For benny, sunshine and friends

Chị à
Hôm nay là 20/2
Mới có 8 ngày không gặp mà em thấy nhớ chị rùi đó
Ngày nào cũng vào topic nhưng chẳng viết gì
Em có nhiều chuyện lắm
Muốn kể, muốn nói cho chị nghe
Em đã định viết mấy lần nhưng chẳng hiểu sao cứ viết rồi lại xóa
Chắc tại em vẫn chẳng muốn cho ai đọc được cả...Em chẳng biết tại sao lại ko cởi lòng được nữa nhưng chị ra YIM nhé, em kể chị nghe :p
Nhưng chị cứ viết về msn nữa đi, em muốn nghe mà
 
... Mọi thứ từ giờ sẽ thay đổi..
Nó sẽ chẳng thèm nghĩ đến msn nữa, nó thay avatar, nó xóa bỏ hình ảnh của msn, nó vẫn là nó mà thôi
Mọi người đều nói với nó rằng chuyện đó là không tưởng, rằng nó hãy quay về với thực tế đi, nhưng sao trong lòng nó vẫn hiện lên 2 chữ "hy vọng"
Nhưng rồi, msn sẽ nhanh chóng tan đi trong trái tim nó
Dễ dàng.
Nó chẳng sợ những cảm xúc của mình bị ai bắt gặp
Chẳng ngại ngần gì nếu 1 ai đó đọc được bài này, đơn giản là nó viết để quên và sẽ quên. Giờ này msn vẫn đang online, nó nhìn nick sáng nhưng ko chào anh như mọi khi và sẽ chẳng bao giờ chào nữa đâu...
Đó chỉ là ảo tưởng..
Đó chỉ là tình cảm mà nó dành cho 1 thứ gọi là thần tượng
Nó nghĩ mình đã thích msn mất rồi nhưng thực tế là nó đang theo đuổi cái bóng mà thôi. Ánh mắt ấy, gương mặt ấy đã xuất hiện trong giấc mơ không biết bao nhiêu lần.Sao mà giống, giống đến vậy nhỉ...
Nó không thể bay trên thảo nguyên được nữa
Nó cần hạ xuống mặt đất thôi
Trên trái đất này vẫn có 1 người quan tâm đến nó. Điều quan trọng, đó không phải là msn
Một mối quan hệ mới chăng ?
Liệu người ấy có thể xóa đi những ảo giác trong lòng nó
Nó mong mỏi, ngóng đợi xem cái gì có thể xảy ra được nữa...
Nó chưa thật sự cởi lòng mình
Liệu nó đã sẵn sàng đón nhận sự thay đổi?
Có người bạn đã nói với nó rằng tình cảm có thể vun đắp..liệu có thể ko nhỉ
Và tất cả với msn cho dù chỉ xảy ra trong tâm trí thì cũng đã kết thúc rồi...
Forget you!!!
Forget all!!!!!!
 
Có một con bé, nó nói chuyện với bạn của nó, rồi nó về nhà lại hối hận về những gì mình đã nói...Nó đã làm hỏng tất cả những gì đáng lẽ ra nó nên có, đáng lẽ ra nó đã không đánh mất, nhưng mà thực tế vẫn vậy đấy, chẳng còn gì cả. Nó ngồi một mình khóc lóc rồi, than thở rồi, nó không chỉ làm khổ mỗi nó mà làm khổ cả biết bao nhiêu người rồi...

Có một con bé suốt ngày nghĩ đủ thứ chuyện, nó suy nghĩ mãi về những gì đã xảy ra, nó buồn, nó tiếc, nó hối hận, nó dằn vặt, nó đau, có lúc nó cười một mình, cười như hiểu ra một điều gì đó, để rồi... chẳng gì cả. Cứ ngày này qua ngày khác, khi trong căn phòng tối tăm và bừa bộn chẳng còn ai, ngoài nó, là nó lại ngồi nghĩ, nghĩ xem mai sẽ ra sao, ngày kia, rồi năm sau, mười năm sau...

Dù nó bận đến mấy, nó vẫn ko thể chấm dứt những dòng suy nghĩ liên miên đôi lúc làm nó phát mệt, những dòng suy nghĩ đem lại cho nó đủ phiền phức. Khi màn đêm buông xuống, đúng vậy, bóng tối có thể che được nét mặt của nó, mệt mỏi, chỉ có khi ngủ nó mới không nghĩ nhiều nữa, may ra thì có những giấc mơ tuyệt đẹp, hoặc ác mộng vì không giải được bài. Cuộc sống của nó chẳng biết đang cuốn theo cơn gió nào nữa, sao nó cứ thấy lo, thấy sợ...

Nó khuyên bạn nó, hãy quên, quên đi, quên đi tất cả những gì không thể có hy vọng. Nhưng mà con người sinh ra đã có hy vọng rồi, lúc nào cũng hy vọng. Nó đã làm đúng, hay đang biến một tâm hồn thuần khiết và trong sáng mất đi cái đẹp vốn có của nó? Nó vẽ ra những viễn cảnh cho bạn nó, chẳng những ko làm mọi việc tốt đẹp hơn, ngược lại, có khi tồi tệ hơn. Rồi nó lại nghĩ, nó lại sợ, lại chẳng biết làm sao đây trừ vùi mặt vào lòng bàn tay, bật nhạc to hết cỡ, và cố gắng ko nghĩ đến việc đấy nữa...

Nó quyết định, lần cuối cùng nó can thiệp vào cuộc sống của bạn nó, nó hại mình đủ rồi, chỉ thế thôi. Lần đó, là lần cuối cùng, sẽ không như thế nữa. Lần này nó sẽ làm được, nhất định, nó đã quyết tâm rồi. Nó đã làm bạn nó thay đổi quá nhiều rồi, nó nghĩ, nghĩ mãi cả đêm, một nó như ngày hôm nay thôi là đủ.

Ôi, cuộc sống, thế nào nhỉ? Có một đứa bạn bảo nó rằng đừng có mà cố nghĩ ra nguyên nhân của mọi việc, nếu mà nghĩ sai, thì hỏng mọi việc, nghĩ đúng, thì hoá chẳng phải cuộc sống chẳng còn gì thú vị và bất ngờ sao? Cứ coi như một cuộc phưu liêu đi, và ta khám phá...

Lại có một người, bảo nó rằng, đừng nghĩ nhiều về quá khứ nữa, những gì đã xảy ra, đều có ý nghĩa riêng của nó, nó cứ nên như thế, chẳng thay đổi làm gì, và cũng chẳng thể thay đổi được...

Thế mà rồi, nó cứ nghĩ, cứ nghĩ mãi...

Bạn của tớ ơi, hãy cố gắng lên và làm theo những gì trái tim mách bảo :x. Những gì tớ đã nói, không hẳn là như thế, tớ không đến nỗi vô tình như vậy, không tính toán đến vậy đâu, tớ cũng đã sống, đã hy vọng, đã vui sướng, hồi hộp, hạnh phúc, từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, cũng đã thất vọng, đau buồn...

Không phải quên mọi thứ, cứ để cho những gì cần quên, tự nhiên biến mất, và những gì không cần quên, còn lại mãi mãi...
Và rồi, một lúc nào đó, quay lại, nhìn tất cả...
 
vậy là mai benny sẽ đi thi
Một chút lo lắng, 1 chút sợ sệt nhưng nó vẫn tự nhủ rồi nó sẽ vượt qua.
Nó là một con bé lười biếng nhưng lúc nào cũng mong kết quả tốt
Mà cuộc đời này đâu phải lúc nào cũng may mắn nhỉ
Lúc nào cũng đến trước kì thi nó mới chăm chỉ học tập,mới xem sách vở
Nó tự kiêu, tự hào rằng mình thông minh nhưng thực tế nó đã phải trả giá cho cái sự kiêu ngạo đó
Lần này thì khác
Nó đã chăm chỉ học hành hơn trước
Nó cũng mất công,mất sức để sẵn sàng làm bài thi. Dù nó vẫn chưa chăm chỉ như nó mong muốn.
Nhìn người bạn thân, nó ước giá mình có thể chăm bằng 1/2 của người đó thì sẽ tốt biết mấy
Mọi thứ sẽ suôn sẻ với nó thôi:)
Tin tưởng
Nó ngồi nghe nhạc và thả hồn với những suy nghĩ lan man
Những thứ nó nghĩ không chỉ là học tập như trước kia mà ở đó là những rung cảm đầu đời...
Những vấn đề đó đôi lúc mang niềm vui nhưng đôi khi lại thật phiền toái
Nó đâu quen với việc phải suy nghĩ, phải cư xử sao cho người khác không bị tổn thương
Chăng nhẽ nó vẫn luôn là một con nhóc mà không bao giờ lớn lên được à
Nhưng nó thích cái thời khắc này lắm,nó muốn như thế này mãi thôi. Nó sống trong tình yêu thương của cha mẹ, được chiều chuộng. Nó lớn lên trong sự tôn trọng và yêu quí của bạn bè
Mọi người nói rằng họ rất quý nó, rằng tính cách nó thật hay , rằng nó hòa đồng và dễ nói chuyện. Nó chẳng cần biết điều đó có thật không nữa nhưng vui.
Vui vì mình đã ko nhạt nhòa trong đám đông
Nó vui vì nó đã nghĩ cho mọi người, vì nó giúp họ chia sẻ

Ai cũng cần lớn lên,ai cũng sẽ trưởng thành
Điều nó muốn đơn giản nó vẫn là chính nó, vẫn rung động trước những con người khốn khổ. Nó vẫn yêu yêu những người bạn ấy. Nó chờ đợi prince của nó. Người ấy sẽ đến, mang cho nó hạnh phúc với những điều ngọt ngào:x
 
Chị luôn bên em benny ạ, chị cầu cho em hạnh phúc, cứng cáp và mạnh mẽ đủ để vượt qua.Hãy gọi chị nếu cần nhé:).
 
Phù... thi xong rồi, mọi việc đã kết thúc
Những gì nó cần làm bay giờ chỉ là chờ đợi số phận , hy vọng..hy vọng mà thôi
Cảm giác thi 3 môn từ sáng đến bây giờ quả thực mệt mỏi
Muốn tìm một cái giường êm và nằm lăn ra nhưng chả hiểu sao nó vẫn muốn bò lên mạng, xem mọi người có ai online ko, xem mọi người có quan tâm đến nó ko
Nhưng mà thi xong rồi ghét bị hỏi xem thi thế nào lắm
Chả biết trả lời ra sao

Vậy là mục tiêu đầu tiên của nó đã kết thúc
Giờ những gì cần làm là tập trung thi đại học
4 tháng nữa thôi, chả còn thời gian đâu mà chơi nữa
Nói là vậy nhưng nó tự hiểu mình khó có thể làm được, nó ham chơi mà...

@ chị Hằng : cảm ơn chị lắm :p
Em cũng muốn chị hạnh phúc nè. Hình như chặng đường đi tìm prince của chị dài hơn em thì phải :)).Hình như thời điểm này năm ngoái chị đang bận rộn với những chuyện đâu đầu phải ko ;;)
Em cũng bắt đầu như thế nè :(
 
mọi việc đều diễn ra theo chiều hướng tích cực hơn... về nhiều thứ...
cái cảm giác ngại ngùng khi nói chuyện chắc cũng đỡ hơn trước
với nó là new beginning..
Con bé vẫn học và chơi
sao nó chưa thấy cái nhịp thời gian đang đến quá gần
Nó chỉ lo sợ về thi cử
Nói 1 cách khác : nó run
Vẫn bảo bố mẹ là yên tâm đi, con mà trượt thì mấy người đỗ
Nói thế để bố mẹ đỡ lo lắng thôi
Áp lực của nó lớn mà , ai gặp cũng kêu năm nay phải thi đỗ thủ khoa chứ cháu...rằng cháu thi kiểu gì chẳng đỗ
Không biết nữa..
Chán cái cảnh phải lo lắng này lắm rồi!!!!!!!!!

benny à, yên tâm đi nào, mình làm sao mà trượt được chứ.
Trông đời ai chẳng phải thi cử, chẳng sao đâu
Biết bao kì thi quan trọng mình còn vượt qua được nữa là bây giờ
Try hard, work more :)
 
Xa dần, xa dần, ấy đã bao giờ nghĩ như vậy? Tớ không đi xe buýt nữa, số thời gian chúng ta gặp nhau giảm đi quá nửa. Đấy, mà cái mục đích của tớ lúc đi xe đạp trong vô vàn những lý do là để chúng ta ít nói chuyện với nhau hơn, với hy vọng bọn mình vừa có thể thân nhau, vừa có thể tôn trọng và ngưỡng mộ nhau hơn một chút, để ấy hết phải nghe những bài giảng đạo lý chán chết suốt cả quãng đường, để tớ chẳng bao giờ phải nghĩ nhiều hơn xem mình có làm ấy thay đổi nhiều hơn ko... Hơn nữa, cái thuyết xa nhau thì thường biết trân trọng nhau hơn, cái gì thiếu thì mới quí ý, nó đã luôn đúng, nhưng lại sai trong trường hợp này.

Kết cục thu được...thất bại. Bọn mình xa nhau dần dần, dần dần...
Tớ từ lâu đã ko còn biết ấy nghĩ gì nữa, chẳng đoán nổi, mà cũng chẳng muốn đoán xem ấy đang lo sợ, trông đợi, hy vọng điều gì nữa, có đoán cũng chẳng được gì. Tớ cũng mấy lần nói chuyện với ấy lắm, đang nói rồi thì cảm thấy như nó cứ đi về đâu ý, cảm thấy mình nói mơ hồ mà ko vào chuyện, cảm thấy dài dòng mà ấy ko hiểu, cảm thấy mình vô duyên quá. Tớ lại thôi.

Một buổi chiều trước ngày thi NTU ngồi nói chuyện với ấy ở bên hồ. Kết cục chỉ là buồn, chẳng biết những gì mình nói nó có cái tác dụng quái quỉ gì ko, hay chỉ làm cho vấn đề thêm rắc rối. Rồi thì sao, bây giờ tớ cũng muốn nói với ấy nhiều thứ lắm, nhưng đơn giản là chẳng biết bắt đầu thế nào, mà bắt đầu rồi thì kết thúc ra sao đây? Không biết nữa, tớ đang dần quên mất cái lúc mà bọn mình chuyện gì cũng nói ra được, ko hẳn là mọi chuyện, nhưng nhiều chuyện thôi, thì khoảnh khắc ấy cũng tuột mất rồi hay sao ý.

Tại sao mỗi lần có chuyện gì buồn, khó khăn, lâm vào bế tắc, người tớ, hay ấy tìm đến lại thường là Tranh mà ko phải một trong hai chúng ta? Lẽ nào, lẽ nào... Chẳng biết nữa. Chuyện ấy với Quang, tớ cũng bế tắc.

Dạo này lo cho thi cử tớ cũng mệt mỏi. Ko mệt vì cái lượng bài tập và lý thuyết tồn đọng từ cái ngày nào tớ bỏ ko ngó ngàng tới, mà mệt vì tớ. Tự nhiên thấy thất vọng :)). Nhưng cái cảm giác này nó thường tình của con người rồi, chẳng có gì đáng sợ hết. Nó như kiểu thích nghi rồi vậy, hóa ra sự chọn lọc tự nhiên đúng quá :)).

Thôi, con người có hợp có tan, đó là lẽ thường của cuộc sống. Ngày hôm nay còn thân thiết dường ấy, ngày mai biết đâu đã xa mãi rồi, chẳng ai biết trước được. Nếu một ngày nào đó mà bọn mình cũng chẳng còn nói chuyện với nhau nữa, thì cũng đừng bao giờ buồn vì chuyện đó, hoặc giả có buồn, thì cũng nhanh chóng mà vui lên. Hơn nữa, bất cứ cái gì cũng chỉ tương đối mà thôi, đặc biệt tình cảm của con người lại càng ko ngoại lệ.

Ấy với Quang, ấy phải tự đưa ra quyết định. Tớ chẳng biết nói gì với ấy bây giờ, nhưng, có một điều. Bất luận, con gái có bàn bạc gì, có đưa ra nhận xét gì, có tán thành hay phản đối, bất cứ gì, ấy vẫn phải suy nghĩ thật kỹ. Bọn tớ, mà ít nhất là tớ, sẽ ủng hộ quyết định cuối cùng của ấy. Đừng lung lay nữa. Một giây phút làm nên lịch sử, một quyết định ảnh hưởng đến cả tương lai sau này.

=D> Cố lên :x.
 
Tớ cũng từng băn khoăn,trăn trở ko biết bao lần là sao TrA luôn là người tớ tìm đến và viết thư chứ ko phải là ấy
Và tớ nhận ra vì TrA ở quá xa tớ
Xa đến nỗi tớ có thể kể chuyện và nói về mọi thứ
TrA với ấy, msn với nó giống nhau vì msn và TrA tớ viết thư mà chẳng sợ phải đối mặt, chẳng sợ phải nói về chuyện đó
Ấy thì khác,ấy gần tớ quá ...
Những câu chuyện thi vị đều cảm thấy khác khi nói lại nữa rồi
Khi hôm chúng mình nói về family
Chúng ta chẳng biết nói gì cả
Chúng mình cần các xa nhau chăng
Hay thử ko ngồi cạnh nhau 1 thời gian chẳng hạn, 1 giải pháp cũng ổn đấy chứ
Tớ đang rối bời , ấy cũng biết mà
Con gái nói gì chẳng quan trọng nhưng điều quan trọng với tớ là lời nói của ấy,nó thực sự ảnh hưởng đến tớ đấy.
Tớ mệt, tớ ko muốn nghĩ nhiều về chuyện đó nữa
Bọn ấy cũng ko cần có những cuộc họp bàn làm gì đâu
Chắc cứ để tự nhiên theo lẽ của nó thì tớ mới xác định được tình cảm của tớ.
Tớ vẫn biết ấy quan tâm đến tớ, dù ít hay nhiều
BỌn mình rõ ràng ko thể đối với nhau như với MiP,hằng hay Hương
Nhưng tớ ko tin bọn mình như MiP với HẰng đâu :))
ấy yên tâm, 4 tháng nữa thôi
Bọn mình học những trường khác nhau
Những giây phút này sẽ đáng trân trọng biết bao :x
 
"Cho tớ ôm ấy một cái được ko?"
Chỉ một câu đó sao khó nói quá, khó lắm ý. Cảm giác này tớ mới thấy lần hai, lần đầu tiên là khi đứng cạnh người tớ rất rất yêu quí, nói một điều gì đó mà ko biết người đấy sẽ phản ứng thế nào. Rồi, tất nhiên tớ đã nói với ấy.

Tớ vòng tay qua người ấy, mà cảm giác còn xa hơn cả hôm 8/3 ôm Quang Linh, càng xa hơn nhiều hôm ôm Trang lúc đón Trang dưới sảnh ở trường, xa hơn bao lần tớ khoác vai Hương, Hằng, Giang hay Phương...

:x Chà, lâu lắm rồi chúng ta mới nói chuyện như thế. Đấy, tớ lại dùng chiêu "Không nói dối, nói thật nhưng ko nói hết mọi chuyện", mọi lần, và lần này. Nhưng con người mà, phải giữ lại một chút cho mình chứ. Còn hơn ấy, ấy chỉ biết nghe thôi mà ko nói gì. Lần sau mà thế, tớ ko nói nữa đâu đấy.

Tớ đã từng nghĩ đến chuyện chúng ta tạm thời cách nhau xa, thậm chí như Hằng và Phương. Có lẽ vậy lại tốt...

Bây giờ, tớ biết ấy rối bời, tớ cũng vậy thôi. Tốt nhất tạm gác lại vậy. Có gì sau tính, tớ đợi bao lâu rồi, đợi thêm nữa cũng ko sao.
=D> Tớ đợi ấy. Sau đó, tớ ko biết nữa.
 
Hôm nay đã có 2 cơ hội
Nó đã định mở miệng nói ra nhưng ko được, sao nó lại nghẹn họng thế này...
Giờ thì làm sao đây
 
Hãy cứ để cho mọi việc cuốn theo chiều gió...
Việc gì đến, sẽ đến, và không đến thì sẽ không bao giờ đến. Ấy biết cái gọi là "Chaos theory" ko?

"It has been said something as small as the flutter of a butterfly's wing can ultimately cause a typhoon halfway around the world."

Chỉ một chút xíu thay đổi là có thể dẫn đến hàng loạt những sự thay đổi khủng khiếp đến ko ngờ được. Chỉ một quyết định, một khoảnh khắc ảnh hưởng đến cả tương lai... Biết đâu, chuyện hôm nay không nói ra được gì, điều đó lại khiến cho mọi việc trở nên tốt đẹp hơn :x. Biết đâu...nhỉ?

:)) Tóm lại là ấy nhất định phải xem phim "Butterfly effect" b-).

----------

=D> Cố lên :x

I'll be there for you :x.
:* We'll be there for you :x.
Ok?
 
Mọi việc dường như đều bế tắc. Những mâu thuẫn nảy sinh có lẽ từ lâu lắm rồi. Chúa ơi, tại sao nhỉ, cái gì con người ta trân trọng nhất sao đều khó giữ đến như vậy?

Tớ đã nghĩ, nghĩ bao nhiêu, và rồi, nói với ấy. Nhưng dường như, mọi việc lại trở nên tồi tệ hơn trước. Tại sao lại là lúc này, khi ấy đang cần tớ hơn bao giờ hết? Tớ muốn đến bên ấy lắm, muốn ấy khóc trên vai tớ, than thở với tớ.

Ấy nhớ ko? Một chiều thứ 3, tớ nhớ lắm, trời đang sáng, không có vẻ gì của một cơn mưa sắp đến. Tớ đọc một bức thư đến từ một người mà tớ coi trọng hơn bất cứ thứ gì lúc ấy, một người tớ tưởng rằng sẽ không bao giờ bỏ tớ một mình. Mọi thứ sụp đổ, tối sầm trước mắt tớ. Không còn gì nữa, vậy là tất cả đã hết, hết cả rồi. Cả cuộc đời tươi đẹp mà mọi ngày tớ vẫn thấy bỗng chốc biến mất. Tớ ko đứng vững nổi. Làm gì đây?

Trong phút giây ấy, người đầu tiên hiện ra trong đầu tớ, là ấy. Nhấc điện thoại, may quá, 5373729. Huyền Anh ơi, nhấc máy đi, tớ cần ấy, ngay bây giờ. "Ấy đến ngay nhé". Tớ đã khóc, hoặc chỉ một giây nữa thôi là nước mắt trào xuống. Và, ấy đã đến bên tớ.

Chưa lúc nào trong cuộc đời tớ mọi thứ lại không còn một chút hy vọng đến như thế. Không có một tia sáng nào, dù nhỏ nhoi lóe lên trong đầu tớ. Khát vọng, mơ ước ư? Biến mất. Chà, tớ bảo Giang rằng chưa bao giờ tớ muốn chết. Đúng, nhưng ko hoàn toàn. Chính lúc ấy, lần đầu tiên và duy nhất trong cuộc đời, tớ không hiểu cuộc sống còn điều gì ý nghĩa nữa. Cái tớ tin tưởng tuyệt đối bỗng chốc tan biến.

Chưa lúc nào tớ khóc như thế. Chưa lúc nào tớ quên mất rằng mình đang khóc trước mặt một người, chứ ko phải là khóc một mình, chưa lúc nào tớ khóc lóc đến thảm hại mà ko cần xem mình có trở nên tồi tệ không, mọi người sẽ đánh giá mình ra sao đây...

Ấy ngồi yên nghe tớ nói. Lúc đó sao ấy mạnh mẽ quá, tớ cảm giác mình như cái cây yếu xìu, như cái dây thì đúng hơn, cứ lả xuống, dựa vào vai ấy. Ấy đã nói, tớ chưa mất hết mọi thứ. Rồi, ấy lấy khăn mặt cho tớ.

Ấy là người đã giúp tớ giữ những bức thư tay tớ viết cho người ấy. Ấy cũng là người động viên tớ cố lên khi tớ ko có đủ dũng khí để bước lên sân khấu, để hát "Pu neng he ni fen sou", một bài hát mà đáng lẽ ra tớ phải hạnh phúc lắm nếu được hát, nhưng trong hoàn cảnh như thế.
...

Tớ chẳng kể ra hết được nữa. Không có ấy, tớ có lẽ đã chết gục từ lâu rồi, hoặc cũng vào Châu Quì, và cả Trung Anh nữa. Vậy mà giờ đây, tình bạn của chúng ta lại có nguy cơ bị rạn nứt.

Tớ trở nên vô tình từ lâu lắm rồi. Tớ không coi trọng tình cảm của con người nữa. Tình bạn, rồi tình yêu ư? Có cái gì là lâu dài, có cái gì là trường tồn? Tớ không tin, tớ mất lòng tin vào những điều tớ đã xây dựng suốt bao nhiêu lâu. Tớ đã nghĩ, nếu bọn mình tạm biệt nhau, chắc sẽ tốt lắm, hoặc ít nhất cũng chẳng sao hết.

Nhưng rồi sao?
Buồn biết bao nhiêu khi thấy tớ ngồi một mình một bàn, ko phải ngẫu nhiên, mà là do ấy đã tránh tớ. Buồn biết bao nhiêu khi thấy người ấy tâm sự là Hương mà ko phải tớ. Buồn biết bao nhiêu khi hôm nay lúc chạy, tớ chạy mãi mà không kịp ấy, ấy chạy xa dần, bỏ tớ lại đằng sau, xa dần, xa lắm. Buồn hơn nữa khi tớ vừa chạy xong, thở ko ra hơi, mệt vô cùng, người đầu tiên đến bên tớ là Hằng, rồi Phương, rồi Giang,... , nhưng ko có ấy. Ấy ko hề hỏi tớ. Buồn biết bao nhiêu khi biết rằng ấy đã buồn vì chuyện tình cảm, nay cũng buồn lắm về chuyện giữa hai bọn mình?

Mọi chuyện kết thúc như thế sao? Tớ không muốn. Tớ nghĩ mãi sao tình cảm của con người như pha lê, như đồ thủy tinh dễ vỡ. Đẹp tuyệt vời, cũng quí lắm, trong sáng lắm. Nhưng khi vỡ rồi không sao hàn gắn lại như ban đầu được nữa. Mãi mãi có vết, mãi mãi nhìn thấy đường rạn.

Làm sao đây? Nhưng tớ không muốn thế này. Tớ đã mất đi người tớ yêu quí nhất trên thế gian này, không thể mất đi một người bạn tuyệt vời nữa. Tớ không cam lòng, tớ cũng sẽ phải dằn vặt, hối hận vì điều đó. Tớ muốn trở nên lạnh lùng, vô cảm, nhưng không thể. Hạnh phúc là gì, tớ cũng ko biết nữa. Nhưng cứ thế này, tớ không thấy hạnh phúc.

Thủy tinh, pha lê hay kim cương đi nữa là cái quái gì chứ? Kim Cương thì cũng chỉ là đám Cacbon đáng vứt đi, làm sao so sánh được với tình cảm của con người? Hơn nữa, có nứt rồi thì kim cương cũng vẫn là cacbon, tớ làm nó nóng chảy, rồi tớ đúc lại một miếng khác, đẹp hơn miếng ban đầu vốn có của nó. Con người ta ko gắn được đồ dễ vỡ bởi họ không dám làm, tớ dám. Tớ sẽ làm và sẽ làm được.

Ấy không mất tất cả. Lần này đến tớ nói rằng, ấy không mất tất cả đâu. Ấy có tớ đây, sẽ không có cái ngày mà ấy tưởng tượng, bởi đơn giản là nó vô lý quá.

Tớ ở đây. Ấy ko biết msn hay Quang, hay bất cứ cái con người quái quỉ nào trên thế giới này đang ở đâu. Nhưng tớ sẽ ở đây thôi, hãy yên tâm nhé.

Tớ ở đây, và sẽ luôn ở đây :x.

----------

3anhforever8od.jpg
 
cái này có vẻ hơi cũ nhưng theo tao thì mỗi người sẽ cảm thấy những ý nghĩa khác nhau tùy theo từng hoàn cảnh.

:)>- :)>- BE STRONG:) :)

And so we talked all night about the rest of our lives,
Where we're gonna be when we turn 25
I keep thinking times will never change
Keep on thinking things will always be the same
But when we leave this year we won't be coming back
No more hanging out cause were on a different track
And if you got something that you need to say
You better say it right now cuz you don't have another day

Cuz we're moving on and we cant slow down
These memories are playing like a film without sound
And I keep thinking of that night in June,
I didnt know much of love but it came too soon.
And there was me and you and well we got real blue,
Stay at home talking on the telephone, with me,
We'd get so excited and we'd get so scared,
Laughing at ourselves thinking life's not fair...

And this is how it feels...

As we go on,
We remember,
All the times we,
Had together,
And as our lives change,
Come whatever,
We will still be
Friends Forever...

So if we get the big jobs and we make the big money,
When we look back now will our jokes still be funny?,
Will we still remember everything we learned in school,
Still be trying to break every single rule?(every rule)
Will little brainy Bobby be the stockbroker man?
Can Heather find a job that won't interfere with her tan?
I keep, keep thinking that its not goodbye,(not goodbye)
Keep on thinkin its our time to fly,

And this is how it feels...

As we go on,
We remember,
All the times we,
Had together,
And as our lives change,
Come whatever,
We will still be
Friends Forever...

la,la,la,la... yeah, yeah...la, la, la, la
We will still be,
Friends Forever

Will we think about tomorrow like we think about now?
Can we survive it out there?
Can we make it somehow? (somehow)
I guess I thought that this would never end,
AND SUDDENLY IT'S LIKE WE'RE WOMEN AND MEN
Will the past be a shadow that will follow us round?
Or will these memories fade when I leave this town?,
I keep, I keep thinking that its not goodbye
Keep on thinking its our time to fly...


As we go on,
We remember,
All the times we,
Had together,
And as our lives change,
Come whatever,
We will still be
Friends Forever...

As we go on,
We remember,
All the times we,
Had together,
And as our lives change,
Come whatever,
We will still be
Friends Forever...

As we go on,
We remember,
All the times we,
Had together,
And as our lives change,
Come whatever,
We will still be
Friends Forever...
 
Friend forever!!!!!!!!
Tớ chẳng biết nói gì cả:)
Ôm ấy 1 cái nào, Hải Anh >:D<.Ôm ấy 1 cái nữa >:D< >:D<
Tớ vui, vui lắm khi đọc bài của ấy
Khi ấy viết thư cho tớ
Khi nhìn ảnh 3 đứa mình, tớ nhớ cái thời đó quá, TrA , ấy :x:x
Những lúc như hôm nay, ngày nào cũng thế thì tuyệt. Mỗi tội ấy nặng lắm, biết ko [-x hả Hải Anh "dễ thương".
Biết thế hôm nay bảo Cương đèo, cho ấy đi xe đạp :)) :))

17/3 : nhẹ nhàng, thanh thản, bình yên :)
 
Hãy vững tin lên benny ạ, bên em luôn có rất nhiều người mà.Nếu mệt mỏi khó khăn hãy dựa vào mọi người, chị tin là em sẽ luôn tìm được một bờ vai để dựa vào, một ánh mắt an ủi, một nụ cười động viên khiến tất cả trở nên tươi sáng hơn:) .Hãy để tình cảm khiến mình yêu đời yêu cuộc sống hơn chứ đừng để nó tước đoạt đi niềm vui niềm tin và hi vọng của mình em nhé:) .
 
Chọn trường đại học mà vất vả thế này sao
Băn khoăn quá đi...
Vì sự thật là chưa thấy hứng thú với trường nào
kết quả thi Sing.. lo lắng, run sợ, chẳng thể focus vào gì cả
Cảm giác giờ là muốn bỏ mặc tất cả.. tất cả
 
mạnh mẽ lên nào
Cứng cáp lên nào
Mình sẽ vượt qua thôi
Sẽ chẳng có gì cả
Mình sẽ đỗ thôi mà...
Đừng lo nữa..

À, chúc mừng Hải Anh nhé
Chắc là bọn mình sẽ cùng học bên Sing thôi
dù ấy có muốn hay ko b-) :p
 
Đúng thế... không nên lo lắng nữa...
Em tin đằng nào chị cũng sẽ đỗ thôi... :)
Đỗ rồi còn truyền đạt kinh nghiệm cho em nữa...
Để có gì năm sau em còn sang chơi thăm chị dài dài... b-)
Vui lên rồi khi nào rỗi cho em thêm chút ĐCL nữa chớ... :smoking:
Mà chị Hải Anh cũng đi à... :-?
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Back
Bên trên