Cổ tích Mười hai

Híc, sinh nhật Dược đấy à, thế mà bà con chẳng biết gì nhỉ? :( Nhưng thui , bi giờ tớ chúc vẫn chưa muộn đúng không? :x
Happy birthday to youuuuuuuu!!!!!!
Lots of Fun, Lots of luv :*


Mà bà con dạo này cứ biến đi đâu hết rùi, cái mục này bị tụt hậu ghê quá :((
 
Chỉnh sửa lần cuối:
cảm ơn Vân nhiều nhé
sắp tới lại về việt nam rồi, nhớ nhà quá! :((
hic thực ra về để tha hồ chơi bời nhậu nhẹt B-)
26/11 tớ, A, Quang đều về một lượt đấy
chỉ có Diệp thì mắc thi nên về trễ hơn chút
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Hôm 19 cũng là SN thằng Giòi, anh em tao đã tiện thể hát Oke ở nhà thầy Nghĩa. :D
 
Tao khong go duoc tieng Viet la sao?
Co cai truyen tao viet duoc phan prologue lau lam roi, de cac chu xem choi :)


Prologue:

Nóng! Sáng! Toả nhiều nhiệt! Một vùng đất được gọI là ‘Magnes cháy!” đã và đang tồn tạI trong cái thế giớI này! Một mảnh magnes thực sự cho những miếng mansteak nổI tiếng ở đây! Những tảng thịt chất đống hai bên vệ đường, hình như vẫn còn chưa được pha kỹ lắm, thỉnh thoảng vẫn thấy mấy mẩu ruột lủng lẳng thõng xuống, chạm vào bề mặt con đường, và cháy!
Con đường lặng im, không một tiêng động, không một giọng kêu la, hay hờn giận, ai oán. Thật trái ngược hoàn toàn vớI những gì báo chỉ viết về nơi này, những hàng title lớn chạy dọc những chuyên mục Phóng sự: “Miếng Magnes khóc”, “Tiếng mỡ nơi sa mạc”, “Món mansteak có thực sự câm?”…Mấy tờ lá cảI!
Xa bên kia cái vệt sáng bóng của con đường, nheo nheo mắt lắm mớI nhìn thấy vài con kiến khổng lồ đang cần cù tha từng tảng, từng tảng muốI về phía một ngôi nhà màu trắng ẩn mình trong “ánh nắng rực rỡ của mùa thu mặn”, màu nắng được bình chọn là “đẹp nhất cho những gã sâu bọ”. Và cũng từ cái ý tưởng hài hước đó của mấy gã phóng viên “băm”, chính phủ đã quyết định xây ở đây một khu “chăn thả những thứ không có trong thành phố”. Chỉ trong vòng hai ngày, 15 chiếc xe quân sự đã thay phiên nhau chở từng đoàn, từng đoàn, từng lũ thì đúng hơn, mấy gã giết ngườI, cướp của, phản quốc, thậm chí cả bênh nhân tâm thần cũng được đưa đến đây!
Đây là thiên dường mà cũng là địa ngục, là lò lửa mà cũng là cung băng, là nơi ta sinh ra, mà cũng là nơi ta chết đi?
Nó chẳng là gì cả, chỉ là một nơi, như bao nơi khác, có những kẻ, như bao kẻ khác…
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Chapter 1: Người?

Con đường tiếp tục dài ra.
Gã lái xe có cảm tuởng như gã đang đi thẳng đến địa ngục. MườI lăm lần chạy trên tuyến này, không, phảI là mườI lăm lần giao hàng cho quỷ, gã đã thay hết đúng mườI ba chiếc xe; từ lần đầu là chiếc Ford Escape v.5000 mớI đi được nửa đường đã nát như bị cả sư đoàn kiến miền Nam tràn qua.
Gã vẫn còn nhớ rõ lần đó gã đã chửI rủa om sòm như thế nào: cái xe được gã đổI bằng hơn một trăm đầu lính Rừng Sa mạc, trầy vi tróc vẩy gã mớI moi nó ra khỏI được cái kho keo kiệt của mấy thằng cha Thống chế khốn nạn…Mà hình như hôm đó, gã cũng chẳng rủa xả được nhiều lắm, cái nắng và mùi muốI mặn trong từng cơn gió đã ướp xác gã ngay lập tức. May mà có xe của bọn đặc nhiệm đi ngang qua, không thi giờ này chắc gã cũng đã được một thắng nào đó trong Bộ tư lệnh miền Bắc tiêu hoá xong! Lần lữa mãi, mất thêm vài chiếc Carboniferous nữa, bọn kho mớI chịu cấp cho gã cái xe quân sự này, nghe nói có từ thờI thượng cổ, của cái nước nào đó chiếm được vùng này. Cũng chỉ chịu đươc có một chuyến, đủ đi và về được là cũng đã mủn ra như ngậm kẹo lạc rồi.
Gã xin chuyển tuyến mãi, mà hình như tiền chưa đủ, nên vẫn chưa có vạch nào cho gã. Cứ hai mùa một lần, gã lạI phảI đến đây, giao những cái gọI là “chiến lợI phẩm” của bọn tình báo cho mấy thằng sâu bọ…Cũng chẳng biết bọn nó làm kiểu gì mà ngon thế! Món fastfood hảo hạng! Thêm chút huyết tương sốt nữa thì…Thảo nào chỉ có mấy thứ đó mà bọn lính chiến chịu ở mặt trận Mesopotamia đến cả chục năm trờI. Về nhà thì có mà cạp đất!
Có tiếng lịch kịch ở phía sau! “Mẹ kiếp! Ông bảo bọn mày nằm yên dó cơ mà? TrờI đã nóng thế này, không chịu tự nghỉ ngơi thì để tao giúp cho!” Gã rờI bàn tay phảI khỏI chiếc vô-lăng tróc sơn, ngả màu trắng bạc của kim loạI gốc. Cái nút màu đỏ gắn sơ sài vào bảng mạch điều khiển bị gã ấn xuống cho bẹp dí. Tiếng lịch kịch im bặt…Gã lạI tiép tục con đường mặn chát tớI trạI khai thác số 13.
Hai phút sau khi chiếc nút đỏ được ấn, xe gã đi qua một cây mốc chỉ đường. Có đến hai cột đứng song song cạnh nhau. À, à sao lạI là song song? MỗI cột ngả về một phía cơ mà. Gã chẳng thèm liếc nhìn cũng biết hai cột đó có những gì…Cái cột bên trái, vốn là làm bằng đã phiến muỗI của vùng này, bị gió và nắng mơn trớn rút bớt tứng mảnh thịt, chẳng biết sau bao nhiều năm, đã teo tóp lạI chỉ còn bằng…bất quá là cái báng của khẩu plasma ZF thôi. Nhưng những gì gã cần đọc thì vẫn còn mờ mờ hai con số và hai con chữ. Hai số ấy là 43, còn hai chữ thì ở thấp hơn một chút, trước kia chắc vốn màu dỏ, gã đoán thế. Hai vệt đỏ vẫn viền quanh, bó lấy, thít đến nghẹt thở hai anh chàng, một cao, một gầy, lở loét những muốI là muối. “NgườI xưa hình như dùng “km” làm đơn vị đo độ dài…chắc vậy”.
Như hai cây phong non, trong truyện cổ của vùng này, chịu mưa đột ngột mà xoè ra như cái ô, thì cái cột mé hữu cũng vậy, gã có tính ăn gian, làm tròn đến mấy, thì góc nghiêng cũng phải quá 60 độ. Cột này cũng bị gió nạo bớt, nhưng ít hơn vì là bằng cẩm thạch xám. Cái cột cao đến khoảng hơn 1 mét, nhưng chẳng còn nhìn nổI con số 13 khắc chìm nữa Cái này là do mấy gã xế khác nói lạI, gã mớI biết. Chứ để gã tự mò, thì cái bọn tù đằng sau xe có chín quay như chuột lang bầm tỏI sấy vàng, gã cùng chẳng thể nào lấy được chút gì từ cái khăn voan phủ đỏ đầu cột cả. Goi là khăn voan cho vui, mà cũng chính vì thế, trên các bản đồ dã chiến, cột mốc 43 này được gị là “Cột voan đỏ”. Ấy là bởI vì cứ vài hôm một lần, cứ đến kỳ thu hoạch, là bọn ngu đần trong trạI lạI tướI máu phế phẩm lên đây, coi như một hình thức trừ tà, mà cũng là đổ luôn rác cho chúng. Cái trạI dễ có tớI hai lần bị bomb NộI chiến và Thế chiến phá huỷ, nghĩa là cũng phảI tớI trên 500 năm nay rồi. Thế mà cứ 7 ngày, theo lệ cũ, lạI thu hoạch môt lần. MỗI lần thì ngoài số huyết tương làm sốt, hồng cầu đem bán cho mấy thằng cha luyện Sắt máu, thì còn có dễ đến 20 lit máu cặn trong máy bị rướI lên đây. Thế là chỉ còn mỗI một góc nhỏ còn giữ màu xám, mà cũng đã phơn phót hồng. Còn lạI, tuyệt đạI đa số các phần khác trên cây cột đều đã ngấm đẫm cái chất lỏng nhờn nhờn,dính dính ấy, và ngả sang màu đỏ tươi động mạch. Màu của may mắn!
Gã cái số lùi, căn cho cánh cửa tay tả mở đúng ngay chỗ cái “Cột voan đỏ”. Gã mở nhanh cái tấm thép dày đến 20 cái vỏ đạn HV, thò đấu ra ngoài. Cái nóng ập đến, cái gió cũng tràn tới. Gã cảm thấy da mặt muốn nứt ra, đã bắt đầu có máu chảy ri rỉ dọc theo một vệt dài từ đuôi con mắt bên trái tớI tận cắm, mà không chỉ một, nứt cứ như giao thông hào miền Đông ấy.
Gã kệ! Vươn sát mặt về phía đỉnh chiếc cột, gã ngửI thấy mùi thơm thơm, mặn mặn quen quen. Hình như đây là lần thứ 29 gã ngửI cái mùi này rồi. Trong miệng gã, cái phần cơ khoẻ nhất được đẩy ra khỏI hai kẽ răng. Những cái gai vị giác bắt đầu cảm nhận được vị ngọt ngọt, mằn mặn mà cũng hơi lành lạnh mùi thép của cây cột. Gã liếm khắp từ đỉnh cho tớI tận cái khoảng hồng duy nhất, rồI lạI tua ngược lại. Cái cảm giác ngọt của glucô, mặn của muốI, và lành lạnh của sắt trong hemoglobin tan ra trong khoang miệng gã, làm gã quên đi cái giọt máu tươi đang chảy từ từ dọc theo tóc mai gã. Bọn đặc nhiệm có được một bao LSD G*8 thì cũng còn chưa thú bằng gã lúc này!
Ngậm chặt đôi môi đỏ kè vì máu, gã sợ cái vị thần tiên đó bay ra cùng gió và muốI mất. Mắt gã nhắm nghiền…
Cánh cửa đóng rầm lại. Cả cái khổI thép khổng lồ nặng cả chục tấn lạI tiếp tục con đường xuyên mỏ muốI, tớI cái gốc của sự đam mê…
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Chương 2: Phi người?



Từng mảnh trắng lướt vù vù trước mặt gã. Tiếng sột soạt như xé vải. Gã cảm thấy trên lưỡI mình, vị ngọt của máu đã tan biến vào gió mặn. Gã thấy khát. Gã cố nhịn, bởI từ đây đến TrạI 13 cũng không còn xa nữa. Mà cái mặt gã thế này, chỉ cần một cái tát nhẹ của Nàng tiên sa mạc nữa là đủ để vỡ toác ra như dính một viên HGV 21 đầu thuỷ ngân giữa trán. Gã rùng mình. Máu gã uống không ít. NgườI gã giết cũng đủ để gọI là bằng số lượng thịt gã đã ăn từ bé. Nhưng cái cảm giác có một cái sọ đầy máu nổ ngay bên cạnh mình thì…có lẽ gã cần thêm nhiều máu nữa mớI chịu đựng nổi.
Gã cảm thấy ứ trong cổ họng. Từ khi rờI khỏI TrạI 12 đến giờ, gã chưa ăn gì. Giờ gã chỉ cảm thấy muốn ói ra máu. Gã vẫn biết số máu hồI đó, những trận càn vùng biên đã khiến lũ quỷ con háu đói trong ngườI gã tiêu hoá hết. Nhưng vẫn không thể nào quên được. MỗI giọt cái thứ chất lngr đó thấm lên đầu lưỡI gã, là gã lạI cảm thấy muốn ói. Gã không chịu được. Nhưng máu đã là một phần của gã. Kể từ cái ngày gã còn là Chiến binh tập sự của Sư đoàn Giáp binh hạng nhẹ Lòng chảo 22.
Gã nhìn radar. Chỉ còn 15 phút nữa là đến nơi. Gã cố bất một cái gì đó để quên đi ngày xưa. Im ắng quá! Gã quên mất rằng đây là xe quân sự, và mấy thằng cha Cục trưởng Kỹ thuật thì không ưa ca nhạc. Mẹ kiếp! Làm sao gã chịu được những 900 giây nữa đây? Một mạng ngườI chỉ cần một iây. Một lít máu cũng chỉ mất có 5 giây! Vậy mà gã phảI chịu cái im lặng này những 900 giây nữa. Gã cần một cái gì đó phá tan cái lạnh, nóng, mặn và khát này. Có lẽ gọI bọn đằng sau dậy chăng? Gã chộp vộI lấy cái công tắc màu đỏ ban nãy.Miệng ga mím chặt. Cái nút lõm xuống. Có cái gì đó rung khe khẽ ở phía sau ghế ngồi. Gã áp tai vào ghế. Hy vọng cái tiếng động ấy sẽ lớn lên một chút đã ngay lập tức tan biến. Không có phản ứng gì hết. Gã bấm liên tục. Gió vẫn mạnh như thế. Đồng hồ mớI nhích thêm được 2 vòng nữa. MườI ba phút.
Gã cảm thấy hốI tiếc vì đã liếc nhìn cái tấm kính xám ngoét ấy. Máu bắt đầu bắn lên mặt gã. Tóc gã nhẹ bẫng. Máu cứ thế tuôn tràn dọc theo những vết nứt đã se miệng. Gã dụI mắt. Nếu có ai đứng nhìn gã lúc này…Mắt gã toàn màu máu. Cay cay! Nhưng man mát. Gã không còn cảm nhận thấy vị mặn của gió nữa. MọI thứ đột ngột biến mất. Chỉ còn máu vẫn chảy tràn từ đỉnh đầu xuống tận cằm.
Gã cảm nhận rõ từng giọt đặc quánh ấy mơn man trên từng mảng da tróc trầy trụa. Mọt giọt đang lướt qua trán gã. Nó lao thẳng xuống mảnh xương gồ lên, khoằm khoằm như mỏ lết trên khuôn mặt lồI lõm của gã. Gã cảm thấy như Alvis Mirvan đang ở trước mặt. Giọt máu bé nhỏ đột ngột dừng lạI ở cái gọI là chóp mũi. Gã mất cảm giác. Chỉ còn thấy ươn ướt trên mặt. Những con rắn đỏ vẫn cứ mềm mạI bò trên mặt gã, tan-hợp-hợp-tan và rồI cuốI cùng gặp nhau trên cái chót lưỡI đang cố vươn xa, càng xa khỏI miệng gã. Gã thấy mùi tanh tanh. Y như lần đầu tiên gã thử nuót máu vào sâu trong cổ họng.
Ở bên cạnh, máu vẫn phun ra từ cái cổ nhăm nhỏ những thịt. Thịt cháy khét lẹt. Máu cũng cháy. Mùi máu cháy ngai ngái xộc vào mũi gã. Gã nhìn về phía trước. Gió sa mạc thổI cuồn cuộn, cuốn tung những đám bụI đỏ quạch. Gã không biết đỏ là bụi hay là máu nữa. Gã chỉ thấy đạn nổ tứ tung ở cách đó vài tầm phóng lựu. Có vẻ như bọn miền Nam đã tràn tuyến.
Máu vẫn cứ phun phì phì bên tai gã. Ban nãy gã nghe có tiếng nổ. Nghe như tiêng HGV 21. Thằng bạn cùng tỵưc vớI gã có vẻ đã mất đầu. Gã nhớ là một tia chớp lao thẳng vào đầu nó. Và xé toang ra. Máu nhầy nhụa. Trong dòng chất lỏng tanh tanh đó, thỉnh thoảng gã vẫn bị những mảnh xương cứa vào mặt.
Chỉ còn vòi máu trước mặt đang không ngừng tống hết ra ngoài những dòng tanh tưởi. Có một giọt bắn vào miệng gã. Không có cảm giác gì hết! Lạ một giọt nữa. Gã nuốt ực. Giọt thứ ba, thứ tư, thứ năm…cả một vòi máu lao thẳng vào dạ dày gã. Chưa đủ! Gã thấy mùi tanh của máu đập nát toác khoang mũi. Máu có vẻ ít đi. Màn đỏ trước mắt gã thưa dần. Dường như quả tim đã chết thật!
Ga ôm lấy cái xác. Ánh nắng miện nhiệt đớI không đủ sưởI cho đống thịt này ấm lên được. Gã cảm thấy thứ đang nằm trong vòng tay mình lạnh dần. Và cứ mỗI khi gã rùng mình vì lạnh, là lạI mỗI lần gã thấy cạn máu trong miệng. Khoang miệng gã bắt đầu trống dần. Những giọt máu chen chúc quanh những kẽ răng cách đây có vài iây giờ đã biến đâu hết. Nếu không nhanh, thì giot máu cuốI cùng cũng sẽ cạn khô mất.
Gã ôm chặt cái xác, kề đôi môi khô cháy vì nắng và cát vào cài cần cổ xinh xắn, giờ chỉ còn là những mảnh thịt vụn nham nhở. Gã cảm thấy lưỡI mình lạI mềm ra, nhẹ nhàng trong thứ dung dịch ngọt ngào ấy…Máu vẫn chảy tên đôi môi gầy! Gã thấy trán đau nhói!
Màu đỏ biến mất khỏI tầm mắt. Những mảng trắng lạI xâm chiếm vùng không gian trước mặt gã. Và miệng gã cũng khô nghét lại. Máu đã ngừng từ cách đây ba năm. Chỉ còn những hàng rào Titan Cromat vây chặt ấy cái xe, bó chặt từ sợI quanh cái cần cổ không nững nhô lên hụt xuống của gã.
TrạI 13 đã ở quanh cái xe. Vẫn im ắng như vậy, không kêu la, không thét gào. Chỉ có những miếng mansteak thơm lừng vẫn ngày ngày chuyển về Tổng hành dinh.
Vị mặn của gió làm đôi môi gã khẽ hé ra…Gã sắp có máu…
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Chapter 3: Sinh vật-một thứ



Ánh nắng rực rõ chan hoà trong mùi máu tanh nồng. Màu sữa trắng quyện vào màu đỏ tươi tạo cảm giác thật ấm áp, và cũng thật mát mẻ. Cái cảm giác có mùi mật ong hoà tan trong thữ dung dịch đặc sệt vô hình ấy đã đánh thức nó dậy.
Mắt mở he hé để quen dần vớI màu chói chang qua khung cửa hình chữ nhật to sụ ngay bên cạnh. Qua cái làn ranh nhỏ xíu, loè xoè những tóc và lông mi, nó chẳng thấy được cái gì rõ ràng cả. Một cái cột mờ mờ ảo ảo, cũng có thể không phảI là cái cột, ở trước mặt. Một cái đống bầy nhầy, không rõ là ngườI hay thịt cũng ở ngay trước mặt. RồI cả đến một cái màu loang lổ chỉ đen và trắng cũng ở đó, cách mũi nó vài centimet. Nó còn thấy nhiều thứ lắm: một cái, hình như là súng, ở xa xa trên đầu nó, mấy cái nhoà nhoà hình như là cây xương rồng, nó nghĩ sa mạc này cũng giống ở New Mexico, rồI mấy con kênh hẹp, cũng đủ nhoè để nó biết là hẹp, vài…Nó nhắm mắt lạI, rồI cố mở căng lần nữa để nhìn cho kỹ hơn. Một khung cảnh khác trước mặt nó, vẫncứ nhoè như thế, nhưng những thứ trước kia bây giờ không còn là như thế nữa, mà là thế này. Nó cũng chẳng biết cắt nghĩa cái như thế là cái gì, mà thế này là cía gì…Màu mật ong thiếu máu đã vắt kiệt những giọt thuỷ dịch trong hai cái được bọn nhà văn gọI là “vết đạn tình yêu”…
Nhưng nó vẫn nhớ cái gì đã gọI nó dậy. Chính cái đó đã kéo nó khỏI cái hiện thực nó đang mắc phải. Cái đó ở rất gần đây…Dâu? Nó vẫn biết là ở đây, nhưng mà ỏ đây là đâu? Cũng có thể là mơ, mà cũng có thể là tưởng tượng…không có khái niệm về hai cái đó…chỉ biết là: không hiện hữu thì không là thật…Hình thể ư? Nó nghĩ đó mớI là tồn tạI, chứ gì mà “Cognito ergo sum”, gì mà “To be or not to be” ? Những cái đó mà cũng được lưu lạI để bọn nó phảI nhồI vào đầu ư ? Nhảm !
Nó lè lưỡi. SợI dây leo đã bắt đầu khô cằn quanh mép nó. Nó cảm thấy nó đói. Nó cảm thấy nó khát. Nó cảm thấy nó đang thèm được sống. Nghĩa là nó đang muốn nó,chứ không phảI ai khác, được nuốt ừng ực cái dòng ngọt ngào quý giá kia vào thẳng dạ dày. Nó thèm lắm…
Nó cảm thấy tay chân rã rừi. Cơ bắp giật lên từng cơn. Khuôn mặt nó mỏI nhừ. Hai mép như bạnh ra, nhão nhoét. Hai má nó, nếu nó còn có má, lạI co cứng lạI, đến mức nó cảm thấy như tất cả trọng lượng cơ thể đều dồn về hai cái khốI thịt cứng như đá đó. Mặt nó đau nhức, da nhăn nhúm lạI, co kéo nhau như một miếng vảI bị con chó hoang gặm xé nhừ ra. Cái lưỡI mềm oặt của nó cũng co, cũng kéo, cũng đơ ra giữa hai hàm răng đang mở rộng, không thể nào khép chặt lạI được. Tay chân co quắp như cái bào thai ngâm nước táo ở trường ĐạI học Tổng hợp Kensington, nó cảm thấy được nỗI khốn khổ của con ếch, con khỉ hồI nó làm thực nghiệm Galvani. Nó thấy mình còn thấp hèn, nhục nhã hơn bọn chúng. Nhưng nó vẫn thấy vui, cho cái bản thân của nó. Nó ngộ ra, giữa dòng điện 10000 volt, một điều cốt yếu: không có gì quý hơn chính sự sống, không sự sống nào quý hơn sự sống nào, và sinh vật hoàn hảo nhất là sinh vật phi sinh vật!
Tự thoả mãn vớI những chân lý lạ kỳ của mình, nó vừa tự thưởng cho mình những giọt vang đỏ nồng cháy chảy tràn trên cái sàn thép thiêu đốt đang nước chín dần từng mảng thịt của nó. Hơi đặc, có vẻ như cái gã ngồI cũng xe vớI nó là con nghiện rượu, máu sặc mùi alcolhol, nhưng cũng vẫn còn đủ để nó mở đôi mắt ra nhìn những bình máu cao 2 met đang quất hai cái roi điện mỏng tang như hai sợI gân ngón tay lên lưng nó. Máu cũng túa ra, nhưng ít thôi, bởI nó đã không còn máu nữa, chỉ còn những dòng chất sền sệt mà nó biết chắc chứa đầy những muốI, đất, dầu, mỡ, và hemoglobin. Cái dòng dưỡng chất đó làm nó thấy khó chịu, làm nó tê liệt hai cánh tay, như kim chích. Những khi lên cơn, chí có kiến, không có máu, cơ bắp được những dòng kiến chạy dọc chạy ngng từng thớ thịt, lạnh hơn Omyakonsk…
Cả bọn bị lùa khỏI xe, như những con chó săn được chủ yêu quý nhất. Những vết thương lập tức khép miệng. Không còn một giọt máu-mỡ nào chảy khỏI được “miếng xi” màu nâu đỏ đang sệt dần. Nó vẫn thấy tiếc cái sàn xe nóng bỏng. Nhưng gió đã thay nó liếm sạch những chút gì còn sót lạI. Cánh cửa vẫn mở toang…
Những cái dùi cui điện thi nhau giáng xuống đầu nó, nhẹ thôi, nhung mà buốt. Cơ thể nó nhúng trong bể điện cả ngàn volt. Cơ bắp lạI co, lạI giật. Nó lạI là con ếch. Bốn bề chỉ toàn là thép. Những lá thép nhỏ nhỏ gắn liền vớI nhau. MỗI mảnh rộng không quá bàn tay dứa trẻ con. Những mảnh thép nốI vớI nhau bằng vài chục chiếc đinh tán, nhâp nhô trên cái mặt nhẵn nhụI đó như những cái mụn trứng cá, xám ngoét. Bốn bề chẳng còn gì hơn.
Chính giữa căn phòng. Hay cái lon đồ hộp khổng lồ đây? Liệu có bao giờ ngườI ta làm một lon đồ hộp mà lạI có cái cột dài ngoằng ở gữa không nhỉ? Dễ lắm, nếu như đó là cái bẫy hầm của mấy đứa trẻ con khu ổ chuột, cái từ mà nó học được ở những quyển ký sự mục nát trong thư viện, chứ cứ theo những gì miêu tả trong tập giấy nát toét đó, thì dinh Tổng tư lệnh cũng chỉ như cái lán gỗ ọp ẹp của thằng cha Tom nào đó. Nó nghĩ vậy chứ dù bọn chuột G.I có kê nguyên khẩu cá nhân Pamela AB31-HE vào giữa hai kẽ răng, nó cũng không dám thốt ra. Ngài Tổng tư lệnh là vị thần, là quền lực tốI cao và duy nhất. Nó không dám bôi nhọ ngài. Như một thằng nô lệ…
Mắt nó mở căng. Dòng điện làm giúp nó điều đó. Và nó thấy hết, không chừa một thứ gì. Cái đinh khổng lồ kia chính là cực hồ quang. VớI xe thiết giáp thờI nay, thì đó chả là cái gì, bất quá như khẩu phun lửa ngày xưa, hồI đầu Thế chiến, bọn Mỹ dùng để bắn vào quân Liên bang mà thôi. Nhưng vớI cái mảnh da trần trên ngườI nó, dù đã đen kịt những máu và muốI, nó nếm thử rồI, mặn chát, thì vẫn đủ sức tước đoạt của nó quyền thiêng liêng nhất mà ngài Tổng tư lệnh đã tuyên bố: “Quyền được tự do giết trong khuôn khổ pháp luật”. Nó thì chả giết ai đâu, bất quá thì chỉ mớI có mấy thằng khốn ghẹo nó ở Vườn sinh vật Quốc gia bị đem bỏ nồI ninh nhừ mà thôi. Mà bữa đó nó cũng ăn khoẻ thật, chỉ có hơn chục ngày mà năm cái nồI hầm to như thùng đựng súng đã hết nhẵn. Chắc do lòng căm thù.
Nó cố tưởng tượng lạI cái vị của món hầm hôm đó nhưng vẫn không thể nhớ ra được: mặn, ngọt, hay là cay đây? Những dòng điện quét qua quét lại bộ óc chín nhừ của nó. Chắc quên thật rồi. Nó thở dài. Nhè nhẹ ngồI bệt xuống mặt sàn.
Da thật! Là da thật! Nó định dụI mắt để nhìn kỹ hơn, nhưng hai cái que bằng điện chặn mí mắt không cho sụp xuống. Kệ, dù sao nó cũng nhìn ký là da thật rồi. Ban đầu nó lạI nghĩ là thép cơ đấy. Thế tường thì sao nhỉ ? Hoá ra miếng thép nó tưởng là da trẻ con lạI là thật. Nhưng là da tay ngườI lớn, bị điện đốt nhiều quá nên hoá xám xịt cả lại. Nó nghĩ mình chắc cũng sẽ được dấn lên cái lồng chim khổng lồ này…
Nó thu hết tàn lực, cố kéo sụp hai vành mắt xuống, để rồI dòng điện giữ nó ở đó mãi mãi. Không thể mở ra…mãi mãi…..mãi mãi…


-Mày có đứng dậy không?
Nó thấy lạnh toát đầu. Và cái roi đập thẳng từ gáy qua đôi môi khô nẻ. Mặt trờI vẫn nắng trên cao.
Chỉ là giấc mơ của mặt trời. Nó vẫn còn sống…
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Hic thang roi bi do hoi roi ! Het thuoc chua ! May ma truyen nay no dai, hic minh ngai nen ko doc, chu ko chac cung bi lay nhiem mat ! Thank god !
 
Chu gio`i oi chu co can phai cong bo mot tac pham moi nhin da tahy ghe, doc duoc 3 dong da khong muon doc nua vi no dai wa.
Chu dinh lam nha van sang tac truyen kinh di ha???
 
Bực mình với mấy đứa quá! Tuấn ANh nó viết thì cứ để nó viết, nói linh ta linh tinh. Tâm sự của nó không biết để vào đâu, có mỗi lớp mình để nói thì lại bị một lũ nói ra nói vào. Tôi nhiều khi buồn cũng muốn vào đây than thở với mọi người, chỉ có lớp mình thôi! Tuấn Anh đừng có để bụng chúng nó, tôi đang đọc bài ông, kệ chúng nó.
 
Vừa đấm vừa xoa, ko hổ danh Minh Trung!!! Hehe, đùa thôi, thằng An với thằng MA buồn cười thật, ko đọc thì thôi để tao đọc, bọn mày làm tao tò mò quá, ko biết bài của ông giời như thế nào mà chúng mày phản đối ghê thế!!! Ông giời post lại đê, ko thi gưi vào mail cho tôi.
 
Thoi ma ! De tranh viec thang gioi di dau cung noi xau ! Toi quyet dinh khen no 1 cau : "O, chuyen chu viet cung dc do ! Cong phu lam !" . Vay nhe roi, dung cay cu nua nhe ! He he, trong so it cac tai nang cua chu, hinh nhu toi ko thay co cho cho van hoc. Hic, nhung thoi, co chi thi nen, lo gi nhi ;;) :))
 
hehe, may quá, tao đọc truyện của thằng Giòi rồi, không thì lại thất hứa với nó ;).
Cho tao làm nhà phê bình cái nhỉ, hehe, nói chung thì cách kể chuyện của chú Giòi khá là lôi cuốn, tuy nhiên nếu mà cứ cái kiểu kể "chỉ mình mình biết" này thì chắc ko ai hiểu được nó cả :)). Tao đọc nhẵn cả mắt mà rốt cuộc chỉ hiểu được nó kể về tương lai con người, trở thành một sinh vật nào đấy tương tự con người, vô cùng gớm ghiếc, đầy máu và máy móc :-/. Đây là môtíp hiện đang rất được ưa chuộng, thể hiện qua 2 loạt phim chiếu ở VTV3 vừa rồi là Dark Angel và Small ville, điều này chứng tỏ chú Giòi rất theo kịp những suy nghĩ lớn của nhân loại :D.
Tuy nhiên chú Giòi viết chuyện (Phi) Khoa học viễn (hơi bị) tưởng tượng và không lôgíc lắm. Cái người-phi người của chú hơi bị khoẻ, khoẻ hơn cả xe sắt thép. Dòng trên chú viết "hình như km là đơn vị đo chiều dài của thời xưa..." dòng dưới chú lại táng ngay một đơn vị m vào suy nghĩ của nhân vật. Hơn nữa, máu me hơi bị nhiều, mà thực ra thì tao ko hiểu lắm cái máu me của mày (thực ra có lúc tao cũng muốn lấy 1 cái avatar đầy máu :smoking: ).
Hehe, viết một tí gọi là an ủi thằng Giòi, khổ thân quá cơ. Với cái tính vượt trước thời đại của mày thì có khi đến bọn Ănglê cũng ko chịu được ý chứ nói gì đến bọn người trần mắt thịt như tao. :p

To PThuỷ: id của MAnh là pma37 , tuy nhiên cậu mà đợi nó online thì chắc đến Tết dương lịch quá :D . Có gì cần viết thư cho nó, hẹn nó online.
 
Thang Roi van hay doi nhu ngay nao ! :)) Thoi chu post bai lai di, toi se doc nghiem tuc va nhan xet cung nghiem tuc luon !
 
Ừm...tao bảo nó không dùng km chứ có bảo nó không dùng m đâu :) Bọn này tác chiến khoảng cách lớn, không dùng đơn vị lớn cỡ trung bình như km, nhưng lại dùng các đơn vị cỡ nhỏ vì nó vẫn fit với size của người :) Nếu muốn có thể đổi nó thành talant cũng được...nhưng mà như thế nó không hợp lắm, vì Ford vẫn còn, do đó bọn nó vẫn phải biết đến hệ thống cũ, có điều không thông dụng lắm :) Thằng Chuối còn bắt bẻ gì không :>

Nếu bọn mày chỉ lấy cái đấy làm trò đùa, đừng bao giờ đọc nó nữa...
 
Tuan Ạnh oi bon tao chi dua may chut thoi ma, may lam gi ma tu ai ghe gom vay, tao biet day la tam huyet cua may lam moi nghi ra dc, nen la tao da co gang doc toet ca mat ra, nhung ma noi chung la truyen cua may mau me be bet wa, lai con mot so thu rat loang ngoanh kho hieu, may phai thoang cam cho anh em noi len suy nghi chu
bon tao khong co y lay tam huyet cua may ra lam tro dua dau, may post lai di, cho anh em cung nghiem tuc doc lai va nhan xet lai
 
Back
Bên trên