Nguyễn Thị Tuyết Nhung đã viết:
Nên đặt câu hỏi cho những người đi xa (để đúng với nội dung góc nhỏ xa nhà), chúng mày thấy có nên trở về Việt Nam sinh sống không? Nếu muốn về, trở ngại ra sao, được gì mất gì? Nhưng nếu ở lại, cũng được gì mất gì?
Open forum cho mọi người thảo luận nhé.
Bị mày kết tội tao vội chạy ngay vào nhận tội. Đang mệt gần chết, cho nên tao có nói năng chuếnh choáng cũng xin được các bạn bỏ qua.
Chắc chắn có nhiều người sẽ quay về VN chứ. Có thể chưa về, có thể sau mới về, nhưng rồi sẽ về. Và mỗi người sẽ có đóng góp theo cách và khả năng riêng của mình. Tao không nghi ngờ gì hết. Tao chắc rằng bất cứ ai phải lưu lạc ra nước ngoài cũng đều có lúc thương mình, có lúc thương nước mình, có lúc ước rằng, giá mà mình được ở nước mình, không phải lang bạt xứ người thế này.
Dù sống ở nước ngoài bao nhiêu năm nữa, vẫn mãi là xứ người chúng mày ạ. Mãi không phải là cái nơi có ông bà bố mẹ anh em, có bao bạn bè từ cái thuở còn ngây ngô, là cái nơi có nồi bánh chưng ngày Tết làm nẻ hồng má trẻ con, có tiếng pháo giao thừa nghe vừa hân hoan vừa bồi hồi... Và rồi biết bao nhiêu là kỷ niệm. Với biết bao nhiêu người...
Mình ở nước ngoài, mà hồn đã khuyết một góc nằm ở xứ mình, thì cũng là mất rồi còn gì...
Còn những cái được khi ở nước ngoài? Ai cũng có thể dễ dàng kể ra: cơ hội, điều kiện vật chất, tương lai cho con cái. Nhưng đến lúc nào vững vàng rồi, tự chủ được cuộc sống rồi, tao tin ai có thể về được sẽ rũ bỏ mà về.
Cá nhân tao, bảo về ngay tao không dám về đâu. Tao thú nhận tao không dũng cảm, tao còn ham hố nhiều cho bản thân mình lắm. Tao muốn con tao được vừa học vừa chơi như bọn trẻ con bên này, tao thích easy money, muốn công việc của mình được đánh giá theo năng lực, không phải bằng quan hệ xa gần với lãnh đạo (hoàn toàn là quan điểm cá nhân tao, tao không có ý phê phán chỉ trích gì, chúng mày đừng mắng mỏ), tao thích được bình đẳng.
Tóm lại chỉ là những "giấc mơ con" của một "cuộc đời con" thôi.
Những giấc mơ lớn hơn, tao vẫn đang ấp ủ. Ngày nào đó, đủ sức tao sẽ thực hiện. Giấc mơ đơn giản thôi. Cho xứ mình chúng mày ạ, dĩ nhiên rồi.