Chuyện cũ

Nguyễn Thanh Thảo
(Violethn)

Điều hành viên
Em khoanh tay trên bàn, nhìn chăm chăm vào ly nước trong lòng chẳng cảm thấy gì. Chắc sự im lặng của em làm anh lúng túng. Em ấp úng "Anh... Anh.. Em muốn nói.. chúng mình... chia... chia tay nhé", anh cười nhàn nhạt, không òa vỡ hay rạng rỡ như ngày nào. Đấy đúng ra anh phải nói "đã chia thì chia cả chứ riêng gì tay... sao mà em nhát thế, có mỗi thế mà không nói được rõ ràng". Em nói xong rồi lại nhìn ly nước. Mặt anh đỏ bừng, khẽ nói mà không bật ra thành tiếng. Mắt em ráo hoảnh, lại hỏi "thế thôi anh nhỉ", vẫn là câu hỏi quen thuộc của ngày xưa ấy, nhưng bây giờ, giọng nói tưng tửng, và mái tóc ngang vai không còn lúc lắc.

"Thôi em về đây, Anh vui vẻ nhé", rồi em cười, định bước đi nhưng rồi em nghĩ "chia tay thế này, Anh khó mà thanh thản được", bèn quay lại cố tươi tỉnh hơn một chút, em nheo mắt đùa "Trả tiền orange juice cho em nhé!bb". Rồi em bước đi hẳn, không ngoái lại nhìn. Đằng sau, không biết anh đang khóc hay đang còn định thần (?), nhưng có lẽ nằm mơ, anh cũng không tưởng tượng ra được em lại bình thản đến vậy! Ừ! bình thản và lạnh lùng không chịu được.

Em cho tay vào túi áo, chiếc áo trắng cao cổ làm em giống chú người gỗ hơn một đứa con gái 25 tuổi. Tháng Năm, hoa loa kèn bắt đầu tàn. Ngày trước, em yêu nó, tự hào kiểu trẻ con: Hoa loa kèn chỉ có vào tháng 4, tháng 4 có một ngày đáng nhớ. Bây giờ... có những lúc nhìn cả một góc ngã 4 ngờm ngợp những chiếc loa nhỏ xíu mà em vẫn cảm thấy nao lòng. Nhưng chỉ một thoáng thôi, cái gọi là "lãng mạn" ấy lại bay vèo mất, lòng nguội lạnh đi tự lúc nào. Lại tự bào chữa cho mình "Hoa... loạn mùa, cảm xúc làm gì cho mệt" (!)

Em không phải là mối tình đầu của anh, và sẽ càng không phải là cuối cùng. Bây giờ, em biết và hiểu điều đó một cách rõ ràng nhất. Anh không đẹp trai, nhưng có nhiều tài... nên dễ có cảm tình với các bạn gái cùng lứa, em thường bảo "nhiều tài thì lắm tật, sướng gì" Anh vẫn gật đầu, kiểu chấp nhận và không thanh minh bao giờ.

Còn em, chẳng biết có xinh đẹp không, nhưng bướng bỉnh thì thừa và đầy kiêu hãnh. Em cũng có một vài tài lẻ để bọn con trai để ý đến em. Song, Anh đã yêu em theo cách riêng của mình và khiến em chọn anh chứ không phải ai khác. Anh đã chẳng từng có 5 năm yêu em rất thật lòng đó sao?, như thế đâu thể gọi là may mắn? Em bật cười, trong tình yêu mà cũng có cái gọi là may mắn kia à?...

Hương hỏi "Em không yêu anh nữa sao", em lặng thinh thay cho câu trả lời, em cố tình lảng tránh để Hương khỏi đưa em vào một kịch bản mới. Hồi sau em mới khẽ khàng "Những gì đã qua, hãy để cho nó qua đi, từ nay... đừng nhắc lại nữa. Hương im lặng, tay ôm chú mèo bông, ngồi lọt thỏm giữa đống chăn đệm. Hai đứa chẳng nói thêm được một lời nào.

Trung đến, bọn em ngồi cười nói chuyện rôm rả, bạn học cũ mà. Lớn lên bên nhau suốt mười mấy năm, tình cảm phát triển tự nhiên như cây cối trong rừng. Em biết Trung yêu em. Và có thể Trung sẽ mạnh dạn hơn, nếu như em không yêu anh. Em đã chọn anh, giờ thì em hối tiếc nhiều điều. Với người khác, "yêu là không bao giờ phải hối tiếc", còn em thì hoàn toàn ngược lại, em tiếc em đã quá tin anh, để rồi bỏ lỡ mất những 5 năm, một chặng đường dài quá. Nghĩ thế, tự nhiên em bật cười một mình, làm con mèo giật mình và tuột khỏi tay Hương, Hương ngơ ngác "Cười gì vậy", con mèo bông trố mắt ra nhìn.

Chia tay, đã qua cái thời em tin anh một cách đáng ghét, đã qua cái thời lúc nào anh cũng nhận lỗi về mình mà không hiểu anh sai ở điểm nào. Để rồi nụ cười của anh lại làm em băn khoăn về sự bướng bỉnh và ích kỷ của mình. Vâng, yêu anh, em mới thấy mọi thứ đều giản đơn vì được anh chăm sóc kỹ quá, còn sự "thần tượng hóa về bản thân em" của anh lại là điều làm nên khoảng cách. Mà có khoảng cách rồi thì khó có thể yêu như trước được. Mỗi ngày, em thấy mình xa anh một chút... một chút .... và bình thản đến ngày chia tay.

My gọi DT cho em giọng dồn dập "cậu bỏ anh ấy thật à, đang yêu nhau thế kia mà", em cười bằng giọng mũi "lấy nhau rồi còn bỏ được, nữa là mới chỉ yêu", nó chậc lưỡi. "Có tài như vậy... bỏ cũng uổng", em tỉnh bơ "hoa thơm phải cho người khác hưởng một chút chứ, không lẽ mình lại độc quyền mãi sao", My thở dài thườn thượt. Nó cũng như anh thôi, có nằm mơ, cũng không tin được em lại lạnh lùng đến vậy đâu! em lại cười, vẫn thấy nhàn nhạt.

Hương rủ em đi uống cà phê, vì lâu rồi, em không bước chân vào quán nào cả. Loanh quanh thế nào Hương lại muốn đưa em về kịch bản cũ, về ông anh trai Hương, Hương hỏi em có uống cà phê không... em cười phá lên... chẳng đến mức thế đâu ... em nói với Hương "cậu cố chấp vừa thôi, đã bảo chuyện cũ rồi"... Hương nhìn em khó hiểu "Hay tớ với cậu uống chung"... Em thở dài. Định nói cho Hương biết, lâu nay, em không còn quan tâm đến anh nữa, rằng rốt cuộc anh cũng chỉ là một cái tên có thể em nhớ đến trong cuộc đời... nhưng lòng kiêu hãnh đã ngăn em lại... em sợ cái kịch bản của Hương. Thì thôi vậy.

Em nhìn lặng vào khoảng không trước mặt, rồi đứng dậy... DT lại reo, em biết đó là của anh, nhưng đã chia tay... nói là phải làm đến cùng... nhặt một cái xúc xắc lên, nếu mặt chẵn... em sẽ nhấc điện thoại... và sẽ nói để anh hiểu rằng, em không thể yêu anh được nữa... nếu mặt lẻ, em sẽ tắt chuông .... Con xúc xắc quay 1 vòng trên bàn... chẳng kịp nhìn mặt nào sẽ dừng lại ...em đến bên cái DT... rút giắc cắm ra... phải đến 2 tiếng sau... em chợt nhớ mình phải nhận và trả lời emails cho một người cùng chí hướng... và cho đến khi tỉnh giấc... em có thể chắc chắn rằng: Em đã mãi mãi quên Anh.

Winter...
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Nguyễn Thảo đã viết:
Trung đến, bọn em ngồi cười nói chuyện rôm rả, bạn học cũ mà. Lớn lên bên nhau suốt mười mấy năm, tình cảm phát triển tự nhiên như cây cối trong rừng. Em biết Trung yêu em. Và có thể Trung sẽ mạnh dạn hơn, nếu như em không yêu anh. Em đã chọn anh, giờ thì em hối tiếc nhiều điều. Với người khác, "yêu là không bao giờ phải hối tiếc", còn em thì hoàn toàn ngược lại, em tiếc em đã quá tin anh, để rồi bỏ lỡ mất những 5 năm, một chặng đường dài quá.

Với người khác thì không biết mais pour moi 'Mieux vaut tard que jamais' .
 
Em Trung muốn phát biểu thì viết tiếng Pháp cũng được nhưng tiện đà dịch ra tiếng Việt luôn để cho chị em thưởng thức với :))
 
Truyện ngắn của chị Thảo, làm em nhớ đến một câu truyện ngắn em hôm trước vô tình được đọc. Post lên chia sẻ với chị Thảo nhé!

Sau một cuộc tình
Chị chia tay Anh sau 8 năm gắn bó, yêu nhau đằm thắm, chân thành. Chị chấm dứt mối tình đầu của mình ở cái tuổi 29 trong sự thảng thốt, sững sờ. Có lẽ vì chị vẫn chưa thể nào tin được người mà chị yêu thương đến thế có thể phẩy tay ra đi với lý do mà biết bao đôi lứa yêu nhau thường viện dẫn "Chúng ta không hợp". Mất 8 năm để nhận ra được điều này, liệu có phũ phàng và đau xót quá không? Mất 8 năm để thử thách tình yêu của nhau, để rồi nhận ra người này không phải là một nửa đích thực của người kia, liệu có tàn nhẫn và ích kỉ quá không?
Chị tự hỏi mình sao Anh có thể dửng dưng và lạnh lùng đến thế khi nói lời chia tay, rồi thản nhiên quay đi như không hề nhớ họ đã từng có một khoảng thời gian yêu nhau trọn vẹn đến thế? Chị tự hỏi mình đã phạm phải sai lầm gì để đánh mất Anh khi ngày cưới cũng đã gần kề? Chị đã tự hỏi mình rất nhiều để tìm ra một lý do dễ chấp nhận hơn cái lý do mà anh đưa ra. Nhưng đáp án của Chị vẫn chỉ là một sự im lặng. Cuối cùng thì chị cũng phải chấp nhận sự thật đấy. Bởi có ích gì khi níu kéo một trái tim đã không còn thuộc về mình?
Nhưng hiểu ra điều đấy thì sao? Có ích gì khi chị vẫn còn yêu anh nhiều lắm. Chị buộc mình phải chấp nhận là đã mất anh, nhưng chị bất lực khi không thể nào buộc bản thân mình phải quên được Anh. Chị luôn nhớ về Anh, cả những khi bất chợt nghĩ về những ngày xưa của họ, hay cả trong những giấc ngủ mộng mị, mơ hồ, hình bóng anh vẫn thấp thoáng, ẩn hiện. Chị làm sao có thể quên được Anh khi đầu óc chị vẫn không thể loại trừ những gì thuộc về Anh?
Ở cái tuổi 29, chị có còn nhiều thời gian để cứ mãi nhớ thương một hình bóng cũ? Chị không biết phải làm sao để có thể bắt đầu một tình yêu mới khi trái tim chị không còn chỗ cho người khác ngoài Anh? Làm sao chị có thể quên Anh? Và nếu có thể, chị phải mất thời gian bao lâu? Và nếu quên được Anh, chị lại phải mất bao lâu nữa để có thể chấp nhận được một người khác thay thế Anh? Chị có thời gian để còn tiếp tục tìm hiểu và yêu một người nào nữa không khi cái tuổi 30 đã gần kề? Và nếu lại có thể yêu, có cái gì đảm bảo chị sẽ lại không thất bại? Chị tưởng như phát điên lên vì những nghĩ suy hành hạ, dày vò mình khi mất Anh như thế?

P/s: Dù đã quên được rồi. Nhưng thường chia tay cùng lúc mùa Đông đến thì sẽ bị nỗi nhớ hành hạ đến khô quắt cả người, phải không chị?
 
tks câu chuyện của em Thụy nhé, Chia tay lúc mùa Đông thì cũng tùy hoàn cảnh và lý do chứ, Có những nỗi nhớ sẽ đi theo mình đến hết cuộc đời, nhưng cũng có những con người làm ta dễ quên đến mức... ngạc nhiên, vậy thì có nhiều cách để làm mình không "khô quắt" trong khi xã hội bây giờ, toàn những người khôn ngoan, điều gì ngoài phạm trù "lợi ích cá nhân" đều không được tính đến em ạ.
 
Em lại nghĩ ngược lại chị Thảo ạ. Con người dù khôn ngoan đến đâu, trừ phi họ là người tính toán trong chuyện tình cảm, thì mới có thể quên mau đến mức đáng ngạc nhiên được. Mà chuyện tình cảm vốn là chuyện không phải do lí trí quyết định. Nếu lí trí có quyền hành trong lĩnh vực này, thì chẳng có mấy ai trong cuộc sống này đau đớn khổ sở, và cũng chẳng có mấy ai ôm vết thương lòng từ ngày này qua tháng khác đâu, chị nhỉ?
Mà những người em gặp, em quen và em biết, phần lớn đều là những con người sống tình cảm. Không phải là thiên về bên nào nhiều hơn, lí trí hay trái tim, nhưng họ sống đủ để bản thân em nhìn vào và thấy cảm phục họ. Có lẽ do em đa cảm quá chăng?
Em thấy những cuộc chia ly vào mùa ẩm ướt và lạnh lẽo nhất trong năm thường để lại vết thương đậm và sâu hơn rất nhiều. Có lẽ vì người ta thường buồn nhiều hơn khi cô đơn một mình vào tiết trời lạnh lẽo chăng? Dù là người chủ động hay là người bị động trong chia tay thì ít nhiều đều phải trải qua nỗi đau mất người mình đã từng yêu mến. (Mà em nghĩ chia tay thì làm gì có ai nắm phần nào rõ ràng hơn nhỉ? Có khi lại đảo ngược lại cũng nên!)
Mà lạ lùng hơn là những người bình thản ngay liền sau cuộc chia tay lại là những người sẽ giữ nỗi nhớ lẫn nỗi đau trong lòng mình mải miết theo tháng năm. Chị có thấy điều đó lạ không?
Em cũng biết có nhiều cách để không làm chính mình khô quắt lại. Tập cho mình bận rộn, phủ lấp khoảng thời gian dôi dư ra bằng rất nhiều những việc mà trước đây mình chưa bao giờ làm, buột mình với bao nhiêu thứ chả ra đâu vào đâu... Nhưng có chắc là không có lúc nào đó lơ đễnh để sẩy những kỉ niệm cất sâu trong đáy kí ức lại đi lại trong tâm trí không hở chị? Em chẳng chắc chắn được điều đó đâu.
Em thấy chị vẫn còn nặng lòng nhiều lắm. Nhưng cũng kì nhỉ? Chỉ là một câu truyện ngắn chị viết thôi mà. Em lại để tâm nhiều quá, có khi lại phá hỏng những gì chị tạo dựng lên mất. Em xin lỗi nhé!

P/s: Em vẫn tin là chị Thảo nằm ngoài cái số khôn ngoan chỉ biết đến phạm trù "lợi ích cá nhân" đó. Vì em thấy chị Thảo sống rất tình cảm. Và chị đã viết nên một câu truyện chứa đầy suy nghĩ như thế kia mà. Nhưng dù sao thì cũng đã là "Chuyện cũ", em mong chị luôn vui.
 
Cảm ơn em Thụy, có lẽ em học chuyên văn nên đa cảm nhiều chứ không khô khan như chuyên ngữ bọn chị. Em nhận xét đúng, "chuyện cũ" chẳng dễ gì quên, nhưng khi em trải nghiệm nhiều, em sẽ thấy có những cách để có thể "lãng quên" đến mức... ngạc nhiên.... ấy là khi mình vẫn được bao bọc bởi một tình yêu còn hơn thế em ạ.

Trong sự nghiệp học văn của mình, em đã viết được truyện nào thì sau khi được xuất bản post lên đây cho chị thưởng thức với, thực tế là chị rất thích đọc văn em viết, ngay cả những câu nói em dành cho chị chứ không phải cho một tác phẩm nào cả...Mang bên mình hai chữ chuyên văn- thật đáng tự hào em nhỉ.
 
Chị Thảo nói thế lại quá lên, em chẳng dám nhận đâu. Em chỉ học chuyên văn có 1 năm sau đó chuyển qua lớp thường, nên có lẽ không phải do học chuyên văn mà em nhạy cảm đâu. Mà em cũng chẳng dám tự nhận mình là đứa nhạy cảm.
Chị được bao bọc bằng một Tình Yêu nồng nàn và sâu đậm hơn Tình Yêu đã qua, em xin được chia vui với chị. Còn em cũng đang chờ một Tình Yêu đến sau để bao bọc và để có thể quên đi "chuyện cũ".
Em thấy chị Thảo có vẻ như không hài lòng với cách nói chuyện của em. Nếu có gì làm phiền chị thì em xin phép vậy. 1 năm học chuyên văn không đủ để em nhớ đầy đủ những khuôn mặt bạn bè cùng lớp, nên bốn chữ "sự nghiệp văn chương" to lớn quá chị ạ.
Em vì mong mình được phần nào đó có được sự dứt khoát như "Em" trong chuyện của chị nên mới vào để reply. Chứ không có ý gì khác đâu. Em cũng không giỏi vốn văn nhiều để viết nên một truyện ngắn ra hồn. Một ngày 8 tiếng nơi công sở, vịn vào văn để thấy mình bớt khô đi thôi. Em xin phép.
 
k, Em Thuy nói thế là sai quan điểm của chị rồi, chị nói rất thích giọng văn của em cơ mà, phần lớn trong mỗi con người chúng ta đều có "chuyện cũ" cả, nhưng mỗi người đánh giá và ý thức một cách khác nhau.... Nên "chuyện cũ" dễ viết như xúc cơm ăn thôi.... nhưng rồi có ai cô đơn đâu em, và chị tin Em cũng sẽ có được một tình yêu to lớn hơn, sâu đậm hơn sau "chuyện cũ", đấy là kinh nghiệm của bản thân chị truyền lại cho mình em thôi nhé.
 
Nguyễn Thảo đã viết:
phần lớn trong mỗi con người chúng ta đều có "chuyện cũ" cả, nhưng mỗi người đánh giá và ý thức một cách khác nhau.... Nên "chuyện cũ" dễ viết như xúc cơm ăn thôi.... nhưng rồi có ai cô đơn đâu em
Doc truyen cua chi Thao va truyen cua chi Thuy post, em cu thay trong minh co mot loi nao do muon noi ra, ma ko biet noi ra the nao (ko phai dieu gi kho noi, ma em ko tim dc tu ngu va cach dien dat, ve dien dat em kem lam, chua dam noi den van chuong
Cau nay cua chi Thao em phuc qua, suy nghi cua em dung la the day a.
Chuyen cu de viet nhu xuc com an thoi... nhung roi co ai co don dau
Em cam on chi Thao nhe
 
Giang Thụy đã viết:
Mà lạ lùng hơn là những người bình thản ngay liền sau cuộc chia tay lại là những người sẽ giữ nỗi nhớ lẫn nỗi đau trong lòng mình mải miết theo tháng năm. Chị có thấy điều đó lạ không?
Nghe thì lạ lùng thật, mà càng ngẫm càng cảm thấy có cái gì đó quen quen :). Ngã đau mà cứ cố không khóc nhè, không nói cho ai biết, lại không chịu chữa nữa, thì rồi vết thương sẽ mưng mủ, sưng tấy lên, đau lắm. Đến mãi sau khi lành lại rồi nó vẫn sẽ để một vết sẹo, để mỗi lần bước đi hay muốn trèo lên một cái gì đó đều nhìn thấy sẹo, để mà lại nhói đau, để mà sợ... và chùn chân :( :)

Về cá nhân, em thấy sãc xuất các đôi chia tay vào mùa thu là lớn nhất. Đến mùa đông trời lạnh, đi ngoài đường mới là lúc gắm nhấm cái buồn và cô đơn. À mấy anh chị lớn lớn đi làm rồi thì còn thêm cảnh nhìn đám cưới mà chạnh lòng nữa ;) :p

:x

(Giang Thụy: em thấy chị có cái gì đấy rất quen quen mà gần gũi :), cảm giác như thấy 1 ng bạn của em ;) )
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Tran Hoang Van đã viết:
Nguyễn Thảo đã viết:
phần lớn trong mỗi con người chúng ta đều có "chuyện cũ" cả, nhưng mỗi người đánh giá và ý thức một cách khác nhau.... Nên "chuyện cũ" dễ viết như xúc cơm ăn thôi.... nhưng rồi có ai cô đơn đâu em
Doc truyen cua chi Thao va truyen cua chi Thuy post, em cu thay trong minh co mot loi nao do muon noi ra, ma ko biet noi ra the nao (ko phai dieu gi kho noi, ma em ko tim dc tu ngu va cach dien dat, ve dien dat em kem lam, chua dam noi den van chuong
Cau nay cua chi Thao em phuc qua, suy nghi cua em dung la the day a.
Chuyen cu de viet nhu xuc com an thoi... nhung roi co ai co don dau
Em cam on chi Thao nhe

Tks Em Vân nhiêu, chi la mot cau chuyen ngan chi viet theo ngau hung thoi, nhung qua thuc de duoc em phuc thi xem ra cung phai xem lai, co the em la mot nguoi song tinh cam, uot at nen thich doc truyen ngan... day cam xuc phai khong em? Vay neu co thoi gian, chi se post tang rieng Em may chuyen nua, Em doc va chiem nghiem chinh ban thanh minh xem sao? :), nhe'
 
Lê Thu Quỳnh đã viết:
Giang Thụy đã viết:
Về cá nhân, em thấy sãc xuất các đôi chia tay vào mùa thu là lớn nhất. Đến mùa đông trời lạnh, đi ngoài đường mới là lúc gắm nhấm cái buồn và cô đơn. À mấy anh chị lớn lớn đi làm rồi thì còn thêm cảnh nhìn đám cưới mà chạnh lòng nữa ;) )

Quynh` sai ro^i`, co' nhu*ng~ nguoi` kho^ng co' may? may suy nghi~ khi nhin` thay weeding da^u, do' la` khi nguoi` ta dang co tinh quen mot so nhung suy nghi~ co' the que^n va cung~ co' the^? nho*'. Anh dam' chac' ra(ng` nguoi` co' the^? noi' ra mo^t. ca^u nhu* em se~ la` nguoi` chanh. long` nhieu` nha^'t khi trong thay bat ky` mot dam' cuoi' nao` ngang qua duong`.

Em Thao?: Gia' nhu* nhan vat "em" mo*? long` ho*n, em co viet duoc mot cau chuyen co ha^u. ho*n kho^ng. Chi tiet cau truyen. rat logic nhu*ng anh se giup em co mot ket thuc, nhu* em Thuy noi, khong de ai phai kho quat giua thang nam, thi` phai? la` ket' cuc that vui ve em a. :x
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Quynh` sai ro^i`, co' nhu*ng~ nguoi` kho^ng co' may? may suy nghi~ khi nhin` thay weeding da^u, do' la` khi nguoi` ta dang co tinh quen mot so nhung suy nghi~ co' the que^n va cung~ co' the^? nho*'. Anh dam' chac' ra(ng` nguoi` co' the^? noi' ra mo^t. ca^u nhu* em se~ la` nguoi` chanh. long` nhieu` nha^'t khi trong thay bat ky` mot dam' cuoi' nao` ngang qua duong
Hic, anh bảo em chạnh lòng vì thấy người ta có đôi có cặp em còn nhận, chứ bảo chạnh lòng vì thấy đám cưới thì em chả nhận đâu. Em còn bé lắm anh ơi :p. Chắc khoảng 5-7 năm nữa thì thế thật ạ :p.
Hì, mà nghe anh nói cứ như là anh đang có tâm sự ấy ;). Lạ lạ thế nào ;)

:x
 
Trần Minh Hoàng đã viết:
[
Em Thao?: Gia' nhu* nhan vat "em" mo*? long` ho*n, em co viet duoc mot cau chuyen co ha^u. ho*n kho^ng. Chi tiet cau truyen. rat logic nhu*ng anh se giup em co mot ket thuc, nhu* em Thuy noi, khong de ai phai kho quat giua thang nam, thi` phai? la` ket' cuc that vui ve em a. :x

Well, mong cho nhan vat "Em" co the dut khoat hoan toan, boi vi trong cuoc song may ai co the vui hoac buon mai dau Anh. :))
 
Lê Thu Quỳnh đã viết:
Hic, anh bảo em chạnh lòng vì thấy người ta có đôi có cặp em còn nhận, chứ bảo chạnh lòng vì thấy đám cưới thì em chả nhận đâu. Em còn bé lắm anh ơi :p. Chắc khoảng 5-7 năm nữa thì thế thật ạ :p.
Hì, mà nghe anh nói cứ như là anh đang có tâm sự ấy ;). Lạ lạ thế nào ;)

:x

Quỳnh năm nay mới học hết lớp mấy mà còn bé??? :)) có biết câu "cuộc đời như con ngựa hồng phi ngang cửa sổ", vậy 5 - 7 năm đâu là gì, Q nói không nhận cũng được, mỗi người tự nhìn nhận và hiểu bản thân mình rõ nhất nên anh để Q checking yourself thôi :)) :)) :)) :)) :))
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Oi sorry chi, em ko dam uot at thich doc truyen cam xuc dau :eek: Em thay em nhu nhan vat "em" trong truyen y, chang con cam xuc gi nua. Sao chi lai tuong em uot at the a.
Lau lam em ko co cam xuc, tu nhien doc truyen cua chi thay co cau dien dat hay qua thi em cam than vay thoi ma :)

Nguyễn Thảo đã viết:
Tran Hoang Van đã viết:
Nguyễn Thảo đã viết:
phần lớn trong mỗi con người chúng ta đều có "chuyện cũ" cả, nhưng mỗi người đánh giá và ý thức một cách khác nhau.... Nên "chuyện cũ" dễ viết như xúc cơm ăn thôi.... nhưng rồi có ai cô đơn đâu em
Doc truyen cua chi Thao va truyen cua chi Thuy post, em cu thay trong minh co mot loi nao do muon noi ra, ma ko biet noi ra the nao (ko phai dieu gi kho noi, ma em ko tim dc tu ngu va cach dien dat, ve dien dat em kem lam, chua dam noi den van chuong
Cau nay cua chi Thao em phuc qua, suy nghi cua em dung la the day a.
Chuyen cu de viet nhu xuc com an thoi... nhung roi co ai co don dau
Em cam on chi Thao nhe

Tks Em Vân nhiêu, chi la mot cau chuyen ngan chi viet theo ngau hung thoi, nhung qua thuc de duoc em phuc thi xem ra cung phai xem lai, co the em la mot nguoi song tinh cam, uot at nen thich doc truyen ngan... day cam xuc phai khong em? Vay neu co thoi gian, chi se post tang rieng Em may chuyen nua, Em doc va chiem nghiem chinh ban thanh minh xem sao? :), nhe'
 
oh, vậy hả Vân, phải có một tâm hồn lãng mạn thì mới đầy cảm xúc được mà em?
 
Nguyễn Thảo đã viết:
tks câu chuyện của em Thụy nhé, Chia tay lúc mùa Đông thì cũng tùy hoàn cảnh và lý do chứ, Có những nỗi nhớ sẽ đi theo mình đến hết cuộc đời, nhưng cũng có những con người làm ta dễ quên đến mức... ngạc nhiên, vậy thì có nhiều cách để làm mình không "khô quắt" trong khi xã hội bây giờ, toàn những người khôn ngoan, điều gì ngoài phạm trù "lợi ích cá nhân" đều không được tính đến em ạ.

chị thảo vừa mới celibataire ah, oouuuuurrrraahhhh, nhậu không chị, chị Thảo tổ chức nhậu nhẹt đi.


.....và em đã khóc :(:(:(.....chiều mưa đỉnh cao.....
 
yeah, "chuyen cu" qua roi.
Nhung ma dau that.
To va môt chang thich nhau tu lop 6 den 12 (chuyen hy huu vi hoc cung lop suot 6 nam), nhung chang ai dam boc lo. The roi sau 6 nam, to chiu k noi, nen to hoi ban ay, ban ay tu choi. Dau lam! Gia ma to hoi som hon thi to se do phai chiu dung lau the! Noi dung tinh tiet the nao phuc tap lam, k noi het.Nhung chan cac cau con trai that, sao de con gai nguoi ta chut hung the nay!
 
Back
Bên trên