Chuyện về 1 cô giáo tuyệt thực để kiện

Lê Nguyễn Ngọc Tâm đã viết:
Em thì tất nhiên là nghĩ mình không làm gì rồi. Để anh giải thích cho vậy. Nga nó viết không rõ ràng, em vào chỉ trích nó luôn (chỉ trích cá nhân). Nga tất nhiên nó phản ứng lại, em hiểu ra em hiểu nhầm nhưng vẫn không tìm cách ngừng cuộc cãi nhau mà phải công kích lại bằng được. Tất nhiên là em không có trách nhiệm trong việc bắt đầu vụ cãi nhau nhưng trách nhiệm kết thúc nó thì vẫn là có tương đối. Còn nhiều người thì chỉ đơn thuần là nói vài câu đổ dầu vào lửa không thôi, nếu mà có warn hay gì thì những người đó sẽ bị nặng hơn em. Còn Nga thì chắc là bị nặng nhất rồi, trừ điểm chất lượng cộng warn vì cố tình.Đại khái thế.

Bênh em Quỳnh một chút:

- Trong vụ này, khởi đầu là do Nga nói ko được rõ ràng, rất dễ gây hiểu nhầm.

- Phản ứng của Quỳnh, là do hiểu nhầm ý của Nga (tạm coi như vậy), nhưng ko thể coi là chỉ trích cá nhân được. (Tiếc là mess đã bị xóa, nhưng xem lại thì có thể nhận ra điều ấy).

- Nga viết lại, có những câu khá gay gắt về Quỳnh...

- Và như thế, hai bên còn đôi co 1-2 lần nữa, nhưng ko có gì căng thẳng.

Lẽ ra, vụ này nên để lại, đừng xóa! Vì có cái gì đâu? Xem lại nó, có thể "rút kinh nghiệm" mỗi khi nói, cho rõ ràng hơn...

L.
 

kinh quá, cả admin cả BQL nhân sự vào xử lý ặc ặc
thôi thì mod cũng phải lên tiếng tí vậy
nếu mà nói riêng về chủ đề này thì thực sự đây ko phải chủ đề gì để mà thảo luận để mà lạc đường hay không lạc đường. bài đầu tiên chỉ là một bài báo đưa tin, người post đầu tiên cũng không có ý tưởng gì về thảo luận về hướng nào, đi đến đâu cả
mọi người vào thì chắc phần lớn cũng chỉ là "thương cô giáo quá, các bác quản lý VN làm ăn bậy thật, hy vọng vụ viẹc sớm được giải quyết..."
nếu có gọi là thảo luận trong topic này thì cũng chỉ là từ khi có bài viết của em Nga thôi
mình thì thú thực là rất tò mò, không hiểu bố em NGa là tưởng cướp hay là bộ trưởng thế lực gì mà em NGa oai thế, mở miệng ra chửi thẳng mặt người khác, và hình như cũng chưa có 1 lời xin lỗi nào với Quỳnh về cái thái độ đó.
vụ việc đã được giải quyết, không biết có phải do tác động của bố em Nga không nhỉ? nếu đúng thì để gọi mọi người "đổ dầu vào lửa" trong đoạn trên ra cảm ơn bố em Nga cái, thôi nếu thế thì cũng chấp nhận con nhà tai to mặt lớn có quyền chửi dân đen vậy.

còn nói về những chuyện tương tự thế này: vn còn nhiều, rất rất nhiều. bây giờ có internet, báo điện tử ai cũng dễ đọc, có cơ hội để thể hiện sự thương cảm đồng lòng.... nhưng nhưng cái đấy chỉ là số rất nhỏ thôi. các vụ kiện thường tính bằng đơn vị 5-10 năm là chuyện thường, tất cả đều rất khổ, rất bất công cả. Chỉ đến khi được lên báo, lên tivi thì mới được dư luận quan tâm thì mới được xúc tiền giải quyết tẹo - chưa nói đến kết quả tốt hay xấu.

như vụ cô Thái này thì bây giờ xong rồi xin nói thực suy nghĩ tẹo: mục đích của cô Thái là gì? đấu tranh vì công lý, công bằng cho bản thân? vì kinh tế?
kinh tế thì có vẻ không vì trong bức ảnh trông nhà cô không đến nỗi khó khăn. thời điểm bắt đầu của vụ việc thì bố chồng ốm, con ung thư thì đúng là khó khăn nhưng bây giờ thì thế nào? có vẻ cô vẫn đi dạy thêm nhiều, trông phòng ở rộng rãi sáng sủa, yếu 1 chút là có bình ôxy ngay, 2 con đang du học, không thể là khó khăn rồi.
còn nói về kết quả. bây giờ trường có chấp nhận cho cô quay lại dạy thì sao? cô có quay lại dạy không? nếu có thì liệu với những việc vừa qua thì bầu không khí giữa các cán bộ sẽ ntn, liệu có vui vẻ thoải mái, có làm việc được tốt? như vậy kết quả sẽ là gì? hơn 20 ngày tuyệt thực để cơ thể suy nhược, 1 loạt biến chứng có thể để kết quả là thỏa mãn sự ấm ức bất công phải chịu trong 5-7 năm qua?
mình thì thấy chả hay ho tẹo nào
 
[-x đề nghị đông chí Khải tự kiểm điểm. Công kích cá nhân đã bị cấm rồi nói chi là công kích bố cá nhân. Vừa phải thôi, đây đâu phải vườn cười:-/
 
Thật ra nếu với những người khác, nếu ko phải cô Thái là cô giáo em, thì em cũng hơi có suy nghĩ giống anh Khải :). Em cũng sẽ không hiểu rằng cô làm thế cuối cùng để được cái gì. Nhưng có lẽ vì em học cô từ hồi bé, cũng thân thiết (được vợ chồng cô gọi là "con trai" 8-|, 2 anh nhà cô gọi là "em trai" :p), nên hiểu rõ hơn.

Cô Thái là người, nếu đứng độc lập trong 1 môi trường bình thường, đôi khi sẽ bị coi là khác người, lập dị. Em biết cô luôn tin vào sự công bằng, và luôn muốn có được điều đó. Nếu cái gì cô tin là đúng thì sẽ làm cho bằng được. Cái gì cô cho rằng nó sai thì sẽ đấu tranh để chống lại đến cùng. Em có cảm giác cái tính cách này của cô rất gần với các chiến sĩ cách mạng ngày xưa. Chả hiểu sao 8-|. Chính vì thế nên đôi khi trong 1 môi trường, những việc sai phạm nhỏ nhặt, mà người bình thường sẽ tặc lưỡi cho qua, nhưng nếu cô cảm thấy ko ổn, cô sẽ nói đến cùng, chống lại đến cùng.

Chính những tính cách này của cô đã gây ra những hiềm khích, những bất đồng tại nơi cô giảng dạy. Và điều này làm cho khi cô chỉ bị 1 sai lầm nho nhỏ, cũng bị xử phạt rất nặng, thiếu công bằng. Dẫn đến sự việc vừa qua.

Việc đấu tranh tuyệt thực của cô, ko chỉ đơn giản thỏa mãn sự ấm ức, bất công, mà nó chính là thể hiện lòng tin của cô vào sự công bằng, vào cái lẽ phải. Cô đấu tranh vì niềm tin của cô.

Đó là tất cả những gì em cảm nhận được về cô. Mang tính chất cá nhân, ko phải là phát ngôn của cô đâu nhé ạ ;)


P/s: em luôn ngưỡng mộ gia đình cô. 2 anh con của cô học rất giỏi. 1 anh được giải 3 Trí tuệ VN lần thứ 1, còn anh kia được Huy chương Đồng Olympic Sinh năm lớp 11. Akaka, phải là 1 người mẹ tuyệt vời mới có được những người con như thế :x


:x
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Ngoài trí tuệ, 2 người con lại cao to đẹp giai nữa nhỉ:p
Nhận xét thiên về cảm tính cá nhân thì phê bình thế nào được; nhưng nó có toàn diện không?
Anh cũng có biết cô va gia đình nhưng anh vẫn thấy cách đấu tranh là cực đoan(xét trên những khả năng xấu có thể xảy ra).
Anh nghĩ không có ai trong 2 anh nhà cô có thể ủng hộ mẹ về mặt đường lối chiên đấu cả (tinh thần, tình cảm thì có thể nhưng con nào muốn mẹ tự làm khổ mình?)
 
Có chức có quyền nó ... thế đấy, áp đặt, quan liêu, vơ đũa cả nắm, anh em ở đây mà bị cảnh cáo treo nick hay trừ điểm này nọ thì cũng đừng có mà tuyệt thực internet , chơi thân với em Nga đi , lợi bất cập hại , em ý lại được cái hiểu biết nữa chứ ;)

<--- ko biết cô Thái là ai, nhưng cách làm của cô là sự hi sinh cho những ng sau này... tại sao lại ko ích lợi gì ???
 
Mai em đi bán hết nội tạng , tuy ngay lúc này tuy ko biết có ai cần tim, phổi ,lá lách ...của em không ( buồng trứng ,tử cung.... thì không biết có dùng được không :-/ tạm thời cứ mấy cái kia đã)........nhưng đó là sự hy sinh cho những người sau này.......

Xem ra cũng có ích ra phết (>):)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
anh cá là bộ não của em được giá nhất vì nó còn mới, ít bị sử dụng ;)
 
Wow anh Toàn giỏi ghê đó, :x phải đó anh, nếu anh ko chê thì dùng tạm nghen , dù sao ít sử dụng nó cũng tốt hơn chưa sử dụng đó anh :x
^^
 
ÔI vậy là không cần chờ đến sau này rùi, hóa ra sự hy sinh của mình cũng có ích cho hiện tại lun á :x hạnh phúc

Ấy em nói ở trên là đùa tí thôi, chứ anh Toàn học giỏi lắm em bít chứ ( vậy là não mình phải chờ tiếp rồi :( ) Nhưng anh có chê không mấy cái bộ phận trong ngoặc ý anh , vì não em ít dùng nên hổng hỉu nó có thích hợp với những người dùng nhiều não ko nữa :-/

Mong tiền bối chỉ dạy...........
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Thực ra em create topic này và chỉ gửi link thôi không phải vì em không muốn bàn luận gì :p mà là vì đã có quá nhiều bình luận rất hay và rất có lý (từ nhiều hướng suy nghĩ) rồi, bản thân em cũng viết ở forum khác rồi cho nên vào đây em lười không viết nữa :|
Việc làm của cô Thái là đúng hay sai, thực ra mình không nên áp đặt suy nghĩ của bản thân, theo tính cách của mình để đánh giá :D Anh Khải đoạn này nói chưa đúng rồi ;;):p Một con người đủ sống về mặt kinh tế thì không khó, nhưng sống thế nào để danh dự được tôn trọng, được kính nể mới khó. Cô là con gái một gia đình thuần cách mạng, được đào tạo ở những trường đại học cũng rất "Xô Viết" những tưởng về nước phải được trọng dụng, kính nể, thì lại bị đuổi việc với những lí do không rõ ràng. Việc bị sa thải ở một cơ quan nhà nước đã là vô cùng đau khổ và mất danh dự, hơn nữa lại bị đuổi khỏi một trường đại học, một môi trường sư phạm thì quả là khó bỏ qua, phải không? :D

Em chỉ thắc mắc một điều là, nếu thực ra việc cô kiện là sai với pháp luật, nghĩa là quyết định sa thải cô thực ra là đúng rồi, giả sử thôi nhé ;), thì tất nhiên chính quyền sẽ không chấp thuận với đề nghị của cô, và cô sẽ tiếp tục tuyệt thực để đi đến cái chết? :|

-----------------------------------------------------
Còn cái chuyện em Nga nói, thì tư tưởng của em ý thực ra cũng chẳng có gì sai, cũng tương đối nhân đạo. Chỉ có điều người bình thường (hay là có duyên nhỉ) chả ai hét tướng lên một chữ HYPOCRITES!!! rồi mang mấy cái ví dụ về quyển sách có ông bị kết tội hiếp dâm vào chuyện này cả. Dù sao, chúng ta vẫn nên đánh giá cao tinh thần yêu thương con người của em.

Anh Tâm : Anh bảo chị Quỳnh là người đầu tiên raise ra một cái debate không cần thiết, thế sao khi cái debate đấy kết thúc rồi, anh còn làm cho nó sống lại làm gì. Anh có hơn gì chị Quỳnh không :D
 
em Hoa có muốn hy sinh để phúc cho người khác thì chỉ cần di chúc hiến toàn bộ xác cho y học là được chứ không ai đem bán mà lại goi là hy sinh đâu em ạ
còn nếu các bộ phận của em tệ quá ko dùng được cho ai thì ít ra cũng được cái xác ngâm cho dân Y thực hành giải phẫu
chứ còn mà túng tiền mua quần áo ăn chơi gì đấy thì gợi ý em là bán thận đầu tiên nhé, 2 quả bán 1 quả vẫn sống được, mà cũng chưa ảnh hưởng gì đến mỹ quan
về cô Thái - nếu những trường hợp vì kinh tế quá khó khăn, có thể ảnh hưởng trực tiếp đến đời sống sinh hoạt thì chấp nhận được, còn chỉ vì đấu tranh cho công bằng lẽ phải mà phải làm đến như thế thì không đáng.
cố gắng kiếm cách lên báo cái là ổn. mà bao nhiêu người ruột thịt họ hàng đều không cản được, công nhận cô này ý chí mạnh
 
Nguyễn Phương Hoa đã viết:
Mai em đi bán hết nội tạng , tuy ngay lúc này tuy ko biết có ai cần tim, phổi ,lá lách ...của em không ( buồng trứng ,tử cung.... thì không biết có dùng được không :-/ tạm thời cứ mấy cái kia đã)........nhưng đó là sự hy sinh cho những người sau này.......

Xem ra cũng có ích ra phết (>):)

Đoạn ở trong ngoặc đơn xem chừng gây cấn...

Tự nhiên lại nhớ vụ tù nhân ở Tàu hay bị tử hình theo đơn đặt hàng của những người đặt mua nội tạng (sẽ post lại ở đâu đó), mà thấy rùng mình.

L.
 
Ohm , về một mặt nào đó thì em thấy rất khâm phục cô Thái.Phải là một con người trak nhiệm và tâm huyết thì mới có cái cách "kiến nghị" hay ho như thế.Biết là chỉ hại đến bản thân thôi, nhưng vẫn làm.Chắc là cô hy vọng từ cách làm của cô thì các ông sếp cũng phải có động thái, hay thay đổi gì gì đó.Mà được như thế thì cô có khổ mấy cũng cam lòng.He he, cô Thái đã nghĩ thế chăng???
 
Đặng Minh Phương đã viết:
Anh có hơn gì chị Quỳnh không

Những điều anh nói với Quỳnh là để giải thích cách làm việc của anh bởi vì chị ý không phục, không phải để tranh cãi cá nhân với Quỳnh hay Nga hay bất kỳ ai. Vị trí của anh là nhắc nhở các thành viên về cách họ tranh luận và giải thích tại sao anh lại làm thế. Trách nhiệm của anh là phải có và đưa ra câu trả lời hợp lý, không phải vì anh muốn lôi ra tranh luận tiếp. Anh không dùng quyền lực của mình để ép người khác phải công nhận cách nhìn của anh là đúng.

@anh Linh: thực ra thì việc dòng tranh luận đi chệch ra khỏi chủ đề gốc là chuyện rất bình thường, hầu như không mod nào phải xóa vì đi lệch với chủ đề cả, nhất là trong TTTG này. Tuy nhiên việc các thành viên chỉ trích cá nhân, xóc mách nhau thì sẽ là lý do để các bài bị xóa. Anh Hà viết không thật chính xác thôi lý do thôi.

@anh Khải: Thực ra việc những chuyện bất công để mốc meo 5-10 năm có thể là chuyện thường (đối với nhiều người) nhưng không có nghĩa là chuyện đó chấp nhận được. Giống như việc bảo Viêt Nam mình nghèo là chuyện thường, không việc gì phải làm to chuyện lên cả. Hơn nữa việc này em nghĩ là cô Thái đấu tranh không thực sự ảnh hưởng tới mọi người trừ những người có trách nhiệm trong việc này. Hơn nữa là châu chấu đá xe, nếu không dùng biện pháp khác thường thì khó mà có thể thành công. Em tôn trọng/thán phục một người đấu tranh 5-7 năm cách bình thường không được rồi chuyển sang cách khác thường hơn là một người đấu tranh 5-7 năm cách bình thường không xong rồi bỏ, chấp nhận sự bất công về phía mình. Đành rằng lợi ích trước mắt cho bản thân không thật lớn đến thế nhưng nếu đó là hi vọng cho mọi người để đấu tranh lấy công bằng, nỗ lực thay đổi, đấu tranh để tăng sự hiệu quả của hệ thống hành chính thì cũng đáng thôi. Em nghĩ là Việt Nam mình cần có rất nhiều người đặt lợi ích chung hoặc lẽ phải lên trên lợi ích cá nhân hay tiền bạc để có phát triển vượt bậc.

@Phương: nếu mà cô ý sai thì có lẽ cô ý không tuyệt thực đâu. Theo anh nghĩ thì khi một người đấu tranh với xã hội thì khái niệm đúng sai có lẽ trong tiềm thức của mọi người rồi. Không ai sai mà lại tuyệt thực cả.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
@ Tâm: Người ta cũng chỉ bình luận, góp ý; có gì mà phải bắt nó cẩn thận với cách nói? Mình chả thấy nó nói sai cái gì:D
Không chứng minh là mình hơn người khác= cách dọa nạt được.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

khổ
mình thì ko làm báo chí truyền hình, ko quen biết rộng, ko có bố làm to, chỉ biết ngồi đọc báo rồi chép miệng "ôi thật là khổ, thật là bất công đấy" thôi :( :">
tự dưng liên tưởng Tâm mà vào đây sớm tẹo, đi giáo huấn cho thằng Đặng Trần HIếu thì chắc là đỡ khổ cho chị Giao anh Hà nhiều lắm :D
 
Đọc bài này thây thương cô quá :(. Chắc đây là thông tin cuối cùng về vụ việc lần này rồi :)
http://www.tienphongonline.com/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=46126&ChannelID=2

Thứ Bảy, 06/05/2006, 10:03
“Hậu tuyệt thực”- chuyện bây giờ mới kể
TPCN - Ngày 29/4, sau khi ngừng tuyệt thực, chị Thái “mỏi mòn” chờ đợi một quyết định mang tính đột phá. Nhiều thư đi tin lại, nhiều đoàn đến thăm viếng, đàm phán nhưng tất cả đều chỉ dừng ở mức thăm dò và những điều khoản trong QĐ 32.



Gay cấn đến phút chót


Nghị định này có “không công nhận khiếu kiện chị Thái bị buộc thôi việc” vẫn luôn được đặt lên bàn như một điều kiện tiên quyết.


Sáng ngày 5/5 đại diện của ĐHKHTN và ĐHQG HN lại đến làm việc tại nhà chị Thái. Chuyện vẫn không có gì tiến triển.


Chị Thái kể lại: “Tôi thấy mình cần có một quyết định kiên quyết hơn. Sau khi tham khảo ý kiến của các luật sư, tôi cho rằng nếu vụ việc cứ tiếp tục diễn ra thế này, tôi sẽ khởi kiện ĐHQG HN ra tòa án hành chính. Tôi đã mua một máy tông-đơ điện và dự định sẽ dùng nó cắt trụi tóc, để lại trên đầu duy nhất hai con số “32”, đội đơn đến tòa. Như đã nói trước kia, tôi sẽ phản đối QĐ 32 đến cùng”.

Sau khi được thông báo quyết định không kém phần “cực đoan” này, đại diện của ĐHQG HN đã lập tức gọi điện thoại báo cáo lãnh đạo. Khoảng nửa giờ sau, ông Đào Trọng Thi đích thân tới gặp chị Thái.

Trước kia hai người đều là “dân” Lômônôxốp (cùng học ở trường ĐH Tổng hợp Matxcơva); từ khi xảy ra vụ việc, đây là lần đầu tiên ông Thi tới nhà chị Thái. Khiếu kiện kéo dài hơn 7 năm nhưng cuộc gặp với người lãnh đạo cao nhất của ĐHQG chỉ diễn ra trong vòng nửa tiếng đồng hồ là mọi việc được giải quyết.
Ông Đào Trọng Thi bắt tay chị Thái: “Nguyện vọng của chị được chấp nhận. Ngay trong chiều nay, tôi sẽ ra quyết định mới”.

Khoảng 3h chiều cùng ngày, đại diện ĐHQG HN đã đến trao quyết định mới - quyết định số số 419/QĐ-TCCB ông Đào Trọng Thi, UV TƯ Đảng - GĐ ĐHQG HN đã giao cho ĐHKHTN làm thủ tục khôi phục lại toàn bộ quyền lợi chính đáng của chị Nguyễn Thị Thái... Vụ khiếu kiện kéo dài 7 năm, làm tốn rất nhiều giấy mực đã tạm kết thúc.

Ở góc độ nào đó, quyết định này đã cứu sống một mạng người, thể hiện cách ứng xử nhân văn trong những khiếu kiện dân sự. Tuy nó đến khá muộn màng nhưng là một quyết định hợp lòng người, được dư luận hoan nghênh.
Từ vụ việc trên, có thể những bài học kinh nghiệm bổ ích sẽ được rút ra trong cách giải quyết các vụ việc tranh chấp kéo dài, gây nên những hậu quả hoàn toàn có thể tránh.


Cầm quyết định trên tay, chị Thái rơi nước mắt. 7 năm và nửa tiếng đồng hồ ! Cho dù luôn tin tưởng vào chiến thắng cuối cùng của chính nghĩa thì ngày ấy đến với chị Thái vẫn đột ngột. Chưa lúc nào chị cảm thấy mệt như lúc này...

Đầu tiên là phục hồi sức khỏe


Chúng tôi hỏi: “Tình trạng sức khỏe của chị bây giờ thế nào?”.

“Tôi vẫn còn rất mệt. Những ngày mới tuyệt thực, có một người bạn đến hướng dẫn tôi phương pháp nhịn ăn mà vẫn kéo dài được sự chịu đựng của cơ thể. Đó là: tránh di chuyển tối đa, không được đọc sách, xem TV, không nói chuyện, hạn chế làm việc trí óc, không đánh răng (thuốc đánh răng có thể gây kích thích tới dạ dày), không xúc miệng bằng nước muối, không được tắm (mất nhiệt, dễ ốm)v.v... Thế nhưng hầu như tôi chẳng thực hiện được điều nào.

Tôi nhịn ăn không phải để chữa bệnh hay thí nghiệm mà để đấu tranh. Hầu như ngày nào tôi cũng tiếp khách từ sáng sớm đến tận nửa đêm. Tôi phải trả lời điện thoại, sao chụp, in ấn văn bản giấy tờ suốt ngày. Trong thời gian này tôi đã làm thêm 40 bộ hồ sơ liên quan đến những oan ức của mình, mỗi bộ gồm 4 quyển, mỗi quyển dày hàng trăm trang...

Với sức khỏe của mình, tôi nghĩ có thể dễ dàng nhịn ăn từ một tháng trở ra. Nhưng vì phải làm việc với cường độ cao như vậy, đến ngày thứ 17, tôi gần như kiệt quệ. Điều này xin nói thật, không phải để ca ngợi các nhà báo: Nếu ngày thứ 20 tôi không được đọc báo, để biết rằng lời cầu cứu của mình đã thấu tới công luận và nhận thấy mình cần có những điều chỉnh phù hợp, mà ngừng tuyệt thực thì có lẽ bây giờ tôi đã...”.


“Và thế là mọi việc thành dang dở chỉ vì một phương pháp đấu tranh quá cực đoan?”.

“Không hẳn như vậy. Năm 2001, khi phát hiện ra mình bị sa bẫy, 3 tháng ròng, cứ nghĩ đến nỗi oan ức tôi lại khóc ròng, mắt gần như bị mù. Một người quen của tôi trước kia làm trong ngành SBS (săn bắt cướp) cũng từng gặp cảnh oan sai, nhưng anh đã không chứng minh được sự trong sạch của mình nên thậm chí đã phải ngồi tù.


Anh đã truyền cho tôi kinh nghiệm xương máu: để tự bảo vệ, không bao giờ được bỏ đi bất cứ chứng cứ nào, dù là nhỏ nhất. Những chứng cứ tôi thu thập đã được tin học hóa và lưu trữ cẩn thận. Nói dại, nếu chẳng may tôi có bề nào thì vẫn sẽ có người tiếp tục đấu tranh cho tôi...”.


“Chế độ dinh dưỡng của chị hiện nay ra sao?”.

“Sau khi ngừng tuyệt thực, 2 ngày đầu tôi chỉ uống nước gạo rang. Từ ngày thứ 3 trở đi tôi bắt đầu ăn cháo gạo lức nấu với sữa. Các bữa phải chia nhỏ, ăn từ từ, cách 3 tiếng ăn/lần theo chế độ của em bé”.


“Bao nhiêu lâu nữa chị mới trở lại bình thường?”.

“Thông thường thì khoảng 1 tháng. Nhưng vì tôi vẫn phải làm việc với cường độ cao nên cơ thể phục hồi rất chậm. Nói chuyện liên tục khoảng 1 tiếng đồng hồ là thấy tai ù, mờ mắt, những khi mệt quá, vẫn phải thở bằng bình ôxy. Ưu tiên hàng đầu lúc này là sức khỏe...”.


Nghĩ đến tương lai

Chúng tôi hỏi: “Nguyện vọng của chị bây giờ?”.


“Tôi muốn được trở về khoa Hóa tiếp tục giảng dạy”.


“Nhưng thời gian gián đoạn lâu thế, về mặt chuyên môn có vấn đề gì không?” - “Tôi tin tưởng mình sẽ bắt kịp nhanh vì kiến thức đang dạy trong trường hiện nay mới chỉ là một phần nhỏ những gì chúng tôi được học ở Lômônôxốp trước kia. Cách đây nhiều năm, tôi từng đề nghị sử dụng video, máy vi tính để mô phỏng các thí nghiệm, khắc phục khó khăn về thiết bị thí nghiệm trong trường ĐH của chúng ta. Quan điểm này ngày ấy không được chia sẻ. Hy vọng bây giờ mọi việc đã khác đi và tôi sẽ có điều kiện triển khai ý tưởng của mình”.


“Trở về khoa Hóa, nơi từng có nhiều “ân oán” với mình, về mặt quan hệ, liệu có trở ngại gì không?”.


“Với những người cá tính cương trực thì ở đâu cũng có người yêu, kẻ ghét. Gần 20 năm gắn bó với khoa Hóa, đừng nghĩ tôi chỉ có mâu thuẫn với một số người làm công tác quản lí thời bấy giờ đâu, tôi còn có rất nhiều người bạn thực sự đồng cảm và hiểu mình”.


“Đã bao giờ chị nghĩ sẽ tìm một công việc khác?”.


“Hôm qua tôi vừa nói đùa với ông Đỗ Xuân Đông, Chánh thanh tra Bộ Nội vụ: “Hay anh cho em về Bộ làm công tác thanh tra?”. Ông Đông giơ tay bắt: “Đồng ý ngay. Chúng tôi sẽ giao cho chị phụ trách giải quyết những vụ khiếu kiện kéo dài!”.


Tuy chỉ là nói vui, nhưng suốt 7 năm đi đấu tranh, tôi đã tích lũy được nhiều kinh nghiệm. Chính qua những tích lũy này mà tôi hiểu ra rằng, người giải quyết khiếu nại, tố cáo cần nhất phải có TÂM, có sự đồng cảm, không, chỉ cần không vô cảm trước nỗi oan ức của người bị hại thì chẳng khiếu kiện nào không giải quyết được.


Nhưng tôi yêu nghề sư phạm, ra đi từ đâu, tôi vẫn muốn trở về nơi đó. Lẽ dĩ nhiên, nếu thấy công việc không phù hợp, tôi sẽ cân nhắc đến những cơ hội khác”.

Vẫn tiếp tục công việc cũ: dạy tiếng Anh cho trẻ em


Trong một lần trao đổi, chị Võ Hạnh Phúc (con gái đại tướng Võ Nguyên Giáp, trước kia cùng học ở Lômônôxốp với chị Thái và là người đã thường xuyên gặp khuyên giải, giúp đỡ chị Thái trong thời gian tuyệt thực), đã nói với tôi: “Đừng nghĩ rằng 7 năm qua Thái chỉ ở nhà đội đơn đi kiện cáo nhé. Chị ấy vẫn tiếp tục làm nghề sư phạm tại gia. Thái là một cô giáo dạy tiếng Anh cho học sinh phổ thông có tiếng ở Hà Nội đấy”.

Chúng tôi hỏi chị Thái: “Làm thầy cô giáo mà không được dạy, hẳn chị rất đau lòng?”.


Chị Thái: “Khi bị buộc ra khỏi biên chế, tôi rất buồn nhưng vẫn có ý định phấn đấu trở lại... biên chế. Tôi hỏi ông Nguyễn Văn Mậu, Hiệu trưởng trường ĐHKHTN: “Nếu em viết đơn xin về trường làm việc lại từ đầu thì thế nào?”. Ông Mậu trả lời: “Chị sẽ phải trải qua 2 năm thực tập như một SV mới ra trường rồi mới được xét vào biên chế”.


Thật vô lý, một giáo viên có thâm niên giảng dạy 20 năm mà bây giờ lại trở thành một SV thực tập! Tôi lại xin đi dạy miễn phí cho khối chuyên Sinh vì khi ấy con trai tôi đang học ở đây, trong đội tuyển đi thi quốc gia và quốc tế.


Ở khối chuyên Sinh, người ta yêu cầu tôi lên bộ phận đào tạo của trường ĐHKHTN để kiểm tra ngoại ngữ. Những người ở bộ phận đào tạo ngạc nhiên: “Chị mới học ở Úc về, trình độ chúng em làm sao mà kiểm tra nổi chị. Đây cũng là lần đầu tiên chúng em nhận được lệnh kiểm tra ngoại ngữ kiểu này”. Tôi biết người ta đang tiếp tục gây khó khăn.


Xin đi dạy không công mà còn không được, tôi đành về nhà tiếp tục việc dạy ngoại ngữ cho các cháu nhỏ”.


“Được biết, lớp ngoại ngữ của chị có khá nhiều em đã thành công?”.


“Khi các cháu được giải, phụ huynh đến cảm ơn, bao giờ tôi cũng nói: 50% là của các cháu, 30% của cha mẹ, tôi chỉ nhận 20% đã là hơi quá nhiều rồi. Nếu không có những người bố, người mẹ hàng ngày chở con đi học từ Cầu Giấy, Nghĩa Tâm, có người từ bên kia sông Hồng tới nhà tôi, bền bỉ không kể mưa gió, nắng nôi; nếu không có lòng ham mê học tập của các em thì làm sao có thành công hôm nay?”.

“Bí quyết của chị là gì?”.


“Tôi không dạy để các cháu trở thành những học sinh chuyên ngữ. Học sinh của tôi hầu hết đều khá giỏi một môn nào đó. Tôi chỉ trang bị cho các cháu tiếng Anh như một công cụ vào đời, để thi lấy học bổng, để đi du học, thậm chí có thể sống và hòa nhập khi đến một nước nói tiếng Anh”.

“Chị có thể nêu tên một số em tiêu biểu?”.


“Thời gian gần đây có em Hoàng Thị Kim Liên, học sinh lớp 5 đã được cử sang Indonesia thi toán làm hoàn toàn bằng tiếng Anh và em đã đoạt giải Nhất. Gần hơn nữa có em Vũ Hoàng Nghĩa, cũng học lớp 5 vừa đoạt giải nhất tiếng Anh toàn thành phố Hà Nội...”.

“Nếu chị trở lại ĐHKHTN công tác, việc dạy tiếng Anh cho các em học sinh có bị gián đoạn?”.


“Không. Từ trước đến nay, việc dạy học vẫn tiến hành ngoài giờ. Nó chỉ bị gián đoạn trong thời gian tôi tuyệt thực”.


*
Chúng tôi hỏi chị Thái trước khi chia tay: “Vừa trải qua một “kiếp nạn” như vậy, tâm trạng của chị lúc này thế nào?”.


“Tôi thấy mình như đứa trẻ lên một (không chỉ trong chuyện ăn uống đâu) và đang bắt đầu một cuộc đời mới. Người thân, gia đình, bạn bè, các cơ quan công luận đã khai sinh lại cho tôi. Tôi cảm thấy mình trở thành một người hoàn toàn khác.


Trước đây tôi chỉ nghĩ nhiều đến bản thân, dễ vui, dễ buồn, yêu ghét không thể giữ được trong lòng; còn bây giờ mình đã chín chắn lên rất nhiều. ở tuổi 50 mà nói ra điều này kể cũng hơi buồn cười, nhưng sự thật là như vậy. Chuyện yêu ghét lúc này thật nhỏ bé và vô nghĩa. Tôi đã có thêm rất nhiều người bạn thực sự, đã chia sẻ, giúp đỡ tôi vượt qua những lúc tưởng như cận kề với cái chết”.

Minh Vũ, cậu con trai lớn đang học thạc sĩ ở Úc mới bay về thăm mẹ những ngày tuyệt thực cuối cùng. Cậu đang hoàn thành ước mơ mà mẹ đành để nhỡ khi không kịp hoàn thành khóa học thạc sĩ, phải về nước trước thời hạn để lo chữa bệnh cho con mình. Chúng tôi nói đùa: “Đồng chí này cũng có công to trong việc chăm sóc mẹ đây!”. Vũ bẽn lẽn cười còn chị Thái thì công nhận: “Những lúc khó khăn, không gì bằng cảm giác có thêm một người thân ở bên cạnh!”.


5/5/2006
Việt Khôi

:x
 
Chỉnh sửa lần cuối:
@ Hưng: có lẽ cậu nói đúng,tôi nói có phần hơn quá, tôi sửa bài rồi.

@ anh Khải: thực ra thì khó mà nói chắc là có phải là do bố Nga làm hay không. Nếu mà đúng thật thì có lẽ vụ cãi nhau này cũng không đến nỗi dở lắm :D. Kích thích mọi người tìm cách làm gì đó đấu tranh cho cô Thái. Thực ra vụ này em nghĩ nhiều rồi xong quyết định không làm gì cả rồi, chỉ tại bác Hà nhảy vào thì em mới nhận ra là các bác HĐQT cũng không hẳn là thích những vụ thế này nên nhắc nhở tí thôi. Còn Hiếu thì rắc rối, ăn nói bạt mạng lắm, trước sau gì chắc cũng không ở vị trí quản lý được.
 
Ăn nói như mình chắc còn lâu mới được làm quản lí ... tủi thân quá :((
 
Back
Bên trên