Mãi mãi một tình yêu !

Nếu em là cánh gió chơi vơi
Đừng quẩn quanh bên đời lạnh lẽo
Đừng trải mình bao la muôn nẻo
Nép vào anh, hòa khúc hát du dương.

Nếu là gió, xin em thoảng chút hương
Dẫn anh theo những chân trời em đến
Để lắng nghe rì rào tiếng sóng biển
Rộn niềm thương cho nuối tiếc trôi xa.

Nếu là gió, em đừng chỉ thoáng qua
Để vội vã - bao mộng lành tan mất
Mong giữ lại những nồng nàn, ngây ngất
Chút bình yên anh cẩn thận nâng niu.

(ĐV - 02/11/2006)

Thơ Việt nồng nàn quá :x ....Đang có chút tâm sự trong lòng nên không họa lại được . Khi khác sẽ viết chung với V nhiều hơn ....
 
Nói với anh

"tell me how can I tell you
That I love you more than life
Show me how can I show you
That I’m blinded by your light
When you touch me I can touch you
To find out the dream is true
I love to be loved by you"


Em hãy tin
Tình em
Là sông nhỏ
Tưới mát những yêu thương

Để một chiều lộng gió
Sông đổ về
Biển Anh

Anh hãy tin
Tình em
Là sóng xanh
Cồn cào những khát khao rực cháy

Một ngày kia biển dỗi hờn giận lẫy
Sóng vỗ về
Mơn man ...

Anh hãy tin
Tình em
Là mùa vàng
Ấm trong anh giọt yêu thương nóng hổi

Ru êm mùa Anh một ngày kia giận dỗi
Bằng chân tình
Trong tim ...

Anh hãy tin
Tình em
Là tất cả dại khờ chỉ trao tặng riêng anh !!!

PT
03.11.06
 
Hơn

Em sẽ yêu anh nhiều hơn nữa , chịu không ?
(Bởi yêu thương chẳng bao giờ là đủ )
Thương anh thế , ngày qua ngày lại cũ
Nên nhủ lòng phải tha thiết nhiều hơn

Em làm thơ cho những lúc anh buồn
Em canh giấc mỗi khi hoàng hôn xuống
Hát ru anh những đêm không ngủ được
(Như thế gọi là chưa đủ phải không anh ? )

Ngày hôm nay em lại thấy xuân xanh
Mầm mơ ước đang nảy từng chồi biếc
Đồng ý nhé ! ngoắc tay nào , ta hẹn
Yêu nhau nhiều và hơn thế , nghe anh !

PT
03.11.06


nh21.jpg
 
TÌM EM

Anh tới những miền vắng
Tìm em trong mênh mang
Không có nắng chiều vàng
Soi trên sông phẳng lặng.

Đường nào đưa chân đi
Theo lối mộng thầm thì
Gió trở mình lặng lẽ
Anh nghe vọng tiếng em.

Hoa thấm đượm sương đêm
Cỏ bên thềm ủ rũ
Anh quay về lối cũ
Ngẩn ngơ bên ánh đèn.

Bước trong đêm nhá nhem
Gió bật cười chọc ghẹo
Mưa từng giọt nhõng nhẽo
Vuốt cánh bèo mặt sông.

Ngày mới ngập nắng hồng
Mà lòng anh sâu thẳm
Biết đường kia dài lắm
Tìm mãi em nơi đâu...

(An - 18/06/2006)

Chờ

Em đã chờ đợi anh
Qua một mùa lá đổ
Ngày lại ngày con phố
Mắt đỏ cùng mắt em

Em đã chờ trong đêm
Ngóng tiếng ai về ngõ
Biết là anh sẽ nhớ
Em hé cửa ...đợi chờ

Em đợi cả trong mơ
Một tiếng cười ấm áp
Bàn tay anh thô ráp
Vuốt tóc mềm trên vai

Em chờ cả ngày mai
Chờ anh mùa sau nữa
Và nếu anh không nhớ
Em chờ...trọn cuộc đời !

PTH
03.11.06



Lại mò mẫm tìm được 1 bài thơ của Việt nè ! Thơ dịu dàng quá ...Biết là không viết tặng ai đâu ....PT họa lại ....cũng ...ko tặng ai đâu . Cảm ơn Việt !
 
Ấy ấy, thích thế, thơ dở thế mà mấy lần được họa rồi :x
 
Em về

Anh đừng trách nắng vô tình
Không về với mùa đông nữa
Anh đừng trách hờn khung cửa
Đóng im chẳng đón anh về

Anh đừng trách gió ngô nghê
Cười vui khi người bật khóc
Anh đừng trách trăng trằn trọc
Hao khuyết cả đời nhớ mong

Em về thắp sáng trời đông
Gom nắng đầy tay ấm áp
Em về vỡ òa khúc nhạc
Cửa lòng mở đón tình anh

Em về ươm lại mùa xanh
Anh ơi ! Xin đừng hờn nữa
Đừng trách vầng trăng khuyết dở
Em về đầy ắp tin yêu !

PT
07.11.06
 
Anh góp nhặt những hoàng hôn chờ đợi
Chợt nhận ra hoang mạc trái tim mình!
 
Ở đây toàn thơ tình yêu tình báo. Anh em cho minh gửi tạm một bài về thây nhe. Bài nà hay mà không có mục nào để đăng cho phù hợp
hiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii:)) :)) :)) :)) :))
:)>-

Dấu Chân Tròn Trên Bục Giảng


Ba mươi năm thầy làm lính chiến trường
Trở lại lớp cho kịp ngày khai giảng
Bao chuyện buồn, chuyện vui, ngày dĩ vãng
Để lại dấu chân tròn trên cát bụi hôm nay
Ba mươi năm thắp ngọn lửa mê say
Thầy dìu dắt mầm xanh
Dưới khoảng trời khói lửa
Mặc đạn - mặc bom - mặc đất trời nghiêng ngửa
Dưới chiến hào từng sóng chữ bay lên
Ba mươi năm
Máu chảy lại về tim
Thầy tìm lại cho mình niềm hạnh phúc
Với vết chân tròn thầy lại quên khó nhọc
Để vang mãi hôm nay
Tiếng nói một tâm hồn
Dấu chân tròn giữa bụi phấn bay bay
Cho hôm qua, hôm nay
Và ngày mai tươi sáng
Cho tình yêu mãi còn nơi bục giảng
Dấu chân tròn trong hơi thở trái tim em
 
Giận

Giận hờn như là sóng
Tan vào lòng biển khơi
Có những lúc chơi vơi
Sóng bạc đầu trách cứ

Giận hờn như là lửa
Tắt khi trời đổ mưa
Có những lúc khó ưa
Lửa lan thành đám cháy

Giận hờn ....ừ giận lẫy
Như là gió mùa hè
Còn mê mải đường quê
Quên mất mình ...đang giận

Em hôm nay bật khóc
Là đang giận ....Nhưng mà
Nếu anh xòa tay ra
Ôm em ...là hết giận

PT
13.11.06


Giận ! Hết muốn viết . Không viết ...Kệ ...Giận ...lắm !
 
Em yêu anh​

Em yêu anh
Xin đặt lời thề lên từng hơi thở
Yêu anh đến khi em không còn sống nữa
Và yêu với nồng nàn say đắm mãi muôn sau

Em yêu anh
Xin đặt chiếc hôn lên môi ấm của nhau
Để tháng năm không tàn phai hạnh phúc
Anh bên em , mãi mãi là hiện thực
Đừng bao giờ xa cách nghe anh !

Có những lúc mong manh
Em bật khóc vì thấy mình ích kỷ
Thương anh không đủ để nhớ đầy mộng mị
Anh có buồn , anh có giận , ko anh ?

Đến bên anh , em ươm giấc mộng lành
Yêu và được yêu
Bây giờ và mãi mãi
Tham lam quá không anh ?
Khi cuộc đời đổi thay oan nghiệt
Người với người đến để ...xa nhau

Em yêu anh
Yêu mãi đến ngày sau
Yêu hơn nữa và không bao giờ đủ
Yêu anh với trái tim em chất chứa
Những tháng ngày hạnh phúc ở bên anh !

PT
13.11.06​
 
lâu lắm rồi lại mới được đọc nhiều thơ hay thế này. thơ của Thoa thoáng nghe như tình yêu đầu cháy bỏng, dại khờ, vô điều kiện, rồi càng đọc thì càng thấy tình yêu đấy thật nữ tính, thật chín chắn, và dào dạt vô cùng. chúc Thoa hạnh phúc (và viết thật nhiều thơ cho tớ đọc :)

thơ em Việt thật dịu dàng :) đọc mà thấy con trai có vẻ đáng tin hơn trong tình yêu. viết nữa đi em
 
Hà Nội lạnh rồi anh !

Những chiếc lá xanh hiếm hoi quá ! Khung cửa sổ vỡ òa những giọt nắng cuối cùng còn sót lại của mùa thu ....Nắng thật mong manh .

Nhớ anh . Nỗi nhớ dâng đầy . Nhưng em lại không viết được thơ nữa . Những lo toan khiến em muốn gục ngã ...Cảm xúc chai lỳ ....Muốn nép vào lòng anh biết chừng nào !

Nhiều lần tự nhủ : Mùa đông này , thêm 1 mùa đông nữa thôi , anh sẽ về ! Thế nên lại gắng gượng . Lại cố gắng ....Cố gắng với tất cả những gì mình có và với niềm tin tuyệt đối vào anh ....

Cảm ơn anh đã cho em sức mạnh để mà cố gắng , mà tin , để sống tiếp trong niềm hạnh phúc mà chúng mình cùng xây đắp !



@canary : Cảm ơn bạn . Đọc những gì bạn viết , PT vui lắm ! :*
 
Cỏ *

Đừng ví em là biển
Bởi em chẳng bao dung
Biển ôm ấp nhớ mong
Em cồn cào hờn giận

Đừng ví em là sóng
Sóng bạc đầu yêu thương
Em nông nổi thất thường
Dịu dàng kia nhường biển

Đừng ví em là bến
Bởi em chẳng khạo khờ
Thề suốt kiếp đợi chờ
Một cánh buồm khuất gió

EM chỉ xin là cỏ
Rải êm đường anh đi
Dẫu mai có chia ly
Cho anh màu hy vọng

Em sẽ ươm mầm sống
Từ 1 nhành cỏ thôi !

PT
31/05/06


Bài bình của Hải Triều _vnthưquan

Giản dị, lặng lẽ; không hương, không màu; nhỏ nhoi mà đầy sức quyến rũ. Không phải hoa cỏ may của Nguyễn Bính để dịu dàng nhớ cháy khát lòng nhau. Thực lòng, mới đọc vài bài thơ Cô lẻ, tôi đã thấy cuốn hút. Không phải vì thơ đúng niêm luật (điều này Cô lẻ đã làm được), cuốn hút bởi điều khác, đó là sự giản dị, giản dị trong câu chữ, trong hình tượng. CỎ là một bài thơ như thế, đơn sơ thôi mà làm người đọc đan xen bởi quá nhiều luồng tâm tưởng. Sự giản dị ấy như một màn sương mờ đánh lừa những kẻ yêu thơ, em không là sóng để chở che bằng sự dịu dàng, em cũng không là biển để cuối trời bao dung, em cũng không là bến để mù quáng bởi những lời hứa hẹn đợi chờ.
Thật dễ thương bởi sự thơ ngây đến sâu lắng, cái sâu lắng của một người con gái rất đỗi cẩn trọng trong tình yêu, nhưng để rồi, sự cẩn trọng ấy lại được đánh đổi bởi một ước mơ vô cùng giản dị: em ước mình là cỏ để “rải êm đường anh đi”, để “cho anh màu hy vọng”, để “em sẽ ươm mầm sống”. Sẽ có rất ít những chàng trai yêu sự giản dị đến mức đơn sơ ấy, bởi cuộc sống đang oằn mình cuộn chảy kia có biết bao là đam mê, là sự sục sôi đầy cuốn hút. Có mấy khi ta se sẽ nhận ra rằng, những nhánh cỏ dưới chân, chúng cũng có một tình yêu, một số phận, một khắc khoải ước mơ được thể hiện mình.
Tôi đồng cảm với em, với những gì giản dị nhất, giản dị từ ngôn ngữ cho đến tâm tư và ước nguyện. Bởi tôi cũng nhận ra rằng, chính từ những gì là giản dị nhất ấy, tình yêu thương sẽ vẫn âm ỉ cháy, để rồi có lúc bùng phát mà không một lời sự báo, không một sự chuẩn bị. Tất cả diễn ra theo đúng quy luật của thế giới tự nhiên, chẳng ồn ào mà đầy lặng lẽ.
Sẽ có lúc, anh chợt thấy mình chếnh choáng, sẽ thấy mình hụt hẫng mà chẳng biết tại sao, ngó xuống bước chân mình, chợt nhận ra cả một trời trống vắng. Anh đã quen, không đâu anh đã trở thành kẻ say mê đến điên đảo rồi, bởi đã đến lúc anh chợt nhận thấy mình đã yêu thương những điều giản dị nhất tự lúc nào mà anh cũng chẳng hay. Nhịp thơ 2/3; 3/2 cứ tự do luân chuyển trong toàn bài của những vần thơ 5 chữ. Nhưng hoàn toàn ta chẳng thấy sự gấp gáp nào, nó đã trở nên quá đỗi nhịp nhàng, rơi đầy và khoả lấp mọi tâm tư, trầm lắng trong ấy là biết bao sự yêu thương được chân thành gửi gắm.


*Bài " Cỏ" được post ở Vnthuquan với nick : Cô lẻ
 
hôm nay lại vào đây đọc lại những bài thơ của Thoa, cảm giác như có 1 bàn tay ấm lạ nắm lấy đôi tay đang lạnh cóng của mỉnh, như có một ánh mắt cảm thông nhìn mình không nói gì, không đánh giá trước 1 khuôn mặt buồn... cảm ơn những dòng thơ của Thoa :)
 
hôm nay lại vào đây đọc lại những bài thơ của Thoa, cảm giác như có 1 bàn tay ấm lạ nắm lấy đôi tay đang lạnh cóng của mỉnh, như có một ánh mắt cảm thông nhìn mình không nói gì, không đánh giá trước 1 khuôn mặt buồn... cảm ơn những dòng thơ của Thoa :)

Ru nỗi buồn của bạn
(Riêng tặng Yến )

Ngủ ngoan nào nỗi đau nhỏ trong em
Đừng cựa mình kẻo tim ai rớm máu
Vết xước ngày nào xin thời gian xoa dịu
Để em nhìn đời bằng sâu lắng bình yên

Ngủ ngoan nào những nỗi nhớ không tên
Đừng day dứt kẻo xót lòng em nhé
Mùa đã sang rồi, giọt buồn lăn rất nhẹ
Đừng để em thổn thức suốt đêm dài

Tỉnh dậy đi nào , cô bé mắt nai
Ta viết thơ cho em với 1 dòng " riêng tặng "
Ngủ ngoan nhé em , cuộc đời rồi bình lặng
Phía chân trời , ngày hạnh phúc đang lên !

PT
15.11.06


Yến ngốc của Thoa !

Không biết nói gì với Yến cả . Nên mong là thơ của T sẽ nói giùm . Bình yên nghen bạn hiền !
 
Chỉnh sửa lần cuối:
l13.gif


Nỗi nhớ mùa đông

Hà Nội đông rồi anh ạ
Lá vàng lót lối em qua
Từng đàn sâm cầm ríu rít
Gọi nhau đi tránh gió mùa

Hà Nội đông về vắng mưa
Quán cóc gió lùa run rẩy
Những cành cây khô chực gẫy
Khẳng khiu đứng dựa góc tường

Hà Nội mùa này trầm hơn
Những con phố dài xao xác
Em về , ngỡ mình đi lạc
Vắng anh phố buồn chông chênh

Hà Nội , niềm nhớ mong manh
Lệ tuôn , ướt hàng liễu rủ
Phố sợ anh không về nữa
Rưng buồn , anh có thấy không ?

Hà Nội , ôi ! Những chiều đông
Mình em ôm về nỗi nhớ
Bờ môi run run và vỡ
Tiếng yêu ...đắng đến nao lòng

PT
16.11.06
 
Em không phải thiên thần

Em không phải là thiên thần nhỏ đâu anh
Vì em không có cánh
Không có phép tiên
Không váy hồng lấp lánh
Em chỉ là em _bé nhỏ , dại khờ

Em không thể xóa không gian đi vào những giấc mơ
Ru anh bằng lời ru của mẹ
Em không thể bay qua muôn trùng sóng bể
Đến với người yêu dấu của em

Em không phải là thiên thần nhỏ đáng tin
Bởi có những khi em yếu lòng quá đỗi
Quên mất anh và những lời em đã nói
Để vui bên người ...(Lời hứa nhạt phai )

Em không là thiên thần , và chẳng thể đóng vai
Như bức tranh xưa em đã từng thêu dệt
Lỗi lầm hôm nay , dẫu có dùng nước biển
Cũng chẳng thể nào rửa sạch đâu anh

Em không là thiên thần để tiếp tục yêu anh
Như ngày xưa ...như bây giờ ...em đã
Tạ từ giấc mơ ngày qua ngày ...êm ả
Em về phía cuối đường
....Khuất bóng ...
xa xôi !

PT
16.11.06
 
Mình em với mùa đông

Đông buông tay thả heo may về phố
Sương thoáng lạnh bàn tay
Em lang thang chiều phố cổ
Nỗi nhớ anh da diết , vơi đầy

Em như tỉnh , như say
Bước chông chênh như chưa từng xuống phố
Hàng cây cũ chẳng còn xanh lá nữa
Xao xác rơi rơi từng chiếc úa tàn

Phố em mùa này nỗi nhớ cứ miên man
Nên bản tình ca chẳng thể nào trọn vẹn
Sương giăng kín mặt hồ rồi , anh có biết
Lại một đông về , em mòn mỏi ngóng trông ...

PT
20.11.06

-------------

Em đã sai
Khi đánh vỡ hình ảnh ngày xưa anh đã từng ấp ủ
Tình yêu giờ đã cũ
Như chiếc áo chẳng còn mặc được nữa rồi


Hơ ...tự nhiên viết ....Chả biết viết gì . Tâm trạng nặng nề nhỉ ....
 
Back
Bên trên