Giấc mơ và góc phòng

Nguyễn Hoàng Dương
(TONKIN)

Thành viên danh dự
Lời đề từ: Một câu chuyện được chắp lại từ những giấc mơ của chính cuộc đời tôi.

-----------------------------------------

Thoảng nghe những tiếng tính toán lầm rầm…

Cựa xoay mình trên chiếc giường ọp ẹp nơi góc phòng, nó mơ màng ngủ. Kế bên, phía gần cửa sổ, đứa em lên tám đang học bài…

Vẫn nghe những tiếng nhẩm tính lầm rầm…

Ánh đèn leo lét qua đôi mi nửa khép nửa mở khắc rõ những mảng tối sáng lem nhem trong căn phòng của anh em nó, một căn phòng lụp xụp trong một căn nhà tàn nép mình nơi góc tối nhất của khu phố ổ chuột ngoại vi thành phố.

Chân tay nó rã rời, da dẻ nó tái đi và nứt nẻ, bụng nó hóp lại vì đói, đầu óc nó nhức tợn suốt từ chiều đến giờ. Ban tối, khi vừa bước chân vào nhà, thằng bé gục xuống ngay, và sốt, và ho, và rét. Nó co ro, nép mình vào góc giường, cố ngủ để quên đi sự khó chịu và đau đớn, nhưng không thể. Cứ dăm phút, thằng bé lại giật mình tỉnh giấc và thường khi đó, những tiếng rì rầm tính toán kia ngừng lại, đứa bé thương anh, kéo lại manh chăn mỏng xộc xệch trên thân hình gầy gò đương co ro vì rét…

Căn phòng quay về với sự im ắng mong manh, ngoại trừ những âm thanh nhẩm tính vẫn lầm rầm phát ra từ chiếc bàn nhỏ được đóng lại từ vài mảnh gỗ nhặt kê gọn gàng kế bên khung cửa sổ.

Ngoài kia trăng tròn quá…

Nó thoáng mơ thấy những bóng hình xưa đang nô đùa dưới ánh trăng thu. “Kia là ba, ổng tốt quá, ổng chẳng để mình khóc đến một lần…. Má! Bà mới đẹp làm sao, và dịu dàng nữa…” Những hồi ức vụt qua đầu thằng bé, đó là bao ngày tháng hạnh phúc bên ba và má nó, đó là ánh trăng êm, là nét vui buồn trên những khuôn mặt người đã khuất…

Bống một luồng sáng chói loà chụp lên đôi mắt, thằng bé choàng tỉnh giấc. Nó lim dim thấy bức tường ố xanh những rêu chắn ngang trước mắt, thấy chật chội và gò bó, nhưng nó quen lâu rồi cảnh nghèo khó…

Những tiếng tính toán lầm rầm vẫn vang bên tai…

Ngoài kia trăng tròn quá…

Và nó mơ thấy mặt trời đang lên nhanh… “Nhanh quá!” Rồi ánh sáng lan tràn khắp nơi, buổi bình minh thật rạng rỡ… Nó thấy trước mắt nó, bữa sáng đã chuẩn bị sẵn sàng … “Nào cá kho… Nào thịt băm… Và món canh rau rền đỏ của má nữa”. Thằng bé nghe thấy tiếng của ba, nó quay lại khi nụ cười vừa thoáng hiện trên khuôn mặt phúc hậu, ông khẽ nói một câu gì đó, nhưng nó không nghe rõ… Cảnh vật vụt nhanh trước mắt, chợt nó thấy em mình… Đứa em bé bỏng xinh xắn khoác trên vai chiếc cặp hồng mới, giơ tay vẫy vẫy người anh, và hớn hở bước nhảy tới lớp học… Rồi thằng bé thấy mình đang ngả người trên một chiếc giường ấm áp có đệm êm, căn phòng thật rỗng rãi và sạch sẽ, bên hai cánh mũi phập phồng phảng một mùi hương ngan ngát…

Bỗng một luồng sáng trắng loà chói lên, kéo đi mọi thứ, nó choàng tỉnh giấc…

Thằng bé lim dim thấy góc tường ố xanh loang lổ những mảng đen trần trụi….

Bên tai nó, những tiếng lầm rầm vẫn vang lên chật chội…
 
Xin chú thích:

+ Bài viết này không có mục đích ám chỉ ai cụ thể, tôi viết về những cảnh đời chỉ có được hạnh phúc trong những giấc mơ, và mặc dù ngay cả những giấc mơ đó cũng không được trọn vẹn, nhưng họ có một niềm tin thật mãnh liệt vào cuộc đời, một tình yêu thương chân chính với những người thân....

+ Một bài viết mà tôi đã cố sao cho tính nhân văn của nó được khắc họa qua nhân vật một cậu bé có cảnh đời nghèo khó...

+ Khung cảnh của truyện là một căn phòng nhỏ trong một căn nhà tồi tàn ở ngoại vi thành phố... vào một đêm trăng tròn, không biết có phải là trung thu nữa không...
 
bài này hay quá :) ... như D nói thì ... truyện ngắn này nói về ~ con n`g chỉ đc. hạnh phúc trong ~ giấc mơ còn trong hiện thực thì nghèo đói và cùng cực hả ? .... đọc bài này xong .... way lại tự thấy mình thật may mắn :D
 
bài này công nhận là hay, hơn hẳn mấy cái của nợ (^_^) hồi xưa của ông
nhưng mà có mấy chỗ tui chả hỉu T_T, thui được rùi, cứ để đó, để có ấn tượng về bài viết của ông, okie?
 
"Những âm thanh nhẩm tính lầm rầm" được lặp lại tạo ra cái cảm giác một cuộc sống trong thực tế vẫn không thay đổi: buồn và lặng lẽ.....
Nhưng thằng bé đã quen với cái cảnh nghèo nàn lâu rồi


^____^
 
Nguyen Hoang Duong đã viết:
Lời đề từ: Một câu chuyện được chắp lại từ những giấc mơ của chính cuộc đời tôi.

Lời đề từ hay quá :)
Anh Dương mơ thấy những con người như vậy thật sao ? :) :)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Phan Vũ Hà My đã viết:
"Những âm thanh nhẩm tính lầm rầm" được lặp lại tạo ra cái cảm giác một cuộc sống trong thực tế vẫn không thay đổi: buồn và lặng lẽ.....
Nhưng thằng bé đã quen với cái cảnh nghèo nàn lâu rồi

Những âm thanh đó tạo một cái cảm giác lặng lẽ và mong manh ;)


Lời đề từ hay quá
Anh Dương mơ thấy những con người như vậy thật sao ?

Những giấc mơ không bao giờ chọn vẹn.... Anh chỉ là người đi ghép mảnh vỡ của những giấc mơ để tạo thành một bức tranh nho nhỏ thôi ;)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Lời đề từ hay quá
Anh Dương mơ thấy những con người như vậy thật sao ?

Những giấc mơ không bao giờ chọn vẹn.... Anh chỉ là người đi ghép mảnh vỡ của những giấc mơ để tạo thành một bức tranh nho nhỏ thôi ;)

Ôi hihihihi :) ;))

Người ta có bao giờ nhớ được những giấc mơ của mình lâu đến thế đâu anh :)

-------------------------------------------

Tính nhân văn nghĩa là gì hả mọi người (các anh chị) ơi ?
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Hay quá
Dương ới ! Dương ời
Hum nào phải gặp tận mặt,bắt tận tay pan Dương nhà mình mới được :))
 
Trời, cứ tưởng truyện đời anh Dương thật chứ. Truyện này sâu sắc ra phết !!
 
câu chuyện này gần giống với Chuyện Cô bé bán diêm ;)
 
Chỉ khác ở chỗ Cô bé bán diêm đã được bay lên thiên đàng, bay lên với bà cô bé để sống 1 cuộc đời hạnh phúc, còn câu chuyện của Dương thì cậu bé đó vẫn phải sống,vẫn nghèo khó và chỉ có thể tìm thấy lối thoát ở những giấc mơ , nhưng nghĩ cho cùng thì cậu bé đó vẫn còn 1 gia đình ;)
 
^_^ trước hết là có lời khen ngợi đến bạn Dương ... bài viết khá hay ! đặc biệt là rất xuất sắc so với những bài của bạn trước kia ^_^ Mặc dù tớ ko phải là dân chuyên văn nhưng tớ có lời nhận xét sau ( vì bạn Dương có hỏi ) :
truyện mang tính nhân văn ( 1 yếu tố cần thiết cho 1 câu chuyện mà được coi là để đời :D ) nhưng phong cách rập khuôn theo kiểu cô bé bán diêm ^_^ cốt truyện mờ nhạt ... đáng lẽ nên dành cho thằng bé 1 tình huống nào đấy hiện thực hơn thì có lẽ hay hơn . Song truyện vẫn khá hay ;)
cái kết và mở đầu cùng là tiếng tính toán lầm rầm ^_^ chắc là ku đang định cho thằng bé sống trong cuộc sống đầy toan tính hả ? hay là ở gần phòng tính tiền ? cái này hơi lố ... truyện bị cố gò ép trong cái gọi là thương tâm ... đáng nhẽ ra cái cảnh đẹp đẽ huy hoàng mà thằng bé mơ thấy phải kéo dài để còn cảm thấy cái hạnh phúc chứ ai lại ngắn tủn đọc tự dưng thấy cụt hứng ^_^
Dù sao cũng là cố gắng của bạn Dương ^_^ tác phẩm khá hay ^_^ cho điểm 8 ^_^
 
Tui cũng thích mấy chuyện kiểu này lắm!Thường là mơ ít khi mơ được mình hạnh phúc lắm nhưng nếu mơ được thì sẽ thấy đỡ buồn hơn nhiều!
 
Nếu được chấm điểm như bạn Hiền, tui cho bài này 7 đ. Viết quá tốt.

Chậc, ko còn chỗ nào để chê, ngoại trừ vài chỗ ko đáng nói, nói ra ở đây người ta bảo mình nhỏ mọn.
 
Hoàng Thu Hiền đã viết:
^_^ trước hết là có lời khen ngợi đến bạn Dương ... bài viết khá hay ! đặc biệt là rất xuất sắc so với những bài của bạn trước kia ^_^ Mặc dù tớ ko phải là dân chuyên văn nhưng tớ có lời nhận xét sau ( vì bạn Dương có hỏi ) :
truyện mang tính nhân văn ( 1 yếu tố cần thiết cho 1 câu chuyện mà được coi là để đời :D ) nhưng phong cách rập khuôn theo kiểu cô bé bán diêm ^_^ cốt truyện mờ nhạt ... đáng lẽ nên dành cho thằng bé 1 tình huống nào đấy hiện thực hơn thì có lẽ hay hơn . Song truyện vẫn khá hay ;)
cái kết và mở đầu cùng là tiếng tính toán lầm rầm ^_^ chắc là ku đang định cho thằng bé sống trong cuộc sống đầy toan tính hả ? hay là ở gần phòng tính tiền ? cái này hơi lố ... truyện bị cố gò ép trong cái gọi là thương tâm ... đáng nhẽ ra cái cảnh đẹp đẽ huy hoàng mà thằng bé mơ thấy phải kéo dài để còn cảm thấy cái hạnh phúc chứ ai lại ngắn tủn đọc tự dưng thấy cụt hứng ^_^
Dù sao cũng là cố gắng của bạn Dương ^_^ tác phẩm khá hay ^_^ cho điểm 8 ^_^


Thans bẹn Hiền ;)
Tất nhiên là có rất (cực kỳ nhiều thif dúng hơn) thiếu sót ngớ ngẩn
Do trình độ tớ còn kém thôi, bập bẹ viết cho vui

Hì ^^ Đúng là có hơi giống chuyện Cô Bé Bán Diêm, nhưng thực ra lúc viết và kể cả lúc nghĩ ý tớ chẳng tơ tưởng gì đến chuyện đó, mà thực sự là tớ cũng ít đọc và không thích chuyện CBBD :p

Chuyện giống hay không không phải vấn đề, cái chính là nội dung được truyền đạt, nhẩy ;)

:)

P/s: Hiền cho 8 điểm là hơi cao đấy ^^ Bài này chắc chưa được thế :)
 
Hoàng Thu Hiền đã viết:
cái kết và mở đầu cùng là tiếng tính toán lầm rầm ^_^ chắc là ku đang định cho thằng bé sống trong cuộc sống đầy toan tính hả ? hay là ở gần phòng tính tiền ? cái này hơi lố ... truyện bị cố gò ép trong cái gọi là thương tâm ... đáng nhẽ ra cái cảnh đẹp đẽ huy hoàng mà thằng bé mơ thấy phải kéo dài để còn cảm thấy cái hạnh phúc chứ ai lại ngắn tủn đọc tự dưng thấy cụt hứng ^_^

Chị hiền ơi, trong cái ngắn có cái dài đấy ;) Tuy những giấc mơ đã ngắn ngủi lại không cả trọn vẹn nhưng chính điều đó để lại trong lòng người nghe (chị, em và những người khác) một tình cảm day dứt (nếu chưa cảm nhận kỹ sẽ là một điều khó chịu cụt ngủn và vô duyên)

Còn tiếng lầm bầm tính toán thì chị Hiền đọc kỹ lại nhá :) :p Đó là tiếng đứa em gái của cậu bé đang học bài (chắc là học toán thôi)

Tiếng lầm bầm tính toán theo em thì gợi cho ta cái cảm giác yên tĩnh và một cuộc sống tẻ nhạt lặp đi lặp lại không thôi, nhưng còn có một ý nghĩa sâu hơn là, nó khắc học hình ảnh đứa em gái nhà nghèo nhưng rất chăm học, chỉ khi anh nó choàng tỉnh do cơn sốt (hình như là sốt rét :p ) mới ngừng học, và đó chính là lý do cho một hy vọng nào đó vào tương lai của con người khốn khổ này...

Tất cả các chi tiết đều được nói đến (không gian, thời gian, con người, đồ vật, những giấc mơ,...) Nhưng tất cả đều không được miêu tả kỹ và đều bị cắt ngắn đi, không đầy đủ, là do người viết muốn để cho người đọc tự suy xét phần còn lại của câu chuyện....

những giấc mơ không bao giờ trọn vẹn...

Em mạo muội cho bài ni "9 điểm" :p :p
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Ôi Trang ơi :p
Em post bài đúng đến mức mà có người bảo là "cái Trang ý, nó hiểu Dương thế" .. "2 người có sự đồng cảm" :D :D :D :D

Nhưng chi tiết "những tiếng lầm rầm" cũng còn là một hạnh phúc và một sự nhẫn nại, ý chí của con người trong cảnh nghèo khó ;)

Nguyễn Lê Khanh đã viết:
Chỉ khác ở chỗ Cô bé bán diêm đã được bay lên thiên đàng, bay lên với bà cô bé để sống 1 cuộc đời hạnh phúc, còn câu chuyện của Dương thì cậu bé đó vẫn phải sống,vẫn nghèo khó và chỉ có thể tìm thấy lối thoát ở những giấc mơ , nhưng nghĩ cho cùng thì cậu bé đó vẫn còn 1 gia đình

Nhưng gia đình đó là một gia đình đã mất đi những trụ cột vững chắc nhất, và cũng chẳng còn một người bà, một người ông ở lại, chỉ còn 2 đứa bé đơn độc giữa dòng đời
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Nghe kết thúc và mở đầu
Hình như bạn D nhà mình bị ảnh hưởng của truyện Cái Lò Gạch của Nam Cao nhỉ ;)
 
Viết văn phân tích, văn nghị luận mới là khó, còn viết truyện ngắn, cái cốt lõi là chính, chứ ko phải là những thứ hoa hoè hoa sói mà bạn Dương đã làm tôi thấy rất ấn tượng.Truyện này không được hay cho lắm vì cốt truyện quá cũ và nhàm chán.

Thực ra thì thường người ta sẽ chỉ tỉnh giấc mơ khi mà giấc mơ lên đến cao trào hoặc khi có người khác gọi mình. Thằng bé ở đây mơ chưa hề đến cao trào đã tỉnh giấc, liệu có phải là vô lí ko? Tại sao ko đưa hình ảnh cái chết của bố mẹ nó ( nếu ko chết thì là hình ảnh khi li dị - mà ko li dị sẽ là hình ảnh lúc nhà nó chia tay nhau)? Việc này sẽ làm cho nó tỉnh giấc, và như thế là phát triển được một đống những ý nữa. Chuyện mang đậm chất Thạch Lam, tức là không có nhiều khúc mắc, tất cả chỉ là một câu chuyện, một giấc mơ êm đềm đối nghịch với một cuộc sống khó khăn và có lẽ là một tuổi thơ ko yên bình nhưng ít nhất cũng đã để lại trong lòng người đọc một cái gì đó ngai ngái. Nhưng để lưu giữ được thật lâu thì quả thực là rất khó, người đọc đọc là quên ngay vì họ biết, họ đọc CBBD còn tuyệt vời và nhân văn hơn hẳn cái truyện này. Ông Dương biết tại sao không? Vì ông không giải quyết hết mọi thứ, ông không làm nổi bật hẳn được lên cái chuyện này ông viết để làm cái gì. Đọc xong, người ta mơ màng và quên hẳn, thôi, thế là xong rồi. Đọc truyện là để có cái nhớ đến, nhưng đọc xong truyện của ông thì thấy nó chẳng có gì cả vì nó quá cũ rồi, và motif của nó đã được lợi dụng hàng ngàn lần bởi những người giỏi hơn cả ông. Điều duy nhất mà người ta nhớ được chắc là truyện do một thành viên của HAO viết. That's all. Có lẽ đó là lỗi chung của vô số các tay viết nghiệp dư mà ta thấy xuất hiện hàng đàn trên H2T. Nhưng mà ông Dương còn cao tay hơn bọn nó nhiều đấy. Cố lên nào. Hì hì.

Nói chung là viết thế nì là khá rồi, nhưng là đây là chúng ta nhận xét với nhau thôi, đành rằng như khổ chủ nói là không dựa theo Cô bé bán diêm, nhưng ai biết đấy là đâu, có ai điên mà viết xong một câu chuyện lại nói là " Tôi dựa theo chuyện này chuyện kia đấy" không? Đưa ra ngoài người không biết cười cho thối mũi. [tôi không có ý chê ông Dương là dựa theo, nhưng chẳng lẽ lúc nào ông cũng chăm chăm một câu " Truyện này tôi không bắt chước CBBD" à? - tôi tin, cái Trang tin và ai nữa tin thì tôi không biết, nhưng mà số người tin hình như ít lắm.]

Mà hình như ông Dương múa bút hơi nhiều làm mấy bạn chuyên Văn không dám lăn tăn gì nữa. Người ta bảo Ngọa Hổ Tàng Long có khác, người thực sự giỏi ít khi thể hiện.

Người đọc mấy dòng này thể nào cũng cho mình là nhỏ nhen. Hehe! Mặc kệ, không quan tâm, đường tôi tôi sống, đường người khác người khác sống. Nhỉ?
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Back
Bên trên