Vũ Ngọc Dương
(Ryu)
Điều hành viên
Sau hai năm thầm thương trộm nhớ một cô gái học cùng trường, chàng Dung nhà mình cũng dồn đủ can đảm để hẹn hò với cô. Nàng nhận lời và họ chuẩn bị cho một tối thứ bảy thật lãng mạn.
Tối thứ sáu Dung đi chơi với đám bạn bè và tham gia một chầu nhậu tới bến, uống tới say mèm, không biết trời đâu đất đâu nữa.
Tới thứ bảy, tình trạng của chàng thật tai hại đến nỗi cứ chưa đầy 20 phút, chàng lại ói một lần hoặc phải chạy vào nhà vệ sinh. Sau vài giờ như vậy, anh chàng cũng hết cảm giác buồn nôn nhưng vẫn cứ liên tục phải chạy ra toilet. Tuy vậy, anh vẫn không muốn bỏ cuộc hẹn, vì anh sợ rằng sẽ không còn cơ hội để nói chuyện với cô gái nữa.
Hai người gặp nhau tại điểm hẹn rồi đáp tàu hỏa lên thủ đô. Họ vào một tiệm ăn và anh chàng cáo lỗi cô gái một số lần trong lúc dùng bữa để chạy ra nhà vệ sinh. Cuối cùng, món tráng miệng được dọn ra và chàng lại cảm thấy một cơn sôi bụng khác. Không muốn tỏ ra quá bất nhã vì chạy ra toilet liên tục, chàng quyết định ngồi yên đó chịu trận. Vài phút sau, cơn sôi bụng cũng dịu dần đi nhưng bụng chàng bắt đầu sình lên vì tích khí.
Chàng Dung quyết định âm thầm thả bớt chất khí ra ngoài cho đỡ khó chịu. Không may thay, chút khí thải đó lại đi kèm vài chất cặn bã khác. "Ôi! Chết tiệt thật!", chàng trai nghĩ thầm. Thay vì chạy ngay đến nhà vệ sịnh, chàng chuyển tư thế ngồi, tì trên thành ghế để tránh ngồi lên đống chất thải. Anh ta duy trì tư thế yoga này trong suốt thời gian dùng món tráng miệng, nghĩ xem nên làm gì tiếp theo, trước khi chiếc quần bắt đầu "toả hương" và loang dần vết ố. Anh Dung nhanh chóng trả tiền và họ rời nhà hàng. Tất nhiên, anh Dung đáng thương lúc đó bước đi khệnh khạng như một chú cao bồi.
Trên đường ra ga, họ đi qua một cửa hàng bán quần áo may sẵn. Dung hỏi nàng:
- Anh ghé đây một chút để mua chiếc sơ mi mà anh để ý từ tuần trước nhé!
- Vâng! - Cô gái đáp. - Em cũng muốn ngó quanh một chút.
Họ cùng vào cửa hàng và thật may thay, trong đó, trang phục nam ở phía bên phải và thời trang nữ bày bán phía bên trái. Thế là mỗi người đi một ngả.
Nhân vật chính chàng Dungcủa chúng ta chụp lấy chiếc sơ mi đầu tiên lọt vào mắt rồi rảo bước đến chỗ bán quần kaki. Sau khi chọn được chiếc quần có màu giống với chiếc mình đang mặc, anh ta mang cả 2 món đồ tới chỗ quầy tính tiền. Mắt dõi theo cô bạn gái vẫn đứng ở góc đằng xa hòng giấu giếm để cô ta không biết mình mua quần, anh chàng Dung nói rít qua kẽ răng:
- Chỉ lấy quần thôi! (Vì thực ra Dung nhà ta đâu có ý định mua áo).
Cô bán hàng hỏi lại:
- Gì cơ?
- Chỉ lấy quần thôi! - chàng Dung nhắc lại như nói thầm, mắt vẫn dõi theo cô bạn gái.
Dung trả tiền chiếc quần rồi bước lại chỗ cô bạn gái, rủ cô trở về nhà. Khi lên tàu, chưa ngồi xuống anh đã cáo lỗi để đi ra nhà vệ sinh. Vào trong đó,Dung nhanh chóng lột bỏ quần dài, quần cộc, cuốn thành một bó rồi quẳng ra ngoài cửa sổ. Sau khi lau rửa chỗ dơ, anh chàng mở túi và lôi ra... chiếc áo sơ mi
Tối thứ sáu Dung đi chơi với đám bạn bè và tham gia một chầu nhậu tới bến, uống tới say mèm, không biết trời đâu đất đâu nữa.
Tới thứ bảy, tình trạng của chàng thật tai hại đến nỗi cứ chưa đầy 20 phút, chàng lại ói một lần hoặc phải chạy vào nhà vệ sinh. Sau vài giờ như vậy, anh chàng cũng hết cảm giác buồn nôn nhưng vẫn cứ liên tục phải chạy ra toilet. Tuy vậy, anh vẫn không muốn bỏ cuộc hẹn, vì anh sợ rằng sẽ không còn cơ hội để nói chuyện với cô gái nữa.
Hai người gặp nhau tại điểm hẹn rồi đáp tàu hỏa lên thủ đô. Họ vào một tiệm ăn và anh chàng cáo lỗi cô gái một số lần trong lúc dùng bữa để chạy ra nhà vệ sinh. Cuối cùng, món tráng miệng được dọn ra và chàng lại cảm thấy một cơn sôi bụng khác. Không muốn tỏ ra quá bất nhã vì chạy ra toilet liên tục, chàng quyết định ngồi yên đó chịu trận. Vài phút sau, cơn sôi bụng cũng dịu dần đi nhưng bụng chàng bắt đầu sình lên vì tích khí.
Chàng Dung quyết định âm thầm thả bớt chất khí ra ngoài cho đỡ khó chịu. Không may thay, chút khí thải đó lại đi kèm vài chất cặn bã khác. "Ôi! Chết tiệt thật!", chàng trai nghĩ thầm. Thay vì chạy ngay đến nhà vệ sịnh, chàng chuyển tư thế ngồi, tì trên thành ghế để tránh ngồi lên đống chất thải. Anh ta duy trì tư thế yoga này trong suốt thời gian dùng món tráng miệng, nghĩ xem nên làm gì tiếp theo, trước khi chiếc quần bắt đầu "toả hương" và loang dần vết ố. Anh Dung nhanh chóng trả tiền và họ rời nhà hàng. Tất nhiên, anh Dung đáng thương lúc đó bước đi khệnh khạng như một chú cao bồi.
Trên đường ra ga, họ đi qua một cửa hàng bán quần áo may sẵn. Dung hỏi nàng:
- Anh ghé đây một chút để mua chiếc sơ mi mà anh để ý từ tuần trước nhé!
- Vâng! - Cô gái đáp. - Em cũng muốn ngó quanh một chút.
Họ cùng vào cửa hàng và thật may thay, trong đó, trang phục nam ở phía bên phải và thời trang nữ bày bán phía bên trái. Thế là mỗi người đi một ngả.
Nhân vật chính chàng Dungcủa chúng ta chụp lấy chiếc sơ mi đầu tiên lọt vào mắt rồi rảo bước đến chỗ bán quần kaki. Sau khi chọn được chiếc quần có màu giống với chiếc mình đang mặc, anh ta mang cả 2 món đồ tới chỗ quầy tính tiền. Mắt dõi theo cô bạn gái vẫn đứng ở góc đằng xa hòng giấu giếm để cô ta không biết mình mua quần, anh chàng Dung nói rít qua kẽ răng:
- Chỉ lấy quần thôi! (Vì thực ra Dung nhà ta đâu có ý định mua áo).
Cô bán hàng hỏi lại:
- Gì cơ?
- Chỉ lấy quần thôi! - chàng Dung nhắc lại như nói thầm, mắt vẫn dõi theo cô bạn gái.
Dung trả tiền chiếc quần rồi bước lại chỗ cô bạn gái, rủ cô trở về nhà. Khi lên tàu, chưa ngồi xuống anh đã cáo lỗi để đi ra nhà vệ sinh. Vào trong đó,Dung nhanh chóng lột bỏ quần dài, quần cộc, cuốn thành một bó rồi quẳng ra ngoài cửa sổ. Sau khi lau rửa chỗ dơ, anh chàng mở túi và lôi ra... chiếc áo sơ mi