xe đến.
-Làm gì mà sáng sớm bắt chồng đi đâu thế hả?Huy cằn nhằn.
-Vợ nói rồi mà,bí mật quân sự không thể tiết lộ cho đến giờ chót.Ngọc nháy mắt.Lên xe đi!
-Vợ đèo à?
-Cứ từ từ rồi vợ sẽ biết mà!!Huy nói
-Nhưng mà vợ cần biết chồng đưa vợ đi đâu chứ!Nó sừng sộ,nhỡ chông đem bán vợ sang Trung Quốc thì sao??
-Thứ nhất,nhìn mặt chồng có giống một tên buôn người không?Thứ hai,lí do này thì quan trọng hơn… vợ… thì ai thèm mua! Áaaaaaaaaaaa!!!!!!!vợ định vào tù vì tội giết chồng đấy hả??
-Cho chồng chết,nó vênh mặt lên,dám trêu vợ.
-Ai bảo trêu đấy người ta gọi là nói lên sự thật…áaaaaaaa.Thôi chồng sợ vợ rồi, để im cho chồng lái xe nếu vợ không muốn giã từ thế giới ở tuổi 17!!
-Vợ đói!!!Nó thốt lên.Bận cãi nhau nó đã quên béng cái bụng đã biểu tình từ sáng đến giờ.
-Cho vợ chết!Huy mắng. Đồ sâu ngủ!Vợ mà dậy sớm tí nữa có phải là nấu được mì tôm không?
-Đấy người ta gọi là thông minh!!Chẳng phải là bây giờ chồng phải đưa vợ đi ăn KFC còn gì!
Huy ngạc nhiên:
-Ơ chồng bảo chồng đưa vợ đi ăn KFC bao giờ??
-Thôi mà chồng,nó nói giọng ngọt xớt,chồng đẹp trai,chồng đáng yêu,chồng tốt bụng,chồng dễ thương.
-Vợ đúng là vừa độc ác vừa xảo quyết!Huy chép miệng.Ai lại đi ăn thịt đồng loại mình bao giờ.
Sau khi đã chiến đấu no căng bụng khoai tây chiên, gà rán ,2 đứa ì ạch leo lên Megarstar xem phim.
Vẫn như mọi lần,bọn nó tranh cãi om tỏi mất hơn 15 phút mới chọn được phim.Không phải phim hài,cũng chẳng phải phim hành động bắn nhau bùm bùm chíu chíu,lần đầu tiên bọn nó xem phim “tình cảm nhẹ nhàng” .
-Vợ chồng thì phải xem phim này tình cảm chứ,chồng nhỉ!!Nó hồn nhiên quay sang nói với Huy,ngay trước mặt chị bán vé làm chị này tròn mắt nhìn,lúc sau còn bị giữ lại hỏi:”Hai đứa tảo hôn à?”
Thế là lại mất đứt 5 phút để giải thích:”Bọn em chỉ là bạn gọi thế cho vui vui thôi……”
Phim dở tệ.Bằng chứng là chỉ sau 10 phút 2 đứa đã lăn ra ngủ ngon lành.Chỉ đến gần cuối,lúc thằng nhân vật chính(Hay phụ) chơi rock tán gái ầm ầm thì hai đứa mới vươn vai tỉnh giấc.Nhìn quanh thấy toàn mấy anh chị đang thể hiện tình cảm quá đà ,biết tụi nó vào nhầm chỗ Ngọc liền nhấm nháy Huy ra về.
-Bây gìơ đi đâu hả chồng?
-Lên xe đi,Huy giục.Chồng muốn đưa vợ đến một chỗ.
Vẫn những con phố quen thuộc,vẫn những ngôi nhà san sát nhau,vẫn những hàng hoa sữa,những hàng bằng lăng.Vẫn cái xe đạp xanh dương của Huy với ông “bicycle hug” đẹp trai nhất thế giới. Nhưng nó bỗng thấy thật lạ,nhưng cảm xúc mà nó chưa bao giờ trải qua trong đời.Cảm xúc vừa có đôi chút sung sướng ngọt ngào như vị một thanh sôcôla sữa vừa có đôi chút tiếc nuối bồi hồi như cảm giác muốn giữ lại một chút nắng thu mà chẳng tài nào giữ nổi.
Có lẽ vì Huy sắp đi……..Rời khỏi nơi này………..Rời khỏi nó……..
Ngồi sau Huy,trên cái xe đạp quen thuộc,nó đung đưa chân như trẻ con.Thật ra chỉ có lúc đi với Huy và bố,nó mới có thể trẻ con như vậy.Cả hai,như nó vẫn nói là 2 người: một đàn ông một con trai mà nó yêu quý nhất(Bây giờ)
Dang tay ra đón những cơn gió chớm lạnh đầu đông,nó tận hưởng một cái gì đó vừa lạ lẫm vừa quen thuộc,một cảm giác an toàn và vui sướng-ít nhất là bây giờ, khi Huy còn đang ở cạnh nó.
-Ủa đây là…….Nó thốt lên.
-Ừ,Huy gật đầu.Xuống đi bộ đi!
Con phố nhỏ với những hàng cây không tên……
Con phố bọn nó đã đi qua biết bao lần……………
Bao kỉ niệm chợt ùa về……….
-Lâu lắm rồi, vợ chưa đi qua đây!!Nó lẩm bẩm
-Ừ,lâu lắm rồi!!Huy nói, ánh mắt nhìn vu vơ lên những tán cây.Hồi lớp 10 vợ toàn bắt chồng đi bộ ra tận đây mua sách với vợ.
-Thế nên bây giờ chồng mới lên máy bay phắn sang tận Mĩ.Biết chồng giỏi thế vợ chẳng cho chồng mượn mấy mấy quyển Tiếng Anh làm gì!!!
-Thì ai bảo vợ cho chồng mượn.Cho vợ chết!!Huy nói.Sang bên đấy chồng sẽ li dị vợ rồi kiếm một em khác mắt xanh da trắng tóc vàng…..
Nó lè lưỡi trêu chọc:
-Chồng ơi thế chồng không biết à???Người da trắng tỉ lệ bị ung thư cao lắm đấy!!Với lại người Mĩ thích ăn ớt lắm chồng ạ!!Chồng mà về làm rể người ta kiểu gì cũng chết sớm vì bị bắt ăn ớt mỗi ngày !!!
-Thế chắc chồng cứ lấy vợ Việt Nam cho nó lành!!!!!Huy nhăn mặt nói.
Và hai bọn nó cứ đi,từ từ và chậm rãi dưới những hàng cây không tên,bên những bức tường phủ đầy rêu đã nhuốm màu năm tháng, ôn lại những kỉ niệm xưa cũ,những lần bùng học đi chơi,những lần nó đi cổ vũ bóng rổ với cái băng rôn to oạch:”Chồng ơi cố lên!!!”làm tất cả những em nào có ý định nhăm nhe tấn công anh Huy đều phải chào thua bỏ cuộc……..những lần bọn nó bên nhau.Tất cả,dù chỉ là những kí ức,dù chỉ là những hoài niệm mà tại sao lại rõ ràng như vậy chứ??
Một cơn gió bất chợt thổi qua mang theo cái se se lạnh của một ngày đầu đông.Những chiếc lá bé xíu xanh xanh theo gió giã từ cành cây,bắt đầu xoay tít trong gió, lơ lửng trong không khí,nhẹ nhàng hạ cánh xuống mặt đất.Thật kì lạ khi thấy những cơn mưa màu xanh tuyệt vời như vậy.
-Mưa kìa chồng!!Nó reo lên thích thú như trẻ con,giơ tay ra đón lấy những chiếc lá màu xanh lá mạ bé xíu.Huy đứng lại, nhìn “cô vợ trẻ con” kiêm con bạn thân nhất của mình đùa nghịch với những chiếc lá,bất chợt mỉm cười.Rồi nó sẽ chẳng còn mấy cơ hội nhìn thấy con bạn đáng yêu nữa.
Năm rưỡi sáng.Di động của Huy kêu ỉnh ỏi bài’Dạ khúc’ của Jay.
-Alô.Nó vừa nói vừa ngáp.
-Chồng à?Vợ đây,15 phút nữa vợ sang nhé!
-Làm gì,nó ngạc nhiên hỏi
-Bí mật!
Thấy thằng con trai ra khỏi nhà từ sớm, mẹ Huy không khỏi ngạc nhiên.
-Đi đâu thế con??
-Dạ Ngọc rủ con đi đâu!!!
-Ừ,thế đi đi.Bà giục.Con đi rồi chắc con bé buồn lắ,2 đứa dù sao cũng là bạn thân mà!
Nó chờ khoảng 5 phút mới thấy Ngọc phi xe đến.
-Làm gì mà sáng sớm bắt chồng đi đâu thế hả?Huy cằn nhằn.
-Vợ nói rồi mà,bí mật quân sự không thể tiết lộ cho đến giờ chót.Ngọc nháy mắt.Lên xe đi!
-Vợ đèo à?