Mười bốn năm và còn nữa

Mình định viết thêm vào đây nhiều nhiều nữa, nhưng có vẻ hơi giống ném bom topic (mải post quá không thấy Hiếu post reply :">). Thôi post nốt bài này vậy:

Tặng vợ

Những dòng này anh viết tặng vợ anh
Em biết không thời gian trôi nhanh quá...
Trong nồng ấm mọi thứ đều vội vã
Tình yêu lớn lên, nhưng lại chẳng già...

Mỗi khi buồn anh lại muốn về nhà
Khi mỏi mệt, anh muốn em bên cạnh...
Chẳng gì cả, mọi thứ vừa chực sánh
Là em yêu lại múc đổ cho vơi...

Lúc đói mềm anh chỉ nhớ em thôi,
Nhớ nụ cười em hồn nhiên: “bố béo”...
Giữa mùa đông gió thổi về lạnh lẽo
Nhớ mắt em là anh thấy ấm lòng.

Em biết không có những lúc đường đông
Anh chợt thoáng một bóng hồng rất đẹp,
Chẳng ngại ngần anh xoay chiều đôi dép
Để đi về với mẹ của con anh!
 

Về nhà

Ấy thế là tớ sắp được về nhà
Được dầm mưa đi la cà phố cổ,
Đứng lặng im dựa bức tường sắp đổ
Nhìn dây điện mơ thắp sáng ngày mai...

Ấy thế là nỗi nhớ sắp nguôi ngoai
Đi ngang phố... nhà bây giờ khác chủ,
Chỉ cây sữa vẫn thơm hương như cũ
Hoa rụng xuống hè, nhắc nhủ... một người dưng...

Hà Nội gọi tớ mà quên mất danh xưng
Còn trong tớ thầm nấc lên: Hà Nội,
Ngôi trường cũ chỉ tên là không đổi
Trở về nhìn thời sôi nổi bước qua...

Ấy thế là, tớ sắp ba mươi ba...
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Mồng một đọc bài "Thế hệ Chuối", có vài suy nghĩ nên lóc cóc


Quả chuối hay trái xoài
Chuyện khác biệt trong ngoài lại nói về hai thế hệ
Đôi lúc ngẫm thấy đời thật tệ
Vẫn phải cảm ơn...

Phương trời Tây cũng chẳng khá hơn
Như cái tủ lạnh ấm ngoài trong tuyết.
Muốn làm việc tác phong chuyên nghiệp
Trước hết phải cười,
Dù trong bụng đang chửi vang trời
Đố ai biết đâu...

Nếu hai thứ vốn không thuộc về nhau
Cố lại gần chỉ hằn sâu khoảng cách.
Và ngược lại cho dù tách bạch
Ta vẫn biết mình thiếu cái gì
Bởi tiềm thức thầm thì...

Là chuối hay xoài cũng đừng lo lắng
Thế giới là phẳng nếu dưới cái cẳng ta cao bằng người.
Còn lại cũng chỉ là chuyện tự chọc lét cười
Ha ha...
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Back
Bên trên