Gặp gỡ của người đời

Chu Anh Duy
(boytotbung)

Điều hành viên
Chuyện gặp gỡ của người đời không giống nhau, có ngưòi suôn sẻ, yên ấm, có người long đong lận đận; có người bình yên vô sự, có người gập gềnh trắc trở....Đối với một số cảnh ngộ khác nhau, có người bình tĩnh, nhã nhặn, có người nóng giận bất bình, có người thản nhiên hứng chịu, có người oán trời trách đời, than thời không đến với mình......

Kỳ thực cảnh ngộ khác nhau cũng có thể xem là trời xanh thử thách và rèn luyện chúng ta khác nhau. Khi vào quân đội, ngày thứ nhất đội trưởng tập hợp mọi người lại huấn thị, đều nói qua một câu: "Vào quân đội thì phải chịu rèn luyện, các anh cần phải có một cách suy nghĩ, đó chính là: không được kháng nghị, không được oán than, chỉ có quyết tâm chịu đựng vượt qua, bởi vì đó là phương pháp tốt nhất cho mọi người trưởng thành"

"Nghỉ ngơi là để đi trên con đường dài, rèn luyện là khiến cho ta có thể leo lên được đỉnh núi cao" Đương nhiên đối mặt với cảnh ngộ không giống nhau, thản nhiên vượt qua những thử thách song cúng phải rút ra được những kinh nghiệm của bản thân từ trong đó.

Có câu chuyện kể:

Có một ngưởi thanh niên, lòng đầy nhiệt huyết rời quên hương đi làm ăn xa, trải qua 3 năm phấn đấu, cuối cùng cũng thành công, trong lòng luôn mơ tưởng đến cảnh tượng huy hoàng, áo gấm về quê. Không ngờ vì một ngọn lửa vô tình đã đem công sức 3 năm thiêu thành tro bụi. Mộng đẹp phút chốc biến thành ảo ảnh, quá thương tâm, anh ta tìm đến cái chết.

Anh ta trèo lên bờ vực định nhát xuống, kết thúc cuộc đời. Lên đến đố, anh ta phát hiện có một ông cụ, đứng trên bờ vực đang do dự không dám nhảy xuống. Anh ta hiếu kỳ lại gần hỏi nguyên nhân tại sao do dự một mình đứng ở nơi đây, Ông già trả lời:

"Tôi vốn có 1 gia đình nhỏ có bốn người, cuộc sống rất yên ấm. Không ngờ mấy năm trước, bản thân bị một chứng bệnh nan y, các danh y đều đã cgữa qua nhưng bó tay, tiêu tốn hết cả gia sản, bây giờ để chữa bệnh của tôi, vợ con đến 3 bữa ăn hàng ngày cũng đều phải nhin, trả tiền thuốc thang cho tôi. Tôi thành ra một gánh nặng trong nhà. Tôi nghĩ nếu như tôi chết đi, họ sẽ có thể qua được cuộc sống khó khăn này".

Nghe ông già nói, trong lòng người thanh niên cảm động sâu sắc. Cũng lúc đó, có một người ăn mày cụt chân, tay cầm một cái túi, lò dò từng bước vui vẻ trèo lên núi dạo chơi. Người ăn mày nhìn thấy 2 người, không cần để ý tới, ngồi ngay vào giữa, vừa mở chiếc túi trong tay ra, vừa lẩm bẩm nói:

"Hôm nay thời tiết thật là đẹp, 2 vị đại ca vui vẻ hay sao mà mới sớm ra đã lên núi ngắm cảnh"

Ngồi gần nhìn mới thấy, người ăn mày không chỉ mất 1 chân mà còn thiếu một chiếc xương sườn, hoá ra cái gói là buộc vào tay áo anh ta. Sau khi nhìn thấy tình cảnh này, người thanh niên nghĩ đến tình cảnh của ông già và nghĩ đến bản thân:
“Ta chẳng qua chỉ mất đi thành quả của 3 năm phấn đấu, nhưng vẫn còn trẻ, còn có cơ hội làm lại lần nữa. Ông cụ kia chẳng qua chỉ tạm thời không được khoẻ mạnh, nhưng ngược lại, ông ta lại có vợ hiền, con thảo. Anh ăn mày kia tuy mất một chân và một rẻ xương sườn, không có chỗ dựa, ngược lại tự do tự tại mà sống. So với họ, ta thực tế ngay đến tư cách để chết cũng không có”.

Anh ta liền nói với ông cụ: “Tôi không muốn chết! Tôi cảm thấy 2 chúng ta không phải là người đáng thương nhất thiên hạ, chúng ta chẳng qua là không có giầy để đi mà thôi, cần biết trên thế giới còn có người không có chân, người không có chân còn không muốn chết, người không có giầy càng không có tư cách để đi tự tử”.

Ông già chợt tỉnh ngộ bèn gật đầu cùng anh thanh niên xuống núi.


Sưu Tầm
 
Ừm , bài này cũng khá hay, nó khuyên mọi người dù trong bất kì hoàn cảnh tồi tệ nào, với bất kì sự việc , tai họa nào không may xảy ra , hãy đừng giữ cho mình cái thái độ sống bi quan và yếu ớt , mà hãy mạnh mẽ , lạc quan sống và cám ơn cuộc đời vì mình vẫn còn hạnh phúc và may mắn hơn nhiều người bất hạnh khác...Và kể cả mình có là người tưởng chừng như khổ đau và thiệt thòi nhất trong cuộc đời này , thì vẫn hãy vui sống bởi chỉ đơn giản 1 điều trả nợ cuộc đời đã sinh ra ta và tươi đẹp biết bao ...Và người ta thấy mình bất hạnh hay may mắn là đều do ở bản thân quyết định mà thôi, đó là sự lựa chọn bởi riêng mỗi con người...
 
Chỉnh sửa lần cuối:
con người lúc nào cũng cho rằng mình là người bất hạnh nhất trên đời, rằng mình là người chịu nhiều bất công nhất...nếu ai cũng có suy nghĩ giống như truyện này thì thế giới này sẽ trở nên tươi đẹp biết bao...
 
Back
Bên trên