Nguyễn Minh Nhật
(ngocanh)
Điều hành viên
Hì, định viết một bài kiểu vui vẻ nhẹ nhàng cho mọi người đọc mà chắc biết xưng hô kiểu gì, vì ở đây anh chị cũng có mà mấy em be bé cũng có :x mà cứ đoạn nào nhân xưng cũng em/anh/mình thì mệt quá
mà đọc cũng lại rối mắt và mất hay. Thôi cứ lấy cái dễ chịu nửa chừng là mình nhé.
Coi nó là Home sweet home phần 3 nhé mọi người..
[2 phần trước đều để ở TTTG rùi, lần này để ở đây.
]
Bài này viết lại vài cảm giác, vài cảm xúc, vài suy nghĩ, chắc không có gì to tát hay mới lạ cả, vì trong box này cũng có nhiều người đã đang trên những vùng trời xa lạ rồi..Nhưng muốn viết, sau Mr, đang muốn tìm những góc nhẹ nhàng khác của HAO để thả lòng và thấy thanh thản hơn.
[chứ bình thường chắc những bài như thế này sẽ post ở túm tụm tán gẫu cho nhiều người đọc.
/
:x
)
Mình sang Sing chính xác bây giờ được khoảng 1 năm 3 tháng, đong đếm thời gian thì chắc so với mọi người không phải là nhiều, nhưng chuyện thì nhiều.
Ngay từ khi bắt đầu rời Việt Nam có lẽ cũng đã chẳng giống ai..Những chuyện phiền muộn cũ tiện không muốn viết lại vừa nặng lòng lại vừa làm người đọc mệt.
Khi mới sang Sing, cái cảm giác đầu tiên khi được thông báo: "máy bay đang bay vào vùng trời Singapore", cảm giác đấy rất lạ, có lẽ khó mà diễn tả được.
Nó tựa như vừa có cái gì đấy hụt hẫng mà lại vừa có cái gì đấy thích thú, cảm giác cái con đường mình đi đã đến được một cái gì đó, mà cũng cảm thấy nó còn rất dài, trong tay chẳng có gì cả ngoài một niềm tin, giữa chuyến bay không ít người nói tiếng Việt mà thấy trống trải cô đơn kỳ lạ.

Và rồi hạ cánh xuống sân bay sing...
vẫn nhớ đấy là một ngày rất nhiều gió. 11h35 phút ngày 24/4/2005, rút thuốc ra và hút cho ấm lại lòng và tỉnh táo mà bước tiếp. Gọi taxi về ký túc xá, va chạm lần đầu với thứ ngôn ngữ Singlish được báo trước là không mấy dễ chịu...ngồi trên taxi, cảnh vật vụt qua rất nhanh, nhưng đọng lại trí nhớ rất nhiều, đêm đầu tại sing của đứa trẻ xa nhà lại ấn tượng nhất là đoạn đường về nhà ấy. Không khí lạnh vì sương đêm chứ không phải vì thời tiết, máy tính tiền của taxi nhảy lên chầm chậm, rất nhiều cây nhưng rất ít người...Ít lâu, người lái xe hỏi khẽ, giọng chậm và hơi khản, rất rõ của những người làm việc về đêm nhiều:"You're from..where..?" [cái kiểu câu hỏi không ra câu hỏi thế cũng là nét đặc trưng của Singlish, ít khi thấy nói "where r u from" mà thường là ngược lại]..Mình trả lời nhỏ, có lẽ chỉ là tiếng bật ra tự nhiên: "Vietnam, uncle.." - "Ahh..." Rồi lại im lặng, và sing của đêm cũng rất hiền...nhớ Hà Nội hiền da diết...
Rồi những tháng ngày nông nổi sẽ qua thôi, mỗi khi thấy lòng dằn vặt là lại tự nhủ thế... Nhớ gia đình, em và bạn bè nhiều. Nhớ Hà Nội nhiều. Rất nhiều ngày, chiều muộn muộn, nhìn được bầu trời tối dần một cách rõ ràng, ngồi trong thư viện, chỉ quay quay cái bút, Coffee Bucks to đùng vẫn còn nguyên không uống một giọt..thấy lòng đăng đắng sẵn..giờ này ở nhà mẹ đang làm gì, giờ này bố đóng cửa hàng chưa, giờ này em đi học về chưa, giờ này...
Giờ nay, mình ngồi nơi đây.
Một mình, người ta nói sing nhiều dân Việt, đi chắc cũng đỡ nhớ nhà, nhưng mà sao càng nhiều mình càng thấy lạc lõng, càng thấy nhớ một giọng nói cũ, một ánh mắt cũ, một cử chỉ cũ,..nó chỉ tựa như phác chì trong một bức tranh, nhợt nhạt nhưng lại gợi quá nhiều..mình bỗng thấy mệt mỏi trên con đường ấy...muốn viết cái gì đó..
Có bao nhiêu người nghĩ đúng về nẻo đường du học?
Có lẽ cũng nhiều và không nhiều, nó cũng thật kỳ lạ, hồi ở VN không phải là không biết trước đi rồi sẽ thế, nhưng nếu ngay cả bây giờ, có cơ hội đi Mỹ chắc sẽ lại vẫn đi tiếp, mặc dù cũng biết trước...Thế đời, đời rất lạ, tuổi trẻ là háo hức và tràn đầy nhiệt huyết, tuổi trẻ là muốn lao vào những con đường được báo trước là khó khăn, là muốn khẳng định tôi không bao giờ chết, và chẳng bao giờ muốn ngủ quên với những gì mình đang có...|-) Như thế mới là tuổi trẻ, chừng nào mình muốn dừng lại, không muốn đi đâu nữa, mang vào tâm cái lối nghĩ ngại xê dịch, thì chắc là mình già mất rồi.
Có chuyện cũng vui thế này: trong 1 trận international streer soccer gần đây, mình bị 1 thằng Malaysia cứ nhằm chân mà chém.
(
:| Mình đá cho tuyển VN nên hăng hái lắm.
thế nên cũng thông cảm cho nó là nó cũng đá cho tuyển của nó nên cũng nhiệt tình phang phập hết mình đâm chém linh tinh, mình lại là tiền đạo thôi cũng đành..thế mà lúc hết trận, nó lại ra chỗ mình xin lỗi rồi nói vài lời khen, mình biết đấy cũng chỉ là xã giao thôi, nhưng cũng vui tệ.:x xong rồi 2 thằng dở hơi bọn mình tay bắt mặt mừng mua nước ra ngoài cầu thang ngồi nói chuyện linh tinh, share nhau bao thuốc...Nó hỏi mình "bao lâu rồi mày không về VN" mình trả lời là tao về suốt, lúc đấy giật mình đếm được 1 năm qua mình đã về đến 4 lần, cả vì tình cảm và business...nó cười váng "tao chưa về lần nào cả, hè chỉ có ở lại mà cày tiền.." Tự dưng điếu Mal đang hút dở lại đắng ngắt..những làn khói dừng lại trên không..ôi mình mới thật yếu lòng, về liên tục, mà cái nỗi nhớ không nguôi..còn những người như thế, còn nhiều lắm..
Viết khi thấy lòng nặng trĩu, có lẽ câu chuyện và dòng cảm xúc thì dang dở, nhưng mình thấy nhẹ lòng rồi..thôi dừng lại nhé...

[::zest::] Tháng 7 - Hà Nội hiền..
Coi nó là Home sweet home phần 3 nhé mọi người..
Bài này viết lại vài cảm giác, vài cảm xúc, vài suy nghĩ, chắc không có gì to tát hay mới lạ cả, vì trong box này cũng có nhiều người đã đang trên những vùng trời xa lạ rồi..Nhưng muốn viết, sau Mr, đang muốn tìm những góc nhẹ nhàng khác của HAO để thả lòng và thấy thanh thản hơn.
Mình sang Sing chính xác bây giờ được khoảng 1 năm 3 tháng, đong đếm thời gian thì chắc so với mọi người không phải là nhiều, nhưng chuyện thì nhiều.
Thôi nhé những ngày cũ rất gần
Con đường mới chính đôi chân này bước
Ai biết trước những tình yêu tìm được
Có ngọt hơn không hay đắng nỗi nhớ nhà
Khoảng không kia mù mịt bóng mây xa
Khung cửa sổ mắt đêm thầm đẫm lệ
Việt Nam yêu làm sao quên được dễ
Và một ai kia có mãi đợi chờ...
Con đường mới chính đôi chân này bước
Ai biết trước những tình yêu tìm được
Có ngọt hơn không hay đắng nỗi nhớ nhà
Khoảng không kia mù mịt bóng mây xa
Khung cửa sổ mắt đêm thầm đẫm lệ
Việt Nam yêu làm sao quên được dễ
Và một ai kia có mãi đợi chờ...
Và rồi hạ cánh xuống sân bay sing...
...một bản nhạc ngày xưa em từng chơi
thoảng vào lòng nỗi nhớ.
đầy,vơi.
phố lặng ngắm em ướt mình trong gió
càng yêu hơn, lại càng thấy nghiệt hơn.
giọt bóng dài đưa trên dốc lặng trơn
sương của đêm đưa anh về với phố
về ấm chỗ...
nước lăn dài xuống cổ...
Hà Nội hiền đón đứa trẻ mênh mông.
Tóc rơi dài, nắng mùa đông đáp xuống...
Mí của mưa và mắt của trời xa
Phố của hoa.Tất cả của chúng ta........................
Anh sẽ khóc khi nhìn về phía ấy
Phía có dáng em.Phía Hà Nội xa vời
Phía có bóng em.Phía có bầu trời
Từ Sing đêm, anh nhìn về mãi mãi
Phía có nỗi đâu, phía trống trải niềm tin
Mỗi ngày xanh có thể chẳng đi tìm
Vẫn tự đến niềm đau chôn không kỹ
Vẫn là thế.Dù anh không suy nghĩ
Là trái tim nhức nhối nhớ một người
Một nụ cười.
Hoặc ngàn ánh sáng.
Lãng đãng phố hoa đón máu của trời
Hoàng hôn nhanh theo đuổi dấu chơi vơi
Anh tìm gió của anh.Nguôi lòng cũ.
"Lạc lối mưa".Hồi ức ngủ quên ngày...
thoảng vào lòng nỗi nhớ.
đầy,vơi.
phố lặng ngắm em ướt mình trong gió
càng yêu hơn, lại càng thấy nghiệt hơn.
giọt bóng dài đưa trên dốc lặng trơn
sương của đêm đưa anh về với phố
về ấm chỗ...
nước lăn dài xuống cổ...
Hà Nội hiền đón đứa trẻ mênh mông.
Tóc rơi dài, nắng mùa đông đáp xuống...
Mí của mưa và mắt của trời xa
Phố của hoa.Tất cả của chúng ta........................
Anh sẽ khóc khi nhìn về phía ấy
Phía có dáng em.Phía Hà Nội xa vời
Phía có bóng em.Phía có bầu trời
Từ Sing đêm, anh nhìn về mãi mãi
Phía có nỗi đâu, phía trống trải niềm tin
Mỗi ngày xanh có thể chẳng đi tìm
Vẫn tự đến niềm đau chôn không kỹ
Vẫn là thế.Dù anh không suy nghĩ
Là trái tim nhức nhối nhớ một người
Một nụ cười.
Hoặc ngàn ánh sáng.
Lãng đãng phố hoa đón máu của trời
Hoàng hôn nhanh theo đuổi dấu chơi vơi
Anh tìm gió của anh.Nguôi lòng cũ.
"Lạc lối mưa".Hồi ức ngủ quên ngày...
Rồi những tháng ngày nông nổi sẽ qua thôi, mỗi khi thấy lòng dằn vặt là lại tự nhủ thế... Nhớ gia đình, em và bạn bè nhiều. Nhớ Hà Nội nhiều. Rất nhiều ngày, chiều muộn muộn, nhìn được bầu trời tối dần một cách rõ ràng, ngồi trong thư viện, chỉ quay quay cái bút, Coffee Bucks to đùng vẫn còn nguyên không uống một giọt..thấy lòng đăng đắng sẵn..giờ này ở nhà mẹ đang làm gì, giờ này bố đóng cửa hàng chưa, giờ này em đi học về chưa, giờ này...
Giờ nay, mình ngồi nơi đây.
Có bao nhiêu người nghĩ đúng về nẻo đường du học?
Có chuyện cũng vui thế này: trong 1 trận international streer soccer gần đây, mình bị 1 thằng Malaysia cứ nhằm chân mà chém.
Viết khi thấy lòng nặng trĩu, có lẽ câu chuyện và dòng cảm xúc thì dang dở, nhưng mình thấy nhẹ lòng rồi..thôi dừng lại nhé...
[::zest::] Tháng 7 - Hà Nội hiền..
Chỉnh sửa lần cuối: