Trịnh Quân Vũ
(trinh-quan-vu)
New Member
Tôi thường hay buồn-một nỗi buồn bất chợt đến không nguyên cớ, lý do.
Tôi vẫn hay thẫn thờ ngắm bầu trời chiều mênh mang tím, trải lòng ra cùng mây và ánh trăng.
Có lẽ vậy nên trong thơ Tôi, trăng và người vẫn là những hình ảnh quen thuộc quá đổi.
Người Ta nói Tôi đa cảm, Tôi đa tình... Tôi không biết !
Tôi chỉ biết làm thơ lúc mang bầu tâm sự, Tôi viết cho linh hồn mình, viết cho những nỗi đau của người.
Đôi lúc nó là lời than thở của một người bạn. Đôi lúc nó là một ý thơ bất chợt khi Tôi gặp lại chính mình trong giai điệu một bài hát đang nghe.
Nó thường là lời tâm sự của chính Tôi, là lời hát ru cho cõi mơ Tôi, là lời Tôi thổn thức cùng những hoài niệm xưa, cũng có thể nó là những lời tri ân Tôi cùng cuộc đời.
Tôi thích đọc sách nhưng ít khi đọc thơ, cho dù đó là thơ của chính mình.
Đôi lúc tự tìm lại chính mình-tìm lại một thời ngây ngô qua vài dòng thơ, chợt thấy nồng nàn, chợt nghe yêu thương.
Nay viết ra đây-cũng là để lần nữa trải lòng mình ra cùng mọi người, mong biết đâu sẽ nhìn thấy vài gam màu tươi lạ mà mình đã lỡ bỏ quên...
Hương Trầm .
( Hà Nội - Mưa. 29-09-2003)
Dòng thơ nhuốm máu tuôn rơi
Ướt nhiều nên cánh rã rời thảm thương
Ngọc đem ngâm với đá thường
Khốn thay bút ấy mực vương mấy lần
Thôi đừng chọc ghẹo cái vần
Đừng thêm giấy trắng để cân nỗi sầu
Giang hà còn khúc nông-sâu
Đời người cũng mấy khúc cầu phải qua
Đừng vì tham mấy cánh Hoa
Để bình phải vỡ, để trà mất ngon
Ái tình-Trăng khuyết-Trăng tròn
Chưa vào thèm khát, có con lại buồn
Thôi thì cái nết nên khôn
Gác nghiên bút giữ mảnh hồn thanh lưu
Trời cho cũng có bấy nhiêu
Mua thêm chẳng được, cầu nhiều chẳng xong
Chữ "an" thanh tịnh bên lòng
Chữ "bình" giữ để ngoài-trong hiền hòa
Lòng cười, mặt cũng nở Hoa
Hương Trầm không sắc, đậm đà thơm lâu.
Viết cho cảm hứng bức thư pháp Bình An
Tôi vẫn hay thẫn thờ ngắm bầu trời chiều mênh mang tím, trải lòng ra cùng mây và ánh trăng.
Có lẽ vậy nên trong thơ Tôi, trăng và người vẫn là những hình ảnh quen thuộc quá đổi.
Người Ta nói Tôi đa cảm, Tôi đa tình... Tôi không biết !
Tôi chỉ biết làm thơ lúc mang bầu tâm sự, Tôi viết cho linh hồn mình, viết cho những nỗi đau của người.
Đôi lúc nó là lời than thở của một người bạn. Đôi lúc nó là một ý thơ bất chợt khi Tôi gặp lại chính mình trong giai điệu một bài hát đang nghe.
Nó thường là lời tâm sự của chính Tôi, là lời hát ru cho cõi mơ Tôi, là lời Tôi thổn thức cùng những hoài niệm xưa, cũng có thể nó là những lời tri ân Tôi cùng cuộc đời.
Tôi thích đọc sách nhưng ít khi đọc thơ, cho dù đó là thơ của chính mình.
Đôi lúc tự tìm lại chính mình-tìm lại một thời ngây ngô qua vài dòng thơ, chợt thấy nồng nàn, chợt nghe yêu thương.
Nay viết ra đây-cũng là để lần nữa trải lòng mình ra cùng mọi người, mong biết đâu sẽ nhìn thấy vài gam màu tươi lạ mà mình đã lỡ bỏ quên...
Hương Trầm .
( Hà Nội - Mưa. 29-09-2003)
Dòng thơ nhuốm máu tuôn rơi
Ướt nhiều nên cánh rã rời thảm thương
Ngọc đem ngâm với đá thường
Khốn thay bút ấy mực vương mấy lần
Thôi đừng chọc ghẹo cái vần
Đừng thêm giấy trắng để cân nỗi sầu
Giang hà còn khúc nông-sâu
Đời người cũng mấy khúc cầu phải qua
Đừng vì tham mấy cánh Hoa
Để bình phải vỡ, để trà mất ngon
Ái tình-Trăng khuyết-Trăng tròn
Chưa vào thèm khát, có con lại buồn
Thôi thì cái nết nên khôn
Gác nghiên bút giữ mảnh hồn thanh lưu
Trời cho cũng có bấy nhiêu
Mua thêm chẳng được, cầu nhiều chẳng xong
Chữ "an" thanh tịnh bên lòng
Chữ "bình" giữ để ngoài-trong hiền hòa
Lòng cười, mặt cũng nở Hoa
Hương Trầm không sắc, đậm đà thơm lâu.
Viết cho cảm hứng bức thư pháp Bình An
Chỉnh sửa lần cuối: