Cấp 2 Ngô Sĩ Liên nữa!

2 Thư : mày viết cái dòng gì gì đấy ở cuối bài nhỏ quá tao không nhìn thấy đâu :D
2 chị Thư : đọc lại bài cũ của iem thấy súc tích thì cộng đ? đi chớ
cả con Thư nữa , mày nỡ để bạn bè thảm hại thế này à ?
những người tên Thư thường ....... thế đấy [-x

quên nữa , những ngưởi nào tên ZZ cũng thường như thế luôn [-x[-x[-x
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Nguyễn Trang Thư đã viết:
Mà cô Nhạn hình như bị bệnh nặng lém, nên ngày càng yếu đi, cô ko thể nói to được :(( Cô lại hay ốm nữa........ :(( Thương cô wa' đi.... :( Hôm trước về thăm trường, gặp cô Nhạn, thấy cô vẫn thế, vẫn hiền, vẫn thương học trò, vẫn cười - 1 nụ cười rất hiền......, vẫn...v.v......
)
thật à mày, tao ko gặp cô từ hồi tháng 6 gì gì đó đến giờ :-s :((
 
Với cô Nhạn thì, chị luôn có một tình cảm gì đó rất đặc biệt. Hồi xưa rất hạnh phúc vì được học cô đội tuyển lớp 7 và 2 năm lớp 8 & 9 chính khóa. Ấn tượng nhất là nụ cười rất hiền của cô, ko hiểu trên đời còn có nụ cười nào hiền hơn như thế nữa ko. Mỗi lần cô vào lớp, cô ko mắng ai mất trật tự bao giờ cả, chưa một lần nào, nhưng chỉ cần cô nhìn thấy một đứa nào ko làm bài tập, lên bảng ko thuộc bài, mà cô nhắm mắt lại, lắc đầu vả rồi thở dài nói "bạn làm cô thất vọng đấy", thì ko một đứa học trò nào có thể chịu nổi. Khuôn mặt ấy, giọng nói ấy, cái điệu nhẹ nhàng buồn buồn ấy, nó có sức mạnh còn hơn cả một câu quát tháo mắng mỏ bao nhiêu lần. Cho nên chị chưa một lần nào làm thiếu bài tập cô Nhạn, chưa một lần lên bảng ko thuộc bài, và có lẽ đó là môn duy nhất mà chị làm được như thế.

Và còn phong cách dạy của cô nữa chứ. Nét chữ đẹp mẫu mực, trình bày bảng cực kì khoa học và gọn gàng, gói bài trước mở bài sau vô cùng ăn khớp, ví dụ đa dạng, dễ hiểu và... bài tập về nhà chỉ 3 bài only :)). Tất cả những điều ấy làm cho cô Nhạn dạy hiệu quả đến kỉ lục, chưa bao giờ chị thấy một tiết học nào của cô là chán, là buồn ngủ cả (trong khi đó là chuyện thường tình ở huyện với những tiết Hóa cô Lương :))). Học thêm cô cũng thế, mấy tấm bảng nham nhở xấu xí ở lớp học thêm chỗ phố Huế với Lí Tự Trọng có nét chữ cô Nhạn vào cũng sáng láng hẳn lên.

Thời gian học đội tuyển Lí năm lớp 7, một hôm cô Nhạn đi xuống bàn chị đang ngồi giải bài, nhấc quyển vở Lí học thêm của chị lên, cô nhìn chăm chú một lúc rồi cô bảo: "Con đi học thêm Lí cô Nam phải ko?" Mình ngỡ ngàng, trả lời: "Vâng ạ", cứ sợ là cô sẽ mất cảm tình vì chuyện ấy. Thế mà hóa ra ko, mấy hôm sau đi học Lí cô Nam nghe cô kể là cô Nhạn gọi điện cho cô nói là thấy có học trò đội tuyển đi học cô Nam, nhờ cô Nam giúp được gì thì giúp cho chị, với cả... khen chị gì đó với cô Nam :p. Mình thở phào, thêm vào đó còn thấy hối hận vì đã nghĩ oan cho cô Nhạn, cô là một người có nhân cách đẹp thế cơ mà.

Rồi một hôm ở lớp học thêm năm lớp 8, chị thấy cô có vẻ yếu, mệt, chị hỏi cô: "Cô ơi, có phải cô bị ốm ko ạ", cô nói: "Uh, cô hơi mệt, sáng nay cô vừa đi khám, Cholesterol lại lên rồi", xong thấy cô thở dài nặng nhọc. Chị ngạc nhiên vô cùng: "Nhưng cô gầy như thế, làm sao có cholesterol được ạ, họ có nhầm ko cô??" Cô bảo: "Thì đấy ăn uống kiêng khem, người đã gầy tong teo thế này, mà vẫn cứ cholesterol cao mới lạ, cứ mỗi lần đi thử về là cô lại buồn". Chị nghe thế xong chỉ biết lặng thinh... thương cô ghê, cô gầy quá, yếu quá, thế mà vẫn cứ ăn kiêng...

Rời trường cấp 2 những gì "mang theo suốt cuộc đời" có cả nụ cười hiền như mùa thu tỏa nắng của cô Nhạn, nụ cười làm người ta nghĩ ngay được rằng cô là người phụ nữ phúc hậu thế nào. Hình như gặp ai chị cũng ấn tượng nhất nụ cười của người ta thì phải (ặc, thế này về sau gặp anh nào cười đẹp là mình rơi tự do à 8-}). Lên cấp 3 rồi, cô giáo dạy Lí của lớp chị cũng lại là một người gần giống cô Nhạn, dạy kĩ càng, cẩn thận, chữ đẹp, hiền lành dịu dàng... và yếu yếu...(cô Thoa đó, có em nào biết ko?) Điều đấy lại càng làm chị nhớ 4 năm học NSL, nhớ cô Nhạn, nhớ những ngày học đội tuyển Lí của cô...

Hè vừa rồi, lúc gần đi chị về dự đám cưới con cô Trần Nga (sẽ nói về cái này trong khuôn khổ một bài khác), gặp cô Nhạn. Vừa nhìn thấy nụ cười dịu dàng đôn hậu ấy, chị đã thấy có gì xúc động lắm, ko cầm lòng mà đi được. Chị chạy ra hỏi cô, bây giờ nghĩ lại thấy mình hỏi hơi ngố :">, "Cô có khỏe ko ạ, dạo này cô đi khám cholesterol về có còn bị buồn nữa ko ạ?". Thấy cô Nhạn sững ra một lúc, rồi cô trả lời: "À, cô đỡ rồi con ạ, đi khám ông bác sĩ Viện trưởng... ông ý bảo ko cần kiêng gì hết, cứ ăn dầu mỡ thoải mãi, cô nghe theo thử, sau 2 tháng lại thấy nó giảm con ạ!" Rồi cô cười, vẫn nụ cười dịu dàng đến tê tái ấy, những có gì rạng rớ hơn cho dù khuôn mặt cô đã thêm vài nếp nhăn... Cô lại nói tiếp: "Cô ko ngờ con vẫn còn nhớ, cô cảm động quá...", lại một nụ cười dịu dàng nữa, chị gần như chết chìm trong mấy nụ cười của cô, chả nói được câu nào nữa :(.

Kí ức về cô Nhạn có lẽ là vậy, còn nhiều lắm nữa nhưng ko thể kể hết được, với lại những cái còn lại cũng hơi vụn vặt nữa, chỉ là những mảnh khác nhau của cuộc sống hồi ấy thôi mà. Chà, các em nhắc đến cô Nhạn, lại làm chị xao động mất một lúc mà viết ra cái bài này rồi đây... Nhớ cô quá, nhớ trường quá, bao giờ được về thăm cô...

@ em Thư: chị cộng điểm rùi đó, thế còn bài này của chị thì sao :> :p :))
 
Chỉnh sửa lần cuối:
:(( :(( Em nhớ NSL, nhớ các cô, nhớ tất cả!! :(( :((
vvc đã viết:
2 Thư : mày viết cái dòng gì gì đấy ở cuối bài nhỏ quá tao không nhìn thấy đâu
2 chị Thư : đọc lại bài cũ của iem thấy súc tích thì cộng đ? đi chớ
cả con Thư nữa , mày nỡ để bạn bè thảm hại thế này à ?
những người tên Thư thường ....... thế đấy
Mày đúng là hết thuốc chữa roài.... ừm, chỉ cần mày nhận ra được cái dòng nhỏ đấy là được rồi :D
 
lớp mày cũng học cô Nhạn à ?
lớp tao cũng học cô nè , từ đấy mà điểm Lí của tao xuống dốc không phanh
nhưng không phải vì htế mà tao dốt đi đâu , bằng chứng là lớp 9 vẫn thi HSG Lí :D
tại cô cẩn thận quá , mà " cẩn thận"lại không nằm trong từ điển cuat mình :D ngiạ quá
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Đúng đấy Cường ạ, điểm phẩy của tao thì đúng là lên voi xuống chó, lớp 7 7,8, lớp 8 lên tận 10 phẩy mà lớp 9 xuống 8,6 :))
 
Lâu rồi không vào đây, bây giờ đọc thấy mấy em viết về cô Nhạn cảm động quá :). Anh ra trường 4 năm rồi, về thăm cô cũng 2 lần, mừng là cô vẫn nhớ mình và vẫn đi dạy đều. Có em nào biết sinh nhật cô không nhỉ, à không cần, ngày 20/11 cũng được. Tập hợp mấy bài trên này làm thành bản lưu bút, 20/11 năm sau về trường tặng cô, có đủ các thế hệ học sinh, sẽ ý nghĩa lắm đấy :).

Mà cả cô Nam nữa, hay nhỉ, không ngờ mấy lớp chuyên Anh hay chuyên Văn cũng học cô. Một trong hai người thầy anh chịu ơn sâu sắc trong cấp II (mà có lẽ trong cả cuộc đời) là cô Nam. Chính cô Nam là người đưa anh đến với môn Lý, từ lớp 7 mới làm quen với Lý cho đến tận lớp 12, cũng 6 năm chứ ít gì. Cô Nam cực kỳ nhiệt tình mỗi tội hơi ... nóng tính và có trò "chê khóa mình đang dạy khen khóa dưới hoặc khóa trên " :D. Ngày xưa, một lần làm bài, đến phần giải, cá với cô rằng cô sai, em đúng, cô bảo nếu anh sai thì anh chép phạt.... 1000 lần đầu bài nhé. Cuối cùng mình ... sai :((, chép đến lần thứ mấy trăm 7 hay 8 trăm gì đó thì cô tha :)). Cô vừa có thêm em bé gái, sinh vào dịp 20/11. Tết này qua cô xem cô đặt tên em là gì, thằng anh đã là Tuấn Kiệt rồi, cô em chắc chả vừa đâu :D.

Ừm, trên kia đọc được câu nào của cậu Hiếu thì phải, ăn nói bố láo, cậu 01-04 mà nói khóa trên học ngu, khóa trên cậu trong đội tuyển Lý thì chỉ có lớp anh, cậu chửi bọn anh hả ?
 
Nguyễn Trang Thư đã viết:
Đúng đấy Cường ạ, điểm phẩy của tao thì đúng là lên voi xuống chó, lớp 7 7,8, lớp 8 lên tận 10 phẩy mà lớp 9 xuống 8,6 :))
kiếp mày được 10 phẩy lý lớp 8 cơ à 8-} /:)
 
Em thấy anh Trung có ý tưởng hay đấy, thế hay anh Trung chép ra một quyển nhé. Em nghĩ hay là gửi đến địa chỉ nhà cô ở 15 Ngô Văn Sở thì tạo bất ngờ hơn.

Nhớ lại mấy năm trước em còn ngồi kì cạch cắt dán làm thiếp tặng cô. Nghĩ đến là trẻ con! Không quên được nụ cười hiền hậu của cô. Mà em thấy cô Nhạn rất đặc biệt, ở cô có một cái gì đó làm cho người gặp cô lần đầu tiên thôi cũng cảm thấy vô cùng kính nể.

Hồi trước đi học ở trường buổi chiều suốt ngày vào trong phòng thí nghiệm nói chuyện với cô. Ngồi nghe con bé 14 tuổi nói huyên thuyên cả buổi chiều mà cô tỏ ra rất là hứng thú với những gì em nói. Chưa có thày cô nào mà khiến cho em cảm thấy hạnh phúc như thế khi được ở gần và chia sẻ. Đâu rồi khoảng cách xa vời giữa cô trò trên lớp, hay cái cảm giác sợ sệt vội vàng chuẩn bị bài vở trước khi cô vào lớp. Ngồi với em những buổi chiều hôm ấy, lo em đói vì đi học tối mới về, hay giảng lại mấy bài tập Lý em chưa hiểu, pha ly sữa nóng cho em lúc mới đi thi về. Cô là mẹ hay là cô giáo nhỉ?

Thế mà cứ nghĩ đến những lúc cô đau ốm mà thắt cả ruột, cô vẫn yếu thế. Nhiều lúc trông cô muộn phiền lắm. Cô chẳng than mình ốm, chỉ thấy cô hay thở dài lo cho chồng cô cũng đau yếu ở nhà. Giá mà cô cứ đi dạy mãi nhỉ! Mong đến hè quá, để về còn đến thăm cô...
 
Chỉnh sửa lần cuối:
toàn những con người đáng khâm phục, tao thì, ko thể nào khá lên được với cái môn Lý này:(
 
chẳng bù cho mình, học ngu lí nhất , cái vì môn Lý mà mất HSG học kì I năm lớp 9
 
ho, thế con Hương HKI lớp 9 học sinh tiên tiến á:eek:
tao ko tin nè!!!!!!!!Nhưng nói chung là trong tất cả các môn học, tao chán nhất Lý, ko tiêu hóa nổi cái môn đấy, cho dù bây giờ môn đấy là cô chủ nhiệm tao dạy:(
 
Anh cũng đội tuyển Lý mà năm nào trong 3 môn Toán Lý Hóa điểm Lý thấp nhất, đau thật :((
 
toàn nhưng người giỏi lý thôi.Môn lý năm lớp 9 thực ra cũng ko khó lắm nhưng đã kém thì kém cho chót:D
 
Hey mọi người, chúc mọi người có 1 cái Tết Ất Dậu vui vẻ, may mắn :D ;)
 
Back
Bên trên