Giai Thoại 02-05

Mà giai thoại về em Linh sẽ còn tiếp tục sau khi box Vuon Cuoi duoc mo :D :mrgreen:....Canh ca'o Linh truoc :D
 
Hix, thôi đời em lại bước vào chặng khổ nhục rồi :((
Bạn Việt là con trai, ăn nhiều cũng có sao, chỉ hơi hỗn một tí, sửa là được ngay ý mà :mrgreen:
 
Đề nghị anh Cường và em không chat trong này nhé, giai thoại của cả một dòng họ đấy :>
 
thật là bất ngờ, chưa bao h em vào giai thoại xem, hôm qua thấy chị Linh quảng cáo và thử vào xem thì........:)) vui thật, ko ngờ kỉ lục các mems box mình lại ấn tượng đến thế. Chuyện ăn tham của anh Việt thì em đã được chứng kiến hôm trước rồi nên ko có gì đáng ngạc nhiên, nhưng chuyện chị Linh và anh 'rể' HM thì,,,,,,,,,,,,,,,,,,:lol: bái phuc bái phục
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Vào đây kể tạm một chuyện về Linh vậy :
Đêm đó...Trời mưa to gió lớn...Gần 3h sáng Linh mới mò về đến nhà...Gõ cửa....Chồng Linh, lúc đó là anh Chương, chạy ra mở....
- Cô đi đâu mà giờ này mới về ? :madflame:
Linh nức nở :
- Em đang đi trên đường....Một thằng chạy ra dí dao vào cổ em...:((....Nó hỏi...:(( : " Chiều tao hay là chết :mrgreen:...Muốn sống mà về đến nhà thì khôn hồn hãy im lặng "......
Anh Chương :
- Khổ thân em....:(...Làm thế nào mà em thoát được....Chắc em phải đánh nhau với nó dữ dội lắm đúng ko ?....Ôi...ra đây anh thương....
Linh :
- Không, em không dám đánh nó.....Thế anh ko muốn em về với anh à ?.....:((......
:mrgreen:....Linh đừng giận nhé....:p
 
:madflame: May mà anh không nói rõ tên ra đấy, không thì em sẽ giết anh hiểu không?
HM mà đọc được những cái này thì điên mất :((
 
À....Chú HM...Có mỗi chú là hiểu anh thôi...Anh đọc thấy chú bị lũ sư tử Hà Đông nó bêu giếu...Cái bụng anh thương chú lắm....Có gì từ này anh với chú liên thủ, chống lại kẻ ác...:))...Ví dụ cụ thể : Phan Ngọc Linh và đồng bọn....
 
Hu hu, HM thân mến, nể tình tớ là bạn thân của con bạn thân của ấy hồi trước nhé :mrgreen:
Còn anh Cường, 10 người như anh em cũng chấp :>
 
Nói túm lại , rút lại 1 câu là :[/bold] Chẳng hiểu gì hết !
 
Sao mình viết cái [/bold] mà nó không hiện nên nhể ! Ức chế quá !
 

Đính kèm

  • mod.gif
    mod.gif
    32.2 KB · Xem: 20
Đá thế nào sao cho không có án mạng là được! Anh Cường ạ!
 
ah có giai thoại này ... hehe về Phan Ngọc Linh và HM :

1ngày đẹp trời, Hm đang đi thong thả , thoải mái tận hưởng ko khí trong lang trên sân của 1 bệnh viện tâm thần thì gặp Phan Ngọc Linh đang trèo lên 1 cái cột cao thật là cao.........

Sau 1 hồi hí hoáy ko bít đã làm gì trên cột ấy, PNL tụt xuống, mặt mày hớn hớn hở hở.....

HM tò mò hỏi:
- bác , bác cho iem hỏi tí, khí ko phải chứ bác trèo lên bắt con le le ah ?

PNL nhìn HM từ đầu xuống chân rùi buông 1 câu xanh rờn:
- Bác thích thì lên đấy mà xem. Hay lém !

HM thì wa tò mò rùi, vì PNL lên đấy khá lâu mới xuống, hí hoáy 1 hồi mới xuống, lại còn mặt mũi hớn hở..... nhưng mà.... đáng buồn thay Hm lại sợ độ cao........ Nhưng rồi... tính hiếu kì đã chiến thắng sự sợ hãi.... ..HM bắt đầu trèo..............

HM trèo lên.............. rùi tụt xuống........... rùi lại trèo len.............. rùi lại tụt xuống.............. cứ thế nhưng .... "đáng khâm phục thay.! Anh ko nản lòng mà vẫn miệt mài TRÈO CỘT ".................và công sức ấy đcuợ đền đáp.

Khi ông mặt trời chuẩn bị khuất sau bóng cây Khơ nia...... HM đã tới được đỉnh cột, và .............. dưới ánh sáng của buổi chiều tà...............HM nhìn thấy nét chữ nắn nót wa mức cần thiết của PNL:


"ĐỈNH CỘT"



To HM, PNL: don't be angry, I just tell the truth :D
 
:(( HM đâu, vào làm cái gì đi chứ, sao lại để mọi người bêu xấu chúng ta thế này :((
Nếu mà chỉ có HM ở trong trại thì tớ không nói làm gì, vì đó là sự thật mà :mrgreen:, nhưng mà tại sao tớ lại cũng ở trong đấy :mad: không đời nào :nono: [-x
Mà cái truyện này quen quá đi mất :D
 
Em ơi sáng nay Hiếu Minh gặp tai nạn mất rồi,hic,khổ thân thằng pé nó bị đi cầu thang bằng đít ,xong lại còn bị sái chân nữa chứ..
 
À, em nhìn thấy HM đi khập khiễng rồi, định gọi hỏi thăm nhưng nó không nghe thấy gì, khổ thân thằng bé, chắc đêm nay về không ngủ được :mrgreen:
 
10 năm sau, khi mà Linh, HM anh Cường và Tuấn đã lớn!
anh Cường làm bác sĩ tâm thần trong 1 bẹnh viện lớn! ai ngờ gặp lại người wen, đúng là trái đất tròn,bệnh nhân của anh Cường lại chính là Linh, HM và Tuấn! 1 lần trong lúc đi quanh sân bệnh viện, anh Cường bỗng thấy 3 bệnh nhân của mình đang hí hoắy trèo lên 1 cây táo rất cao! ah Cường mới hỏi: các bạn đang làm gì thế?
Linh nói: chúng tôi đang chơi trò cây táo hay lắm! ôg có muốn chơi cùng chúng tôi ko?
anh Cường mới nhẹ nhàng hỏi: được thôi, vậy bay giờ tôi phải làm gì?
HM nhanh nhẹn: trèo lên đây cùng chúng tôi, vui lắm!
anh Cường hỏi tiếp: trên đó có gì hay vậy?
đến lượt Tuấn: thì ông phải trèo lên mới biết chứ!
ì muốn thân thiện và chữa bệnh cho bệnh nhân của mình nên anh Cường đã hì hục trèo lên! đến khi vừa trèo lên đến nơi thì tự dưng anh Cường thấy Linh kêu to: táo chín rồi rụng thôi! và rơi xuống! của đau con xót, châu kịp nói câu nào thì anh Cương lại chứng kiến HM cũng kêu: quả này cũng chín rồi, rụng nào! và lại rơi tiếp! lúc này, anh Cường lắp bắp, các bạn làm gì thế?
còn lại Tuấn vẫn lơ lửng trên cây đáp: chúng tôi đang chơi trò thu hoạch táo, giờ thì đến lượt tôi, tôi cugnx chín rồi!
giờ chỉ còn anh Cường trơ trọi trên cây táo! giọng run run: tôi.. tôi... chưa ....chín, chưa ....rụng được...
Linh ở dưới sốt sắng: chưa chín chưa rụng thì chúng ta phải ném đá cho nó rụng xuống thôi!!!
 
Back
Bên trên