Có thể do buồn ngủ nên em diễn đạt chưa rõ ràng thật
Thực ra em không hề phủ nhận Tứ Đức hoàn toàn. Em chỉ nói lên một extreme, một khía cạnh đáng nghĩ tới thôi. Chính vì vậy em nói một số chuẩn mực cứng nhắc trong Tứ Đức đôi khi chưa đúng, hoặc không mấy cần thiết và chỉ đưa ra ví dụ extreme về người vợ phải gánh trách nhiệm nặng trong khi anh chồng chẳng màng v.v... Chứ còn những điểm chị nói em cũng đồng tình phần nào mà.
Tuy nhiên em không đồng tình lắm với việc chị nói đàn ông vụng về và không có khả năng trong việc bếp núc, là nếu bắt họ làm những việc này là bắt họ đánh đổi vị trí với mình, là người đàn bà.
Em nghĩ bản năng ăn để sống trong con người ai cũng có, và để có cái mà ăn thì ai khi cần cũng phải nấu cả.
Trước khi em đi học xa nhà cũng vụng về chẳng biết nấu nướng, đun nồi canh còn mặt, nấu cơm cũng chẳng ra hồn. Sau này chẳng ai chăm sóc nấu cho thì phải tự nấu. 1 lần hỏng chịu ăn cơm sống, lần sau nấu lại khá hơn...cho đến lúc nấu được thì thôi.
Em nghĩ các anh đi học xa nhà cũng thế. Làm gì có chuyện vào bếp núc là đánh đổi vị trí cho đàn bà.
Ngay cả chị em mình, sống cùng các anh khi có cái gì hỏng hóc thường ỷ lại các anh sửa giúp nên nghĩ mình không thể, không biết làm. Chứ giả sử sống độc thân, không có ai làm hộ thì đi hỏi người khác rồi tự mầy mò mà làm. Có gì mà không thể??
Người ta có thể không nấu được những món ăn ngon nhưng người ta hoàn toàn có thể tỏ ra sự chia sẻ trách nhiệm, quan tâm. Ví dụ như vợ tay yếu thì ta chặt gà hộ cho vợ nấu, vợ đang lúi húi nhóm lò thì ta rửa mớ rau hộ.
Hai vợ chồng vừa làm vừa tíu tít trò chuyện, kể cho nhau những việc xảy ra trong ngày. Chẳng phải tốt ư. Chưa kể nấu nướng xong nhanh hai vợ chồng lại có thêm thời gian cùng nghỉ ngơi với nhau.
Em cũng không đồng ý điểm chị nói "nét đẹp tâm hồn của người phụ nữ là sự biết hy sinh". Em thấy điểm "vì những người mình yêu thương" là đúng nhưng:
Thứ nhất, khi mình làm những việc vì người mình yêu thì không thể gọi là hy sinh.
Thứ hai, nếu có là sự hy sinh thật, cũng là sự compromise của cả hai phía. Nếu chỉ có phụ nữ/ hay đàn ông cũng thế thôi, cứ nhường nhịn mãi, hy sinh mãi vì niềm vui của con, vui vẻ của chồng, chẳng giao lưu với bạn bè bản thân, chẳng hoạt động xã hội. Đùng một cái, ở lứa tuổi 40, 50 gia đình tan vỡ, thiếu đi chồng, thiếu đi con, cuộc sống của người phụ nữ chấm dứt?
Điểm "cho" và "nhận", em đã nói rõ không nên hiểu theo nghĩa "sòng phẳng". Không ai khi yêu mà "cho" lại nghĩ là mình "cho". Nhưng đồng thời trong tình cảm mình cũng nên biết được mà gợi ý cho người yêu mình mong muốn được anh ta yêu chiều thế nào, quan tâm thế nào. Nhấn mạnh là những cái gợi ý này hoàn toàn nằm trên quan điểm "tự nguyện" theo tình cảm chứ không phải như "tôi mua cho anh cái áo, tôi muốn anh mua lại cho tôi cái đồng hồ" Bản thân mình muốn gì còn không biết, làm sao các chàng của chúng ta biết được? Họ đâu phải là mind reader?
Và point chính của đoạn viết của em chính là "không ai là người hoàn hảo". Nên chị yên tâm, em không phải là một perfectionist trong quan hệ tình yêu. Em là người tin vào thực tế, tình yêu work khi cả hai người cùng đồng lòng làm cho nó work.
Để trả lời câu hỏi của chị, em cũng xin hỏi lại: Vì sao lại phải buồn, lại phải khóc hả chị? Thứ nhất, em cho rằng mình sống lương thiện chẳng làm hại gì ai thì chẳng ai tự nhiên lại "thù" mình để làm gì.
Thế còn chẳng hạn chị đi ra ngoài chợ chị mua cá, chị mặc cả- cũng là chuyện bình thường thôi. Bà bán cá đứng cả ngày vất vả chỉ muốn về nhà sớm với chồng con. Nghe chị mặc cả lâu đã đem sẵn bực bội trong lòng, đến lúc trả tiền chị lại đưa cho tờ tiễn chẵn. Không có tiền trả lại, công an lại tuýt còi, thế là bà ý tỏ ra khó chịu với chị, mặc dù chẳng cần biết chị là người thế nào, đảm đang ra sao, tốt bụng với những ai xung quanh.
Chị thì rõ ràng thấy bà ta tỏ ra khó chịu với mình nhưng chị cũng chỉ làm những việc chị phải làm. Chuyện không có tiền lẻ cũng chẳng phải lỗi của chị. Vậy thì tại sao chị lại phải buồn, lại phải khóc?
Vậy chị thử nghĩ xem, em cũng làm nhưng việc cần làm, cũng sống cuộc sống của mình, cũng chẳng làm điều gì hại ai bao giờ. Tự nhiên có người khó chịu với điểm gì đó ở em mà chưa từng để cho em có dịp tiếp xúc để chứng tỏ cho họ thấy em là người thế nào thì liệu em có nên khóc lóc, buồn khổ không?
Nhân tiện có việc hôm nọ em vừa tranh luận với anh nhà em thế này nhé. Ông chủ nhà đến đòi tăng tiền nhà thêm 50 bảng một tháng. Nhà thì share với vài người nữa. Anh nhà em thì cho rằng, thôi thì số tiền tăng lên thì 2 couple sẽ gánh còn 2 người ở single vì họ ở một mình nên thôi. Số tiền tăng lên cũng chẳng đáng kể lắm.
Còn ý kiến của em thì là "ừ thì em cũng đồng ý là số tiên không phải đáng kể gì. Nhưng việc tăng tiền nhà là quyết định của chủ nhà, vậy thì tất cả các tenant đều nên có trách nhiệm. Vậy số tiền tăng nên chia đều ra. Chuyện gì bình thường sống với nhau, giúp đỡ nhau đến mấy chẳng bao giờ tính toán. Nhưng có những vấn đề về trách nhiệm chung, quan điểm của em là nên rõ ràng. Tuy nhiên em nói rằng đó là ý kiến riêng của em, còn nếu couple kia cũng đồng ý chia số tiền này giữa 2 couple thì em sẽ làm theo.
Anh nhà em góp ý rằng, có thể do quan điểm của em trong cuộc sống nhiều khi hay khác mọi người như vậy làm nhiều người hiểu lầm em rồi nói này nói nọ.
Em trả lời, em cho rằng không phải tất cả mọi người xung quanh có quan điểm khác với mình mà bắt buộc mình cũng phải cùng có suy nghĩ như vậy. Mình dù ở trong 1 tập thể nhưng mình vẫn là một cá nhân, và có quyền nói lên tiếng nói của mình. Em vẫn sẵn sàng nghe theo quyết định của số đông nhưng em vẫn phải nói lên quan điểm của mình.
Em cũng nói lại rằng, thế nếu bây giờ couple kia lại đồng ý với ý kiến của em, phản đối ý kiến của anh thì có phải là anh đang ở position của em hay không? Có phải anh đi ngược lại ý kiến số đông không? Thế vì sao anh lại vẫn muốn express quan điểm của mình? Vì anh cho rằng quan điểm của anh là đúng, và là vì anh cũng là một cá nhân và có quyền có tiếng nói riêng của mình.
Hi vọng em không quá dài dòng và khó hiểu...
Nếu muốn có một điểm em có thể thay đổi thì em muốn tính cách mình bớt ngượng và rụt rè hơn để mọi người đỡ tưởng lầm là sự "kiêu căng" không thèm nói chuyện với ai.
Nghe thì hơi buồn cười vì mọi người nhìn em sẽ nghĩ em là người bạo dạn, out going.
See, things are not always as they seem.