Hoài niệm

Lê Thu Quỳnh
(katia)

<img src="images/misc/pnkhrts1.gif" align="middle"
Cuối cùng thì tôi đã tìm lai được bản thân mình, tìm lại được những suy nghĩ vôn nó phải thuộc về tôi. Đã có lúc, cuộc sống thật khó khăn, đã có lúc cái "Tâm sự vui buồn" này như 1 thùng rác để tôi vứt vào đây những suy nghĩ, những trăn trở, những khó khăn của mình. Đã có lúc tôi cảm thấy bế tắc, tưởng như là 1 con rối "cho cuộc đời giật dây". Tôi đã từng nghĩ không biết làm thế nào để có thể thoát khỏi cái tình trạng ấy. Không biết, không biết phải làm thế nào.

Vậy mà giờ đây tôi đã có tất cả những gì mà mình mong ước. Những ước mơ, những mục tiêu đã được hoàn thành. Những thứ mà vô số người thèm khát tôi cũng có. Một gia đình hạnh phúc, một cuộc sống đầy đủ, những tình bạn đẹp. Tôi biết cảm ơn ai đây ? Tôi biết nói gì về sự "may mắn" của mình đây ?

Ngay cả 1 việc vô cùng khó khăn, mà tôi đã tưởng như chẳng thể nào vượt qua nổi, thì nay tôi cũng đã làm được. Tôi đa tìm lại được cho mình sự thanh thản, sự thanh thàn mà có người đã lấy đi của tôi. 3 ngày liền ở ngoài biển đã cho tôi thấy rằng cái nỗi ám ảnh ấy đã mất rồi. Những điều làm tôi phải lo nghĩ, bận tâm đã không còn nữa. Tôi đã lại là tôi sau 1 năm trời chờ đợi. Nắng, gió và biển, những bài hát ấy, những câu chuyện ấy không còn làm tôi giật mình mỗi khi nghĩ đến nữa.

Quyển nhật kí ấy đến 6/9 này mới tròn 1 năm. Nhưng có lẽ sẽ không còn cơ hôi đâu. Tôi sẽ không viết nữa, không đụn đến nó nữa. Đó đã từng là nơi ghi lại những vui buồn, những thành công cũng như thất bại của tôi trong 1 năm qua. Nhưng mà rất tiwwcs đó lại là những dòng chứ mang lại cho tôi nhiều ám ảnh. Tôi sẽ không làm thế nữa đâu. Tôi đang hạnh phúc, tôi sẽ không vì bất cứ một ai để mà vứt bỏ những hạnh phúc đó đâu.

Có lẽ rồi đây, "Tâm sự vui buồn" sẽ không còn là nơi để tôi vứt những nỗi buồn một cách thường trực của mình vào nữa. Tôi đã lại là tôi, đã tìm được cho mình mục đích sống, đã vứt đi nôĩa ám ảnh ấy mà không cần bất cứ một ai phải kick ra.

Đó là hạnh phúc.
 
Chị Quỳnh à, chúc mừng chị đã tìm lại được mình và niềm hạnh phúc riêng, nhưng đừng từ bỏ tâm sự vui buồn nhé, còn nhiều người cần chị ở đây để giúp họ tháo gỡ những ám ảnh và tìm được niềm hạnh phúc riêng như chị đã làm.
Chúc chị luôn vui vẻ . :)
 
Người công dân chân chính của T2 đã có mặt để "luôn luôn lắng nghe luôn luôn thấu hiểu". Chúc mừng em Quỳnh đỗ đại học.
 
Đương nhiên là Q đã đỗ ĐH nên kéo theo sau nó là một loạt những hệ quả tất yếu như trên....phải ko bạn hiền???
 
và bây giờ một chuyện ko hay đã xảy ra cũng ko vì thế mà làm mày mất đi nhũng niềm vui chứ?
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Tao chỉ thấy tao như một con ngốc thôi Trang ạ. Người ta bảo tao "có phúc mà không biết hưởng" đấy. Tao chẳng biết đến bao giờ tao mới có thể suy nghĩ và hành động chín chắn hơn.
Buồn thì cũng chỉ đến thế thôi. Có những khó kahwn lớn hơn, vô hình hơn mà mình còn vượt qua được. Chuyện này chỉ như 1 bài học đầu tiên khi bắt đầu quãng đời sinh viên thôi ma. Không sao !
 
Dù sao thì cũng chúc mừng bạn Q thân mến , vì đã biết thế nào là " hạnh phúc " . Còn gì đáng để chúc mừng hơn thế ko nhỉ ? :D
 
Thật sự là tớ thấy tớ giỏi hơn Phương đấy. Tớ đã tìm lại được mình. Còn Phương thì sao ? Phương vẫn là cơn gió để lúc nào người ta thích thì nhớ đến, không thích thì lãng quên thôi à ? Mỗi người có 1 cách sống. Trước đây chúng ta khá giống nhau. Những bây giờ, có lẽ là đã có chút khác biệt. Ít ra là ở cái vấn đề quan trọng nhất, gây nhiều khó chịu nhất. Phương o cho mình trước đi Phương ạ
 
Tại sao Quỳnh nói gì cũng nhìu ẫn ỳ sâu sắc thế ???....Có cần thiết phải nói đau nhau thế ko nhỉ???
 
Nói bạn Phương đấy chứ. tại bạn ý giỏi nhất là làm đau người khác mà.
 
Với lại chuyện của Quỳnh và Phương, người ngoài ko hiểu đâu ( Phương nhỉ ?). Trách sao người khác nghe thấy nhiều ẩn ý.
 
chuyện của Quỳnh va Phương thì dĩ nhiên là người khác nghe sao hiểu nổi... có điều, những điều mình có thể hiểu thì làm mình cảm thấy Quỳnh khác hơn rất nhiều so với suy nghĩ của mình về bạn....
Quỳnh ạ...
Có nhiều điều mình tưởng đã hiểu nhưng lại thành chẳng hiểu gì đâu...
 
Thế suy nghĩ của Nga về tôi là gì ? Nếu Nga vẫn giữ cái suy nghĩ về 1 Lê Thu Quỳnh lớp 11Nga thì rõ ràng là 1 sự thay đổi khá lớn rồi. Ngay cả tôi của 12Nga cũng chẳng giống với tôi bây giờ.
Cuộc sống thay đổi và con người cũng thay đổi. Trước đây tôi tôi luôn tìm 1 cách sống phù hợp nhất cho riêng mình. Tôi luôn phải dùng người này để kick người kia ra khỏi đầu. Bây giờ mọi chuyện dù sao cũng đã tốt hơn rất nhiều. Nếu có 1 số chuyện gì đó ko vui xảy ra thì cũng chỉ là không may thôi. Tiếc là có người lại muốn xoáy vào những chuyện đó. Hình như người ta ko cam tâm rằng tôi đã sống tốt hơn người ta. Thanh thản hơn người ta
 
Có lẽ Thủy thật sự cảm thấy thật gần gũi khi đọc những dòng của Quỳnh vì hình như có một cái gì đó khiến Thủy thấy lại mình những ngày trước kia nhưng Thủy hình như có may hơn Quỳnh một chút là đã sớm ngộ nhận "chân lý" :D Dù sao thì cũng chúc mừng bạn đã lại là Quỳnh của ba mẹ bạn.........;)
 
Lạ thật tại sao lại đi xa chủ đề đến thế ? Mõi người có thể bớt một câu ko??Dù sao thì cả ba người cũng đều là bạn thân của mình...đừng vì một vài câu nói mà làm ko khí nặng nề thế này???
 
Nếu thế này được gọi là " tìm lại được chính mình " thì tôi thất vọng vì bạn lắm đấy Q thân mến ạ . Thử đọc lại xem bạn đã viế những gì đi . Rõ ràng tôi chẳng có ý gì cả , có chăng thì đó chỉ là một câu đùa lẵng nhách , còn bạn ? Bạn đã đi quá xa rồi đấy ! Bạn cư xử như một kẻ trịch thượng và xin lỗi nhé ... mà thôi , nói thê lại hóa ra mình là kẻ trịch thượng và ... !
Tôi có thể xem những câu nói trên kia là một sự xúc phạm thật sự !
 
Tôi thật sự không hề muốn "gây chiến" hay xúc phạm đến bạn. Nếu bạn cảm thấy những gì tôi nói là 1 sự "xúc phạm" thì 1 câu xin lỗi của tôi có lẽ là không thừa, dù biết bạn cũng chẳng cần. Nhưng mà...
Tôi không thấy mình đã sai. Bạn như thế nào, bạn phải hiểu rõ hơn ai hết chứ ? Tôi đã nói không đúng với những gì bạn đang nghĩ à ? Hay là tôi, bạn, hay chúng ta, không hiểu về nhau, không giống nhau như vẫn tưởng ? Hay tôi xúc phạm bạn chỉ vì tôi đã nói đúng với những gì mà bạn đang nghĩ trước mặt mọi người ?
Bạn cứ việc tức giận, hay thất vọng, hay la căm ghét tôi. Việc đó không quan trọng. Tôi và bạn cũng không phải là những người bạn cơ mà. Nếu 1 ngày, 1 năm hay 10 năm không nói chuyện với nhau thì cũng chẳng chút ảnh hưởng nào, phải không ? Tôi có ra sao, bạn có gặp chuyện gì, tất cả chẳng liên quan gì đến nhau. Nhưng cái quan trọng là bạn nghĩ gì thôi. OK, chúng ta sẽ không đụng chạm đến những vấn đề của nhau. Với bạn đó là những câu nói đua, với tôi đó là sự xoáy sâu vào nỗi đau. Tôi nói tôi thay đổi vì thật sự tôi đã thay đổi. Tôi không hiểu bạn thất vọng gì ở tôi trong chuyện này ? Cái nỗi ám ảnh đấy không còn ở trong tôi nữa. Tôi có những gì mình mong muốn, tôi hạnh phúc. Đây không phải là topic đầu tiên tôi và bạn chọc giận đến nhau. Nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên xảy ra 1 chuyện như thế này.
Với tôi, vấn đề giữa chúng ta chẳng có chút ảnh hưởng gì. Bạn nghĩ gì về tôi, hay người ta nghĩ gì về tôi, không quan trọng. Tôi có cuộc sống cho riêng mình, có những niềm vui cho riêng mình. Chỉ có điều, như tôi đã nhiều lần nói với bạn. Ở một góc độ nào đó, chúng ta giống nhau, và do thế, tôi không muốn bạn gặp chuyện không vui. Dù sao tôi cũng chỉ có thể nói được thế.
Chúng ta đã từng đi trên 1 con đường, đã từng có những điểm giống nhau. Nhưng rồi tôi đã rẽ sang hướng khác, và có thể bạn vẫn đi tiếp và đang thành công. Tôi không muốn tôi và bạn chỉ vì con đường đã chọn khác nhau mà quay ra thù hằn lẫn nhau. Nhưng suy cho cùng, tôi không thấy mình sai.
 
Ok,bản thân cả hai người cũng đều thấy có những điểm thật giống nhau..và nếu hai người chịu bình tĩnh một chút thì có thể cảm nhận rằng nếu như mỗi người ở vị trí của người kia trong trường hợp này biết đau cũng lại xử sự như người kia???
Làm ơn đi ngừng lại ở đây có được ko????
 
Back
Bên trên