Đặng Ngọc Dương
(dnd)
New Member
Valentine của tôi trôi qua lặng lẽ, không hoa, không chocolate, không thiệp chúc mừng. Và khi mà mọi người đang ở một nơi nào đó vui vẻ với tình yêu nho nhỏ của chính mình, thì tôi lại tự cho mình cái cơ hội được thu mình vào một góc nhỏ để viết về những gì đã qua về tôi, về Valentine, về cả em nữa. Cái góc nhỏ riêng tư ấy chính là mảnh đất này, một nơi thật xa em nhưng lại cho tôi cái cảm giác ở gần em nhất. Có nghịch lý quá chăng khi tôi tìm cho mình sự yên tĩnh ở một nơi có vẻ như thật ồn ào với hàng chục nghìn con người mà bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy mình, có thể lắng nghe câu chuyện của mình. Câu trả lời là không, vì ở đây tôi có thể tự do viết ra những suy nghĩ của mình, yên tâm trong vỏ bọc của một người-xa-lạ, một người mà không ai biết là ai cả. Thêm nữa tôi chắc chắn rằng mấy dòng của tôi sẽ chẳng mấy chốc chìm nghỉm trong hàng nghìn những tâm sự của mọi người; và có lẽ sẽ ko còn ai nhớ đã từng đọc được ở đây một câu chuyện của một kẻ lạ mặt dành cho không-ai-cả.
Một năm trời yêu em cũng là một năm mà tôi đã thay đổi rất nhiều và dù có thể em ko biết nhưng chính em đã giúp tôi trưởng thành lên rất nhiều. Em giúp cho tôi hiểu rằng cuộc sống không phải được xây bằng toàn những viên gạch hồng đẹp đẽ mà bằng cả những hòn đá xù xì khô nhám; cuộc sống được tạo nên bằng cả những niềm vui cũng như những nỗi buồn, có khi là cả những nỗi đau âm ỉ, những vết xuớc ở sâu trong trái tim.
Tôi yêu em, có thể, ngay từ cái nhìn đầu tiên tôi cũng không biết nữa. Tôi luôn rạch ròi với tất cả những gì xung quanh mình, một đức tính tốt để trở thành một nhà Vật lý. Nhưng thật buồn cười là tôi không hay đo được, đong đếm được tình cảm của mình. Có điều tôi biết rằng ngay lần đầu tiên vô tình chạm ánh mắt của em tôi đã cảm nhận được rằng chắc chắn em với tôi sẽ có một ý nghĩa lớn.
Tôi yêu em từ khi biết rằng em đã giữ riêng cho mình hình ảnh của một chàng trai khác, một người mà cho đến tận bây giờ tôi vẫn không biết nhiều hơn một cái tên.
Tôi yêu em từ khi nhận ra mình đã ngốc nghếch như thế nào khi gửi cho em tấm thiệp Valentine ấy, để rồi suốt một năm sau đó tôi trở thành một chàng ngốc thực sự. Một chàng ngốc luôn luôn làm những việc hoàn toàn vô nghĩa như đợi hàng giờ chỉ để thấy nụ cười của em trong vài giây đồng hồ ngắn ngủi. Một chàng cuội suốt ngày chỉ sống trong những mộng tưởng về một cung trăng, một chị Hằng nào đó ở rất xa, để lại tự làm khổ mình bằng những đêm dài không sao ngủ được.
Tôi yêu em khi nhận ra một cảm giác trống vắng lạ lùng khi cùng em, chỉ hai người, đứng trước biển.Em ở ngay cạnh mà tôi cứ tưởng như giữa em và tôi là cả mặt biển mênh mông mịt mùng sóng nước kia. Biển đêm lặng lẽ mà những con sóng lớn cứ trào dâng lên ở trong lòng, không sao ngăn được. Đó là lần tôi nói với em những lời yêu thương nhất và cũng là lần duy nhất em nói với tôi về Kiên. Tôi bỗng thấy mình bé nhỏ trước tình yêu của em dành cho K. Ngay lúc ấy tôi không thấy bị sốc, nhưng mấy ngày sau đó tôi như người mất hồn, chán nản và tuyệt vọng.
Tôi yêu em cả khi em cố tình lảng tránh tôi, cố tình tạo ra một sự ngăn cách, khi em tự bao bọc mình bằng những cái gai nhọn hoắt mà mỗi lần chạm phải tôi lại thấy đau. Tôi đã trách em thật nhiều, giận em thật nhiều khi giữa tôi và em không còn gi nữa, kể cả là tình bạn. Tôi đã hơi quá ích kỷ khi không tìm hiểu hết những khó khăn của em lúc ấy. Và với một lòng kiêu hãnh hơi thái quá tôi đã nghĩ em không xứng đáng với những tình cảm tôi dành cho em, và tôi đã một lần căm ghét em.
Tôi đã nghĩ tôi không còn yêu em nữa khi những lo toan của cuộc sống kéo tôi vào guồng quay vội vã của nó. Ý định đi du học rồi những căng thẳng của kì thi vào Ecole Polytechnique đã khiến tôi quên đi nhiều thứ, trong đó có em. Dù đôi lúc vẫn lơ đễnh nhắc đến tên em nhưng dường như cái tên ấy không còn ý nghĩa nhiều gì nữa. Tôi đã thấy lòng mình nhẹ nhõm khi không còn phải lo lắng cho một người nào đó nữa, không còn phải đau khổ cho một điều gì đó nữa. Vậy mà, khi bất ngờ nhận được message của em, vài dòng ngắn ngủi, tôi đã có một cảm giác rất lạ. Em và tôi, thêm một lần, lại trở thành những người bạn.
Bất giác, sờ tay lên ngực, thì ra em vẫn ở đây, một góc nhỏ trong trái tim này. Và mặc dù bây giờ trong tôi đã có một người con gái khác, nhưng không thể nói là tôi không còn yêu em nữa. Có thể chỉ là một chút yêu thương thôi, nhưng thế đã là quá đủ rồi!.
Tôi lấy xe để hoà vào dòng người. Tối nay không lạnh như mấy hôm trước, phố xá vẫn đông đúc và ồn ào. Còn riêng tôi, lại tìm thấy một khoảng yên lặng của riêng mình.
Một năm trời yêu em cũng là một năm mà tôi đã thay đổi rất nhiều và dù có thể em ko biết nhưng chính em đã giúp tôi trưởng thành lên rất nhiều. Em giúp cho tôi hiểu rằng cuộc sống không phải được xây bằng toàn những viên gạch hồng đẹp đẽ mà bằng cả những hòn đá xù xì khô nhám; cuộc sống được tạo nên bằng cả những niềm vui cũng như những nỗi buồn, có khi là cả những nỗi đau âm ỉ, những vết xuớc ở sâu trong trái tim.
Tôi yêu em, có thể, ngay từ cái nhìn đầu tiên tôi cũng không biết nữa. Tôi luôn rạch ròi với tất cả những gì xung quanh mình, một đức tính tốt để trở thành một nhà Vật lý. Nhưng thật buồn cười là tôi không hay đo được, đong đếm được tình cảm của mình. Có điều tôi biết rằng ngay lần đầu tiên vô tình chạm ánh mắt của em tôi đã cảm nhận được rằng chắc chắn em với tôi sẽ có một ý nghĩa lớn.
Tôi yêu em từ khi biết rằng em đã giữ riêng cho mình hình ảnh của một chàng trai khác, một người mà cho đến tận bây giờ tôi vẫn không biết nhiều hơn một cái tên.
Tôi yêu em từ khi nhận ra mình đã ngốc nghếch như thế nào khi gửi cho em tấm thiệp Valentine ấy, để rồi suốt một năm sau đó tôi trở thành một chàng ngốc thực sự. Một chàng ngốc luôn luôn làm những việc hoàn toàn vô nghĩa như đợi hàng giờ chỉ để thấy nụ cười của em trong vài giây đồng hồ ngắn ngủi. Một chàng cuội suốt ngày chỉ sống trong những mộng tưởng về một cung trăng, một chị Hằng nào đó ở rất xa, để lại tự làm khổ mình bằng những đêm dài không sao ngủ được.
Tôi yêu em khi nhận ra một cảm giác trống vắng lạ lùng khi cùng em, chỉ hai người, đứng trước biển.Em ở ngay cạnh mà tôi cứ tưởng như giữa em và tôi là cả mặt biển mênh mông mịt mùng sóng nước kia. Biển đêm lặng lẽ mà những con sóng lớn cứ trào dâng lên ở trong lòng, không sao ngăn được. Đó là lần tôi nói với em những lời yêu thương nhất và cũng là lần duy nhất em nói với tôi về Kiên. Tôi bỗng thấy mình bé nhỏ trước tình yêu của em dành cho K. Ngay lúc ấy tôi không thấy bị sốc, nhưng mấy ngày sau đó tôi như người mất hồn, chán nản và tuyệt vọng.
Tôi yêu em cả khi em cố tình lảng tránh tôi, cố tình tạo ra một sự ngăn cách, khi em tự bao bọc mình bằng những cái gai nhọn hoắt mà mỗi lần chạm phải tôi lại thấy đau. Tôi đã trách em thật nhiều, giận em thật nhiều khi giữa tôi và em không còn gi nữa, kể cả là tình bạn. Tôi đã hơi quá ích kỷ khi không tìm hiểu hết những khó khăn của em lúc ấy. Và với một lòng kiêu hãnh hơi thái quá tôi đã nghĩ em không xứng đáng với những tình cảm tôi dành cho em, và tôi đã một lần căm ghét em.
Tôi đã nghĩ tôi không còn yêu em nữa khi những lo toan của cuộc sống kéo tôi vào guồng quay vội vã của nó. Ý định đi du học rồi những căng thẳng của kì thi vào Ecole Polytechnique đã khiến tôi quên đi nhiều thứ, trong đó có em. Dù đôi lúc vẫn lơ đễnh nhắc đến tên em nhưng dường như cái tên ấy không còn ý nghĩa nhiều gì nữa. Tôi đã thấy lòng mình nhẹ nhõm khi không còn phải lo lắng cho một người nào đó nữa, không còn phải đau khổ cho một điều gì đó nữa. Vậy mà, khi bất ngờ nhận được message của em, vài dòng ngắn ngủi, tôi đã có một cảm giác rất lạ. Em và tôi, thêm một lần, lại trở thành những người bạn.
* *
*
14/2/2004: Một mình lang thang quanh Hồ Gươm, bỗng nhiên gặp một khuôn mặt thân quen, có phải là em không nhỉ. Giật mình nhận ra là sau chừng ấy thời gian tôi vẫn cảm thấy có em ở những chỗ em không có mặt. Một người giống em, mà không thể giống ...*
Bất giác, sờ tay lên ngực, thì ra em vẫn ở đây, một góc nhỏ trong trái tim này. Và mặc dù bây giờ trong tôi đã có một người con gái khác, nhưng không thể nói là tôi không còn yêu em nữa. Có thể chỉ là một chút yêu thương thôi, nhưng thế đã là quá đủ rồi!.
Tôi lấy xe để hoà vào dòng người. Tối nay không lạnh như mấy hôm trước, phố xá vẫn đông đúc và ồn ào. Còn riêng tôi, lại tìm thấy một khoảng yên lặng của riêng mình.
Chỉnh sửa lần cuối: