phạm hà vân
(phạm hà vân)
New Member
Bé Anh Trần từ nhỏ được mẹ Vân giáo dục chu đáo nên rất ngoan ngoãn và đứng đắn. Lớn lên, từ khi biết đến những tình cảm khác lạ của con tim cũng là khi Anh Trần gặp em Thanh Thủy. Trần yêu Thanh Thủy say mê, yêu tính cánh nhí nhảnh, nụ cười dễ thương,...mỗi khi ở bên người đẹp, Anh Trần thấy tâm hồn mình phơi phới, rạo rực và rất muốn bày tỏ điều đó cho em Thủy biết. Nhưng bày tỏ thế nào thì mẹ Vân ko dạy nên cu cậu rất là lúng túng . Một hôm, như mọi khi, Anh Trần cầm tay em Thủy vuốt ve và thì thầm muôn vàn lời âu yếm, chợt em Thủy nhắc:
Anh yêu, sao anh cầm tay em mãi thế, anh ko làm gì đi à?
Anh Trần: làm gì là làm gì hả em? Anh ..anh ko ...à, cái này để anh hỏi mẹ đã nhé!
Thanh Thủy: Chán anh bỏ xừ, hỏi mẹ anh thế nào được! Có phải cái gì mẹ anh cũng biết đâu cơ chứ!
Anh Trần: thế thì anh hỏi bố Tống vậy, bố anh giỏi lắm, cái gì cũng biết .Anh sẽ nhờ bố anh dạy xem nên làm gì tiếp theo với em nhé! Em chờ anh!
Thanh Thủy: Khỏi đi, bố anh định làm gì với em , em biết thừa, anh hỏi luôn em đây này, ko thì chờ tới tận tối mai lâu lắm!:mrgreen:
Anh yêu, sao anh cầm tay em mãi thế, anh ko làm gì đi à?
Anh Trần: làm gì là làm gì hả em? Anh ..anh ko ...à, cái này để anh hỏi mẹ đã nhé!
Thanh Thủy: Chán anh bỏ xừ, hỏi mẹ anh thế nào được! Có phải cái gì mẹ anh cũng biết đâu cơ chứ!
Anh Trần: thế thì anh hỏi bố Tống vậy, bố anh giỏi lắm, cái gì cũng biết .Anh sẽ nhờ bố anh dạy xem nên làm gì tiếp theo với em nhé! Em chờ anh!
Thanh Thủy: Khỏi đi, bố anh định làm gì với em , em biết thừa, anh hỏi luôn em đây này, ko thì chờ tới tận tối mai lâu lắm!:mrgreen: