Lê Thị Thùy Linh
(summerrain)
Điều hành viên
Đây là phần trò chuyện đầu tuần trên báo HHT mà sáng nay em vừa đọc, suy nghĩ của một người mẹ và em cảm thấy nó đáng để đọc.
" Kính gửi anh Đoàn Công Lê Huy
Trong tất cả các trang báo HHT, tôi thích đọc nhất trang 3, có lẽ bởi vì tôi đã đọc HHT từ những số đầu tiên và đến nay đã lập gia đình. Tôi đã có 2 cháu nhỏ, 1 trai, 1 gái... Các cháu đều chưa đến tuổi đi học. Nhưng tôi đôi khi những lúc rỗi rãi vẫn mua HHT, đọc những trang viết của các bạn trẻ, và tự nhủ rằng khi lớn tôi sẽ mua báo cho con tôi đọc ; ...
..........
Hôm nay tôi đọc báo điện tử. Tôi đã khóc khi đọc bài báo về cậu học sinh Trần Duy Hùng, sinh năm 1987, học lớp Toán 2, trường chuyên Lê Hồng Phong, Nam Định. Được 20, không đủ điểm vào trường Kinh tế Quốc dân, cậu học sinh giỏi này đã thắt cổ tự tử. Khoảng 5h chiều hôm đó, Hùng gọi điện cho mẹ:"Mẹ ơi, con đi đây." Người mẹ tưởng con xin đi chơi với bạn nên bảo:"ừ, con đi đi." Chỉ 15' sau cuộc điện thoại định mệnh đó, người mẹ về tới nhà, chị ngất đi khi thấy cậu con trai yêu quý của mình ra đi với sợi dây thắt cổ treo thòng lọng trong nhà.
Theo nhận xét của bạn bè thì Hùng hiền lành, tốt bụng, hơi trầm tính, cậu không có nhiều bạn, cũng không hay tham gia các hoạt động tập thể. Từ khi xem điểm qua mạng, biết mình trượt, cậu rất buồn rầu, bi quan.
Tôi đã ước gì HÙng có thể như cô cháu gái tôi, biết điểm mình không cao. Cô bé cũng rất buồn, nhưng khi đọc HHT xong, cô bé đã nhấc máy gọi điện cho một người bạn "cùng hoàn cảnh":"Mày ah, ko phải trượt mà là "thành công bị trì hoãn"! Đó là một tin trong bản tin quốc tế về chuyện các nhà giáo dục Anh quyết định ko dùng từ trượt nữa mà là " thành công bị trì hoãn" để khích lệ ý chí và tôn trọng những thành công chậm của các em. Giá như tờ báo ấy có thể đến với HÙng trước khi cậu bé quyết định " ra đi", một chuyến đi ko có cơ hội quay trở lại., để nói với cậu rằng đó chỉ là một khắc khó khăn mà " thành công bị trì hoãn"...
Hai con tôi, 2 báu vật của tôi rồi sẽ đi học, sẽ lớn lên, sẽ phải đối mặt với những khoảng khắc thất bại, có thể sẽ là rất đau đớn. Nhưng tôi tin các cháu sẽ vượt qua được nếu có những bài báo, những bản tin có thể nâng đỡ, có thể cứu vướt cả một cuộc đời như vậy..."
Tuần trước khi đọc bài báo về các nhà giáo dục Anh ấy em thấy đó là một ý tưởng hay, tuy cũng thạt buồn cười bởi chuyện đó có vẻ khá nhỏ nhặt. Nhưng lúc này thực sự, em ước giá như các nhà giáo dục VN có thể tạm dừng những cải cách giáo dục to lớn để quan tâm 1 chút thôi tới những điều tưởng như nhỏ nhặt này. Biết đâu...
" Kính gửi anh Đoàn Công Lê Huy
Trong tất cả các trang báo HHT, tôi thích đọc nhất trang 3, có lẽ bởi vì tôi đã đọc HHT từ những số đầu tiên và đến nay đã lập gia đình. Tôi đã có 2 cháu nhỏ, 1 trai, 1 gái... Các cháu đều chưa đến tuổi đi học. Nhưng tôi đôi khi những lúc rỗi rãi vẫn mua HHT, đọc những trang viết của các bạn trẻ, và tự nhủ rằng khi lớn tôi sẽ mua báo cho con tôi đọc ; ...
..........
Hôm nay tôi đọc báo điện tử. Tôi đã khóc khi đọc bài báo về cậu học sinh Trần Duy Hùng, sinh năm 1987, học lớp Toán 2, trường chuyên Lê Hồng Phong, Nam Định. Được 20, không đủ điểm vào trường Kinh tế Quốc dân, cậu học sinh giỏi này đã thắt cổ tự tử. Khoảng 5h chiều hôm đó, Hùng gọi điện cho mẹ:"Mẹ ơi, con đi đây." Người mẹ tưởng con xin đi chơi với bạn nên bảo:"ừ, con đi đi." Chỉ 15' sau cuộc điện thoại định mệnh đó, người mẹ về tới nhà, chị ngất đi khi thấy cậu con trai yêu quý của mình ra đi với sợi dây thắt cổ treo thòng lọng trong nhà.
Theo nhận xét của bạn bè thì Hùng hiền lành, tốt bụng, hơi trầm tính, cậu không có nhiều bạn, cũng không hay tham gia các hoạt động tập thể. Từ khi xem điểm qua mạng, biết mình trượt, cậu rất buồn rầu, bi quan.
Tôi đã ước gì HÙng có thể như cô cháu gái tôi, biết điểm mình không cao. Cô bé cũng rất buồn, nhưng khi đọc HHT xong, cô bé đã nhấc máy gọi điện cho một người bạn "cùng hoàn cảnh":"Mày ah, ko phải trượt mà là "thành công bị trì hoãn"! Đó là một tin trong bản tin quốc tế về chuyện các nhà giáo dục Anh quyết định ko dùng từ trượt nữa mà là " thành công bị trì hoãn" để khích lệ ý chí và tôn trọng những thành công chậm của các em. Giá như tờ báo ấy có thể đến với HÙng trước khi cậu bé quyết định " ra đi", một chuyến đi ko có cơ hội quay trở lại., để nói với cậu rằng đó chỉ là một khắc khó khăn mà " thành công bị trì hoãn"...
Hai con tôi, 2 báu vật của tôi rồi sẽ đi học, sẽ lớn lên, sẽ phải đối mặt với những khoảng khắc thất bại, có thể sẽ là rất đau đớn. Nhưng tôi tin các cháu sẽ vượt qua được nếu có những bài báo, những bản tin có thể nâng đỡ, có thể cứu vướt cả một cuộc đời như vậy..."
Tuần trước khi đọc bài báo về các nhà giáo dục Anh ấy em thấy đó là một ý tưởng hay, tuy cũng thạt buồn cười bởi chuyện đó có vẻ khá nhỏ nhặt. Nhưng lúc này thực sự, em ước giá như các nhà giáo dục VN có thể tạm dừng những cải cách giáo dục to lớn để quan tâm 1 chút thôi tới những điều tưởng như nhỏ nhặt này. Biết đâu...