Chuyện bí ẩn thường ngày- Paul Jennings

Đào Huy Kiên
(spider kien)

Thành viên<br><a href="http://www.hn-ams.org/forum
chết mê bộ này nên quyết định dịch những truyện NXB Kim Đồng chưa dịch. Truyện của ông này hay vật vã. Bạn nào có lòng tick bài hay ủng hộ tớ nhé ;))
 
Cái ruột thừa của Trevor
Người dịch: spiderkien

Cái lọ chứa một thứ gì đó đang trôi trong lòng nó. Một thứ gì đó kinh khủng. Một thứ gì đó xam xám và nàng nạc. Một thứ gì đó bẩn thỉu. Một thứ gì đó không sống nhưng cũng không hẳn đã chết. Một cái rùng mình chạy dọc sống lưng tôi. Tôi ước tôi có thể ngừng dán mắt vào cái thứ ở trong cái lọ. Nhưng tôi không thể. Những đứa trẻ khác cũng như tôi. Tất cả mọi con mắt đổ dồn vào cái lọ ở trên bàn.
“Được rồi”, thầy giáo mới nói với cả lớp. “Hãy viết một câu chuyện về nó”
Một tràng rên rỉ bật ra. Cái thứ ở trong lọ chắc chắn không phải cách khiến chúng tôi viết những câu chuyện trong lúc thầy dọn dẹp cái tủ. Thầy hẳn đã lấy nó ra từ một mẩu da hoặc từ một cái gì đó khác.
“Em chẳng nghĩ ra cái gì cả”, Mary Jo nói.
“Em cũng thế” Helen Chung tiếp lời bạn.
Thầy giáo mới cười toe toét. “Thôi được” thầy nói “Tôi sẽ nghĩ ra một câu chuyện trước. Nó sẽ giúp các em có ý tưởng về điều tôi muốn các em làm. Sau đó các em có thể đi những bước tiếp theo”
Điều đó có vẻ khá hơn. Chúng tôi ngồi im lặng nghe thầy giáo mới. Nhưng chúng tôi không nhìn thầy. Chúng tôi nhìn chằm chằm vào thứ ở trong lọ. Nó trôi trong đó, âm thầm, không nói một lời.
Thầy giáo mới bắt đầu câu chuyện của mình.
*************************
Trevor biết người đàn ông mặc chiếc áo trắng đang thọc con dao vào người cậu. Tốt thôi, dù sao cũng chỉ là một con dao mổ. Ông đang phanh bụng Trevor ra để lấy cái ruột thừa ra ngoài.
- Bác sẽ làm gì với chúng – Trevor hỏi khi cậu còn đang nằm trên bàn mổ
- Với cái gì- ông bác sĩ nói
- Ruột thừa và amidan và những thứ khác. Sau khi bác cắt rời chúng ra ấy.
- Đốt chúng – ông nói- trong một cái lò đốt rác
- Cháu muốn giữ nó lại- Trevor nói- Cháu không muốn bác đốt nó
Ông bác sĩ nhìn cô y tá qua chiếc mặt nạ của ông. Ông không biết phải nói gì. Cô y tá gật đầu.
- Được rồi- ông nói- Bác sẽ cho nó vào trong một cái lọ cho cháu.
Ông chích vào cánh tay Trevor một cái bằng kim tiêm và căn phòng bắt đầu đảo lộn.
- Tốt- Trevor lẩm nhẩm, ngay trước khi mọi thứ trở nên đen xì- “Chúng ta phải bên nhau không rời- ta và mẩu ruột thừa”
Khi Trevor tỉnh dậy cậu thấy những vết khâu ngang bụng mình. Và cái lọ ở cạnh giường với một thứ gì đó trôi nổi bên trong. Mặc dù bụng vẫn còn đau nhưng cậu cười toe toét. Ruột thừa của cậu đáng lẽ có thể bị đốt. Nhưng nó vẫn còn ở đây. Cậu cầm lấy cái lọ và nhìn nó chăm chú. “Mi sẽ không bao giờ rời ta”, cậu nói “Không bao giờ. Chúng ta phải bên nhau không rời”
Khi từ bệnh viện về nhà Trevor đặt cái lọ vào một chỗ an toàn rồi trở về phòng. Cậu cởi chiếc áo choàng rồi leo lên giường, rúc vào nệm và nhắm mắt. Cậu chỉ vừa mới bắt đầu đi vào giấc ngủ khi một tiếng thét kinh hoàng phát ra từ trong bếp đánh thức cậu. Trevor tập tễnh xuống gác nhanh nhất có thể.Cậu thấy mẹ đang nhìn chòng chọc vào cái tủ lạnh.
- Gì thế?- cậu kêu lên
- Mẹ không để cái ruột thừa ghê tởm này ở đây- mẹ cậu nói- Nó thật khủng khiếp.
- Nó không ghê tởm. Nó là một phần của con, cũng giống như đôi mắt hay bộ óc của con vậy. Nếu mẹ không thích cái ruột thừa của con tức là mẹ cũng không thích con.
- Con để cái thứ này trong tủ lạnh làm gì- bà mẹ nói
- Để nó không bị hỏng
- Nó sẽ không hỏng. Nó ở trong formalin. Chất lỏng đó sẽ bảo vệ nó.
Trevor nhìn cái ruột thừa ở trong lọ.
- Tốt nhất nên để nó ở một chỗ an toàn- cậu nói- Đó là một phần của con. Con sẽ không để bất cứ điều gì xảy ra cho nó.
- Được rồi nhưng nó sẽ không ở trong tủ lạnh- bà mẹ nói- Ai đó sẽ tưởng nó là dưa chưa và ăn nó.
Trevor gật đầu.
- Mẹ nói đúng- cậu nói một cách có suy nghĩ- Chúng ta không thể để nó như thế. Mẹ có chắc nó sẽ không hỏng?
- Mẹ chắc mà- mẹ cậu nói.
- Tốt- Trevor nói- Con sẽ có thể đem nó đến trường theo. Con và cái ruột thừa của con. Chúng con phải bên nhau không rời.
Mẹ cậu chỉ thở dài và lắc đầu. “Trẻ con”, bà nói một mình
Và cái ruột thừa được đến trường. Trevor đặt cái lọ xuống cái bàn của cậu. Tất cả ngưng nói chuyện. Tất cả mọi ánh mắt dồn vào cái lọ. Vài đứa trẻ há hốc miệng. Nhưng hầu hết bọn chúng chỉ nhìn chòng chọc. Chúng nhìn, nhìn và nhìn. Không đứa nào có thể rời mắt khỏi nó. Cái lọ có thứ gì đó đang trôi trong nó. Một thứ gì đó kinh khủng. Một thứ gì đó xam xám và nàng nạc. Một thứ gì đó bẩn thỉu. Một thứ gì đó không sống nhưng không hẳn đã chết.
Một cái rùng mình chạy dọc tất cả các sống lưng. Tất cả các sống lưng trừ cái của Trevor.
“Đó là cái ruột thừa của tớ”- cậu nói- “Tớ đi đâu nó theo đó”
Tất cả lũ trẻ đều sửng sốt. Không đứa nào từng thấy một cái ruột thừa.
“Em nên để nó ở bàn của tôi, Trevor”- thầy Birtle nói- “Dường như không ai có thể rời mắt khỏi nó. Chúng ta sẽ không thể làm được bất cứ việc gì nếu cứ thế này”
Thật ra thầy Birtle cũng chính là người không thể rời mắt khỏi cái lọ. Thầy dường như bị nó mê hoặc.
- Em có chắc nó là một cái ruột thừa? - thầy nói với Trevor- Tôi có thể thề là nó sống. Tôi nghĩ tôi đã thấy nó di chuyển”
Tất cả chăm chú nhìn cái ruột thừa. Nó trôi lững lờ trong thứ chất lỏng màu vàng. Thầy Birtle nói với Trevor:
- Em hãy đi xuống thư viện và hỏi mượn một cuốn sách giải phẫu- ông nói- Tôi muốn thấy một cái ruột thừa trông như thế nào.
Trevor không thực sự muốn đi. Cậu không muốn rời xa cái ruột thừa. Khi cậu đi từ từ xuống những bậc thang,tay cậu bắt đầu vã mồ hôi. Tim cậu đập thình thịch. Đầu cậu đau kinh khủng. Cậu chỉ muốn quay lại lớp. Cậu muốn chộp lấy cái lọ và đặt nó lại gần mặt. “Chúng ta phải bên nhau không rời”, cậu nói. Cậu vội vàng đến thư viện và bắt đầu tìm một cuốn sách giải phẫu học.
Quay lại lớp học thầy Birtle thở hổn hển. Cái ruột thừa chắc chắn đang chuyển động vòng vòng. Như một con cá vàng đang nổi giận, nó bơi vòng quanh bên trong cái lọ. Và ở thư viện, Trevor cũng chạy vòng quanh những cái giá sách như một con cá vàng đang nổi giận. Cuối cùng cậu cũng tìm thấy thứ cậu cần tìm. Cậu vồ lấy cuốn sách giải phẫu rồi vội vã quay lại lớp.
Thầy Birtle nhìn lên khi cậu bước vào.
- Nó nổi giận- ông nói- Nó bơi vòng vòng.
Trevor vội vã đến bên cái lọ và ghé mắt vào nó. Cái ruột thừa chỉ trôi trong đó. Hầu như không di chuyển. Một cái nhìn kì lạ phát ra từ khuôn mặt thầy Birtle.
- Nó đã di chuyển- ông nói- Nó ngừng khi em quay lại. Nào hãy bước ra khỏi cánh cửa, Trevor.
- Em không muốn- Trevor nói- Em không muốn rời xa nó. Chúng em phải bên nhau không rời.
Thầy Birtle mím môi.
- Nó cũng không muốn rời xa em- ông nói- Nào hãy bước ra khỏi cánh cửa, chỉ một giây thôi.
Trevor làm theo lời thầy. Cậu rời căn phìng và ngó vào lớp qua ô cửa sổ. Bàn tay cậu vã mồ hôi. Đầu cậu đau kinh khủng. Tim cậu đập thình thịch. Cậu nhìn chòng chọc vào căn phòng và thở hổn hển. Cái ruột thừa đang lồng lên trong cái lọ. Nó đang cố nhảy ra khỏi chất formalin mày vàng như con cá hồi mắc trong lưới của người đánh cá.
Tất cả lũ học trò đều lùi lại mấy bước. Chúng sợ. Điều gì đó quái đản đang xảy ra.
Trevor vội vã trở vào và chộp lấy cái lọ. Ngay lập tức cái ruột thừa bình tĩnh lại và chỉ đơn giản trôi trong chất formalin.
“Chúng ta sẽ thử lại một lần nữa” thầy Birtle nói “Trevor, thầy muốn em đi ra ngoài, chạy qua đường và vào quầy bán sữa. Đếm đến hai mươi rồi quay trở lại”
Trevor đặt cái lọ xuống và bước chầm chậm ra khỏi cửa. Cậu run rẩy khi băng qua đường. Đi càng xa cậu càng thấy đầu mình đau nhức kinh khủng. Cậu bóp chặt hai bàn tay ướt sũng vào nhau. Cậu đặt tay lên trái tim đang đập thình thịch. Với đôi chân run rẩy cậu bước vào cửa hàng và đóng sập cửa lại.
Một tiếng thét khủng khiếp phát ra từ ngôi trường. Ba mươi con người đồng thanh hét. Trevor thậm chí không cảm thấy chân mình còn ở trên mặt đất nữa. Cậu dường như đang bay về lớp học. “Chúng ta phải ở bên nhau”, cậu thét lên
Cậu ngã vật vào trong lớp. Nó không trống rỗng. Không, nó không như thế. Tất cả đang bị ấn vào tường. Tất cả kinh hãi nhìn chòng chọc vào cái lọ. Thậm chí cả thầy Birtle.
Cái ruột thừa nhẩy lên nhẩy xuống trong cái lọ, đập bình bình vào cái nắp. Nó nghe như âm thanh của những viên đạn tuôn ra từ một khẩu súng máy điên cuồng. Cái nắp run rẩy trước sức ép khủng khiếp.
Trevor xông đến và vồ lấy cái lọ. Cái ruột thừa im ắng. Nó chỉ trôi lững lờ trong chất lỏng của nó. Nguôi ngoai. Trevor cười với nó. Hạnh phúc.
Thầy Birtle sải chân lên trước lớp.
- Thầy phải mang nó đi, Trevor- ông nói, đoạn lấy cái lọ từ tay cậu- Một điều kì lạ đang xảy ra. Thứ này có thể nguy hiểm.
- Được thôi- Trevor nói- Nếu đó là điều thầy muốn- Cậu quay lại và bước về phía cánh cửa. Cả lớp bắt đầu la hét sợ hãi khi cái ruột thừa một lần nữa khoan phá cái nắp.
- Quay lại- thầy Birtle gào lên. Ông giúi cái lọ vào tay Trevor.
- Cảm ơn thầy- Trevor nói. Cái ruột thừa hạnh phúc bơi vòng vòng- Chúng em phải bên nhau không rời.
Ngay lúc đó chuông reo và cả lớp đi ra ngoài ăn trưa.”Em chờ ở đây, Trevor”- thầy Birtle nói-“Tôi sẽ đưa thầy hiệu trưởng đến đây”.
Trevor nhìn cái ruột thừa “Họ sẽ đưa mi đi”, cậu nói.”Họ sẽ không để cho mi ở với ta, đó là điều chắc chắn”
Cái ruột thừa nhảy lên nhảy xuống. Nó dường như muốn đồng ý.
“Chúng ta phải ra khỏi đây”, Trevor nói.“Chúng ta phải bên nhau không rời” Cậu móc cái lọ vào cặp và lén chuồn xuống cầu thang. Cậu lẻn đi dọc hành lang và ra bằng lối cửa sau. Cậu đã thoát.
Bất chợt một cánh tay túm lấy vai cậu. Đó là thầy Birtle và thầy hiệu trưởng.
“Tôi sẽ mang cái này đi”- thầy hiệu trưởng nói. Ông chộp lấy cái lọ từ bàn tay run rẩy của Trevor. Ngay lập tức cái ruột thừa bắt đầu đập bình bịch vào cái nắp. Nó đập nhanh đến nỗi chỉ còn là một vệt mờ mờ ở trong lọ.
- Mang nó ra khỏi trường- thầy Birtle hét- Nó có thể tấn công lũ trẻ.
- Không- Trevor hét- Đưa nó đây. Đưa nó đây.
Thầy Birtle túm lấy Trevor và ôm chặt nó. Thầy hiệu trưởng chạy đi, mang theo chiếc lọ đang rung bần bật trên những ngón tay run rẩy của ông. Ông ném chiếc lọ vào ghế sau chiếc xe của ông và lái nhanh ra khỏi cổng trường. “Quay lại, quay lại” Trevor hét. Nhưng không ích gì. Cái ruột thừa của cậu đã đi mất.
Bàn tay thầy hiệu trưởng run run trên vô lăng. Ông quay lại nhìn qua vai cái ruột thừa đang điên tiết tấn công cái nắp lọ. Bất cứ lúc nào cái nắp cũng có thể bật ra. Sau đó thì sao? Toàn bộ thứ đó có thể phát nổ như một quả bom. Ông ấn chân vào chiếc phanh. Rồi ông vồ lấy cái lọ đặt nó xuống vỉa hè.
Run lên trong sợ hãi, thầy hiệu trưởng nhảy lên xe. Ông dừng lại và nhìn qua vai. Cái lọ đột nhiên phát nổ. Cái ruột thừa bắn lên không trung. Nó bay lên cao cao mãi như một con chim say xỉn. Sau đó nó bắt đầu rơi. Nó rơi tõm xuống một cái rãnh nước.
Cái ruột thừa được tự do.
Trở lại trường, Trevor chống cự để thoát ra khỏi cánh tay của thầy Birtle. Nhưng thầy quá khoẻ. Trevor chiến đấu như một con vật hoang nhưng vô ích. Cậu không tài nào thoát khỏi đôi tay sắt của thầy Birtle. Bất thình lình cậu sụp xuống. Không còn sức sống. Cậu ngã như một con búp bê nhồi giẻ rách khỏi đôi tay của thầy Birtle. Thầy Birtle đặt cậu nằm xuống sàn. Ông ghé tai vào ngực Trevor. Rồi ông vội lao đến cái tủ tìm tấm mền.
Trevor bật dậy và lao ra khỏi trường. Mánh của cậu đã có tác dụng. Cậu đã được tự do. Để đi tìm cái ruột thừa của cậu.
Và cái ruột thừa thì tự do để đi tìm cậu. Nó trườn đi trên vỉa hè trống như một con chuột bẩn thỉu, ướt át.
Không người nào ở đó để trông thấy nó. Chỉ có một con mèo. Một con mèo to lớn hoạt bát. Nó nhìn cái ruột thừa và thấy thích thứ nó trông thấy. Với một cái nhún mình con mèo đã nhảy khỏi chỗ đứng của nó trên hàng rào. Nó đáp xuống trước cái ruột thừa. Cái ruột thừa dừng lại. Con mèo cúi thấp. Cái ruột thừa run rẩy. Con mèo chạm nhẹ vào cái vật thể đang run rẩy. Cái chân nó dường như dính vào cái ruột thừa. Con mèo kêu lên ba tiếng kinh hãi “miao, miao, miao”. Sau đó nó tan biến vào trong cái ruột thừa. Bị hút vào như một mảnh giấy chui vào trong cái máy hút bụi. Nó biến mất dễ dàng và ồn ào như miếng thạch chui vào trong cái ống hút. Cái ruột thừa run rẩy và tiếp tục cuộc hành trình của nó. Nó không to hơn. Nó không bé hơn. Nhưng nó đã ăn con mèo. “Miao, miao, miao”. Cái ruột thừa cóp pi những tiếng kêu cuối cùng của con mèo. “Miao, miao, miao”
Cái ruột thừa quành vào một ngã rẽ và dừng lại một lần nữa. Một con chó. Một con chó săn nhỏ đứng ngáng đường. Nó sủa ăng ẳng và đi vòng quanh cái mẩu ruột xam xám đang run rẩy trước nó. Thình lình cái ruột di chuyển. Chớp mắt nó bật lên và đặt mình vào tai con chó. Con chó gào lên đau đớn. Nó cố giũ cái ruột thừa ra. Quá muộn để sửa chữa sai lầm. “Ắng, ắng, ắng” Cái ruột thừa mút con chó xì xụp. Con chó biến mất. Tan biến. Và cái ruột thừa, vẫn nhỏ bé, xam xám, và bẩn thỉu, trườn đi trên con đường của nó. “Ắng, ắng, ắng”, cái ruột thừa kêu the thé. Nó cóp pi tiếng kêu của món ăn gần nhất. Lặp đi lặp lại. “Ắng, ắng, ắng”. Nó dường như thích thú với âm thanh của con chó nó đã ăn cho bữa tối.
Băng qua đường một mẩu xam xám nhơn nhớt. Dưới chiếc ô tô và trong cái rãnh nước. Nó biết mình đang đi đâu. Nó đang đến với Trevor.
Trevor thở hổn hển và ngó lại đằng sau. Không có ai theo sau. Cậu vừa chạy thoát. Nhưng giờ cậu hết hơi. Đầu cậu đau nhức. Tay cậu đầm đìa mồ hôi. Nhưng cậu thấy khá hơn. Không hiểu sao cậu biết cái ruột thừa đang đi tìm cậu. Cậu ngồi xuống bên cái rãnh nước và chờ đợi.
“Chít, chít, chít” Một tiếng kêu yếu ớt. Cái ruột thừa trường ra khỏi máng nước, vẫn bắt chước giọng món ăn gần nhất của nó. Món ăn nó đã gặp trong máng nước. Một con chuột hơi quá tò mò.
Trevor mỉm cười khi cậu nhìn thấy cái ruột thừa. “Chúng ta phải bên nhau không rời”, cậu nói. Cái ruột thừa dường như muốn đồng ý. Nó trườn lên chân Trevor. Lên trên áo. Trườn lên cổ. Lên đến cằm. Trevor há miệng thật to. Và cái ruột thừa trượt vào bên trong.
Trevor nuốt ực. “Chúng ta phải bên nhau không rời”, cậu nói.
Và họ đã như thế.
**********************
“Và đó”, thầy giáo mới nói, “là phần kết câu chuyện của tôi”
Tất cả lũ trẻ trong lớp ngồi im lặng nhìn chòng chọc vào cái lọ trên bàn thầy. Cái vật thể xam xám tởm lợm âm thầm trôi trong thứ chất lỏng màu vàng.
“Các em nghĩ sao?”, thầy giáo hỏi.
Cả lớp đều cảm thấy nôn nao. Đó là một câu chuyện hay nhưng không phải thứ giúp chúng hào hứng lên. Tất cả vỗ tay một cách lịch sự và ngay lúc ấy chuông reo. Cả lớp nối đuôi nhau ra ngoài ăn trưa nhưng không ai dám bước đến gần cái thứ xam xám tởm lợm ở trong lọ.
Tôi đứng lại cho đến khi tất cả đã đi khỏi. Tôi muốn nói với thầy giáo mới về câu chuyện của ông.
- Có một điều không đúng trong truyện của thầy- tôi nói
- Ừ?- thầy nói
- Nếu cái ruột thừa đã bị Trevor nuốt – tôi nói - thế tại sao nó vẫn còn trong cái lọ trên bàn thầy?
Thầy giáo mới gãi gãi cằm.
- Em nói đúng- ông nói- Đó là một thiếu sót trong câu chuyện. Nhưng tôi không thể kể cho các em điều đã thực sự xảy ra.
- Tại sao không?- tôi hỏi
- Nó quá khủng khiếp.
- Thầy có thể kể cho em.
- Xin lỗi - thầy giáo mới nói- Nhưng em sẽ không bao giờ tin được lời tôi.
- Nó chỉ là một câu chuyện- tôi nói- Đúng không?
- Đúng không à?- thầy Birtle nói. Rồi thầy mỉm cười với tôi và đi ra ngoài ăn trưa.
Tôi nhìn cái thứ ở trong lọ. Nó chắc chắn là cực kì quái đản. Tôi tự hỏi nó là cái gì. Tôi cầm cái lọ lên. Thứ ở bên trong trôi chầm chậm. Nó trông như một cái cục thối rữa bọc da ướt nhoẹt.
Tôi quyết định cậy cái nắp để nhìn nó rõ hơn. Nhưng cái nắp chặt quá. Tôi không thể xoay nó. Tôi kéo cái ngăn bàn của thầy Birtle để tìm một miếng giẻ. Tôi xoay nắp lọ bằng miếng giẻ và nó bẳt đầu nhúc nhích. Tôi xoay và xoay cho đến khi cái nắp rốt cục cũng chịu ra.
Tôi nhìn vào bên trong cái lọ. Mảnh thịt nhơ nhớp không di chuyển.
Lúc đầu thì không như thế.
Sau đó, một cách từ từ, một cách kinh khủng, nó trườn ra khỏi cái lọ. Nó kêu lại tiếng bữa ăn cuối cùng của nó. Nó the thé, giọng nhỏ tí.
“Chúng ta phải bên nhau không rời”,nó nói. “Chúng ta phải bên nhau không rời.”

THE END.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
ok :D mà em có tập 5,6 của NXB Kim Đồng không post lên đây, anh chỉ có 4 tập đầu thôi :(
 
Thích nhất truyện "người hát rong". Truyện này thực ra không kinh dị lắm nhưng không hiểu sao đoạn cuối làm mình xem toát hết cả mồ hôi. Truyện này đọc cả chục lần cũng không chán :) Không một câu giáo lí nhưng ai đọc truyện cũng tìm thấy trong nó nhiều bài học hơn bất kì cuốn sách đạo đức, giáo dục công dân nào mà rõ ràng nhất là chân lý: tiền không mua được hạnh phúc :)

Người hát rong

Tác giả : Paul Jennings
Người dịch : Xuân Hoài

1.

Tôi hỏi bố :

- Bố ơi, bố cho con vay 10 USD được không ?

- Không – Bố trả lời mà không buồn ngẩng đầu lên

Tôi nài nỉ :

- Khổ quá, bố cho con vay đi, hôm nào lĩnh tiền tiêu vặt con trả ngay mà.

Bố vẫn không buồn nhìn tôi mà chỉ chăm chú phết bơ vào bánh. Ông làm như tôi không hề có mặt ở đó. Ông ăn hết cả ổ bánh mỳ mà không nói một lời. Tôi điên lắm nhưng phải cố giữ bình tĩnh. Nếu tôi làm ông cáu thì đừng hòng nói đến chuyện tiền nong nữa.

Tôi lại cố nài nỉ :

- Con sẽ làm việc, con sẽ cắt hết cỏ ở ngòai bãi. Như thế không đáng 10 USD hay sao ?

Lúc đó bố mới ngẩng đầu lên và nói :

- Chắc mày điên nên mới cho rằng tao sẽ để mày cắt cỏ một lần nữa. Mày đã thiến của tao 15 cây mới trồng, mất toi 25 USD và 5 giờ lao động. Mày cắt hết cả rễ, lại còn đòi chi 10 USD

Tôi thấy ngay là đã phạm sai lầm khi nói tới việc cắt cỏ. Cần phải đổi đề tài. Tôi năn nỉ :

- Chuyện này quan trọng lắm, bố ạ. Con cần tiền để chủ nhật này rủ Tania đi xem chiếu bóng

- Quan trọng à? Rủ Tania đi xem chiếu bóng là quan trọng hả?

Tôi đáp :

- Vâng, với con đó là điều quan trọng. Tania là đứa con gái tuyệt nhất trường. Thế mà thứ bảy này cô ấy lại đồng ý đi chơi với con, nếu... – lại một sai lầm nữa. Không, tôi không thể nói với bố điều đó.

Bố làu bàu :

- Nếu, nếu cái gì ?

- Nếu con đến đón cô ấy bằng taxi. Nếu con không lo được taxi thì Tania sẽ đi chơi với Brad Bellamy. Thằng ấy thì tiền nhiều như rác. Mỗi tuần bố nó cho những 15 USD.

- Trời đất. Mày mới có 15 tuổi mà đã muốn đón bạn gái đi chơi vào tắc xi. Không biết rồi sẽ đi tới đâu ? Hồi tao bằng tuổi mày...

Tôi vội nói :

- Thôi được rồi. Bố hãy quên câu chuyện đó đi

Tôi bỏ đi trước khi bố bắt đầu câu chuyện của mình, nào là hồi nhỏ mỗi sáng ông phải cuốc bộ năm dặm tới trường. Cả mùa đông cũng vậy. Rồi lại cuốc bộ về nhà và sau đó bổ một tấn củi bằng một cái rìu cùn. Mỗi lần kể, chuyện của ông lại càng tồi tệ hơn. Lần đầu ông mới cuốc bộ 2 dặm. Sau tăng lên 5. Nếu cứ cái đà này chẳng mấy chốc ông phải đi bộ năm mươi dặm và bổ tới mười tấn củi bằng con dao cạo râu.

Tôi buồn bực đi ra ngoài, ban đêm không khí thật dễ chịu. Bố không thông cảm với tôi. Đây đâu phải là một cuộc hẹn hò bình thường. mà là một cuộc hẹn với Tania. Cô ấy là một cô gái xinh đẹp tuyệt vời. Tôi chưa thấy cô gái nào xinh đẹp như Tania. Mái tóc vàng óng, hàm răng trắng như ngọc trai và thân hình thì không chê vào đâu được. Tania là một cô gái kiêu kỳ, rất kiêu kỳ. Làm gì có chuyện Tania đồng ý đi bộ hoặc đi xe bus tới rạp chiếu bóng. Cô ấy đã nói toạc ra với tôi :

- Hoặc là xe tắc xi, hoặc là không gì cả.

Chậm nhất sáng mai tôi phải trả lời. Nếu không Tania sẽ hẹn với thằng Bellamy. Thằng ấy thì có thể gọi một lúc cả chục xe taxi vì bố nói giàu ghê lắm.

Tôi ngoái cổ nói với bố :

- Con đi ra bãi biển một lúc.

Không có tiếng đáp. Tôi nghĩ, với ông, tôi là đứa chết rồi.

Tôi dầm chân trong nước biển vừa đi vừa nghĩ cách kiếm tiền. Phải mua một vé xổ số. Biết đâu đấy. Thế nào cũng có người trúng, mà tại sao người đó lại không phải là tôi ? Hay là tôi đi tìm chiếc thuyền bằng gỗ dái ngựa. Nó nằm đâu đó trên bãi biển này, vùi sâu dưới cát và hàng trăm năm nay không một ai tìm thấy. Biết đâu đêm nay nước biển dạt vào cuốn trôi cát làm lộ ra con thuyền và tôi sẽ phát hiện ra nó, tôi có quyền đòi tiền thưởng. Ít ra cũng được một nghìn đôla. Chà chà, lúc đó tất cả chúng nó sẽ bám lấy mình. Mình sẽ thuê một taxi mạ vàng đưa Tania rong chơi đây đó.

Bãi biển vắng tanh. Trăng sáng vằng vặc. Tôi tiếp tục đi, đi mãi. Phố xá nhà cửa lùi dần về phía sau. Tôi không hề cảm thấy sợ mặc dù đêm đã khuya và tôi hoàn toàn đơn độc. Tôi chỉ tập trung vào việc tìm kiếm con thuyền và cân nhắc xem nên đầu tư khỏan tiền thưởng như thế nào. Đôi lúc tôi thấy một vật gì đó nhô lên từ bãi cát và tôi hộc tốc chạy tới chỗ đó. Nhưng chỉ là những thùng phi, những mảnh ván bị sóng biển đánh dạt vào bờ. Quả thật tôi không nghĩ nghiêm túc là sẽ phát hiện ra cái thuyền đó. Trong thực tế làm gì có những chuyện như thế, nhưng dù sao tôi vẫn kiên trì với ý nghĩa, biết đâu vận may sẽ đến với mình và tôi sẽ tìm thấy con thuyền cổ ấy.

Một lúc sau tôi quyết định đi lên đỉnh doi cát, từ đây có thể nhìn xa hàng dặm. Tôi cố gắng leo lên đụn cát đó và đi tới một cái cây nằm nghiêng nghiêng vì quanh năm phải mây che lấp ánh trăng và trời trở nên tối đen. Một giọng nói trầm trầm vang lên trong đêm tối tĩnh mịch.

- Cháu đi tìm cái gì đấy ?

Tôi giật bắn mình, sợ bủn rủn cả người. Tôi hoàn tòan đơn độc, không ai có thẻ cứu giúp tôi, bãi biển vắng tanh vắng ngắt, lại đêm hôm khuya khoắt như thế này. Tôi định bỏ chạy nhưng hai chân như bị chôn chặt trong cát.

- Cháu tìm cái gì đấy ? – Giọng nói lại vang lên. Tôi nhìn đăm đăm vào cái cây giữa trời đêm và trông thấy một cái bóng mờ ảo ngồi trên cát. Tôi không nhận rõ mặt người, nhưng theo giọng nói thì đó là tiếng nói của người đã cao tuổi rồi.

Cuối cùng tôi cũng bớt sợ và nói :

- Cháu đi tìm cái thuyền gỗ dái ngựa. Thế cụ là ai ?

Ông già không trả lời tôi mà lại hỏi tiếp :

- Này, thế cháu tìm cái thuyền đó để làm gì ?

Tôi ấp úng :

- Tiền thưởng. Khoản tiền thường là một nghìn đôla.

- Cháu sẽ làm gì với khoản tiền đó, nếu như cháu tìm thấy cái thuyền ấy ?

Tôi cũng không hiểu tại sao tôi không quay đầu và chạy biến đi. Đúng là tôi vẫn thấy sợ, nhưng dù sao tôi cũng đã lấy lại được bình tĩnh và nhất định tôi sẽ chạy nhanh hơn ông già này. Vả lại ở ông ta có cái gì đó gây tò mò với tôi. Ông có giọng nói buồn buồn nhưng đồng thời cũng tỏ ra rất từng trải, thông thái.

Tôi nói :

- Thưa cụ, có một cô gái... cô ấy tên là Tania. Cháu cần tiền để đi chơi với cô ấy. Không phải một nghìn mà chỉ mười đôla thôi. Nhưng nếu có được một nghìn đôla thì thật tuyệt vời

Ông già lặng đi một lúc lâu không nói gì. Tôi không thấy rõ khuôn mặt ông nhưng tôi nghe rõ tiếng thở của ông. Cuối cùng ông già nói :

- Cháu nói rằng tiền có thể làm cho cô bạn ấy yêu thích cháu ư ? Cháu nghĩ rằng một nghìn đôla sẽ làm cháu được mọi người yêu mến à ?

Cách nói của ông già làm tôi thấy là lạ. Tôi không biết phải trả lời như thế nào. Ông ra lệnh :

- Ngồi xuống, hãy ngồi xuống và nghe lão nói đây.

Suýt nữa thì tôi ù té chạy. Mọi chuyện có vẻ ma quái, rùng rợn nhưng tôi lại làm theo lời ông già. Tôi có cảm giác ông tin rằng mọi người vâng lời ông. Vì thế tôi ngồi bệt trên bãi cát và nhìn đăm đăm vào đêm tối mênh mông và cố tìm hiểu xem cụ già này là người như thế nào.

- Ta sẽ kể cho cháu nghe một câu chuyện. Cháu phải ngồi yên mà nghe. Khi ta kể xong, cháu mới được phép đứng dậy và đi. Nhưng cháu không được bỏ đi khi lão chưa kể xong. Rõ chưa ?

Tôi nhìn cái bóng mờ mờ của ông già, gật đầu và ngồi yên không động đậy. Ông đã kể cho tôi nghe câu chuyện sau đây.


2.


Cách đây lâu lắm rồi có một người người hát rong ở Melbourne. Ông ta đứng gần nhà ga và chơi nhạc cho những người qua đường nghe. Trên khắp thân thể người nhạc công đó chỗ nào cũng cắm những lá cờ nhỏ. Quần dài, áo sơ mi và áo khoác cũng may từ nhiều lá cờ. Trên cái mũ hình quả dưa cũng cuốn một lá cờ. Khi ông ta ấn vào một cái nút thì ở mũ của ông hiện ra một cái lỗ nhỏ và nhiều lá cờ bật ra.

Người nhạc công chơi nhiều nhạc cụ khác nhau cùng một lúc. Ông nhấn chân lên bàn đạp và cả ba cái trống gõ liên hồi. Một cái dây buộc chiếc kèn acmônica qua mặt ông còn hai tay thì chơi đàn ghi ta. Tiếng nhạc của người nhạc công thật kinh khủng, những người qua đường đứng lại chẳng qua chỉ để nhìn con chó của ông ta. Đó là con Tiny, nó ngậm một cái mũ đi vòng quanh và mọi người ném tiền vào mũ. Con Tiny cũng khoác một cái áo có cờ nước Úc. Hễ trong mũ không còn tiền là nó đứng thẳng người, đi bằng hai chân sau y như người để xin tiền. Lúc đó mọi người đều thích thú và ném tiền vào mũ.

Người hát rong – không ai biết tên thật của ông ta – ghen tức với con chó. Ông ta cảm thấy mọi người cho tiền chẳng qua vì con chó chứ không phải vì tiếng nhạc của mình. Nhưng ông không thể làm gì hơn vì ông cần tiền.

Ngày tháng trôi qua, người hát rong ngày càng sầu não. Ông ta muốn mọi người yêu thích mình chứ không phải là con chó. Từ đó ông đối xử tệ bạc với Tiny khi không có người nào ở gần. Tiền được ít là ông đổ tội cho con chó. Nhiều ngày quên không cho ăn, con chó tội nghiệp gầy rộc đi và yếu đến mức không tha nổi cái mũ để xin tiền. Nó vất vả dùng răng kéo lê cái mũ trên mặt đất.

Cuối cùng có một người ở hội Bảo vệ loài vật tới gặp người hát rong ngay trong lúc ông ta đang biểu diễn ở gần ga. Người ấy nói :

- Con chó của ông trông thảm hại quá. Ông không chịu chăm sóc nó. Nó bị đói ăn đến nỗi gầy giơ xương. Từ nay trở đi, chừng nào sức nó chưa hồi phục, ông không được phép bắt nó làm việc. Tôi cho ông ba tuần để bồi dưỡng cho nó. Nếu đến lúc đó nó vẫn gầy yếu chúng tôi không cho ông nuôi nữa và ông sẽ chịu tiền phạt.

Lúc đó nhiều người đứng xung quanh và nghe tòan bộ câu chuyện. Một người đàn ông nói to :

- Hãy trông con chó khốn khổ kìa, thật là nhục nhã.

Nhiều người la ó chê trách người hát rong làm cho ông ta xấu hổ đỏ chín cả mặt. Ông ta vội vàng thu xếp nhạc cụ, cho tất cả lên ôtô và cùng con Tiny biến thẳng.

Người hát rong sống ở ngoại ô thành phố. Ông ta phải đi một quãng đường dài và trên đường đi đầu óc ông ta quay cuồng về câu chuyện vừa xảy ra. Ông ta lầu bầu với mình : “Tất cả chỉ vì con chó đáng nguyền rủa này. Không có nó thì đâu đến cơ sự này” Càng đi cơn giận trong người ông ta càng sôi lên. Khi về tới nhà ông ta tóm gáy con Tiny và đi ra phía sân sau. Giữa sân là một cái giếng cạn, nhưng rất sâu, sâu đến nỗi đứng ở trên không nhìn thấy đáy

Người hát rong lầu bầu :

- Tao sẽ quẳng mày xuống dưới đó. Mày không phải làm việc ba tuần. Được, tao cho mày nghỉ phép sung sướng nhé.

Ông ta lấy một cái xô và buộc dây vào. Sau đó đặt con Tiny vào xô và thả xuống giếng. Con chó tội nghiệp vẫy đuôi và sủa vang, nhưng chỉ một lúc sau người ta không còn nghe thấy tiếng sủa của nó nữa. Khi cái xô xuống tới đáy nó nhảy vọt ra và xục xạo đánh hơi khụt khịt. Đáy giếng ẩm ướt, từ thành giếng thỉnh thoảng có giọt nước rơi tí tách, song ở đây không có gì có thể ăn được. Người hát rong kéo chiếc xô lên và đi vào nhà.

Con Tiny ngẩng đầu nhìn lên và nó chỉ thấy một quầng ánh sáng xa vời. Nó chạy lòng vòng ở đáy giếng và ngước mắt nhìn vệt ánh sáng xa xăm.

Ngày hôm sau người hát rong đi làm không có con Tiny. Thiếu con chó ngoạm mũ xin tiền nên ông ta quẳng cái mũ trên mặt đất với hy vọng mọi người sẽ vứt tiền vào đó. Nhưng gần như chẳng ai cho tiền. Người hát rong cố gắng hết sức, chơi tất cả các bản nhạc mà ông ta biết, và kể cả chuyện tiếu lâm. Vất vả tất bật suốt ngày vậy mà chỉ được dăm hào hào chỉ. Giờ thì ông già biết chắc rằng mọi người ưa thích con Tiny chứ không ưa gì ông.

Ông ta phóng xe về nhà và quẳng xuống đáy giếng một miếng thịt. Khi nghe tiếng sủa ăng ẳng yếu ớt xa vời của Tiny ông già nói :

- Mày đừng có cầu xin, không ăn thua gì đâu, chưa hết ba tuần tao không cho mày lên. Tao phải cho mày một bài học.

Ngày nào ông cũng đi làm, và kết quả hôm nào cũng như hôm nào. Ông ta lại chơi nhạc, nhưng hầu như chẳng có ai quẳng tiền vào mũ. Người hát rong nhủ thầm “Không có con Tiny thì không ai ưa thích mình cũng như những bản nhạc của mình”. Ông ta tức điên lên, ông ta không coi tiền là quan trọng nhất. Chiều chiều, mỗi khi về nhà ông ta lại quẳng xuống đáy giếng một miếng thịt cho con chó tội nghiệp. Ông ta hậm hực :

- Mày hốc nhanh lên cho chóng béo. Nếu không đừng hòng ra khỏi đây.

Con Tiny chạy vòng quanh đáy giếng. Ngày cũng như đêm nó luôn ngước đầu nhìn lên và hy vọng người ta sẽ đưa nó ra khỏi giếng. Nhưng không ai đến với nó ngòai người hát rong mỗi ngày quẳng cho nó một miếng thịt.

Ba tuần trôi qua một cách chậm chạp. Ngày nào ông già cũng ra sứ chơi nhạc nhưng mọi người chỉ thờ ơ đi qua, chẳng buồn để ý. Với con chó thì ba tuần đó mới dài làm sao, nó nằm bệt dưới đáy giếng, ngước mắt nhìn trời hy vọng có người đến cứu nhưng chẳng thấy một ai.

Cuối cùng thì ba tuần cũng trôi qua. Người hát rong kéo con Tiny lên. Ông ta ròng cái xô xuống giếng nhưng con Tiny không biết phải làm gì. Nó đi vòng quanh cái xô nhưng không nhảy vào trong xô. Người hát rong không tính tới tình huống này. Ông ta gào lên :

- Nhảy vào đi, đồ ngu xuẩn.

Nhưng giếng sâu quá, con Tiny đâu có nghe thấy gì. Cuối cùng ông ta phải làm một chiếc thang dây, tốn không biết bao nhiên tiền. Lại phải mấy ngày bện thang. Con Tiny còn phải chờ thêm mấy ngày nữa.


3.


Bỗng có chuyện xảy ra làm đảo lộn tất cả. Người hát rong trúng xổ số. Ông ta nhận được một bức thư trong đó ghi rõ ông ta được thưởng hơn một triệu đôla. Ông ta sướng phát điên lên. Việc đầu tiên ông ta làm là vơ tất cả cờ quạt mũ mãng, nhạc cụ quẳng hết vào đống rác. Sau đó, mua một chiếc ôtô và một bộ dàn Stereo mới tinh. Ngày nào ông cũng ra cửa hàng để mua những thứ mà mình thích thú. Chẳng mấy chốc ngôi nhà ông ta chất đầy những đồ dùng xa xỉ đắt tiền.

Suốt thời gian đó, con Tiny vẫn nằm dưới đáy giếng, cất tiếng sủa khản đặc và cố ngước mắt nhìn lên bầu trời cao vòi vọi. Tối nào người hát rong cũng quẳng xuống đáy giếng một miếng thịt và tự nhủ sáng mai sẽ cho nó lên. Nhưng sáng ra ông ta lại quên phắt chuyện đó và lại mê mải với các công việc khác.

Sự thật là ông ta vẫn rất buồn khổ. Ông ta không có thêm một người bạn nào cả.

Khi ở cửa hàng thì những người bán hàng hết sức niềm nở với ông ta. Bọn họ vỗ vai khen ông ta sáng suốt, thông minh mỗi khi ông ta mua một món gì đó. Nhưng hễ bán hàng xong người ta không còn quan tâm và chẳng buồn tiếp chuyện ông ta.

Cuối cùng người hát rong cũng nhận ra rằng mình chỉ có mỗi một người bạn, đó là con Tiny.

Nó là con vật duy nhất yêu ông, vậy mà ông đã quẳng nó xuống giếng. Ông ân hận về những việc đã làm với con chó nhỏ tội nghiệp. Ông vội vàng leo xuống giếng để cứu nó. Ông sợ lắm vì giếng sâu quá. Nhưng không còn cách nào khác.

Càng xuống sâu, mùi hôi thối càng bốc lên nồng nặc. Khi xuống tới đáy, ông ta bọc con Tiny vào chiếc khăn len và bám thang dây đưa nó lên. Trong lúc ông leo, con Tiny rối rít liếm mặt chủ, mặc dù chính ông ta đã đầy đọa, ném nó xuống giếng.

Khi lên tới mặt đất ông ta để con chó xuống, trào nước mắt nhìn con chó tội nghiệp. Đầu nó cứ ngửa lên, hai con mắt ngước nhìn chằm chằm lên trời. Nó không thể cúi đầu xuống. Cái gáy của nó đã cứng đơ vì suốt thời gian qua nó luôn ngửa đầu nhìn lên trời và đi vòng vèo ở đáy giếng. Người hát rong nghẹn ngào, nức nỏ :

- Ôi, sao tao làm tình làm tội mày đến như thế này ? Tiny, hãy tha thứ cho tao, tha thứ cho tao.

Con Tiny lại rối rít liếm mặt ông già.

Từ đó, con chó lúc nào cũng ngửa mặt và ngước mắt nhìn lên trời Không một bác sĩ thú ý nào, không một tiến sĩ nào chữa được cái tật này của nó. Tiny ở dưới giếng lâu quá và trong suốt quãng đời còn lại con Tiny luôn phải sống trong tư thế co rụt cổ ngửa mặt nhìn trời.

Người hát rong hết sức săn sóc con chó tội nghiệp, mua cho nó những thức ăn ngon nhất và đi đâu cũng mang nó theo. Con Tiny quấn quýt dưới chân chủ vui mừng vẫy đuôi cho dù cổ nó có bị co lại và hai con mắt vẫn nghếch lên trời.

Con Tiny dành cho người hát rong tất cả tình thương yêu của nó mặc dù ông ta đã hành hạ nó rất tàn nhẫn. Người hát rong thèm có được sự thương yêu của con người. Ông nói với con Tiny :

- Tao thật vô tích sự, nên chỉ có mỗi mày là bạn.

Cho tới một hôm bỗng ông ta nảy ra một sáng kiến tuyệt vời. Ít ra thì ông ta cho đó là một sáng kiến tuyệt hay. Ông ta đăng quảng cáo trên báo :


Tôi tặng mỗi người đến với tôi một đôla
Phố Hoa hồng, số nhà 12
Hàng ngày từ 9 giờ


Ông già nói với con chó :

- Tiny, từ nay bọn chúng sẽ yêu thích ta. Giờ thì ta sẽ cho họ tiền chứ không phải họ cho ta nữa. Ta sẽ cho một nửa những thứ ta có. Ta cần gì những một triệu đôla. Chỉ nửa triệu cũng đủ. Ai cần tiền có thể đến ta bất kì lúc nào để lấy một đôla.

Ngày hôm sau người hát rong dựng một cái lều trên mảnh vườn trước cửa nhà ông ta để bàn ghế và một cái xô chứa đầy đôla bằng kim loại. Trước lều, treo một tấm biển với dòng chữ :


Phát chuẩn tiền
Mỗi người một đôla

Đúng 9 giờ có một thằng nhóc ăn mặc nhếch nhác tới. Một đứa hỏi :

- Bố già, cho tiền ở chỗ nào ?

Đây là điều bất ngờ đối với người hát rong vì ông ta không tính đến chuyện bọn trẻ con kéo tới xin tiền, lại càng không tính đến những đứa trẻ hỗn xược. Nhưng dù sao thì ông già cũng muốn giữ lời hứa. Ông ta lấy một đồng đôla để trong xô dưới gầm bàn đưa cho thằng bé. Nó nhìn đồng đôla chằm chằm rất lâu rồi nói với đứa bạn :

- Tiền thật mày ạ!

Nói xong nó quay người chạy biến. Thằng thứ hai cũng chìa tay, cầm vội đồng tiền cho vào mũ rồi cũng lủi rất nhanh trước khi người hát rong có thể thấy ý kiến.

Càng ngày bọn trẻ kéo tới càng đông và tụ tập trước lều vải. Tin tức lan truyền rất nhanh và bọn trẻ trong vùng ùn ùn đổ về ngày càng đông

Người hát rong bảo chúng đứng thành hàng và đừng chen lấn xô đẩy nhau. Tuy vậy chúng vẫn chen lấn, một số đứa tìm cách nhoi lên trên.

Người hát rong bực mình vì thấy bọn trẻ khó bảo. Ba thằng nhóc đầu tiên vớ được tiền liền ù té chạy. Đứa thứ tư là một con bé có cặp mắt nâu to tướng. Nó rụt rè nói :

- Bác, cháu xin cảm ơn bác rất nhiều

Nói xong nó quay đi và bước ra khỏi lều nhưng người hát rong gọi con bé trở lại và đưa cho nó thêm một đồng đôla nữa và nói :

- Cháu hãy cầm lấy, cháu là một đứa bé ngoan và là đứa duy nhất đã biết nói lời cảm ơn.

Đứa bé kế tiếp cũng là một con nhỏ. Nó đã nghe thấy tất cả những điều mà người hát rong vừa nói. Sau khi ông ta dưa cho nó một cái đồng đôla nó liền nói :

- Thưa ngài, xin cảm ơn ngài rất nhiều – nói xong nó đứng ngây ra chờ.

Người hát rong hỏi :

- Ô hay, cháu không đi còn chờ gì nữa ?

Con bé trả lời :

- Cháu chờ đồng đôla thứ hai, thưa ông. Cháu cũng nói cám ơn, vậy thì cháu phải được thêm một đồng nữa chứ ?

Người hát rong thở dài và giúi cho nó thêm một đôla nữa.

Từ đó bọn trẻ đều biết chuyện và đứa nào cũng không quên nói : “cám ơn”. Thế là người hát rong phải cho mỗi đứa hai đôla. Ông ta cười một mình. Ít ra thì bọn trẻ cũng tỏ ra biết ơn.

Dòng người xếp hàng mỗi lúc một dài, chẳng bao lâu nó đã dài tới tận cuối phố. Sau khi khoảng 50 đứa trẻ nhận được mỗi đứa hai mươi đôla thì đến lượt bà lão đứng đầu dòng người xếp hàng. Người hát rong đưa cho bà ta đồng một đôla. Bà cụ lật đi lật lại đồng tiền trong lòng bàn tay rồi nói :

- Ông thật là một người tốt bụng. Quý hóa quá.

Người hát rong mỉm cười và đưa thêm cho bà cụ đồng 5 đôla. Ông ta vui mừng thấy bà lão quý mến mình.

Sáng hôm đó càng lúc càng có đông người lớn xếp hàng. Ai đặc biệt lịch sự đều được cho thêm tiền. Ai đặc biệt lịch sự đều được cho thêm tiền. Người hát rong đã cho một người phụ nữ trẻ năm mươi đôla khi người đó nói với ông ta :

- Ôi, ông thật là một người nhân từ, độ lượng và giàu lòng trắc ẩn.

Ông ta phấn chấn vui vẻ ra mặt và nghĩ rằng từ bây giờ thì mọi người đã thấy mình là một người nhân hậu. Ông xoa đầu con Tiny và đôi lúc hơi bực mình khi thấy có ai ở trong hàng nhìn nó. Nhưng giờ đây ông đã có những người ngưỡng mộ mình nên không còn ấm ức ghen tỵ với con Tiny nữa. Đến gần trưa thì cái xô tiền cạn nhẵn. Người hát rong treo một cái bảng mới


Đóng cửa
Đi ngân hàng lĩnh tiền



Ông ta lĩnh hai xô tiền ở ngân hàng và nói với người thủ quỹ :

- Tốt nhất cho tôi thêm một ít tiền giấy.

Khi về đến nhà ông ta thấy người xếp hàng dài cả dặm. Dòng người đó kéo dài tới cuối phố và còn vòng quanh một khu nhà nữa. Khi ông ta đi qua, mọi người vẫy tay hò reo vui vẻ. Một vài người hân hoan nói thật to :

- Xin chào bác hát rong tốt bụng


4.


Ôi chao, chưa bao giờ có người nào gọi ông ta là người hát rong tốt bụng cả. Ông cảm thấy lâng lâng sung sướng. Ông ta về lại cái lều của mình và tiếp tục phát tiền cho mọi người. Số đông nhận mỗi người hai đôla, những người tỏ ra lễ phép, lịch sự thì nhận được nhiều hơn. Mỗi lão già bước tới, quỳ mọp xuống và hôn chân người hát rong. Lão run rẩy nói :

- Ôi con người từ tâm vĩ đại, cháu xin cảm ơn người ngàn lần !

Người hát rong rất cảm động. Ông nói :

- Chết, xin cụ đừng làm như vậy

Và ông ta đưa lão già hai mươi đôla. Chẳng mấy chốc chuyện này lan ra nhanh chóng trong dòng người xếp hàng. Người ta rỉ tai nhau, càng nói tốt về người hát rong thì càng nhận được nhiều tiền. Nhiều người rời khỏi hàng vì họ không muốn hạ mình cầu xin. Nhưng lại có nhiều người thế vào chỗ của họ và chẳng bao lâu mỗi người đều nhận được hai mươi đôla.

Đến năm giờ chiều, người hát rong treo tấm bảng với dòng chữ “Đã đến giờ đóng cửa ngày mai phát tiếp” Ông ta đi vào trong nhà, người mệt mỏi rã rời, ngồi xuống ghế và ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Đến nửa đêm, ông ta nghe thấy có tiếng động ở ngoài đường liền đi ra phía cửa sổ và giật mình khi thấy mọi người vẫn xếp hàng kín cả phố. Nhiều người mang theo chăn và lăn quay ra ngủ, có người thậm chí dựng lều. Một người đàn ông kéođến một cái xe bày bán bánh mỳ pate và dồi rán. Không ai múôn bị mất chỗ, mọi người đều chờ đợi cho đến hết đêm ngay trên đường phố như người ta xếp hàng mua vé biểu diễn của các ngôi sao nhạc pop vậy. Người hát rong mỉm cười. Ông ta thấy mình như một ngôi sao điện ảnh. Tất cả họ tới đây chỉ vì mình.

Một nhóm phóng viên truyền hình tới rất sớm, họ phỏng vấn người hát rong. Và ông ta xuất hiện trên màn hình vào chương trình bản tin chiều. Người từ bốn phương đổ về xem sự kiện này. Cảnh sát được điều đến điều khiẻn giao thông và giữ gìn trật tự. Dòng người mỗi lúc một dài hơn và người hát rong chi mỗi lúc một nhiều tiền hơn.. Ông ta buộc phải chi thì đúng hơn. Mọi người trông chờ ông phải cho họ khi họ tử tế với ông. Họ rất cố gắng để lấy lòng người hát rong, có những người còn giương những tấm biển đề tên ông có người lại còn vẽ cả chân dung ông nữa. Một nhóm thành lập ban nhạc và hát vang bài hát ca ngợi sự nhân từ hào hiệp của người hát rong. Hai sinh viên làm thơ ca ngợi ông và ông đã thưởng cho họ mỗi người hai trăm đôla.

Đến ngày thứ ba dòng người đã dài tới bốn dặm. Mọi người phải chầu chực ba ngày mới đến lượt và người hát rong đã chi hết nửa triệu đôla. Sáng nào ngân hàng cũng cho một chiếc xe bọc thép chở tiền đến. Con Tiny nghênh nghênh cái đầu chạy đi chạy lại và liếm láphết tay người này đến tay người khác.

Gần cuối tuần xe bọc thép chở một thùng tiền lớn tới. Người hát rong nói :

- Tôi cần một trăm nghìn đôla để phân phát vào những ngày cuối tuần

Ông giám đốc ngân hàng nói :

- Tôi rất lấy làm tiếc, ông chỉ còn có chín mươi nghìn. Nếu tôi là ông thì tôi sẽ không phân phát nữa, giữ lại ít tiền cho bản thân mình

Quả đó là một lời khuyên tốt nhưng người hát rong không thể làm theo lời khuyên đó. Đám đông chờ tiền, có những người đã chầu chực ba ngày ba đêm. Người hát rong tìm cách phân phát số tiền ít hơn nhưng không được vì mọi người đã biết cái giá của những lời tán dương ngợi ca. Hai trăm đôla cho một bài hát hay ca ngợi người hát rong, năm mươi đô la cho một bức chân dung ông ta. Người hát rong cố chia ít tiền hơn nhưng mọi người la hét phản đối, họ cho như vậy là không công bằng. Họ nói rằng họ bị đánh lừa.

Người hát rong cảm thấy bực dọc vì chuyện đó. Ông thấy bọn người này không thực bụng quý mến mình. Ông không còn nghe nổi những lời khen của họ đối với ông. Nhưng ông buộc phải tiếp tục làm cái việc mà ông đang làm. Cuối cùng thì cái giây phút kinh khủng đó đã đến. Ông không còn tiền. Không còn một đồng. Ông viết lên tấm bảng :


Hết tiền

Ông treo cái bảng trước cửa lều và cùng với con Tiny chạy tọt vào trong nhà. Tin tức lan nhanh như ánh chớp Mọi người la hét :

- Hết tiền rồi

Dòng người tản ra. Họ kéo tới trước nhà người hát rong. Ông ta vô cùng lo sợ. Ai đó ném một hòn đá vào cửa sổ, kính vỡ toang rơi loảng xoảng. Có người hét tướng lên :

- Quân vô lại, đồ lừa đảo

- Đồ gian manh!

- Trời ơi, tôi phải chầu chực ở đây suốt hai ngày nay.

- Tóm lấy nó, cho nó một bài học.

Lại một hòn đá nữa làm vỡ toang thêm một cửa kính. Người ta đạp cửa thình thình. Cánh cửa rung lên bần bật. Người hát rong biết rằng chỉ ít phút nữa cánh cửa sẽ bật tung. .. Ông vội vàng chạy ra cửa sau, con Tiny bám gót chủ. Sân sau trơ trọi, không có chỗ nào có thể che chở cho ông già. Ông nghe rõ tiếng la hét đập phá. Ông hớt hải chạy vội chạy vàng. Bỗng ông trông thấy cái thang dây vẫn treo lủng lẳng trong giếng cạn. Người hát rong chạy ào tới và vội vàng tụt xuống giếng để con Tiny ở trên bờ. Vừa lúc đó lũ người hung dữ la hét om sòm tràn tới sân sau.

Khi thấy người hát rong đã trốn thóat, đám đông như bừng tỉnh và nhào vào đập phá tan tành những thứ đắt tiền mà ông ta mới mua sắm được, sau đó họ đập phá ngôi nhà. Một nhóm người hung hãn phá hàng rào phía sau nhà và cả cái thành giếng. Họ không thể ngờ rằng người hát rong khốn khổ đang ẩn náu dưới đáy giếng sâu thẳm.

Phải một lúc sau cảnh sát mới lập lại được trật tự và giải tán đám người đó. Nhưng đã quá muộn, ngôi nhà đã bị đập phá tan tành. Người hát rong ngước mắt nhìn lên miệng giếng và chỉ thấy ánh trăng mờ nhạt. Ông nghĩ lúc này có thể kêu cứu được rồi. Ông hét rất to nhưng không có tiếng trả lời. Vì giếng quá sâu nên không ai có thể nghe thấy tiếng cầu cứu của ông ta. Không một ai biết ông ở đáy giếng trừ con Tiny.


5.


Ngày lại ngày trôi qua. Không có ai tới cứu. Đáy giếng vừa lạnh vừa tối và hôi thối nồng nặc. Nếu không có con Tiny thì chắc người hát rong đã bị chết đói. Con chó bé bỏng đó chạy hết chỗ này tới chỗ khác tìm thức ăn. Công việc này vô cùng vất vả đối với nó vì cổ nó bị vẹo nên ngoạm thức ăn rất khó khăn. Nó phải nằm nghiêng, dùng răng hàm càm chặt thức ăn rồi mới đứng lên để đi. Cứ như thế nó tha lúc thì mẩu bánh mỳ, lúc thì một khúc xương và hất xuống giếng.

Ngày lại ngày trôi qua, tuần lễ đã hết mà vẫn không một ai tới cứu. Người hát rong sở dĩ sống được vì ông ta ăn tất cả những gì mà Tiny vứt xuống giếng. Có khi là miếng thịt thối ở trong thùng rác, khi thì là một mẩu vụn thừa bám vào đoạn xương mà một con chó nào đó bỏ dở. Có lần Tiny hất xuống một con mèo chết. Nhưng dù bất kể là cái gì, người hát rong đều nhắm mắt mà nuốt hết vì nếu không sẽ chết đói.

Con Tiny mang mọi thứ mà nó kiếm được hất xuống giếng cho chủ, còn bản thân nó gần như không ăn gì. Sau một tháng người nó chỉ còn da bọc xương. Nó phải vất vả lắm mới lết nổi tới thành giếng.

Ngày nào người hát rong cũng kêu la cầu cứu nhưng nào có ai nghe thấy. Ông ta ngước mắt cầu khẩn trời đất và những áng mây bay tít tận trời cao nhưng không có tiếng trả lời. Một nỗi kinh hoàng đã xảy ra. Người hát rong bỗng nhiên không thấy thức ăn thừa, xương xẩu, thịt thiu rơi xuống giếng nữa. Ngày hôm sau, rồi ngày hôm sau nữa tình hình không có gì thay đổi. Ông ta liếm những giọt nước bám ở thành giếng, bụng đói cồn cào vì không có gì ăn. Ông mệt lả và lo lắng không biết có chuyện gì đã xảy ra đối với Tiny.

Hết tuần thứ năm người hát rong lấy hết tàn lực gào thật to ở dưới đáy giếng. Thực ra đó chỉ là tiếng rên rỉ yếu ớt. Ông ngước mắt nhìn ánh sáng lờ mờ nơi miệng giếng. Phải chăng có bóng ai đó đang nhìn xuống ? Phải chăng có tiếng gọi. Ông cố dỏng tai nghe.

- Chờ đấy, bọn ta sẽ cứu người

Một lúc sau sợi cáp được thả xuống có cả một mảnh gỗ để ngồi. Người hát rong ngồi lên tấm gỗ đó rồi thều thào :

- Kéo tôi lên với, kéo tôi lên đi !

Khi lên tới miệng giếng, ông ta nhắm nghiền hai con mắt lại. Tuy nhiên ông ta vẫn nhận ra bóng năm người đàn ông với chiếc ôtô có tời quay. Họ nhìn người đàn ông gầy giơ xương, râu tóc rậm rì, hôi thối bẩn thỉu :

- Chúng ta phải đưa ngay ông ta tới bệnh viện.

- Ông thật là may, nếu không có con chó thì chúng tôi làm sao biết ông ở dưới này! Tôi lại gần xem nó còn sống không thì nghe thấy tiếng rên của ông.

Người hát rong lê chân tới chỗ con chó. Nó đã chết. Nó chết đói vì nó đã dành tòan bộ thức ăn tìm được cho chủ. Người hát rong cúi xuống ôm con Tiny vào lòng, nước mắt ông ta trào ra. Ông nói với những người đàn ông :

- Các bác cứ để tôi ở đây, tôi có thể tự lo cho tôi được rồi.

Ông đào một hố nhỏ và chôn con Tiny ngay sau nhà, ông lấy một mảnh gỗ và đề lên đó dòng chữ :


Người bạn Tiny của tôi
hãy an giấc ngàn thu !


Sau đó người hát rong bỏ đi, từ đấy không có ai trông thấy ông ta nữa.


6.


Ông già nói :

- Câu chuyện đến đây là hết.

Tôi quên khuấy không biết mình đang ngồi ở đâu. Đêm đã khuya lắm và tôi thấy mình ngồi trên doi cát ven biển. Câu chuyện đã cuốn hút tôi hoàn tòan và tôi đang ở nơi nào đó xa vời vợi. Tôi nhìn về phía ông già nhưng không trông thấy rõ khuôn mặt của ông cụ. Tôi muốn hỏi có đúng câu chuyện đã xảy ra như vậy không ? Tôi muốn biết số phận người hát rong sau đó như thế nào ? Nhưng tôi chưa kịp hỏi thì ông già đã bảo :

- Đi đi cháu, chuyện đến đây là hết rồi. Hãy để ta ngồi đây một mình, ta mệt rồi.

Tôi không muốn đi, nhưng ông già nói như ra lệnh. Vì thế tôi đứng lên và từ từ rời doi cát. Tôi mới đi được vài bước thì bỗng thấy ánh trăng tỏa sáng mênh mang. Tôi quay lại nhìn chỗ cái cây, nơi ông già vừa ngồi kể chuyện. Lúc này tôi nhìn thấy ông rất rõ. Râu trắng như cước. Ông đứng dậy và bước đi trong ánh trăng sáng ngời. Ông ngước mắt nhìn trăng sao trên bầu trời. Tôi giật mình thấy cổ ông bị vẹo. Ông không cử động được cái cổ của mình. Vào những ngày cuối đời ông đã bị trừng phạt, luôn luôn phải ngước mắt nhìn lên như cách đây nhiều năm ông từng ngồi dưới giếng ngước mắt nhìn lên trời cao.

Câu chuyện này là có thật. Ông già tóc bạc đó chính là người hát rong. Tôi dõi mắt nhìn ông đang lững thững bước đi. Lúc đó trời bỗng tối xầm lại và ông già hòan toàn biến mất.

Tôi chạy rất nhanh về nhà và nhảy lên giường. Nhưng tôi không tài nào ngủ được. Tôi trằn trọc suy nghĩ mãi về câu chuyện lạ lùng này, về con chó Tiny và người hát rong, người đã muốn dùng tiền để mua tình yêu của con người.

Sáng hôm sau tôi gặp bố ở cầu thang. Ông giúi vào tay tôi mười đôla và bảo :

- Nếu Tania chỉ đồng ý đi chơi với con khi con đón nó bằng xe taxi thì chắc con cần phải có tiền.

Tôi nói :

- Con cám ơn bố

Tôi nhét đồng mười đôla vào túi, sau đó tới gặp Tania và bảo tôi không cần cô ta nữa
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Cái đoạn cuối dưới ánh trăng thấy cổ ông già kể chuyện bị vẹo chả kinh bỏ xừ. À tất nhiên hồi bé anh đọc thì thấy kinh ;))
 
Thực ra đọc bộ "CHuyện bí ẩn thường ngày" này thấy xúc động nhiều hơn là sợ, hồi bé ấn tượng mãi với "Người Hát Rong"..., và cả 1 truyện nữa về 1 ông già đánh cắp bức tranh rồi đem giấu trong toilet, đến lúc chết hồn không siêu thoát được.... (không nhớ tên truyện là j` :-?).... Cả "Con Cá Voi Bị Nổ Tung" nữa, cũng là 1 câu chuyện không thể bỏ qua (từ truyện này mà mới biết mà đi tìm nghe bài Green Sleeves :) )

Mặt khác đọc Paul Jennings cũng có khá nhiều truyện hài hước, như truyện "Cuộc Chiến Bạch Đàn" với 2 ông lão tính tình như trẻ con, suốt ngày chọc tức nhau.... và 1 truyện nữa tên là "Bên Trong Bên Ngoài" nói về 1 con ma phải làm 1 bài thi sát hạch xem có khả năng dọa người khác hay không.... :)). Tóm lại 'Chuyện Bí Ẩn Thường Ngày' là 1 trong những bộ truyện giá trị nhất mà NXB Kim Đồng tức giới thiệu.. , thích bộ này ngang với bộ truyện ma của R.L.Stine
 
Làm ơn post cái gì nhẹ nhàng hơn đi, em (chị) toàn 1-2h sáng ngồi đọc truyện thôi, mà đọc toàn truyện kì bí với chả rùng rợn thì ngủ sao nổi để còn đi học chứ :((
 
Thế mọi người vào đây đều đọc báo TNTP hết rồi ah ? :|

Post lên đây để những ai chưa đọc vào đọc, nhất là những người du học ít có điều kiện đọc sách tiếng Việt như chị HA và anh Hưng ;)
Ùi cám ơn em :">, nhào vô đi :">

Mà hồi trước mấy truyện này còn đc dựng thành phim truyền hình xem nhắng phết :x
 
Truyện còn xuất bản ko anh:D?
Hồi trước VTV3 chiếu mấy phim twf truyện này rồi
 
anh cứ poz lên đi, em mới đọc cái dạ dày ở TNTP thôi:D
thỉnh thoảng vào đây đọc nghịch tí:p
 
Truyện đấy hay mà:X.Hồi trước đọc cả một quyển hay ơi là hay:X
 
Cả hai truyện trên em đều xem phim rồi:D
Hồi trước VTV3 chiếu các sê-ri phim "Những câu chuyện bí mật", "Thế giới bí mật của Alex Max", "Truyện nhà Twist" có rất nhiều tập lấy cốt truyện từ bộ truyện này
 
Cả hai truyện trên em đều xem phim rồi:D
Hồi trước VTV3 chiếu các sê-ri phim "Những câu chuyện bí mật", "Thế giới bí mật của Alex Max", "Truyện nhà Twist" có rất nhiều tập lấy cốt truyện từ bộ truyện này
Đâu hình như có hẳn 1 bộ riêng làm theo mấy truyện này mà :| :-?
 
Về bộ riêng em ko nhớ rõ, nhưng em chắc chắn là các truyện trong "Những chuyện bí ản thường ngày" được lấy cốt truyện dựng thành film trong các seri trên, đặc biệt nhiều trong "Truyện nhà Twist"( Truyện về gia đình sống ở ngọn hải đăng:D) nên có thể nhiều người hiểu nhầm "Truyện nhà Twist" là "Những chuyện bí ẩn thường ngày" dựng thành film chăng? Hoặc có thể là nhầm với seri phim "Những chuyện bí ẩn"( Phim mà lúc đầu lúc nào cũng có ông thầy giáo kể truyện cho học sinh và vào đầu là "Hãy nhắm mắt lại và tưởng tượng", giống truyện "Cái ruột thừa của Trevor")
Ai còn có bộ truyện "Những chuyện bí ẩn thường ngày"(sak thật hay ebook cũng được) thì cho em mượn với :((
 
Anh còn 1 bộ ở nhà đây này :-<, quên mang sang đây mới nhục :-<

À hình như cái phim j` hay lấy cốt truyện từ "chuyện bí ẩn thường ngày" là cái Twist kia thật :-?, mà nhắc đến hải đăng mới nhớ "chuyện bí ẩn thường ngày" có truyện Ngọn Hải Đăng cũng rất hay nhé :x, đọc cảm động thế..
 
Back
Bên trên