Cơn mưa đầu hạ

Nam bỗng giật mình linh tính một điều gì không tốt lành.
- Sao vậy anh? - người con gái đang ngả đầu vào vai anh hỏi.
- Không sao.
Anh định gọi điện kêu Thảo tự về nhưng không thể gọi cho Thảo khi Thuỳ Trang đang ở bên anh. Anh tự trấn an mình rằng giờ này chắc cô đã về rồi. Anh tiếp tục tận hưởng hạnh phúc của mình, thứ hạnh phúc xây bằng tội lỗi và phản bội. Thứ hạnh phúc vụng trộm bao giờ cũng đem lại một khoái cảm đê mê khó cưỡng.
Trong lúc ấy Thảo đang ngồi trên chiếc xe của Sơn. Anh mỉm cười quay sang nhìn cô bé đã ngủ ngon lành như chưa từng có chuyện gì xảy ra…

Thảo không biết làm sao mà mình đã mò được ra đường cái. Không phải cô bước chân đi mà đôi chân kéo cô đi. Đầu óc cô trống rỗng…hoàn toàn trống rỗng…chẳng có gì cả… chẳng có nỗi sợ hãi hay đau buồn… chỉ có trống rỗng mà thôi… Cô bước đi trên con đường đêm, có ánh sáng đấy nhưng mờ tỏ như tình yêu của cô vậy. Yêu anh, cô sẽ phải mất quá nhiều, sẽ mất đi sự bình yên trong tâm hồn, sẽ mất đi lòng tin vào những con người nhân hậu trong những câu chuyện cô đã đọc, sẽ mất đi chính con người cô ngây thơ ngốc nghếch. Có lẽ Titi nói đúng: cô không nên yêu anh. Hai người quá khác nhau. Cô cứ bước đi trong ánh đèn đường day dứt.
- Cháu ơi đi không? Giá bao nhiêu?
Cô không nghe thấy tiếng gạ tình của hai gã trung niên, cứ thẫn thờ bước tiếp.
- Thấy cháu xinh xắn chú giả hai trăm đấy. Lên đây nào.
Cô vẫn bước tiếp.
- Gớm, làm đĩ mà còn kiêu. Công an nó đến đít kia kìa.
- Đồ điên.
Hai gã trung niên thấy bóng công an phóng vọt đi. Chiếc xe tải con của công an phường xáp lại. Hai anh công an phường lôi cô lên xe. Cô giãy nảy lên:
- Tôi không phải cave.
- ĐM con đĩ này, mày lên phường mà trình bày- một anh gắt.
Trên thùng xe, ngồi cạnh cô còn một cô gái mặt trát bự phấn, môi tô đậm bằng thứ son môi rẻ tiền.
- Lần đầu hả bé- cô ta bắt chuyện với Thảo- Dại thế. Lâm Gia Trang bao nhiêu góc kín thì không đứng lại đứng giữa chỗ sáng đèn.
Thảo bật khóc nức nở. Giữa lúc cô sắp rơi xuống đáy vực sâu mà anh vẫn không chịu nghe máy của cô. Tất cả chỉ là một cơn ác mộng thôi? Chỉ cần anh tới đây ôm cô vào lòng, mọi chuyện sẽ chấm dứt, chắc chắn là như thế. Nhưng giờ này anh đang ở đâu? Cô gái đồng cảnh ngộ thấy Thảo khóc thì mủi lòng thương xót:
- Không sao đâu. Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Lần đầu chị cũng thế. Mãi thành quen. Lên trại vui lắm, sợ bé không muốn về ấy chứ.
Thảo càng khóc to hơn. Đáp lại cuộc gọi của cô vẫn là giọng trả lời tự động vô cảm. Cô quẳng luôn chiếc máy xuống sàn đánh “bộp”.
- Ấy. Bé không dùng thì cho chị xin. Bán đi lấy ít tiền mua thuốc cho thằng chồng. Nó nghiện lòi ra.
Thảo chẳng thèm để ý đến người đàn bà bên cạnh. Cô chỉ khóc, khóc và khóc.
Đến trụ sở công an phường, tiếp Thảo là một anh công an phường trẻ măng. Anh chép miệng:
- Xinh thế này mà lại đi đứng cột đèn hả em?
- Tôi không phải cave.
- Ấy, ai vào đây mà chả kêu thế. Người đầy mùi rượu thế kia. Thế giấy tờ tuỳ thân của em đâu.
Cô sực nhớ ra giấy tờ cô để trong chiếc túi bỏ lại trên chiếc xe của Hùng “Kun”.
- Tôi…không mang theo. Tôi muốn gọi điện thoại.
- OK.
Cô lại chợt nhớ ra.
- Chị kia trả điện thoại cho tôi.
- Điện thoại nào?- cô gái kia giả vờ ngơ ngác.
- TRẢ TÔI.- Thảo hét lên, số lần cô hét trong đêm nay đã bằng số lần cả đời cô hét gộp lại.
- Câm mồm. Sao cháu để con đĩ này làm loạn lên thế.- người công an đứng tuổi bước ra phê bình anh công an trẻ - Cái loại đĩ điếm này cứ cho nó sống cả đời trên trại cho xã hội nó yên.
Khuôn mặt lõi đời của người công an đứng tuổi khiến Thảo thấy sợ. Cô chưa thấy khuôn mặt nào kinh khủng như thế. Không có bất kì cảm xúc nào trên khuôn mặt nhăn nhúm ấy. Hàng chục năm đối mặt với bọn tội phạm từ lũ trộm ranh đến những tên giết người táo tợn đã tạo nên khuôn mặt ấy. Để đương đầu với những kẻ ghê tởm nhất pháp luật cần một con người như vậy. Tưởng như một nụ cười hiếm hoi của ông cũng là sự điều khiển của lí trí chứ không phải của con tim. Thảo lại bưng mặt khóc. Anh công an trẻ mới vào nghề thấy thế mủi lòng:
- Trông em ấy không giống gái bác ạ.
- Con Hạnh kia lúc đầu mà chả nai tơ à- ông chỉ vào cô gái đang ngồi nhởn nhơ đắc thắng vì cuỗm được chiếc điện thoại, rồi tiếp- Dính vào trai lơ nghiện ngập là thành đĩ hết.
Anh công an trẻ bèn đưa điện thoại cho Thảo:
- Điện thoại này em gọi đi.
Cô vội vàng bấm số quên cả cảm ơn anh công an. Nhưng cô chợt sững lại. Bố mẹ cô sẽ ra sao nếu biết cô ra nông nỗi này? Làm sao hai con người ấy có thể chịu đựng được? Rồi họ sẽ cấm cô đi lại với Nam. Cô không thể gọi về nhà được. Nhưng cô còn số ai để mà gọi đâu, người đàn bà kia đã lấy điện thoại của cô rồi. Gọi cho anh ư, trong đêm nay cô đã gọi hàng trăm lần mà có được đâu, vả lại cô cũng không muốn gọi cho con người bội bạc đã đẩy cô xuống địa ngục ấy nữa. Cô lục ví, chợt thấy tấm card visit của Sơn, dù cho con người đó có đáng ghét ra sao chăng nữa thì anh ta là niềm hi vọng duy nhất của cô lúc này…
Nửa tiếng sau, Sơn đến đón Thảo. Với tầm ảnh hưởng và mối quan hệ rộng của mình, anh đã giúp Thảo khôi phục lại danh dự, các đồng chí công an phường xin lỗi cô rối rít. Nhưng Thảo cũng chẳng buồn để ý. Cô cũng không thể nói được lời cảm ơn Sơn. Cô chỉ thấy mệt mỏi…chỉ muốn ngủ một giấc mãi mãi… không bao giờ thức dậy nữa…
Sơn dìu cô lên xe. Ngắm gương mặt cô ngủ yên lành, Sơn thấy một cảm giác ấm áp. Mọi nỗi ác cảm của anh đối với cô đã chuyển thành niềm yêu mến lúc nào anh cũng không hay.

(to be continued)
PS: đón đọc đoạn kết :D
 
=D> Sắp chyển phỏm rồi, sao thằng Nam vô tích sự thế nhỉ, thì cứ đưa Thảo về rồi đi "chơi" với Thùy Trang cũng được ??? đón đọc đoạn kết thui...Hồi hộp quá
 
Sau cơn mưa, trời lại sáng. Thảo bị đánh thức bởi những tia nắng muộn qua khung cửa sổ hướng về phía Tây. Sáng mùa hè nắng vẫn thường đẹp như lúc này. Cảnh vật sáng sủa vui tươi như bài ca giục giã con người hãy làm việc, hãy học tập, hãy xây tiếp những ước mơ của mình, đừng để phí hoài cuộc sống tươi đẹp này. Trong sắc vàng của không gian, những âm thanh rộn ràng của cuộc sống nhảy tót qua ô cửa sổ để tới với Thảo. Cô nghe thấy tiếng rao bánh mì phát ra từ chiếc loa nhỏ với chất giọng thật vui nhộn đã len lỏi khắp các ngõ ngách của Hà Nội thân yêu: “Bánh mì Sài Gòn nóng hổi thơm bơ. Bánh mì Sài Gòn một ngàn một ổ…”. Cô nghe thấy tiếng một bà hàng phở sai con bé giúp việc mang quẩy ra cho khách. Cô khẽ cười khúc khích khi thấy mình có một ý nghĩ xấu xa là bà hàng phở chắc phải béo núc na núc ních như Trư Bát Giới và có một cái nốt ruồi to tướng ở trên má. Cô nghe thấy tiếng hai cô cậu học sinh cấp hai nói chuyện với nhau ở một trạm chờ xe buýt: “Tôi tức quá ông ạ. Con Hằng nó chép bài tôi mà cô cho nó mười còn tôi chỉ được chín”.
Một buổi sáng thật tuyệt, cô tự nhủ mình sẽ làm gì nhỉ. Phải rồi, cô sẽ rủ Titi đi ăn chè. Hôm nay cô sẽ tự cho phép bản thân sa ngã một chút, sẽ ăn nem chua rán thoả thích dù cô biết thứ đó nhiều mỡ không tốt. Sau đó sẽ làm gì nhỉ? Phải rồi, hai đứa sẽ đi chụp ảnh Hàn Quốc, đi xem phim vào buổi trưa hay ngả ngớn ở Spaghetti box. Không có anh trong kế hoạch của cô. Cô nhận ra trước khi có anh cuộc sống mới tuyệt vời làm sao, chẳng hề phải lo âu, suy nghĩ gì cả. Trước đây cô vẫn hằng mơ ước một chàng hoàng tử bạch mã sẽ đến đưa cô đi nhưng khi hoàng tử đã đến thì cô lại ước được quay trở lại những tháng ngày ngồi bên ô cửa sổ mong ngóng người mình yêu thương. Giá như anh chưa bao giờ bước vào cuộc đời cô… Tình yêu với hoàng tử nhiều mất mát hơn cô tưởng. Có lẽ cô đã nhầm. Hoàng tử chỉ nên lấy công chúa. Cô không phải công chúa. Cô chỉ là một cô gái bình thường mà thôi…
Mải suy nghĩ cô mãi mới nhận ra mình không ở trên chiếc giường đầy thú bông ở nhà mà đang ở trong một căn phòng xa lạ ở khu chung cư Trung Hoà-Nhân Chính. Bộ váy áo cô đang mặc nhắc cô nhớ lại những việc đã xảy ra tối qua. Cô nhớ là Sơn đã đưa cô về, vậy thì chắc đây là nhà của anh. Cô bước ra khỏi giường, đi rửa mặt, đến lúc quay ra thì thấy Sơn vừa về.
- Em dậy rồi à. Anh mua xôi cho em này. À còn bộ quần áo này anh mượn của chị hàng xóm, bộ váy của em hỏng rồi.
- Cám ơn anh. Em làm phiền anh nhiều quá.
Thảo cảm thấy ái ngại. Sơn quá tốt với cô vậy mà khi trước cô lại ghét anh. Anh cũng không hỏi về chuyện của cô tối qua mà chỉ hỏi xem cô có cần gì không. Sau khi ăn hết gói xôi anh đưa và thay quần áo, Thảo xin phép Sơn về nhà.
- Để anh đưa em về.
- Dạ, em đi xe ôm về được rồi. Em làm phiền anh nhiều quá.
- Không phiền đâu, thật đấy.
- Dạ. Nhưng…
- Nếu em thấy ngại thì … anh chúc em đi đường bình an.
Thảo bắt tay chào anh, trao cho anh một nụ cười trong vắt như giọt sương mai. Khi Thảo đi khuất, Sơn rút lấy chiếc điện thoại bấm số gọi:
- Nam à. Ra café nhé. Anh có chuyện muốn nói với chú.

(to be continued)
 
Ặc sao lại nghĩ ra như thế :)) Sơn đưa bộ quần áo để Thảo thay mà, anh viết không rõ à :))
 
Bóng tối bắt đầu ngự trị trong không gian. Tiếng ve kêu khắc khoải gợi một niềm sợ hãi mơ hồ trong lòng Nam. Cả ngày hôm nay anh không gọi được cho Thảo. Cô không có ở nhà, cũng chẳng có ở bất cứ nơi nào anh tìm đến. Anh lo lắng cho người yêu đến cháy ruột cháy gan sau cuộc nói chuyện với Sơn sáng nay. May sao bóng dáng cô đã xuất hiện trong tầm mắt của anh. Cô bước xuống từ chiếc xe máy của cô bạn thân, nở một nụ cười rạng rỡ. Đã lâu rồi anh mới thấy cô cười đẹp như thế, nụ cười trong lành tinh khôi như giọt sương đọng trên lá non buổi sớm. Thảo vẫy chào Titi của cô, đã lâu rồi hai đứa mới lại đi chơi với nhau trọn một ngày, trước khi anh xuất hiện hai đứa vẫn thường đi chơi với nhau như thế.
- Sao anh gọi em không được?
Thảo giật mình quay lại. Nhưng rồi cô quay lại tiếp tục mở khoá cổng nhà.
- Em bị mất điện thoại- giọng cô vô cảm.
- Sao không báo để anh đỡ lo?
Nghe như có tiếng động loảng xoảng của những mảnh thuỷ tinh vỡ vụn trong lòng người con gái.
- Đêm qua em đã gọi một trăm lần. Nhưng anh bận.
Nam lặng người. Trước mặt anh là cánh cổng sắt đóng rầm. Anh bần thần mất một lúc. Rồi anh móc từ trong túi bao thuốc châm điếu hút. Trong làn khói thuốc lơ phơ anh hồi tưởng lại quá khứ. Anh nhớ lại cái ngày đã thay đổi cuộc đời anh, ngày một cô gái đang học ở Mĩ về nước đi cùng mẹ đến chơi nhà anh. Vẻ đẹp mặn mà của cô thiếu nữ tuổi mười tám kết hợp duyên dáng vẻ tự tin của phương Tây với nét dịu dàng Á Đông đã khiến chàng trai mười bốn tuổi, cái tuổi con tim bắt đầu biết rung động, phải mê đắm. Từ buổi gặp gỡ ấy, anh bắt đầu thay đổi từ một cậu bé lầm lì vô tâm thành một chàng trai cởi mở, rộng lòng với phái nữ. Anh cũng bắt đầu tập chơi golf vì Thuỳ Trang thích môn thể thao đó. Ba năm sau, Thuỳ Trang về hẳn Việt Nam sau khi cầm trong tay tấm bằng B.A của một trường đại học ở Houston. Nhưng khi gặp lại thì người con gái anh mơ ước trong ba năm trời đằng đẵng đã đem lòng yêu Sơn. Ai cũng khen họ đẹp đôi. Khởi nghiệp với hai bàn tay trắng nhưng khát vọng vươn lên đã đưa Sơn nhanh chóng leo lên những bậc thang cao ngất của danh vọng. Khi khoác trên mình tấm áo lộng lẫy của thành đạt, con người ta có một vẻ lôi cuốn chết người. Tình yêu của Thuỳ Trang đối với Sơn như tình yêu của người nô lệ với chủ của mình, chỉ ngoan ngoãn phục tùng mà không đòi hỏi bất cứ điều gì. Còn Nam, đối với cô, chỉ là một cậu em trai dễ mến bỗng nhiên chững chạc hẳn lên sau vài năm không gặp. Ước mơ tan vỡ, Nam chuệch choạc mất phương hướng. Anh mất dần niềm tin vào tình yêu nhưng lại dễ dàng chiếm được trái tim những cô gái đẹp. Anh thay người yêu như thay áo. Anh cứ đi tìm mãi…tìm mãi… nhưng không sao tìm lại được hình bóng Thuỳ Trang trong những cô gái ấy. Họ đều như nhau, nhạt nhẽo, vô vị chứ không thông minh, duyên dáng, đầy sức sống như nàng. Nam sống như người ngủ mê cho đến khi gặp Thảo. Anh đã gặp nhiều cô gái xinh hơn Thảo nhiều nhưng bức màn bí ẩn bao quanh cô thu hút anh. Nụ cười trong vắt như giọt sương mai và những cơn mưa ngọt lành của cô bám lấy tâm trí anh như chiếc mạng nhện mỏng manh mà bền chắc. Và anh đến với cô bằng tình yêu chân thành của mình. Thảo đã khiến anh quên được Thuỳ Trang. Nhưng rồi số phận thật trớ trêu. Đúng lúc tình yêu của hai người chín ngọt thì Thuỳ Trang lại kéo Nam về phía mình. Đó là lúc cô tuyệt vọng với mối tình của mình. Cô chợt cảm thấy mệt mỏi khi cho đi quá nhiều mà chỉ nhận lại sự hờ hững của Sơn. Mối quan tâm duy nhất của anh là bước lên những nấc thang cao hơn, thành công đối với anh không bao giờ đủ. Những tháng ngày yêu nhau say đắm của Sơn và Thuỳ Trang quá ngắn, những tháng ngày còn lại chỉ có người con gái Phương Nam canh cho ngọn lửa tình của hai người khỏi tắt. Dù mạnh mẽ đến mấy, Thuỳ Trang cũng chỉ là một người phụ nữ mà phụ nữ thì bao giờ cũng cần sự quan tâm, che chở của đàn ông. Buổi chơi golf hôm đó, nhìn thấy Thảo hạnh phúc trong vòng tay Nam, Thuỳ Trang đã thấy chạnh lòng. Cô ghen tị với cô bé kia. Và cô nhận ra Nam không còn là cậu bé ngày nào mà là một chàng trai đầy quyến rũ. Thuỳ Trang đã bị hấp dẫn và mất đi lí trí, bị cuốn vào mối tình sai trái với Nam. Có được người con gái mơ ước nhưng Nam lại mang trong mình nỗi day dứt, mặc cảm với người con gái bị anh phản bội. Anh vẫn còn yêu Thảo… rất yêu là đằng khác…nhưng đam mê cứ cuốn anh đi như người đi bơi gặp phải vùng nước xoáy. Nam những tưởng mình đã có được thứ mình muốn nhưng anh đã nhầm, chính Thuỳ Trang giờ đây cũng không phải Thuỳ Trang anh tìm kiếm. Anh ôm một nỗi tuyệt vọng mơ hồ. Ngày hôm qua anh đã bắt Thảo mặc một bộ váy áo quyến rũ như Thuỳ Trang đã mặc ngày nào. Nhưng cô không hợp với nó. Anh thất vọng, chán nản dù không để lộ ra ngoài. Thế rồi, buổi tối hôm ấy anh nhận được điện thoại của Thuỳ Trang:
- Anh đến đây lẹ lên. Em chết mất.
Nam vội vàng chạy đến lo sợ có chuyện gì xảy ra với cô. Nhưng khi đến thì chẳng thấy cô làm sao cả.
- Em có sao không?
- Có, em chết vì nhớ anh.
Đêm đó, hai người đã ở bên nhau cả đêm nhưng sau những phút giây ân ái, niềm hạnh phúc không đến với Nam mà là nỗi hoang mang sầu lắng. Thuỳ Trang vẫn chỉ một lòng yêu Sơn còn anh cũng chẳng hề yêu cô. Anh chỉ yêu Thuỳ Trang năm nào mà lần đầu anh gặp. Anh nhận ra bấy lâu nay mình chỉ đi tìm một ảo ảnh, một thứ không có thực. Thứ quí giá nhất đối với anh là cô bé yêu mưa của anh. Những thứ gì ta đang có thường là những thứ quí giá nhất và cũng là những thứ ta không hề trân trọng. Chúng ta luôn mải miết đi tìm những thứ xa vời, những thứ ảo ảnh không có thật. Nam, Sơn, Thuỳ Trang, tất cả chúng ta đều như vậy. Lúc này Nam mới tỉnh ngộ ra. Thứ quí giá nhất đối với anh, một thứ có thật, hiện hữu, không phải ảo ảnh, chính là tình yêu của anh và Thảo…

Một năm sau…

- Titi này, hay chị đi sinh nhật Katie một mình đi.
- Em ngại gặp Nam à. Ừ cũng phải, nghe Katie nói anh ta có người yêu mới được nửa năm rồi.
Thảo không ở nhà suốt cả tối. Đến một lúc, cô thay đồ để đi ra ngoài. Cô tìm đến một chiếc mái hiên. Đúng một năm trước ở đây, cô đã trao cho anh nụ hôn đầu. Cô mỉm cười nhớ lại mình đã run bắn lên khi môi anh chạm vào môi cô. Bất chợt, cơn mưa rào rào kéo đến. “Ah” , cô reo lên. Cơn mưa đầu hạ chợt đến rồi chợt đi. Ừ nhỉ, anh cũng như cơn mưa đầu hạ vậy, chợt đến rồi đi lúc nào chẳng biết. Một giọt nước mắt lăn dài trên má cô.
“Mình sao thế này?”- cô tự hỏi.
“…Cơn mưa đầu hạ chợt đến rồi chợt đi. Những giọt mưa xôn xao lao xuống mặt đất vẽ nên những nét thẳng ngay ngắn trên không trung và tạo ra thứ âm thanh rào rào nghe mới vui tai làm sao. Cơn mưa tuy ngắn ngủi nhưng dư âm của nó thì còn mãi… mùi hương dìu dịu, ngọt lành vảng vất khắp không gian…”
Thảo lặng ngắm cơn mưa đầu hạ. Đến một lúc, cơn mưa tan biến lẹ làng vào màn đêm, chỉ để lại một mùi hương ngọt dịu: mùi của mưa. Chợt Thảo sững người. Đứng bên kia màn mưa vừa dứt, anh vẫy tay với cô...
Cô bật cười, nụ cười hạnh phúc nở mãi trên môi cô… nụ cười trong vắt…như giọt sương mai…

the end
 
Happy ending. Nothing to say.

Cuối cùng thì cũng kết, em rất ghét phải đọc chữ (to be continued) của anh. May sao lại là chữ the end rồi.

Em hỏi khí không phải, a viết ch này trong bao lâu vậy ???

Mà e phục anh ở chỗ, viết mà kô cần Sửa bài, em đây chỉ có mỗi việc nhận xét thôi mà sửa lên sửa xuống :))
 
Chỉnh sửa lần cuối:
em hỏi anh mới giật mình nhìn lại hoá ra mình viết chuyện này trong một tháng rưỡi, chuyện dài nhất anh từng viết đấy :D cũng tại kì này học sáng nên ít được thức đêm viết :)
mà anh viết trên word sửa chán chê rồi mới post lên đấy chứ ^^
 
Chà! Vậy khi nào anh K mới cho anh em được tiếp tục thưởng thức tác phẩm mới đây! Mong truyện anh viết quá! :)
 
hì hì anh đang viết truyện mới rồi một hai hôm là xong :D
 
Sao anh kô lập box mới.

Post chen chúc làm gì
 
Ừ không để vào đây nữa mà để vào topic "Muôn mảnh cuộc đời" :D
 
Truyện anh viết hay thật. Lúc đầu hai người bắt đầu thik nhau, truyện anh kéo dài quá. Em cứ sợ anh chán truyện này rồi, chỉ viết cho mọi người còn hy vọng thôi.
Nhưng đến lúc bao tình tiết xảy ra, em ko ngừng đọc được. Anh xây dựng tình huống rất sáng tạo mà xử lý tình huống cũng khéo léo.
Truyện của anh đọc rất thực tế, đầy tính chất văn học đương đại :D.
Em có thể cảm nhận đc cái cảm xúc "chợt đến lại chợt đi" trong câu truyện này.
Lúc đầu em cũng nghĩ anh sẽ viết một happy ending rồi kết luận lại là mối tình đầu này như cơn mưa mùa hạ ... :) Nhưng ko phải vì em em đoán trước được tình tiết mà truyện ko hay đâu. Em đã mention là em "gỡ rối" rất khéo.
 
ý tưởng thì rất đơn giản và dễ đoán thôi. Ngay từ đầu anh đã nghĩ đến cái kết rồi. Nhưng trong quá trình viết thì lại nảy ra nhiều ý tưởng mới, cho nên anh nghĩ cái đặc sắc của truyện này là diễn biến, nội tâm nhân vật chứ không phải kết quả ^^
 
hàng xóm càng viết càng lên tay nhỉ :x nhưng mà có một điều là vẫn thích những đoạn thuật của hàng xóm hơn, không hiểu sao những đoạn thoại với kể hơi có cảm giác không khớp mạch cảm xúc lắm. Hàng xóm chăm chút thêm đoạn đối thoại nữa thì chắc hay hơn nhiều ^^
dù sao thì thích nhất 2 đoạn đầu và đoạn kết :x
 
Back
Bên trên