ah có giai thoại này ... hehe về Phan Ngọc Linh và HM :
1ngày đẹp trời, Hm đang đi thong thả , thoải mái tận hưởng ko khí trong lang trên sân của 1 bệnh viện tâm thần thì gặp Phan Ngọc Linh đang trèo lên 1 cái cột cao thật là cao.........
Sau 1 hồi hí hoáy ko bít đã làm gì trên cột ấy, PNL tụt xuống, mặt mày hớn hớn hở hở.....
HM tò mò hỏi:
- bác , bác cho iem hỏi tí, khí ko phải chứ bác trèo lên bắt con le le ah ?
PNL nhìn HM từ đầu xuống chân rùi buông 1 câu xanh rờn:
- Bác thích thì lên đấy mà xem. Hay lém !
HM thì wa tò mò rùi, vì PNL lên đấy khá lâu mới xuống, hí hoáy 1 hồi mới xuống, lại còn mặt mũi hớn hở..... nhưng mà.... đáng buồn thay Hm lại sợ độ cao........ Nhưng rồi... tính hiếu kì đã chiến thắng sự sợ hãi.... ..HM bắt đầu trèo..............
HM trèo lên.............. rùi tụt xuống........... rùi lại trèo len.............. rùi lại tụt xuống.............. cứ thế nhưng .... "đáng khâm phục thay.! Anh ko nản lòng mà vẫn miệt mài TRÈO CỘT ".................và công sức ấy đcuợ đền đáp.
Khi ông mặt trời chuẩn bị khuất sau bóng cây Khơ nia...... HM đã tới được đỉnh cột, và .............. dưới ánh sáng của buổi chiều tà...............HM nhìn thấy nét chữ nắn nót wa mức cần thiết của PNL:
"ĐỈNH CỘT"
To HM, PNL: don't be angry, I just tell the truth