Tô Hữu Đức
(Tô Hữu Đức)
New Member
Trước khi post mấy bài thơ mình xin có đôi lời dài dòng. Mình vừa vào facebook của một tiền bối 92-95, đang thấy khóa đấy xôn xao tổ chức 20 năm ra trường. Lúc này mới tự nhiên nhớ ra là mình cũng là một Amser, một thành viên của HAO. Cảm xúc ùa về lẫn lộn, nhưng chủ yếu là nhớ và tiếc nuối. Mình nghĩ có lẽ đây là cảm xúc chung của những người "lớn", những người không còn là học sinh phổ thông nữa.
Mình ngồi trong văn phòng click chuột chạy ngang qua các cụm diễn đàn thấy HAO thật vắng vẻ. Cũng phải thôi, khi mà cuộc sống cứ quay quắt, còn con người đầu tắt mặt tối thì kỷ niệm là một giá trị nào đó khá là xa xỉ để có thể ôn lại. Để rồi một ngày, khi tiếng trống mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm điểm lên từng hồi thì chúng ta lại giật mình ngẩn ngơ, mắt nhìn về một nơi nào của ta mà xa xôi lắm.
Mình mới ra trường 14 năm, không ngắn, không dài. Không ngắn vì cũng đã vợ con đàng hoàng, mà không dài vì vẫn còn tưởng rằng mình còn rất trẻ, còn là cậu học trò cấp ba mộng mơ và lơ ngơ. Cái cảm giác ngồi trong phòng học nhìn xuống sân trường ngập đầy sắc bằng lăng vẫn cứ tươi như vừa mới hôm qua. Có lẽ càng yêu tha thiết một cái gì đó, cảm xúc sẽ càng đọng lại trong tâm hồn ta thật lâu, thậm chí có thể là lâu đến mức khi nó chỉ có thể tan biến khi hồn ta tan biến. Nhưng biết đâu có thể mau hơn...
Mình lướt qua box thơ văn này, và muốn trút vào đây tâm sự trước khi nó kịp thay đổi. Mình không viết văn nhiều mà chủ yếu viết thơ nên sẽ post lên đây những bài thơ của mình. Trong số này chỉ có rất ít bài mình viết khi còn đi học phổ thông, chủ yếu là khi mình đã đi du học, nhưng nhịp đập của một Amser vẫn nảy lên trong tim mình.
Mình rất nhớ Ams, nhưng Ams có nhớ mình không? Mình không biết, có lẽ là không vì Ams không phải là một người, Ams (hay Hà Nội - Amsterdam) là một ngôi trường lớp trước đi tới lớp sau tiến lên. Trong ngôi trường này có lưu lại tên những học sinh giỏi đạt giải quốc gia, quốc tế, trong đó không có mình; Những tấm gương thể thao, trong đó cũng không có mình; Những cựu học sinh thành công, trong đó cũng không có mình. Mình chỉ là một cậu học trò bình thường, học lực trung bình trong lớp, chơi thể thao làng nhàng trong đội, thậm chí mộng mơ lãng mạn cũng chỉ tầm tầm. Một cậu học trò bình thường tới không thể bình thường hơn được. Và cũng bình thường như mọi người, trong mình có Ams. Thế là đủ.
Đôi lúc cũng tự trào với sự vắng vẻ của HAO thì chắc là còn lâu lắm mới có người vào đọc, nhưng có làm sao. Mình viết cho HAO.
Đôi lời tâm sự như vậy, bây giờ quay lại chủ đề chính của box này là thơ. Mình xin post lần lượt, trước hết là một bài thơ mình viết năm lớp 11, khi thấy có hai bạn đứng đợi người bên hồ Ngọc Khánh.
Chiều muộn
Này cô bé, em chờ ai ngơ ngẩn?
Có biết hay chăng chiều muộn muộn rồi?
Này cậu bé, em tìm ai vội vội?
Ngơ ngác gì khi đêm xuống nơi nơi?
Chiều tim tím... cô bé đứng chơi vơi...
Đèn rạng rạng... tỏa xuống đường đâu đấy...
Mây trốn cuối trời... hồng hồng ngúng nguẩy,
Cát bụi nồng nồng... khóe mắt cay cay...
Trăng nhu nhú cậu bé vẫn loay hoay...
Lá bay bay rơi vào hồ run rẩy...
Con sóng lòng đẩy lá xa xa mấy...
Gió trở chiều làm chiếc lá xoay xoay...
Chiều muộn hững hờ cợt gió heo may...
Gió heo may cợt lòng người đau đớn...
Kẻ thất tình hận đời khi chiều muộn,
Chiều muộn vô tình... chẳng biết hận ai?
Mình ngồi trong văn phòng click chuột chạy ngang qua các cụm diễn đàn thấy HAO thật vắng vẻ. Cũng phải thôi, khi mà cuộc sống cứ quay quắt, còn con người đầu tắt mặt tối thì kỷ niệm là một giá trị nào đó khá là xa xỉ để có thể ôn lại. Để rồi một ngày, khi tiếng trống mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm điểm lên từng hồi thì chúng ta lại giật mình ngẩn ngơ, mắt nhìn về một nơi nào của ta mà xa xôi lắm.
Mình mới ra trường 14 năm, không ngắn, không dài. Không ngắn vì cũng đã vợ con đàng hoàng, mà không dài vì vẫn còn tưởng rằng mình còn rất trẻ, còn là cậu học trò cấp ba mộng mơ và lơ ngơ. Cái cảm giác ngồi trong phòng học nhìn xuống sân trường ngập đầy sắc bằng lăng vẫn cứ tươi như vừa mới hôm qua. Có lẽ càng yêu tha thiết một cái gì đó, cảm xúc sẽ càng đọng lại trong tâm hồn ta thật lâu, thậm chí có thể là lâu đến mức khi nó chỉ có thể tan biến khi hồn ta tan biến. Nhưng biết đâu có thể mau hơn...
Mình lướt qua box thơ văn này, và muốn trút vào đây tâm sự trước khi nó kịp thay đổi. Mình không viết văn nhiều mà chủ yếu viết thơ nên sẽ post lên đây những bài thơ của mình. Trong số này chỉ có rất ít bài mình viết khi còn đi học phổ thông, chủ yếu là khi mình đã đi du học, nhưng nhịp đập của một Amser vẫn nảy lên trong tim mình.
Mình rất nhớ Ams, nhưng Ams có nhớ mình không? Mình không biết, có lẽ là không vì Ams không phải là một người, Ams (hay Hà Nội - Amsterdam) là một ngôi trường lớp trước đi tới lớp sau tiến lên. Trong ngôi trường này có lưu lại tên những học sinh giỏi đạt giải quốc gia, quốc tế, trong đó không có mình; Những tấm gương thể thao, trong đó cũng không có mình; Những cựu học sinh thành công, trong đó cũng không có mình. Mình chỉ là một cậu học trò bình thường, học lực trung bình trong lớp, chơi thể thao làng nhàng trong đội, thậm chí mộng mơ lãng mạn cũng chỉ tầm tầm. Một cậu học trò bình thường tới không thể bình thường hơn được. Và cũng bình thường như mọi người, trong mình có Ams. Thế là đủ.
Đôi lúc cũng tự trào với sự vắng vẻ của HAO thì chắc là còn lâu lắm mới có người vào đọc, nhưng có làm sao. Mình viết cho HAO.
Đôi lời tâm sự như vậy, bây giờ quay lại chủ đề chính của box này là thơ. Mình xin post lần lượt, trước hết là một bài thơ mình viết năm lớp 11, khi thấy có hai bạn đứng đợi người bên hồ Ngọc Khánh.
Chiều muộn
Này cô bé, em chờ ai ngơ ngẩn?
Có biết hay chăng chiều muộn muộn rồi?
Này cậu bé, em tìm ai vội vội?
Ngơ ngác gì khi đêm xuống nơi nơi?
Chiều tim tím... cô bé đứng chơi vơi...
Đèn rạng rạng... tỏa xuống đường đâu đấy...
Mây trốn cuối trời... hồng hồng ngúng nguẩy,
Cát bụi nồng nồng... khóe mắt cay cay...
Trăng nhu nhú cậu bé vẫn loay hoay...
Lá bay bay rơi vào hồ run rẩy...
Con sóng lòng đẩy lá xa xa mấy...
Gió trở chiều làm chiếc lá xoay xoay...
Chiều muộn hững hờ cợt gió heo may...
Gió heo may cợt lòng người đau đớn...
Kẻ thất tình hận đời khi chiều muộn,
Chiều muộn vô tình... chẳng biết hận ai?
Chỉnh sửa lần cuối: