Chiếc cầu thang

Hoàng Bảo Long
(P3Charmed)

New Member
... Căn gác nhỏ đã xập xệ lắm. Cầu thang mục nát hết rồi. Những ụ mối đùn đã cao hết một bàn tay con người. Mỗi lần ông bước lên đó, chúng kêu cót két, như thể từng mảng gỗ sắp long ra rồi rơi đi mất. Cái kiểu cầu thang đã quá già nua, đang lung lay và sắp hỏng cũng có vẻ giống với ông lắm. Ông biết thế, nên cũng chẳng muốn nhờ thợ sửa làm gì. Sửa rồi thì ai sẽ dùng nó sau khi ông chết?

Căn nhà xây từ thời Pháp thuộc. Cũng như những căn nhà khác, kiến trúc của Pháp giúp cho chúng ổn định qua thời gian, kể cả khi mưa khi gió, vì người Pháp trước khi xây nhà luôn tính toán để kiến trúc căn nhà hợp lí với thời tiết. Cho nên dù căn nhà có trải qua bao nhiêu năm tháng, nó vẫn bền và ổn định.

Nhưng cuộc sống đâu lúc nào cũng như dự tính từ thuở trẻ trai. Những va vấp, những biến động không khỏi để lại vết sẹo trong lòng một con người. Căn nhà đó đã từng bị chiếm đóng, chẳng hiểu người ta đã làm những gì với nó. Ông cũng thế, một chân đã tập tễnh vì chiến tranh. Nên căn gác nhỏ cũng trở nên dài mỗi khi trời trở gió. À thì cái chân đau cũng giúp ông ghi nhớ rằng mình đã có một thời oanh liệt lắm.

Hôm nay gió mùa về. Ông thấy trời có vẻ âm u và hơi lạnh hơn đợt trước. Nhưng mùa gió bấc chưa chín. Ông biết thế, vì cái chân của ông chưa gọi. Nhưng tự nhiên cũng đã báo hiệu điều gì rồi đó. Năm nay mưa hơi nhiều hơn năm ngoái, kéo ra cả những lúc đáng lẽ thời tiết phải khô hanh. Mái nhà đã lâu ông không nhờ người hàng xóm kiểm tra, nên mưa đã thấm. Ông cũng chẳng nhờ nữa, vì phiền bác lắm, mà rồi nó lại dột.

Tuổi già không ngủ nhiều. Ông dậy từ sáng sớm lắm. Khi ánh bình minh mới chỉ kịp hắt lên chiếc mũ cối trên nóc tủ. Chiếc mũ lâu lắm rồi ông cũng chẳng lấy xuống. Chiếc tủ cũ nát, mạng nhện chăng đầy các góc. Nếu bây giờ rung nhẹ, chắc những bụi những hạt mọt đục sẽ đầy cả một xẻng hót rác.

Ông với lấy chiếc gậy quen thuộc của mình để đứng dậy. Hai cánh cửa dường như lúc nào cũng mở. Chúng đã quá tầm tay với của ông, nên người ta luôn thấy ông bên cửa sổ, nhìn về phía hồ ở xa. Không biết ông đang trông chờ điều gì nữa? Mà ở cái tuổi ấy thì còn trông chờ gì ngoài cái chết. Có lẽ ông cũng có nhiều điều để hoài vọng. Quá khứ cũng đẹp và nhiều khi hùng tráng, xứng đáng để ôn lại lắm chứ. Chẳng hiểu mọi người có nói đúng hay không, nhưng họ bảo rằng mỗi khi ông nhìn ra cửa sổ, hai mắt ông láy lên một nụ cười, điều mà lâu rồi không ai nhìn thấy từ khóe môi.

Ông bước xuống cầu thang. Màu gỗ mun đen lẫn những hạt trắng ngả vàng của mọt đục. Tiếng cót két mỗi ngày quen thuộc không làm người anh hùng già nao núng. Ông vẫn còn mang chút phong độ của một con người từng trải trong cuộc chiến ấy. Một cơn gió ùa qua.

Hôm sau người ta phát hiện ra ông nằm trên sàn nhà. Một mảnh của chiếc cầu thang hỏng rơi mất từ khi nào. Ông bước hụt vào đó và ngã xuống. Cú ngã mạnh mẽ hơn ý chí sống của một người đã quá tuổi cầm cự. Hình như con cháu ông cũng về sau đó. Ừ, hình như có đám ma sau đó.

Cánh buồm nâu.


Truyện chả đâu vào đâu T_T Mọi người đừng chê
 
@Em Trang: Cũng chẳng có gì lạ cả. Anh nghĩ đa số mọi người đều cảm thấy thế. Cái này không phải là truyện, anh nghĩ nên gọi nó là tản văn.

Nó khá là bình thường, không cốt truyện, không tình tiết. Anh không giỏi nghĩ cốt truyện, chỉ thích miêu tả thôi. Đây là những gì anh nhớ được vì hình ảnh một con gác nhỏ có lần anh được ghé thăm trong khu phố cổ. Ngoài ra không có gì khác.

Cũng có một đoạn nhỏ khác anh mới viết vài hôm trước, cũng chả có gì như thế. Đọc kĩ thì em sẽ thấy, nó chẳng hơn gì một bài tập viết.


... Chiếc xe đạp dựng trong một góc nhỏ. Cái giỏ của nó có nên gọi là cái giỏ, nếu không phải là những chiến tích của đường phố đã làm nên vài thương tích. Còn nhiều hơn là một vài.

Lọc cọc. Chị lấy nó ra khỏi cái xó xỉnh đó. Mùi hôi hám của khu phố nhỏ. Cả cái khu phố trông vào cái nhà vệ sinh tối om om, nơi mà chuột bọ làm vua chúa. Cái xó xỉnh đó ở bên cạnh. Để xe ở đó chị cũng tặc lưỡi - ừ thì cái xó nó bẩn, nhưng cái xe có lẽ còn tàn tạ hơn nó.

Lách cách. Chị mở khóa. Cái khóa lâu ngày hỏng rồi hay sao mà khó mở quá. Chị bực mình, đứng thở hắt một cái. Cớ gì mà phải khóa cơ chứ? Ai thèm lấy cái xe giỏ đã vá chằng vá đục thế kia. Khung thì rỉ hết. Trông nó cũng chỉ giống cái đống sắt vụn của mấy bà đồng nát ngoài kia. À đấy, thì chị cũng phải khóa nó lại để tránh mấy bà đồng nát, nhỉ?

Tự nhủ thế rồi chị lại mở khóa tiếp. Cuộc sống cũng có vận may. Gặng mãi rồi thì chiếc khóa cũng nghe lời người. Lọc cọc, chị dắt nó ra đầu ngõ, nơi khung cảnh có phần khác biệt với xóm rách bên trong.

Bữa trưa của người thu mua phế liệu là một hộp cơm nhỏ. Thời lạm phát làm giá cả leo thang, chị cũng chỉ dám mua như trước, vì đồng tiền kiếm được đâu có chạy theo cái "giá". Cơm ít đi, không dám mua thịt nữa, chỉ có vài miếng đậu bé cỏn con với một ít rau cho thêm phần tô điểm. Bữa trưa cũng thịnh soạn lắm, ăn xong còn có quả quít tráng miệng, cái quả mà chị mua từ ngày hôm qua, nay vẫn còn non nửa.

Mùa đông cũng thật ngặt nghèo. Người phụ nữ của ba đứa con nhỏ dại khoác trên mình hai chiếc áo mỏng tang. Bà Toàn đầu phố đi qua. Bà ta khoác một chiếc măng-tô dài thườn thượt, ưỡn cái bụng phệ ra phía trước. Gương mặt như vẽ của bà ta, với đôi lông mày săm, môi đánh son đỏ choét và cái cằm phị ra, nhìn về phía chị thương hại. Chả hiểu bà ta nói gì rồi sau đó chị lóc cóc - như cái xe đạp của chị - theo bà ta về.

Chị dựng xe. Bà Toàn khệ nệ xách ra một túi giấy vụn. Ngã giá một hồi, bà ta cầm vài tờ bạc lẻ, ấy là theo quan niệm của bà, rồi bước vào không mảy may nhìn lại. Chị lại lóc cóc đi ra.

Mùa đông cũng thật khắc nghiệt. Gió bấc cứ rít lên từng cơn. Chị lại ngồi một góc để xem có ai làm phúc cho chăng. Oạch! Chiếc xe đạp đổ xuống. Cái chân chống đã quá già nua để đối diện với những con gió bấc như cuồng phong. Chị chạy ra dựng lại nó. Oạch! À, mày cũng không nghe lời tao nữa rồi. Đến mày cũng không cho tao cơ hội!

Tối hôm đó, con chị, mỗi đứa được ăn thêm một quả trứng. Coi như mẹ chúng thưởng cho chúng vì thành tích học tập tốt. Mùa đông đến rồi. Ngoài kia có ai còn cho miếng vải cũ làm chăn, hay vài cái áo khoác hỏng khóa để cho chúng nó mặc qua trời giá rét.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Anh Long viết đúng tâm huyết "nghệ thuật vị nhân sinh" nhỉ? :D
 
Thực ra anh thấy anh viết cũng chả ra sao, đơn giản, chẳng có gì lạ mắt. Anh cũng chả hi vọng gì hơn. Mình không phấn đấu thành nhà văn chuyên nghiệp, cũng chả muốn có gì đó nổi bật, thi thoảng viết ra suy nghĩ thôi. Còn anh chỉ muốn phấn đấu thành bác sĩ giỏi thôi :p

Đợt trước anh còn viết cái này nữa ...

.

Qua trận mưa rào, phố xá ướt nhề. Gió cũng nhanh chóng chuyển sang hướng Đông Bắc. Ấy là gió bấc khô lạnh dạt về từ miền Siberi xa xôi, mang theo cái băng giá của vùng cực Bắc.

Trời ảm đạm đi nhiều. Nắng chỉ còn le lói ban trưa. Mây kéo về quây quần tụ hội bên bữa tiệc của mùa đông, nơi có bài ca của tiếng gió rít qua khung cửa sổ và hơi lạnh thấm vào từng đồ vật. Mọi thứ như sắt lại theo tiết trời.

Nó run lên vì lạnh. Căn nhà vách đất thủng lỗ chỗ không ngăn nổi những cơn gió ào ạt xông tới dũng mãnh. Chiếc chiếu rách làm chăn giờ cũng không còn đủ ấm. Nó cố gắng lượm thêm mấy bao tải rách bỏ đi, hi vọng rằng chúng sẽ là những chiếc chăn ấm giúp nó qua mùa đông này, như bao giờ mùa đông khác. Nó chỉ không biết một điều - là mùa đông năm nay sẽ rét hơn nhiều những mùa đông trước.

Mỗi sáng nó đều ra ngoài từ sớm. Bước chân nó suốt một ngày dài lang thang trên đất Hà thành nghìn năm văn vật. Người ta nhận ra nó bằng giọng nói và dáng bộ. Cái việc nó đang làm - người ta gọi là đem gieo hơi ấm cho mọi người. Họ cảm nhận hơi ám qua cái chạm tay, cái lưỡi nếm hay cái mũi ngửi. Và họ xuýt xoa vì giá lạnh, rồi ôm ấp lấy cái hơi ấm như thể nó quý giá lắm.

Công việc mà nó đang làm đã giúp bao nhiêu người có thêm sức mạnh để đi tiếp. Họ có thể là một cậu học sinh học khuya, một người công nhân chuẩn bị vào ca ba hoặc một ai đó vừa mới đi làm muộn trở về nhà. Ấy là cái giá trị nhỏ nhoi mà bản thân nó chẳng ý thức làm gì.

Đợt trước, vô tình nó bắt gặp một ống kính chĩa vào mình khi đang đi trên đường. Một nhà nhiếp ảnh gia trẻ. Nghe đâu sau đó, anh ta giành được giải thưởng nhờ bức ảnh chụp nó. Còn nó thì không hay biết gì. Bức ảnh có ánh mắt của nó. Cái ánh mắt mà đối với nhiều người, là một bài văn miêu tả dài hàng trang giấy. Còn đối với nó, đơn thuần là một ánh mắt tìm kiếm sự ấm áp cho ngày mai.

Con bé ngồi xuống vệ đường sau một ngày đã đi lại nhiều. Nó đặt cái rổ xuống và nhìn phố phường quanh quất. Đêm đã về khuya. Lấp ló sau những rặng cây đang ngả ngốn trong gió lạnh là những ánh đèn vàng của đường vắng.

"Bánh mì ơi!". Con bé giật mình quay đầu bốn hướng nhìn xem ai đang gọi. Rồi - "Dạ" - nó đáp gọn lỏn và chóng vánh. Con bé lại đội rổ bánh lên đầu và chạy thoăn thoắt lên tít tầng năm khu tập thể. Nó nhoẻn miệng cười với chàng sinh viên trẻ đói meo vì học thi vất vả.

Rồi trong bóng đêm, con bé bán bánh mì mất hút giữa làn sương mờ giăng kín trời Hà Nội. Nó lại quay về với căn nhà vách đất ...
 
Back
Bên trên