Lương tháng của bạn bao nhiêu và bạn làm nghề gì, ở đâu?

Nhân chuyện có anh Thanh là người không đi theo con đường học vấn và các anh chị,các bạn ở Hao những người mà đa phần lựa chọn con đường học thành tài .Em rất muốn có một sự so sánh giữa việc học cao để thành đạt và việc lao vào cuộc sống xã hội làm ăn để khẳng định mình.Nếu mục đích của em ko đúng mức mong mọi người bỏ qua.

Trước hết em khằng định là không có trường phổ thông nào ở Việt Nam mà có nhiều học sinh được đi du học ,được học trong những môi trường giáo dục tiên tiến và thành đạt cao trên con đường học vị như Ams. Và nếu nói về thành đạt thì chắc cũng chả trường nào so sánh được theo số đông .Nhưng liệu có ai đã đạt ra câu hỏi có con đường nào tốt hơn con đường mà đại đa số các bạn ở đây đang đi ko ? Môi trường Ams có sản sinh ra được những ông chủ bà chủ không ? Môi trường Ams có sản sinh ra được những người kinh doanh xuất sắc ko ? Hay môi trường Ams có sản sinh ra được những nhân tài chính chị trong bộ máy lãnh đạo của nhà nước ko ?

Để trả lời cho những câu hỏi này chắc chắn cần nhiều số liệu .Em thì cũng không nắm được nhiều số liệu chỉ đơn giản là qua cách nhìn những gương thành đạt cao và ghi nhớ những gì mình biết trên cơ sở suy luận nhưng chưa chắc cái kết luận của mình đã đúng một cách khách quan.

Trước hết có thể hơi lạc đề sang một chút về khía cạnh tâm lý.Nếu bạn có cái ghế thì lúc mỏi chân bạn sẽ ngồi và đôi chân của bạn sẽ kém vững chắc hơn .Bạn có cái xe máy và một cái xe đạp chắc lúc đi bạn đại đa số sẽ dùng xe máy và vì thế khả năng deo dai và chịu đựng kém đi .....
Cũng có thể mạn phép nói như sau các bạn nhìn thấy con đường học vấn và lựa chọn nó,sẽ phụ thuộc vào nó .Dẫu sao trong các con đường khẳng định bản thân thì con đường học vị là con đường ít gặp rủi ro nhất.

Và chắc ở Hao sẽ ít người đã đang và lao vào cuộc chơi kinh doanh ngay từ sớm như anh Thanh . Ở đây có khá nhiều bạn quan tâm đến kinh tế , đọc rất nhiều sách kinh tế nhưng điều đó lại nảy sinh một hiện tượng tâm lý khác là phụ thuộc vào sách.Anh Thanh ko đọc sách nhiều nhưng ý tưởng kinh doanh và biến nó thành hiện thực thì bạn nghĩ quyển sách nào có thể dạy bạn lao vào cuộc chơi thành công mà ko vấp ngã.Mà sách kinh tế thông thường chung chung vả lại mang tình hơi vĩ mô so với những gì thực tế kinh doanh đòi hỏi ở mỗi con người.

Em ko muốn nói ở đây ai tài năng hơn ai.Nếu nói tài năng thì em nghĩ anh Thanh còn thua nhiều người ở đây .Em chỉ muốn nói về con đường lựa chọn.Một con rùa đi trên đường đến tòa biệt thự vẫn hơn 1 con thỏ đi trên đường đến một ngôi nhà chứ ?

Có thể hơi mang tính chủ quan một chút. Em thấy đại đa số những người giàu ở đây thường ko phải là dân Hà Nội (nghe nhiều người có hộ khẩu Hà Nội khẳng định nữa)và nhiều người trong số đó ko hề học cao một chút nào(em chỉ có 4 ví dụ)nghe cả bạn nhưng điều đó ko chắc lắm . Trong họ mạc Bùi nhà em có một số người (số ít) và 1 người(họ xa một chút) là đại gia liệt vào những hạng giàu có nhất Việt Nam mà xuất phát điểm từ anh công nhân đóng tàu. Vậy nếu nhìn vào con đường học vấn ,tất nhiên là tốt nhưng liệu có nên chỉ nhìn thấy nó ?

Bản thân em cũng phải suy nghĩ điều này.Con đường mà em chọn chăc cũng có phần giống mọi người ở đây kiếm cái bằng Master ở một nươc tiến tiến ,ở lại làm lấy kinh nghiệm ,kiếm ít tiền....nhưng lại không dám vứt hẳn đi con đường đó ,dám lao vào một thực tế gặp nhiều rủi ro hơn là khẳng định khả năng kinh doanh của mình từ sớm.

Tất nhiên em post bài này ko phải là làm giảm giá trị của việc học hành ,giá trị của những người có bằng cấp cao ở đây.Em chỉ muốn có sự so sánh đôi chút ,có thể ai đó đóng góp thêm vào ,có thể có những điều gì đó mà nó rất hữu ích đến tương lai của nhiều người ở đây và của em sau này.
 
Em chỉ muốn nói về con đường lựa chọn.Một con rùa đi trên đường đến tòa biệt thự vẫn hơn 1 con thỏ đi trên đường đến một ngôi nhà chứ ?

Nhưng con rùa bò cả đời may ra chỉ đến được một tòa biệt thôi em ạ... Còn con thỏ nó sẽ nhảy từ nhà này sang nhà khác.... Với một vận tốc nhanh, nhiều thay đổi, nhiều trải nghiệm và nhiều cơ hội mới... Chưa biết ai hơn ai đâu. :)
 
Nguyễn Thu Hiền đã viết:
Nhưng con rùa bò cả đời may ra chỉ đến được một tòa biệt thôi em ạ... Còn con thỏ nó sẽ nhảy từ nhà này sang nhà khác.... Với một vận tốc nhanh, nhiều thay đổi, nhiều trải nghiệm và nhiều cơ hội mới... Chưa biết ai hơn ai đâu. :)

Theo mình, ý kiến của cả 2 bạn đều đúng. Người không học sách thì cơ hội làm giàu nhiều hơn vì đơn giản họ không biết đến rủi ro ( có thể biết đến nhưng họ không tính toán một cách hệ thống và vì thế rủi ro đối với họ là con số không) và vì thế họ đầu tư một cách rất bình thường , gần như ít tính toán . Khi họ thất bại thì không ai biết nhưng nếu họ may mắn thành công ( tuy nhiên may mắn chỉ đến với những ai có trải nghiệm thực tế) thì người ta sẽ biết đến nó như một kì tích. Còn người đọc sách thì luôn thấy nhiều cơ hội nhưng đi cùng với nó luôn là những rủi ro do họ được học cả về cơ hội và rủi ro, hơn nữa, tâm lí của họ là thường nghĩ mình phải làm cái gì đó to lớn, có tên tuổi. Hiếm khi nào một thạc sĩ kinh tế lại mở quán phở để bán mặc dù số tiền bán phở có thể gấp 5 lần lương của họ. Do đó cái họ thiếu sẽ là kinh nghiệm. Bởi nếu họ không đi vào thực tế thì đống sách vở của họ cũng chẳng để làm gì vì sách vở dạy những điều chung chung mà chúng ta là những con người cụ thể, không thể áp dụng chung chung vào cụ thể được. Họ cũng luôn cân nhắc rất kĩ và chỉ đầu tư khi họ nắm 80% phần thắng. Mình láy ví dụ về một người tài năng, đó là Terry Semel, CEO của Yahoo, Inc. Như mọi người đều biết, 2 ông chủ của Yahoo thì chẳng có gì nổi tiếng về tài kinh doanh, họ lớn mạnh đều nhờ những giám đốc điều hành rất tài năng. Vậy tại sao những CEO của họ lại không thể trở thành ông chủ như họ . Đây là thông tin về Terry Semel mà tôi có được:

Contact name : Terry Semel

Title: CEO (Chief Executive Officer)

Contact gender: male

Education :Bachelor of Science, Accounting-Long Island University

Past Employment History:Warner Bros. Inc. (Los Angeles, California- Chairman and Co-Chief Executive Officer ), Windsor Media , Inc. (Los Angeles, California-Chairman and Chief Executive Officer ) ,The Walt Disney Company (Burbank, California -President, Theatrical Distribution Division), Time Warner Entertainment Lp (Los Angeles, California- Chairman and Co-Chief Executive Officer of the Warner Bros. Division )

Câu trả lời đơn giản là vì họ chắc chắn có ít thực tế hơn 2 ông chủ Yahoo ( có nghĩa là trong trường hợp cụ thể là internet ). Có thể trình độ họ cao hơn nhiều so với Yang và Filo nhưng khả năng thực tế lại ít hơn. Do đó, chúng ta có thể thấy rằng, con thỏ có thể nhảy qua nhiều nhà nhưng vẫn mãi mãi là căn nhà ( mà có khi là nhà lá)nếu họ thiếu kinh nghiệm thực tế ( kinh nghiệm thực tế ở đây không phải là kinh nghiệm điều hành, kinh nghiệm quản lí , kinh nghiệm kinh doanh...mà là kinh nghiệm trong từng cơ hội cụ thể). Còn con rùa có thể chỉ ở một nơi nhưng lại là cung điện nguy nga, tráng lệ. Đó là lí do vì sao kinh nghiệm thực tế lại quan trọng.
Nếu các bạn theo dõi tình hình của Worldcom và ông chủ Bernard Ebbers thì có thể hiểu vì sao ông ấy không đủ kinh nghiệm để trèo trống Worldcom đến nỗi phải phá sản và vào tù. Tôi không nói ông ấy hoàn toàn gặp may nhưng điều ông ấy làm được chắc chắn là có sự giúp đỡ của thần may mắn. Và vì sự thiếu kinh nghiệm trong việc điều hành công ty mà một con người tài năng như vậy cuối cùng cũng sụp đổ. Tiếc cho ông ta và tiếc cho cả Worldcom.

Đúng là con rùa và con thỏ không ai hơn ai trong cuộc chạy đua nhưng con thỏ sẽ là người giữ được vị trí tốt hơn nhiều so với rùa. Điều đó cho thấy kiến thức từ trường học cần thiết như thế nào vì không phải ai ra đời cũng gặp may mắn. Cho nên, không học thì sẽ dốt mà dốt thì sẽ nghèo. Không biết số phận mình thế nào đây.

Cuối cùng là về HP, một sự kết hợp tuyệt vời giữa kinh nghiệm thực tế và sách vở.
trích dẫn từ vnn.vn
"Trở lại những năm 30 của thế kỷ trước, chàng sinh viên William Hewlett có gốc gác từ tiểu bang Michigan ở miền Bắc nước Mỹ đã gặp người bạn David Packard dưới mái trường Đại học Stanford ở California. Hai tâm hồn trẻ trung, thông minh và đầy tham vọng đã chia sẻ cùng nhau những dự định tương lai. Thế nhưng, ý tưởng cùng thành lập một công ty thì vẫn còn rất xa vời.

Tốt nghiệp năm 1934, hai chàng tạm chia tay nhau để mỗi người theo đuổi một con đường: Packard làm việc cho General Electric, còn Hewlett tiếp tục sự học tại Học viện công nghệ Massachusetts. Trong thời gian Hewlett bồi bổ kiến thức trên ghế nhà trường thì Packard cũng kịp trang bị cho mình một kinh nghiệm sống đáng giá vàng mười. Thế rồi, khi tái ngộ vào năm 1939, những khát khao bay bổng từ thuở nào đã trở về, đẩy họ vào một cuộc phiêu lưu mới. Trong garage tối om của nhà Packard, HP danh tiếng mà chúng ta biết tới hôm nay đã chào đời với số vốn vỏn vẹn 538 USD. "

Vâng, đó là sự thành công khi người có học biết khởi nghiệp từ kinh nghiệm thực tế. Cuối cùng là kết luận đưa ra. Có kinh nghiệm mà không có kiến thức thì khó giữ thành công, có kiến thức mà không có kinh nghiệm thì suốt đời làm thuê. Vì thế, cả 2 đều quan trọng.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Nguyễn Thu Hiền đã viết:
Nhưng con rùa bò cả đời may ra chỉ đến được một tòa biệt thôi em ạ... Còn con thỏ nó sẽ nhảy từ nhà này sang nhà khác.... Với một vận tốc nhanh, nhiều thay đổi, nhiều trải nghiệm và nhiều cơ hội mới... Chưa biết ai hơn ai đâu. :)

Ấy chết ! Em ko có ý so sánh rùa và thỏ ở đây đâu và cũng không phải là như anh Thanh nghĩ là giữa học theo sách với cả đi làm.
Em chỉ muốn nói về con đường ,con đường nào đẹp hơn và phụ hợp với mình thôi !
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bùi Tích Côn đã viết:
Ấy chết ! Em ko có ý so sánh rùa và thỏ ở đây đâu và cũng không phải là như anh Thanh nghĩ là giữa học theo sách với cả đi làm.
Em chỉ muốn nói về con đường ,con đường nào đẹp hơn và phụ hợp với mình thôi !
Được sửa bởi lovelyghost : vào lúc 07:41 AM Hôm nay.
Sao lại thế nhỉ?
 
Đây là một đoạn trích ra trong bài báo được lấy tên là 3 điểm yếu của doanh nhân

http://www.chungta.com/Desktop.aspx/KinhDoanh-QTDN/Lanh-Dao/3_diem_yeu_cua_doanh_nhan_Viet_Nam/


Ông nhận xét gì về tầng lớp doanh nhân Việt Nam hiện nay?

Tôi chỉ dám chia sẻ đôi điều. Điều mà chúng ta rất cần là sự đoàn kết. Vốn liếng chưa nhiều, năng lực cạnh tranh chưa cao, mà lại không thể cởi mở, đoàn kết với nhau, thậm chí có khi còn chơi xấu, cạnh tranh không lành mạnh thì khó mà phát triển được.

Một mình cà phê Trung Nguyên với hoài bão xây dựng thương hiệu cho nông sản Việt Nam mà không có sự tiếp tay của những doanh nghiệp cùng ngành nghề thì biết đến chừng nào mới thực hiện được.

Một điểm yếu nữa của nhiều doanh nhân Việt Nam giai đoạn này là thiếu tính chuyên nghiệp, không được đào tạo bài bản căn cơ. Việc nâng cao kiến thức, kỹ năng quản lý hiện đại để nâng cao tính chuyên nghiệp là điều cấp bách. Tôi hy vọng vào lớp doanh nhân trẻ sau này, những người được đào tạo hoàn chỉnh, có "tri thức" kinh doanh.

Trong tương lai gần, tôi nghĩ rằng sẽ không còn chỗ đứng cho những doanh nghiệp "tự phát" như chúng tôi làm ăn mà không học hành đàng hoàng, chỉ dựa vào kinh nghiệm, cảm tính như thế hệ "du kích, tài tử" của chúng tôi thì khó mà làm ăn lớn được.


Điều cuối cùng, đó là nhiều người trong chúng ta hưởng thụ sớm quá, phung phí, tự mãn sớm quá. Điều này làm hỏng đi hình ảnh của các doanh nhân, mất đi tính chiến đấu và khả năng cạnh tranh. Cần phải chắt chiu từng đồng tiền có được cho phát triển sản xuất, kinh doanh.


Ở công ty dầu ăn Neptune, làm ăn có hiệu quả, doanh số ở thị trường Việt Nam hàng ngàn tỉ đồng nhưng cả bộ máy từ trên xuống dưới dùng xe 7 hay 9 chỗ, cũ, tầm tầm bậc trung. Họ chi cho kinh doanh tiếp thị thì sẵn sàng, nhưng cho tiệc tùng, xa xỉ thì không.

Sài Gòn tiếp thị
Theo như bài báo trên thì những người không học sách thì sẽ dễ gặp thất bại !
Người không học sách thì cơ hội làm giàu nhiều hơn vì đơn giản họ không biết đến rủi ro ( có thể biết đến nhưng họ không tính toán một cách hệ thống và vì thế rủi ro đối với họ là con số không) và vì thế họ đầu tư một cách rất bình thường , gần như ít tính toán . Khi họ thất bại thì không ai biết nhưng nếu họ may mắn thành công ( tuy nhiên may mắn chỉ đến với những ai có trải nghiệm thực tế) thì người ta sẽ biết đến nó như một kì tích
Em muốn thắc mặc một tẹo về quan điểm này của anh Thanh !

Anh có nghĩ Robert Kiyosaki ,Donal Trump hay Buffet là người ít tính toán khi đầu tư ko ?Anh có nghĩ là 2 ông chủ yahoo hay Bill Gates ít tính toán khi mở công ty mặc dù có thể coi ông ý gần như ko học đại học ko ?
Anh có nghĩ là những người như thế này ít đọc sách ? Bill Gates hay Buffet đều là những người đọc rất nhiều sách. Nhưng chắc chắn là không phải sách kinh tế hay giáo trình được dạy trong trường đại học.
Khi bắt đầu tiến hành kinh doanh họ tính toán kĩ theo hướng thực tế hơn,thậm chí biết tính toán và tình toán nhiều hơn những người được học trong trường đại học.
Robert Kiosaky còn dạy bí quyết đầu từ hay leadership cho những ngươi có bằng MBA ? Buffet viết sách cho những người muốn đi theo con đường trở thành nhà đầu tư ?
Thậm chí em có thể khẳng định tất cả những người tài năng trong bất kể lĩnh vực gì là những người đọc rất nhiều sách.

Nhưng có điều để có năng lực kinh doanh thì chắc là không phải hình thành từ việc đọc nhiều sách kinh tế !

Công nhận anh Thanh thành công với môi trường kinh doanh như thế và ko ai hiểu môi trường đó bằng anh . Nhưng cách tổ chức nhân sự và mô hình của anh có gì mang tính tổ chức có hệ thống , khoa học ,chặt chẽ ? Nếu ko có tư duy kinh doanh được học qua một ai đó hoặc là sách vở thì liệu những kinh nghiệm đó có giúp anh sáng tạo ra được mộ mô hình mới ko ?

Ở đây em nghĩ rằng việc hấp thụ kiến thức đại học hay trong sách là cần thiết ! Nhưng nếu ko lao ra làm để áp dụng những điều mình được học mà cứ bám vào con đường học thì tất cả những kiến thức đó ở tầm cao và thiếu tính thực tế.Mà những người học cao về kinh tế chắc đa số sẽ chỉ là những người tư vấn giỏi !
 
Bùi Tích Côn đã viết:
Đây là một đoạn trích ra trong bài báo được lấy tên là 3 điểm yếu của doanh nhân

http://www.chungta.com/Desktop.aspx/KinhDoanh-QTDN/Lanh-Dao/3_diem_yeu_cua_doanh_nhan_Viet_Nam/



Theo như bài báo trên thì những người không học sách thì sẽ dễ gặp thất bại !

Em muốn thắc mặc một tẹo về quan điểm này của anh Thanh !

Anh có nghĩ Robert Kiyosaki ,Donal Trump hay Buffet là người ít tính toán khi đầu tư ko ?Anh có nghĩ là 2 ông chủ yahoo hay Bill Gates ít tính toán khi mở công ty mặc dù có thể coi ông ý gần như ko học đại học ko ?
Anh có nghĩ là những người như thế này ít đọc sách ? Bill Gates hay Buffet đều là những người đọc rất nhiều sách. Nhưng chắc chắn là không phải sách kinh tế hay giáo trình được dạy trong trường đại học.
Khi bắt đầu tiến hành kinh doanh họ tính toán kĩ theo hướng thực tế hơn,thậm chí biết tính toán và tình toán nhiều hơn những người được học trong trường đại học.
Robert Kiosaky còn dạy bí quyết đầu từ hay leadership cho những ngươi có bằng MBA ? Buffet viết sách cho những người muốn đi theo con đường trở thành nhà đầu tư ?
Thậm chí em có thể khẳng định tất cả những người tài năng trong bất kể lĩnh vực gì là những người đọc rất nhiều sách.

Nhưng có điều để có năng lực kinh doanh thì chắc là không phải hình thành từ việc đọc nhiều sách kinh tế !

Công nhận anh Thanh thành công với môi trường kinh doanh như thế và ko ai hiểu môi trường đó bằng anh . Nhưng cách tổ chức nhân sự và mô hình của anh có gì mang tính tổ chức có hệ thống , khoa học ,chặt chẽ ? Nếu ko có tư duy kinh doanh được học qua một ai đó hoặc là sách vở thì liệu những kinh nghiệm đó có giúp anh sáng tạo ra được mộ mô hình mới ko ?

Ở đây em nghĩ rằng việc hấp thụ kiến thức đại học hay trong sách là cần thiết ! Nhưng nếu ko lao ra làm để áp dụng những điều mình được học mà cứ bám vào con đường học thì tất cả những kiến thức đó ở tầm cao và thiếu tính thực tế.Mà những người học cao về kinh tế chắc đa số sẽ chỉ là những người tư vấn giỏi !

Em thử đặt ra câu hỏi, nếu Yang và Filo cũng như Bill đọc rất nhiều sách nhưng không động gì đến máy tính thì thử hỏi những người đó có làm nên kì tích như ngày hôm nay? Nếu người phát minh ra máy tính hay mạng internet là người ViệtNam? Điều anh cần nói là vì người ta gặp may vì họ sinh ra đúng thời điểm và đúng địa điểm thôi. Theo anh thì "thời thế tạo anh hùng", "cờ đến tay ai người ấy phất" .Tuy nhiên cái "thời thế đó nó có hệ quả rất sâu sắc, ảnh hưởng tới nhiều thế hệ . Em cứ nghĩ thử xem. Con người sinh ra "ngu dốt" giống nhau, chẳng qua là do môt trường tạo nên những con người thông minh thôi ( thời thế mà). Nên nói gì thì nói, anh không thấy mình khôn hơn ai, cũng chẳng thấy mình dở hơn ai. Tất cả là do điều kiện về không gian và thời gian. Tôn trọng người khác là tự tôn trọng chính mình vì mình và họ là tương đương nhau. Hồi nhỏ anh hay mạc cảm vì anh không biết tiếng Anh, cũng chẳng phải kể khổ nhưng mà do hoàn cảnh không cho phép nên hồi đó thấy tự ti lắm ( cứ nghĩ mình ngu hơn người ta) nhưng rồi lớn lên mói hiểu, họ cũng phải rèn luyện chăm chỉ mới có thành quả ấy. Rõ ràng là mình không dở hơn người ta nhưng mình vẫn kém người ta, chung quy tất cả chỉ vì cái từ thời thế . Anh chưa bao giờ đề cao một con người nhưng anh khâm phục sự kiên trì, nhẫn lại , sự ham hiểu biết và tìm tòi đến không mệt của họ, dẫu biết rằng cũng là thời thế tạo nên cho họ cái đam mê đó .Nhưng là người, làm sao cứ đổ lỗi cho thời thế được. Do đó , mình cố gắng đến đâu được thì đến, không bằng người ta cái này thì cũng hơn người ta cái kia. Vậy thôi.

Anh không nói những người em kể trên không tính toán nhưng sự thật là có ai tính toán trước được đâu. Chẳng hạn nếu Yang và Filo tính toán trước được dịch vụ tìm kiếm nhu google thì họ đã chẳng phải chạy theo như bây giờ, Bill Gate cũng vậy thôi. Cái họ làm ra được là vì họ có "cơ hội " tiếp cận sớm với cái ý tưởng của họ. Nếu em hỏi là tại sao người phát minh ra máy tính lại không được như Bill Gate ( dù họ là người đầu tiên biết đến máy tình). Câu trả lời vẫn là thời thế. Những người kia họ có niềm đam mê đối với công việc của họ và đôi khi họ không biết trước thành quả của họ sẽ dẫn đến cái gì. Thời thế bắt buộc họ tiếp tục với niềm đam mê của họ còn Bill thì may mắn hơn vì ông ta có thể đọc một bài báo, đọc những thông tin kinh tế nhiều hơn. Vậy Bill cũng có thể không phải là người dọc nhiều và sớm nhất? Câu trả lời sẽ vẫn là thời thế vì ông ta đang là thanh niên, có điều kiện và tiếp cận máy tính sớm.... Nói chung nó là cái hệ quả vòng vo, tuy nhiên không ai có thể phủ nhận câu " Thời thế tạo anh hùng " được.
Thường thì anh thấy những ông chủ tài ba thường không học đến cùng ( bởi đơn giản họ muốn dồn tất cả thời gian, trí tuệ vào công việc). Đối với công việc của anh thì anh có thể nói là khá vô tổ chức vì toàn anh em, bạn bè mà. Tuy nhiên thời đại này có thêm sự trợ giúp của phần mềm nên anh có thể theo dõi tất cả các hoạt động trên máy của nhân viên nhờ phần mềm www.radmin.com (giá khá rẻ khoảng $29 gì đó).

Công việc của anh đôi khi lại đơn giản đến mức em không ngờ. Ngoài spam và tìm thông tin về các công ty, thường anh đặt câu hỏi, người ta làm gì , để làm gì , họ bán cho ai, tại sao họ bán được , cuối cùng là họ cần gì. Anh có một cái mẹo nho nhỏ khi xác định . Có thể vào google.com và search "we are looking for", we need,-do"," I want, -do" .... em có thể thấy nhiều ý tưởng nảy sinh từ cái "need" của họ. Hi.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Về phần kinh doanh anh rất nể những ý tưởng của em Thanh :) Quả là những ý tưởng rất hay và sáng tạo.

Về phần lý thuyết và kinh nghiệm quản lý thì Thanh có vẻ còn chưa thông thạo lắm, nhất là khi bàn đến mối quan hệ giữa học vấn và tài kinh doanh. Bên cạnh đó Thanh không tách ra loại có khả năng học mà không học, với những người không có khả năng học và không được học.

Hiện nay trên thế giới có trên 100.000 tập đoàn xuyên quốc gia (con số này em có thể tìm thấy trong tạp chí World Investment Report hoặc Transnational Corporations của UNCTAD), và thử hỏi trên tổng số hàng trăm ngàn CEO đấy thì có bao nhiêu % là không có tối thiểu một bằng Đại học, chứ chưa nói là MBA.

Nếu đưa vào hoàn cảnh VN và TQ, thì quả thực số ông chủ không có học là rất lớn, kể cả ông chủ các tập đoàn hùng mạnh tại TQ có nhiều người kô hề có kiến thức đại học. Ngược lại, các tỷ phú người Nga lại là những người rất học thức, có bằng cấp đàng hoàng, riêng ông Berezovsky lại còn là một giáo sư toán học. Phải chăng đó là sự thể hiện 2 xã hội khác nhau?

Các CEO của US và UK thì phần lớn là những người có bằng cấp tại các trường danh tiếng. Vì sao lại là các trường danh tiếng? Cũng đơn giản thôi - hợp ê-kíp :D
 
Lưu Công Thành đã viết:
Về phần kinh doanh anh rất nể những ý tưởng của em Thanh :) Quả là những ý tưởng rất hay và sáng tạo.

Về phần lý thuyết và kinh nghiệm quản lý thì Thanh có vẻ còn chưa thông thạo lắm, nhất là khi bàn đến mối quan hệ giữa học vấn và tài kinh doanh. Bên cạnh đó Thanh không tách ra loại có khả năng học mà không học, với những người không có khả năng học và không được học.

Hiện nay trên thế giới có trên 100.000 tập đoàn xuyên quốc gia (con số này em có thể tìm thấy trong tạp chí World Investment Report hoặc Transnational Corporations của UNCTAD), và thử hỏi trên tổng số hàng trăm ngàn CEO đấy thì có bao nhiêu % là không có tối thiểu một bằng Đại học, chứ chưa nói là MBA.

Nếu đưa vào hoàn cảnh VN và TQ, thì quả thực số ông chủ không có học là rất lớn, kể cả ông chủ các tập đoàn hùng mạnh tại TQ có nhiều người kô hề có kiến thức đại học. Ngược lại, các tỷ phú người Nga lại là những người rất học thức, có bằng cấp đàng hoàng, riêng ông Berezovsky lại còn là một giáo sư toán học. Phải chăng đó là sự thể hiện 2 xã hội khác nhau?

Các CEO của US và UK thì phần lớn là những người có bằng cấp tại các trường danh tiếng. Vì sao lại là các trường danh tiếng? Cũng đơn giản thôi - hợp ê-kíp :D

Theo em CEO của một công ty luôn là người cần có trình độ đại học, em chưa bao giờ phủ nhận nó nhưng điều em muốn nói không phải là CEO mà em muốn so sánh giữa 2 vị trí, người chủ thật sự của công ty và CEO.
Anh nói đúng, em thiếu rất nhiều kinh nghiệm quản lí vì thật ra em gần như không biết. Đó cũng chính là cái khó mà người không học phải chấp nhận và phải vượt qua. Ngay cả việc sắp xếp nhân sự em cũng đã thấy mình hơi kém rồi. 0:)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Hi Thanh, hi mọi nguời,
Hôm qua rảnh rang đọc hết cả 6 trang, thấy cũng hay hay, sao không chuyển sang vườn cười nhỉ.
Xin lôi Thanh, không co y gid đâu, cảm xucx sao nói vây.

Tôi cung muốn trao đổi thêm với Thanh va các Amser về vấn đề này, trước khi trao đổi với Thanh mình thống nhất cách xưng hô nhé, vì vấn đề tuổi tác với Thanh là không quan trọng nên cứ ông tôi cho tiện.

Trươc tiên tôi nhận thây môt điều (như Thanh đa nói là bạn không được học hành đến nơi đế chốn, xin chia se, đất nước còn khó khăn, chung ta cũng có nhưng thiệt thòi nhất định), tuy nhiên qua các bài viết mọi người nên nhân ra Thanh không có lương cứng 3000 ma thưc chất Thanh trình bày thu nhập cua Thanh rất cao. Và thực sự thì thu nhập cao không liên quan đến học vấn. Thanh thông cam, nhiêu người học nhiều nhưng vấn đề xã hội cũng không biết là bao.

Đến đấy chắc có Amser lai thắc măc làm gì ma thu nhập cao vậy. Xin nói rằng không phải lương cứng do công ty trà thì 3000 cung không phải là ngất ngưởng. Làm gì, có thật hay không thì Thanh biết, minh sao biết đươc, tuy nhiên thư lây ví dụ vài nghề nhé, có gì không dúng thì xin chỉ giáo.

Thứ nhất, Thanh ngủ ngay thức đêm, lại online nũa, biet đâu đồng chí này buôn biệt dươc, Theo tình hình thời sự hiện nay thì có lẽ sang Lào buôn biệt dươc cung kiêm được nhiều tiền, việc này cần rất nhiều nhân viên và tổn hái sức khỏe.

Thứ hai, đồng chí thảo suy nghĩ chua kỹ về vấn đè nhân sụ. Co nhung lao đông cao cấp đươc cung ứng theo giờ với mưc lương cả ngàn $. Người cung ứng lao động dạng này thì 3000 đâu phải quá cao.

Cũng còn nhiều viêc khác đơn giản hơn, tiền cao nhưng hơi tồn hại sức khỏe một chút nhưng được làm việc trong môi trườn thuân lợi.

Thanh thân mến, bài viết này không nhằm bênh vực hay sỉ nhục bất kỳ ai, chỉ là thảo luận đẻ cùng nhìn nhận sự thật. Chúc Thanh thành đạt bằng sự tự tin của bạn và hãy lường trước mọi khả năng.
 
Trinh minh Duc đã viết:
Hi Thanh, hi mọi nguời,
Hôm qua rảnh rang đọc hết cả 6 trang, thấy cũng hay hay, sao không chuyển sang vườn cười nhỉ.
Xin lôi Thanh, không co y gid đâu, cảm xucx sao nói vây.

Tôi cung muốn trao đổi thêm với Thanh va các Amser về vấn đề này, trước khi trao đổi với Thanh mình thống nhất cách xưng hô nhé, vì vấn đề tuổi tác với Thanh là không quan trọng nên cứ ông tôi cho tiện.

Trươc tiên tôi nhận thây môt điều (như Thanh đa nói là bạn không được học hành đến nơi đế chốn, xin chia se, đất nước còn khó khăn, chung ta cũng có nhưng thiệt thòi nhất định), tuy nhiên qua các bài viết mọi người nên nhân ra Thanh không có lương cứng 3000 ma thưc chất Thanh trình bày thu nhập cua Thanh rất cao. Và thực sự thì thu nhập cao không liên quan đến học vấn. Thanh thông cam, nhiêu người học nhiều nhưng vấn đề xã hội cũng không biết là bao.

Đến đấy chắc có Amser lai thắc măc làm gì ma thu nhập cao vậy. Xin nói rằng không phải lương cứng do công ty trà thì 3000 cung không phải là ngất ngưởng. Làm gì, có thật hay không thì Thanh biết, minh sao biết đươc, tuy nhiên thư lây ví dụ vài nghề nhé, có gì không dúng thì xin chỉ giáo.

Thứ nhất, Thanh ngủ ngay thức đêm, lại online nũa, biet đâu đồng chí này buôn biệt dươc, Theo tình hình thời sự hiện nay thì có lẽ sang Lào buôn biệt dươc cung kiêm được nhiều tiền, việc này cần rất nhiều nhân viên và tổn hái sức khỏe.

Thứ hai, đồng chí thảo suy nghĩ chua kỹ về vấn đè nhân sụ. Co nhung lao đông cao cấp đươc cung ứng theo giờ với mưc lương cả ngàn $. Người cung ứng lao động dạng này thì 3000 đâu phải quá cao.

Cũng còn nhiều viêc khác đơn giản hơn, tiền cao nhưng hơi tồn hại sức khỏe một chút nhưng được làm việc trong môi trườn thuân lợi.

Thanh thân mến, bài viết này không nhằm bênh vực hay sỉ nhục bất kỳ ai, chỉ là thảo luận đẻ cùng nhìn nhận sự thật. Chúc Thanh thành đạt bằng sự tự tin của bạn và hãy lường trước mọi khả năng.

Có thể em cho rằng chị suy nghĩ chưa kỹ về vấn đề nhân sự, nhưng suy nghĩ chưa kỹ chắc không gắn bó được đến hàng chục năm với HM Resources đâu nhỉ:), hiện nay ở Việt Nam, các công ty cung ứng lao động của nước ngoài mới có mức thu nhập đến cả chục ngàn USD, nhưng lại phải phân bổ cho nhân viên (PriceWaterHouse, KPMG..). Nếu ai muốn có một cái rate cao như thế, chị nghĩ chắc em làm cho UN, Consultant fee: 800 USD/per day, một ngày chị làm không biết bao nhiêu cái hợp đồng cho chuyên gia thế này mà chỉ biết... trách ông trời thôi....:))
 
Trinh minh Duc đã viết:
Ms Thảo đúng là học nhiều quá, không hiểu ý rồi:-?


Sorry em, dung la chi khong hieu that, nhung chi khong the nao hieu noi cai topic dai den the nay, de cho anh chi em tranh cai nhieu qua ma Mr. Thanh van chua nga ngu ra Mr. y lam cai gi de anh chi em HAO con hoc tap:)), Thoi buoi chia se thong tin:))
 
well bi giờ em mới phát hiện ra topic này khá hay đấy
sao lâu lâu mà ko thấy ai post bài nhỉ

----------

em nghĩ là so với các anh chị ở đây thì em còn rất nhỏ
nhưng em rất quan tâm đến việc làm kinh tế (còn lí do rất đơn giản : vì em thích tiền :D)=> mong anh chị chỉ bảo,nếu sau này trở thành người giàu nhất VN em sẽ hậu tạ
 
Lương tháng đầu tiên ...là 810.000 VND,
Lương tháng thứ hai ....là 3.372.000 VND
Lương tháng thứ ba....là 6.652.000 VND
Em đi làm được 5 tháng. Tháng này chắc chắn sẽ trên 1300 USD

Em không ngủ ngày thức đêm anh Trịnh Minh Đức ạ, Vất vả ba tháng đầu, nhưng cũng chẳng phải lăn lộn ngoài đường, cũng chẳng tổn hại đến sức khỏe....có ngày em ngủ trên 8 tiếng, có ngày em chỉ ngồi online với bạn bè và HAO , điều hành công việc bằng điện thoại....
Nghề của em đơn giản, nhưng không rủi ro...Em làm MLM, anh đừng bảo nó giống đi bán dạo, vì em chẳng tha cái gì ra đường mà bán cả....
Còn điều này nữa đừng bảo em đang đi lừa đảo, vì ở Việt Nam, đã có luật mới về bán hàng đa cấp rồi....
Tiền em kiếm được không phải do mình em kiếm, mà là cả một đội nhóm kiếm về, sức mạnh đồng đội mà, ...Em chẳng ăn trên công sức của ai, vì ở công ty em, chính sách rất công bằng, có làm mới có hưởng, người đến sau, chỉ cần giỏi hơn người đi trước là có thể vượt qua mặt, tiền kiếm được sẽ nhiều hơn, luôn thế ....
Em ko phản đối ý kiến của Anh Thanh, vì em tin học nhiều chưa chắc kiếm tiền nhiều....Công sức của anh Thanh, đáng để học hỏi lắm chứ....
 
Nếu anh hiểu thì kinh doanh đa cấp là từ chỉ mô hình quản lý của những tập đoàn lớn.
Anh cũng đọc một so bài của Trinh, phải công nhận là về văn phong giống Thanh như đúc.
 
có một nhà buôn và 2 tùy tùng thân cận cùng đi đến kinh đô
trên đường đi họ nhặt được 1 bức tượng vàng .Nhà buôn nói với 2 tùy tùng rằng họ có 2 cách lựa chọn:
-chia bức tượng vàng đó ra để chia phần và mỗi người sẽ có 1/3 số tiền
-đưa hết cho nhà buôn giữ rồi 1 năm sau ông ta kiếm cho mỗi người gấp 10 lần số tiền họ đóng góp
ai chọn cách 2 hãy nói xem làm thế nào để có thể kiếm đươc gấp 10 lần số tiền ấy

câu hỏi do một người Ấn Độ hỏi một nhà buôn người Anh
ai chả lời hộ em với
 
ai có cố gắng và thành công đều đáng học hỏi. Mong mọi người có gắng hơn và giúp nhiều người thanh công hơn nữa. Tơ thì hy vọng được bạn Thành giới thiệu về công việc của bạn nếu bạn có thời gian vào cuôi năm nay, khi tớ ghé chơi SG.
XS
 
Nguyễn Xuân Sơn đã viết:
ai có cố gắng và thành công đều đáng học hỏi. Mong mọi người có gắng hơn và giúp nhiều người thanh công hơn nữa. Tơ thì hy vọng được bạn Thành giới thiệu về công việc của bạn nếu bạn có thời gian vào cuôi năm nay, khi tớ ghé chơi SG.
XS

Cho chi di cung voi nhe, hoc hoi kinh nghiem la mot dieu dang lam. Ma chi di cong tac SG 1 thang den may lan...
 
Xuân Sơn nói rất đúng, tuy nhiên ở đây không phải la sự tôn trọng hay coi thường người khác.
Chúng ta cùng thảo luân khách quan.
Một ông quét rác có thể được tôn trọng va cũng có thể người ta coi thường đai gia nào đó.
Về kiếm tiền ở VN thì tôi cũng không vào hàng sành điêu, tôi cũng không nói $3000 là không tưởng.
Tuy nhiên theo tôi biết thi o nước minh $1000 co gia tri kha cao, là người làm thuê chân chính thì không co chuyên ngồi chơi kiêm $1000.
Ông o UK thi khác, tuy nhiên để kiếm gấp 10 lần số lương hiên tại chắc cũng không dẽ!!!
Mọi người có vẻ trù dập Thanh hơi quá, tuy nhiên nguồn gôc từ những mâu thuẫn trong bài viết của Thanh.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Back
Bên trên