Trần Minh Hà
(little-flame)
Điều hành viên
Đây là câu truyện về một người lính trở về nhà sau cuộc chiến tranh ở Việt Nam. Anh gọi điện về cho gia đình từ San Francisco.
"Bố mẹ à, con sắp về nhà, nhưng con có một người bạn, con muốn đưa cậu ấy về nhà cùng con có được không?."
"Tất nhiên rồi" họ trả lời "chúng ta rất muốn gặp cậu ấy"
"nhưng mà có một số thứ bố mẹ nên biết, cậu ấy bị thương rất nặng trong cuộc chiến, cậu ấy giẫm phải mìn và đã mất một cánh tay và một chân. Cậu ấy không còn nơi nào để đi và con muốn cậu ấy về ở cũng chúng ta"
"Chúng ta rất lấy làm tiếc khi nghe điều đó, con trai. Có lẽ chúng ta nên tìm giúp cậu ta một nơi nào đó để ở."
"Không, bố mẹ à, con muốn cậu ấy về ở với chúng ta"
"con trai con không biết con đang đòi hỏi điều gì đâu. Một người tàn phế như vậy sẽ là gánh nặng cho tất cả chúng ta. Chúng ta có cuộc sống riêng, và chúng ta không thể để những việc thế này làm ảnh hưởng. Bố nghĩ con nên về nhà sớm và quên anh chàng đó đi. Cậu ta sẽ tự tìm ra cách để sinh sống."
Người lính bỏ máy. Vài ngày sau, bố mẹ của anh nhận được một cú điện thoại từ cảnh sát San Francisco. COn trai họ đã chết vì rơi từ một tòa nhà xuống. Cảnh sát tin rằng đây là một vụ tự sát. Họ bay đến San Francisco để nhận xác con trai mình, họ nhận ra anh ấy, nhưng họ cũng kinh hoàng nhận ra một điều mà họ đã không biết: con trai họ chỉ còn có một tay và một chân.
Đôi khi chúng ta cảm thấy thích những người có diện mạo đẹp và dễ gần, nhưng chúng ta lại không thích những người khiến chúng ta cảm tháy bất tiện và khó chịu. Chúng ta thường tránh những người không khoẻ mạnh, đẹp đẽ và thông minh như chúng ta.
"Bố mẹ à, con sắp về nhà, nhưng con có một người bạn, con muốn đưa cậu ấy về nhà cùng con có được không?."
"Tất nhiên rồi" họ trả lời "chúng ta rất muốn gặp cậu ấy"
"nhưng mà có một số thứ bố mẹ nên biết, cậu ấy bị thương rất nặng trong cuộc chiến, cậu ấy giẫm phải mìn và đã mất một cánh tay và một chân. Cậu ấy không còn nơi nào để đi và con muốn cậu ấy về ở cũng chúng ta"
"Chúng ta rất lấy làm tiếc khi nghe điều đó, con trai. Có lẽ chúng ta nên tìm giúp cậu ta một nơi nào đó để ở."
"Không, bố mẹ à, con muốn cậu ấy về ở với chúng ta"
"con trai con không biết con đang đòi hỏi điều gì đâu. Một người tàn phế như vậy sẽ là gánh nặng cho tất cả chúng ta. Chúng ta có cuộc sống riêng, và chúng ta không thể để những việc thế này làm ảnh hưởng. Bố nghĩ con nên về nhà sớm và quên anh chàng đó đi. Cậu ta sẽ tự tìm ra cách để sinh sống."
Người lính bỏ máy. Vài ngày sau, bố mẹ của anh nhận được một cú điện thoại từ cảnh sát San Francisco. COn trai họ đã chết vì rơi từ một tòa nhà xuống. Cảnh sát tin rằng đây là một vụ tự sát. Họ bay đến San Francisco để nhận xác con trai mình, họ nhận ra anh ấy, nhưng họ cũng kinh hoàng nhận ra một điều mà họ đã không biết: con trai họ chỉ còn có một tay và một chân.
Đôi khi chúng ta cảm thấy thích những người có diện mạo đẹp và dễ gần, nhưng chúng ta lại không thích những người khiến chúng ta cảm tháy bất tiện và khó chịu. Chúng ta thường tránh những người không khoẻ mạnh, đẹp đẽ và thông minh như chúng ta.
LOVE EVERYONE AS THEY ARE!!!