Trời bên này bắt đầu lạnh rồi. Không buốt như tháng giêng tháng hai, nhưng cũng bắt mình phải chụp ngay lấy cổ áo lúc vừa bước ra khỏi văn phòng cho gió lạnh khỏi len vào ngực. Rồi cứ thế rảo bước ra ga, đi cũng nhanh chẳng kém gì ai, dù mình chỉ lùn bằng hai phần ba bọn Nhật "lùn".
Ừ nhỉ, trời cũng tôi tối như thế này, gió cũng se se như thế này, cứ như là mùa đông ở nhà. Cứ như là đi vài bước nữa mình sẽ ngửi thấy mùi ngô nướng nồng ấm đâu đây, rồi thêm vài bước nữa là sẽ thấy một cái bếp than lập lòe thơm nức cả góc phố nhỏ. Ừ, mà trời lạnh thế này ăn món quẩy nóng thì cũng thơm, cũng ấm không kém gì đâu. Lại nhớ ngón tay nhỏ nhỏ tròn tròn của cái Nhung cầm cái quẩy, ngón út cong cong trông thật điệu. (Nhưng nó ăn thì không điệu lắm).
Thế rồi lại lan man nghĩ sang ngón tay Hồng Hanh, cũng thật tròn, thật xinh, những khớp ngón tay hơi lõm vào mũm mĩm dễ thương như của em bé. Hồi đó học thêm ở nhà Kim Dung về, mình với nó hay đạp xe lung tung khắp Hà Nội, từ Bách Khoa lên cả Hồ Tây đi mấy vòng quanh lăng Bác, leo lên dốc Thanh Niên, rồi thả xuống, người và xe trôi vù vù như biết bay, tóc cũng bay theo... Thôi thì nói đủ chuyện trên giời dưới bể, chuyện học hành thi cử, chuyện bạn bè, chuyện mình, và không nhiều, nhưng cũng nói cả chuyện rồi sau này sẽ ra sao...
Rồi sau này sẽ ra sao......! Hạnh ơi!
Nhớ hồi tốt nghiệp, Bích Hạnh có tặng mình một tấm bưu thiếp và ghi mặt sau "không biết rồi cuộc đời sẽ cuốn mình về đâu...". Dù có cuốn về đâu, tao vẫn mong tất cả những ngọn gió ấy đều là gió lành, chúng mày ạ. Để khỏi phải xót nhói lên khi nghĩ, vẫn biết may mắn không chia đều cho tất cả mọi người, nhưng tại sao...
Ừ nhỉ, trời cũng tôi tối như thế này, gió cũng se se như thế này, cứ như là mùa đông ở nhà. Cứ như là đi vài bước nữa mình sẽ ngửi thấy mùi ngô nướng nồng ấm đâu đây, rồi thêm vài bước nữa là sẽ thấy một cái bếp than lập lòe thơm nức cả góc phố nhỏ. Ừ, mà trời lạnh thế này ăn món quẩy nóng thì cũng thơm, cũng ấm không kém gì đâu. Lại nhớ ngón tay nhỏ nhỏ tròn tròn của cái Nhung cầm cái quẩy, ngón út cong cong trông thật điệu. (Nhưng nó ăn thì không điệu lắm).
Thế rồi lại lan man nghĩ sang ngón tay Hồng Hanh, cũng thật tròn, thật xinh, những khớp ngón tay hơi lõm vào mũm mĩm dễ thương như của em bé. Hồi đó học thêm ở nhà Kim Dung về, mình với nó hay đạp xe lung tung khắp Hà Nội, từ Bách Khoa lên cả Hồ Tây đi mấy vòng quanh lăng Bác, leo lên dốc Thanh Niên, rồi thả xuống, người và xe trôi vù vù như biết bay, tóc cũng bay theo... Thôi thì nói đủ chuyện trên giời dưới bể, chuyện học hành thi cử, chuyện bạn bè, chuyện mình, và không nhiều, nhưng cũng nói cả chuyện rồi sau này sẽ ra sao...
Rồi sau này sẽ ra sao......! Hạnh ơi!
Nhớ hồi tốt nghiệp, Bích Hạnh có tặng mình một tấm bưu thiếp và ghi mặt sau "không biết rồi cuộc đời sẽ cuốn mình về đâu...". Dù có cuốn về đâu, tao vẫn mong tất cả những ngọn gió ấy đều là gió lành, chúng mày ạ. Để khỏi phải xót nhói lên khi nghĩ, vẫn biết may mắn không chia đều cho tất cả mọi người, nhưng tại sao...