Hà Chi
(Libra)
Điều hành viên
Ly khách! Ly khách! Con đường nhỏ
Chí lớn không về, bàn tay không
Thì không bao giờ nói trở lại
Ba năm mẹ già cũng đừng mong (1)
Người khách tha hương ngẩng đầu nhìn đàn chim nhạn bay về phương nam khi cái lạnh se sắt lúc cuối thu đầu đông đang tràn tới mà thở dài. Trong cái gió chiều bàng bạc se se ấy, những niềm vui náo nhiệt nơi thành thị trở thành hư ảo, chỉ còn lại nỗi lòng kẻ viễn xứ thỉnh thoảng lại quay quắt nỗi nhớ quê hương. Chỉ là thỉnh thoảng mà thôi, vì cuộc sống mưu sinh có mấy khi để người ta dừng lại và tiếc nuối. Mà cũng vì vùi đầu vào những niềm-vui-không-vóc-dáng ấy vẫn luôn dễ dàng hơn là nhìn lại, thở dài và nhận thấy mình bất lực trước vết thương xưa.
Quê hương, quê hương, nghe xa vời vợi cái thủa năm nào còn gắn bó với mảnh đất kinh kỳ yêu thương. Bấm đốt ngón tay cũng đã ngót mấy năm trời, bôn ba xứ người như để thỏa cái nợ tang bồng, như để thỏa cái chí làm trai được vẫy vùng bốn bể (2). Quê hương cũng chỉ là một trong hàng trăm mảnh đất đã đi qua, mái nhà xưa cũng chỉ là một trong hàng ngàn bếp lửa bên đường sưởi ấm. Có gì khác đâu? Có gì khác đâu? Sao trong lòng lại cứ mãi xót xa? Hình ảnh người mẹ già bên cửa ngóng trông con, em gái nhỏ mãi ngây thơ đôi mắt tròn chờ đợi người anh lớn. Ngày xưa có bao giờ thương yêu nhớ tiếc. Sao cứ mãi ám ảnh, ám ảnh?
Thở dài rồi lại thở dài, đàn chim nhạn bay về phương nam tìm nơi tránh rét còn biết đường quay lại nơi xưa chốn cũ khi xuân tới. Sao làm người trai đứng hiên ngang trong trời đất mà lại cứ ngập ngừng mỗi bước chân về. Có phải vì lời thề năm nao còn canh cánh mãi trong lòng, mong ước khi xưa ra đi để khẳng định mình vẫn chưa tròn sự thực nên chưa trở lại? -Không phải, không phải đâu. Nhưng năm lăn lê trong gió bụi giang hồ cũng đủ mài mòn những ước vọng và lòng kiêu hãnh ngông cuồng của tuổi trẻ. Thế thì vì sao, vì sao? Có phải vì cái lạnh mùa đông phả vào gương mặt khiến ta nhớ lại sự lạnh lẽo trong ngôi nhà hiu hắt bóng đèn dầu nhỏ với bóng người cha lạnh lùng khắc nghiệt mà chùn bước, vì sợ những nhớ thương này sẽ cô đặc lại trong cái không khí giá băng? Có phải vì sợ rằng những yêu thương trong khoảng khắc sẽ tan biến vì yêu thương chỉ xuất hiện khi người đã tha phương và chỉ dựa vào những kỷ niệm cũ kỹ? Khi mà mọi thứ thay đổi rồi, quê hương thay đổi rồi. Có thật còn không người mẹ ngóng trông con? Có thật còn không em gái nhỏ ngây thơ trong trí nhớ? Chừng ấy năm trôi, vật đổi sao dời…
Người lữ khách lại vùi đầu vào rượu để quên. Chất cay nồng trôi qua cổ họng, cay xè, nóng bỏng, cuốn trôi đi những nỗi lo sợ mơ hồ. Cứ thà để day dứt mỗi độ đông sang. Cứ thà nuối tiếc nhớ mong cái ngày xưa cũ mỗi khi trời trở lạnh. Rồi sẽ quen thôi, rồi sẽ qua thôi. Theo chén rượu này. Đứa con ngỗ ngược năm xưa biết mình không đủ can đảm để quay trở về nhìn yêu thương nâng niu vỡ vụn. Chỉ đủ can đảm để uống trôi đi những day dứt khắc khỏai. Đủ can đảm để sống trong ảo ảnh rằng mình còn một nơi yêu thương để quay lại, còn hơn…
Người viễn phương uống say rồi lại khóc. Nước mắt có vị mặn. Làm nhòe đi dòng chữ nắn nót đen nhánh trên bức thư. Những giọt nước mắt trĩu nặng lăn tròn trên mặt giấy, sẽ làm mục bức thư nếu còn khóc nữa mất, mục mất thôi…
Thư bảo: “Anh ơi, hôm nọ có người ở làng bảo đã gặp anh ở đằng ngoài ấy. Cả nhà biết được tin anh mừng lắm, ai cũng khóc, cả cha…
…Anh ơi, về đi…”
Về đi, về đi thôi!
Mel, 11.5.2004
(1) Tống biệt hành, thơ Thâm Tâm
(2) Chí làm trai, thơ Nguyễn Công Trứ
Chí lớn không về, bàn tay không
Thì không bao giờ nói trở lại
Ba năm mẹ già cũng đừng mong (1)
Người khách tha hương ngẩng đầu nhìn đàn chim nhạn bay về phương nam khi cái lạnh se sắt lúc cuối thu đầu đông đang tràn tới mà thở dài. Trong cái gió chiều bàng bạc se se ấy, những niềm vui náo nhiệt nơi thành thị trở thành hư ảo, chỉ còn lại nỗi lòng kẻ viễn xứ thỉnh thoảng lại quay quắt nỗi nhớ quê hương. Chỉ là thỉnh thoảng mà thôi, vì cuộc sống mưu sinh có mấy khi để người ta dừng lại và tiếc nuối. Mà cũng vì vùi đầu vào những niềm-vui-không-vóc-dáng ấy vẫn luôn dễ dàng hơn là nhìn lại, thở dài và nhận thấy mình bất lực trước vết thương xưa.
Quê hương, quê hương, nghe xa vời vợi cái thủa năm nào còn gắn bó với mảnh đất kinh kỳ yêu thương. Bấm đốt ngón tay cũng đã ngót mấy năm trời, bôn ba xứ người như để thỏa cái nợ tang bồng, như để thỏa cái chí làm trai được vẫy vùng bốn bể (2). Quê hương cũng chỉ là một trong hàng trăm mảnh đất đã đi qua, mái nhà xưa cũng chỉ là một trong hàng ngàn bếp lửa bên đường sưởi ấm. Có gì khác đâu? Có gì khác đâu? Sao trong lòng lại cứ mãi xót xa? Hình ảnh người mẹ già bên cửa ngóng trông con, em gái nhỏ mãi ngây thơ đôi mắt tròn chờ đợi người anh lớn. Ngày xưa có bao giờ thương yêu nhớ tiếc. Sao cứ mãi ám ảnh, ám ảnh?
Thở dài rồi lại thở dài, đàn chim nhạn bay về phương nam tìm nơi tránh rét còn biết đường quay lại nơi xưa chốn cũ khi xuân tới. Sao làm người trai đứng hiên ngang trong trời đất mà lại cứ ngập ngừng mỗi bước chân về. Có phải vì lời thề năm nao còn canh cánh mãi trong lòng, mong ước khi xưa ra đi để khẳng định mình vẫn chưa tròn sự thực nên chưa trở lại? -Không phải, không phải đâu. Nhưng năm lăn lê trong gió bụi giang hồ cũng đủ mài mòn những ước vọng và lòng kiêu hãnh ngông cuồng của tuổi trẻ. Thế thì vì sao, vì sao? Có phải vì cái lạnh mùa đông phả vào gương mặt khiến ta nhớ lại sự lạnh lẽo trong ngôi nhà hiu hắt bóng đèn dầu nhỏ với bóng người cha lạnh lùng khắc nghiệt mà chùn bước, vì sợ những nhớ thương này sẽ cô đặc lại trong cái không khí giá băng? Có phải vì sợ rằng những yêu thương trong khoảng khắc sẽ tan biến vì yêu thương chỉ xuất hiện khi người đã tha phương và chỉ dựa vào những kỷ niệm cũ kỹ? Khi mà mọi thứ thay đổi rồi, quê hương thay đổi rồi. Có thật còn không người mẹ ngóng trông con? Có thật còn không em gái nhỏ ngây thơ trong trí nhớ? Chừng ấy năm trôi, vật đổi sao dời…
Người lữ khách lại vùi đầu vào rượu để quên. Chất cay nồng trôi qua cổ họng, cay xè, nóng bỏng, cuốn trôi đi những nỗi lo sợ mơ hồ. Cứ thà để day dứt mỗi độ đông sang. Cứ thà nuối tiếc nhớ mong cái ngày xưa cũ mỗi khi trời trở lạnh. Rồi sẽ quen thôi, rồi sẽ qua thôi. Theo chén rượu này. Đứa con ngỗ ngược năm xưa biết mình không đủ can đảm để quay trở về nhìn yêu thương nâng niu vỡ vụn. Chỉ đủ can đảm để uống trôi đi những day dứt khắc khỏai. Đủ can đảm để sống trong ảo ảnh rằng mình còn một nơi yêu thương để quay lại, còn hơn…
Người viễn phương uống say rồi lại khóc. Nước mắt có vị mặn. Làm nhòe đi dòng chữ nắn nót đen nhánh trên bức thư. Những giọt nước mắt trĩu nặng lăn tròn trên mặt giấy, sẽ làm mục bức thư nếu còn khóc nữa mất, mục mất thôi…
Thư bảo: “Anh ơi, hôm nọ có người ở làng bảo đã gặp anh ở đằng ngoài ấy. Cả nhà biết được tin anh mừng lắm, ai cũng khóc, cả cha…
…Anh ơi, về đi…”
Về đi, về đi thôi!
Mel, 11.5.2004
(1) Tống biệt hành, thơ Thâm Tâm
(2) Chí làm trai, thơ Nguyễn Công Trứ