Trần Lê Uyển Nhi
(ththn)
New Member
Nga và Nam là bạn học chung lớp cuối cấp 3.Thân thì chẳng phải,chỉ là bạn cùng lớp,thế thôi.Tối 20 tháng 11,cả lớp có kéo nhau đến nhà cô chủ nhiệm chơi,cả lũ sau đấy có đi uống nước ăn chè,rồng rắn lượn lờ bát phố một lúc rồi tản ra ai về nhà nấy.Nga nhà ở xa,tận Xuân Đỉnh,thế nên nhờ Nam sẵn xe máy đưa về.Chuyện cũng bình thường thôi,nếu không xảy ra đoạn sau đây.Sắp về đến nhà Nga,phần vì đường xóc,phần cũng vì không quen đường nên Nam đi chậm hẳn lại.Chợt có 6,7 thanh niên đi trên 3 chiếc xe cười nói hô hô tiến lên từ phía sau,đi ngang qua xe của Nam và Nga,họ quay sang nhìn chằm chặp vào Nga và buông ra những lời chòng ghẹo thô tục.Hai học sinh cố nhẫn nhịn,giả điếc để khỏi lôi thôi.Nhưng cũng chẳng được yên thân cho! Một xe tiến sát hẳn lại và thằng ngồi sau đưa tay ra làm một động tác rất thô bỉ lên người Nga .... Nam tuy tức giận đến điên người nhưng vẫn gắng bình tĩnh phanh xe lại và quát to "Sao chúng mày khốn nạn thế,hết trò rồi à mà lại đi trêu gái giữa đường ?".Và thế là chuyện tệ hại diễn ra ngay sau đó.Mấy thằng ôn vật nhảy vào đấm đá Nam túi bụi,tới lúc dừng tay,chúng nó bảo "Đứng im đấy xem bố mày nghịch một lát rồi bố thả cho mà đi.Phá đám là bố xiên chết mày ngay,thằng chó ....".Rồi chúng lôi thốc Nga vào bụi cây ven đường.Qua kẽ mắt sưng vù,Nam vẫn lờ mờ nhìn thấy nét mặt kinh hoàng của bạn mình như vẫn không thể tin vào những gì đang diễn ra quanh cô.Bọn mất dạy thì đông,đường thì vắng chẳng có ai,nếu manh động thì ... Và chẳng có thì nào cả,chỉ thấy máu nóng sôi sùng sục và Nam thét to "Chết tao cũng liều mạng với chúng mày ...".Không gian ầm ào trong những tiếng người gào thét chửi bới,tiếng la ó,những tiếng thở hồng hộc ... rồi sau cùng,những chiếc xe rồ máy chạy đi,trả lại cho cảnh vật quanh đấy sự tĩnh mịch như vốn có lúc đầu và hai con người trẻ tuổi máu me bê bết nằm mê man như không còn biết gì nữa ....
Năm năm sau,vào những ngày cuối tháng chạp,nhâm nhi từng ngụm trà xanh trong cái rét cóng người,Nam cười buồn bã kể lại cho tôi câu chuyện ngày ấy và những gì diễn ra sau đó.Rất may là không có chuyện gì đáng tiếc xảy ra cho Nga ngoài việc cô phải nghỉ học ở nhà liền 1 tháng vì bị sốc,sau đó chuyển trường.Nam thì không được như thế,cậu ta bị hỏng một mắt,vỡ quai hàm và khâu một vết dài từ ngực xuống đến tận sườn,nằm viện hơn mười ngày.Ngày trước,Nam đẹp trai lắm,nhất là đôi mắt to với cái nhìn sâu thăm thẳm.Còn bây giờ,thú thực là tôi không đủ can đảm để nhìn lâu vào gương mặt đấy,nó gần như là bản sao của Tom Cruise khi đóng Vanilla Sky,méo mó và dị dạng.Nam kể trước kia rất thích đi bơi vì bơi khá,nhưng sau vụ đấy,mỗi lần ra bể bơi hay bãi biển là lại không ít người cứ dòm vào cái sẹo dài chạy khắp phần thân trên của Nam,thế nên cậu đành bỏ cái thú vui đấy.Nhưng chuyện buồn nhất,Nam kể tiếp,là về Nga sau đó (lại là Nga).Chuyển trường cấp 3 để quên đi những gì có thể gợi lại chuyện không may đã xảy ra - và cũng là tránh mặt cả Nam luôn.Sau đó Nga thi đỗ vào DH Ngoại thương,lên năm thứ 2 yêu 1 anh năm trên,hết năm đấy thấy bảo chia tay .. rồi thì sau đó cũng quan hệ tình cảm lung tung cả,chẳng biết thế nào mà chưa hết năm thứ 3 đã thôi học,về nhà và vài tháng sau sinh con.Bây giờ thì Nga đang ở du học ở Úc.Mẹ Nam xót con trai,cứ thỉnh thoảng lại nhiếc "Ngu chưa con,mày cứ nổi máu anh hùng rơm nữa lên đi,may mà nhờ ông bà tổ tiên phù hộ,nhỡ ra mày có mệnh hệ nào thì chỉ có tao với bố mày khổ,chứ có đứa đếch nào nó khổ nữa đâu.Khéo còn chửi mày là sĩ ấy chứ ...". Mấy thằng bạn thân cấp 3 sau này những lúc tụ họp chơi bài,lại mượn hơi men để đóng vai nhà phê bình,kiểu như "Ờ thì tao cũng không bảo là mày thích cái Nga nên mới phải ưỡn ngực ra chịu đòn để được tiếng là can đảm và ga lăng,nhưng mày thử nghĩ lại xem,cái mà mày nóng mắt và xót xa muốn liều cái mạng học trò của mày ra để bảo vệ,cuối cùng nó cũng có trân trọng đâu,còn đem quăng quật phân phát loạn xạ kia kìa ...".Thấy Nam trợn mắt thì hội kia lại cười hề hề,đùa tí mà chú lại nóng,thôi anh xin,anh cho chú ăn một cây chống móm nhé .. rồi tất cả lại cùng cười xòa,tuy mỗi người cười một cách riêng.
Kể cả lúc Nam đã về rồi,tôi cứ ngồi ngơ ngẩn mãi.Tôi tiếc là Nam đã không may mà rơi vào một tình thế chẳng có cách chọn lựa nào là tối ưu.Tôi tiếc là Nga sau đó đã sống chưa được tốt đẹp cho lắm,để mà xứng đáng hơn với sự hy sinh mà cậu bạn cùng lớp đã vô tư chấp nhận (Ít ra,cô cũng ko nên để người đời dè bỉu sự hy sinh đó).Và tôi cũng tiếc là phải biết đến câu chuyện này,nó làm tôi rơi vào một trạng thái khó tả đến nỗi cứ phải ngồi im suốt từ lúc Nam kể cho đến lúc ra về .....
Năm năm sau,vào những ngày cuối tháng chạp,nhâm nhi từng ngụm trà xanh trong cái rét cóng người,Nam cười buồn bã kể lại cho tôi câu chuyện ngày ấy và những gì diễn ra sau đó.Rất may là không có chuyện gì đáng tiếc xảy ra cho Nga ngoài việc cô phải nghỉ học ở nhà liền 1 tháng vì bị sốc,sau đó chuyển trường.Nam thì không được như thế,cậu ta bị hỏng một mắt,vỡ quai hàm và khâu một vết dài từ ngực xuống đến tận sườn,nằm viện hơn mười ngày.Ngày trước,Nam đẹp trai lắm,nhất là đôi mắt to với cái nhìn sâu thăm thẳm.Còn bây giờ,thú thực là tôi không đủ can đảm để nhìn lâu vào gương mặt đấy,nó gần như là bản sao của Tom Cruise khi đóng Vanilla Sky,méo mó và dị dạng.Nam kể trước kia rất thích đi bơi vì bơi khá,nhưng sau vụ đấy,mỗi lần ra bể bơi hay bãi biển là lại không ít người cứ dòm vào cái sẹo dài chạy khắp phần thân trên của Nam,thế nên cậu đành bỏ cái thú vui đấy.Nhưng chuyện buồn nhất,Nam kể tiếp,là về Nga sau đó (lại là Nga).Chuyển trường cấp 3 để quên đi những gì có thể gợi lại chuyện không may đã xảy ra - và cũng là tránh mặt cả Nam luôn.Sau đó Nga thi đỗ vào DH Ngoại thương,lên năm thứ 2 yêu 1 anh năm trên,hết năm đấy thấy bảo chia tay .. rồi thì sau đó cũng quan hệ tình cảm lung tung cả,chẳng biết thế nào mà chưa hết năm thứ 3 đã thôi học,về nhà và vài tháng sau sinh con.Bây giờ thì Nga đang ở du học ở Úc.Mẹ Nam xót con trai,cứ thỉnh thoảng lại nhiếc "Ngu chưa con,mày cứ nổi máu anh hùng rơm nữa lên đi,may mà nhờ ông bà tổ tiên phù hộ,nhỡ ra mày có mệnh hệ nào thì chỉ có tao với bố mày khổ,chứ có đứa đếch nào nó khổ nữa đâu.Khéo còn chửi mày là sĩ ấy chứ ...". Mấy thằng bạn thân cấp 3 sau này những lúc tụ họp chơi bài,lại mượn hơi men để đóng vai nhà phê bình,kiểu như "Ờ thì tao cũng không bảo là mày thích cái Nga nên mới phải ưỡn ngực ra chịu đòn để được tiếng là can đảm và ga lăng,nhưng mày thử nghĩ lại xem,cái mà mày nóng mắt và xót xa muốn liều cái mạng học trò của mày ra để bảo vệ,cuối cùng nó cũng có trân trọng đâu,còn đem quăng quật phân phát loạn xạ kia kìa ...".Thấy Nam trợn mắt thì hội kia lại cười hề hề,đùa tí mà chú lại nóng,thôi anh xin,anh cho chú ăn một cây chống móm nhé .. rồi tất cả lại cùng cười xòa,tuy mỗi người cười một cách riêng.
Kể cả lúc Nam đã về rồi,tôi cứ ngồi ngơ ngẩn mãi.Tôi tiếc là Nam đã không may mà rơi vào một tình thế chẳng có cách chọn lựa nào là tối ưu.Tôi tiếc là Nga sau đó đã sống chưa được tốt đẹp cho lắm,để mà xứng đáng hơn với sự hy sinh mà cậu bạn cùng lớp đã vô tư chấp nhận (Ít ra,cô cũng ko nên để người đời dè bỉu sự hy sinh đó).Và tôi cũng tiếc là phải biết đến câu chuyện này,nó làm tôi rơi vào một trạng thái khó tả đến nỗi cứ phải ngồi im suốt từ lúc Nam kể cho đến lúc ra về .....