Cơn giận bùng phát - làm sao để hạ hỏa??

Lê Thanh Tú
(nhoc_ngu)

New Member
Hôm trước có 1 đứa bạn hỏi tớ như thế, tự nhiên thấy đấy cũng là 1 câu hỏi mình cần phải tìm câu trả lời cho bản thân mình

Giận - vì nhiều lí do

Có thể là tức tối vì 1 sự bất công trông học hành, hay là bỗng nhận ra 1 thiếu sót ngu ngốc trong bài kiểm tra
Có thể là vì đang cần yên tĩnh có người lại cắt ngang dòng suy nghĩ
Có thể là mất tài sản, mất niềm tin....
Có thể là chợt nhận ra một sự thật là mình bị lừa dối, bỗng phát hiện ra điều kinh khủng mà người thân giấu mình
Có thể là mất đi 1 cơ hội ngàn năm có 1

Với người thông minh thì có thể bình tĩnh được, còn với những người nóng nảy bộp chộp thì cách giải quyết là 1 chuyện nan giải :-? Và tớ rất cần sự chia sẻ ở đây, cần 1 cách để hạ hỏa, nhìn nhận lại sự việc 1 cách đúng đắn để ko giận quá mất khôn...

Tớ đang mất khôn...... :((
 
Ha gian ah, de^~ thoi : dap dau vao goi tu*. tu*? :D . Con voi may, tao khuyen that la nen dung de nhung cai chang dang ban tam vuong vao nguoi. Nhung cai cho qua duoc thi cho no bay hoi di. Luc nao cung tuoi cuoi cung la cach de xua tan buc doc.
Voi to, dong chat cua phong, dap pha, nghe Simple Plan la xong het i' ma` ! :D :)) Nhung tot nhat la cu coi moi chuyen du kho den dau deu co the giai quyet duoc. Tu nhien ko go duoc TV, buc minh that :))
Cac ban chiu kho doc ko dau nha, dung co buc minh day :D :))
 
Tớ có một cơn giận thế này, sáng tớ ngủ dậy, chả hiểu tại sao, trời rất đẹp, khí hậu tốt lành, con người dễ mến, thế mà tớ giận, tớ nổi cáu với con cún, cộc cằn với thằng anh, khó chịu với bố mẹ, thế thì làm thế nào để tớ giải tỏa và biết được lí do tại sao lại giận như thế.
Có thể nói đó là cái giận vu vơ :-/
 
Hồi bé tớ rất hay dỗi, mỗi khi bực tức chuyện gì thì đập phá lung tung, đá thúng đụng nia :p
Bi h lớn, bực tức thì cứ tìm một đứa để trút lên, ko cho nó kịp mở mồm câu nào >:) B-) (kể cũng hơi ác ôn). Mình trút lên nó xong rồi, thấy hả hê thì bỏ đi, mặc kệ nó ở đây :p :)), trong tình trạng há hốc mồm ko hiểu gì B-) :D
Giận thì cứ làm gì để giải tỏa í, hét thật to, ngồi cắt xé giấy, khóc đã đời.....Xong rồi ra cửa sổ ngồi, hít một hơi thật sâu, cười một cái, mọi chuyện sẽ qua thôi :). Hãy tưởng tượng đến một thời điểm trong tương lai, khi mình nghĩ lại phút giây bực tức này, mình sẽ mỉm cười và nghĩ:" Ôi dào, có chuyện gì đâu, chuyện đấy qua rồi, mình vẫn sống sờ sờ ra đây này :D"
 
Mày biết tính tao rồi đấy - vui buồn thất thường, tao ko phải đứa chăm chỉ ngoan ngoãn, nếu cần tao có thể chơi điện tử, quậy phá như một thằng con trai, tao có thể bất cần đời, nhưng tao cũng là con gái, ko thể thế đc. Lúc giận thì tao trút lên cả đầu con Phanh, nhiều lúc thực sự vô cớ tao cũng trút, cốt cho tao thoải mái hơn thôi :p Còn mày tao nghĩ tao ko thực sự giải tỏa đc vì cứ như tao và mày là 2 thế giới khác nhau ấy, tao ko biết nhưng nếu tao muốn nguôi giận, tao sẽ tìm đến Phanh.
Lúc giận thì đi ăn - thật nóng, hay thật lạnh, thật ngọt,hay cực kỳ cay, xong rồi cảm giác tê tê đầu lưỡi cũng sẽ vơi đi phần nào.
Lúc giận thì nghĩ xấu ai đó, nghĩ đến ng ghét nhất, rủa xả nó, gán cho nó biệt danh kì cục rồi tự cười một mình.
Nhưng có những lúc giận điên ng mà mất khôn :(
Lần đó bố mẹ cãi nhau, ko chịu nổi nữa, chuồn lên phòng đóng cửa im ỉm, ko nghe ko thưa j` hết, 1 lát sau mẹ xộc cửa xông vào, nói j` đó đại loại như mày là đứa con gái thối thây, nhà cửa như chuồng lợn, rồi những lời lẽ đẹp đẽ nhất gán cho con - lúc đấy cố nhịn. Lui cui dậy dọn lại đống sách vở vứt bừa bãi - ko nghe tiếng mẹ chửi mình - cố nguôi. Mẹ vớ lấy quyển Harry potter ở đầu giường, ném bịch xuống đất - Mày đọc cái thứ vớ vẩn này làm j` hả con ** - lúc đó giận, vô cùng giận, và nói vào mặt mẹ: con ko làm j` cả tại sao tự nhiên mẹ lại trút lên đầu con, mẹ lại chửi, và lại mất khôn, nhận thêm cái tát - đau trên má và đau cả trong lòng :(
Sau đó vẫn cố chai lỳ ko chịu nhận lỗi, mẹ đánh, và lúc đó gần như phát điên, ôm lấy đầu, nép vào tường, miệng lải nhải con ko làm j cả, lúc đó tưởng điên thật, đầu óc chẳng còn j` khác ngoài cơn giận. Sau đó mẹ xé mất tay áo bên trái- vô cùng sợ hãi - hét và cố chạy trốn, nhưng ko đủ sức, lúc đó đã rất sợ. Cuối cùng thì chẳng biết j` cả, vì quá sợ mà ngất.
Nghe thì ko tin nổi, nhưng rõ ràng điều ấy đã xảy ra, bố mẹ là một trong những nguyên nhân chính gây cho con cái những nỗi sợ, giận dữ.
Muốn giải tỏa cơn giận thì phải tìm hiểu cơn giận ấy từ đâu thì mới nghĩ cách giải quyết đc :(
 
hix, mẹ bạn My ghê thế...... :-s...... mẹ tớ mà như mẹ bạn My thì chắc lúc nào tớ cũng căng thẳng, giận dữ, hay nổi cáu...... :(( thấy mẹ mình vẫn còn hiền chán :|
@ Tú : nói bao nhiu lần rùi, phải bít kiềm chế..... thế mà có chịu sửa đâu..... lúc tức lên thì cứ làm nh~ j mình mún cho bõ tức, chẳng suy nghĩ j cả, rùi sau đó lại hối hận [-x..... con gái mà nóng tính thế :p dịu dàng đi :D
 
nhiều lúc , mở mắt ra đón chào một ngày mới, mà lại phải nghe ông bà già"hát quan họ" --> bực ko chịu nổi, những lúc như thế, em toàn lấy phone bịt tai, vặn to một bài rock nào đó và gào theo, may be là "Breaking the habit" của LP, một lúc là khỏi thôi :D
 
Khổ nỗi nếu không nghe bố mẹ nói thì sẽ ăn đòn, vì thế cứ phải cố nhịn trước những trận mưa acid từ bố mẹ - ức chế bỏ xừ, mà sức chịu đựng có hạn, đôi lúc sẽ bùng nổ, mỗi trận như vậy thì nhừ tử thôi, đành chịu, ko có cách nào để hạ hỏa nhanh chóng trong trường hợp này đâu :(

Nhưng cách hạ hỏa phổ biến là ăn ăn ăn và ăn ;) đừng có học hành j` cả vì càng học càng ức chế :p
 
Tại vì nhà tao, người nhà không bao h có cảnh ngồi tâm sự đâu, mỗi người một không gian riêng, hiểu nhau còn khó huống hồ muốn thân thiết. Thế cho nên lúc mẹ giận, mẹ trút lên đầu tao, tao không thể thông cảm được hết, và tao hỗn lại, nói thật là tao cũng không kiên nhẫn chịu đựng lắm đâu :p

Nhưng nói thật là cứ ăn vào sẽ nguôi, làm đầy dạ dày rồi thì chẳng còn j` vướng bận, mọi thứ đều là chuyện nhỏ. ;)
 
oh! mỗi khi bực tức + cáu giận--> ko kiềm chế đc! tốt nhất hãy hít 1 hơi+ nhắm mắt lại=> lấy lại bình tĩnh!!!==> mọi chuyện sẽ ổn thôi! cứ nghĩ vậy có tốt hơn ko
 
Đập tan một cái cốc --> hết giận
Tự nhiên nhận được sms của nó --> hết giận
có lẽ chỉ có thế!
 
Tớ nói thật, nếu giận cái ji`, thì tìm nó mà trút giận, ko thì bực lắm, còn những điều bực vì lỗi do mình, thì chịu thôi :|
Còn cái ji` nó quá khả năng thì trút giận kiểu cá chém thớt cũng hay ho :p
Mà nhiều lúc giận wa' mất khôn, tốt nhất, là thôi, đời nó ngắn lắm, bon chen wa', xô bờ quá thì cũng nên, và nhận lại chẳng là ji`, sống là ở thiện tâm, những ji` bỏ qua được thì trút bỏ như chưa từng có ji`, biết là vậy thôi, nhưng tớ thấy như thế thực sự là nhẹ nhàng nhất, có thể là tự dối mình, nhưng chẳng phải đó là cách tốt nhất cho hai bên sao
 
Trước hạ hỏa, giảm stress và bình tĩnh lại = cách cầm dao ngồi gọt bút chì :D cần mẫn cần mẫn tỉa tót -> 1 lúc sau là thấy thoải mái :) Đã từng có lúc sở hữu 1 loạt bút chì được gọt = tay :) tự hào và hạnh phúc

Thế rồi cục tức sinh ra do cái tính khí nóng nảy [ như Mai Dói nói ;) ] và tự nhiên mất dao -> ko còn cái j để gọt nữa
Hôm nay nghĩ ra 1 cách giải quyết mới :) bẻ bút chì :) mà ko phải bút chì dài dễ bẻ đâu, bút chì ngắn độ <10cm :) cầm lấy cố bẻ :) nghe tiếng nó nứt crack crack thì cũng bình tĩnh được phần nào. Đến khi nó gẫy đôi, nửa muốn khóc nửa muốn cười. Khóc vì tiếc của, cười vì thấy mình thật ngu ngốc.

Nhìn ai cũng thấy bực bội. Cứ thế này thì đến Bí Hạ Phá Thượng Mất thôi

Thật ko ai như mình -> ức quá :((
 
hạ hỏa ấy j
nhanh thoai
nếu nhà bạn có adsl, có máy tính ở phòng riêng, có chuyện j tức cứ ngồi chat với lũ bạn onl, mỗi ng một câu thì sẽ hết tức thoai mà :D
nếu tức quá, ko kịp về nhà hay vào hàng net để onl thì lôi ngay con bạn thân ra ngồi 1 xó, bảo nó nghe mình hát :)) nghe tất cả những thứ bực dọc + đen tối trong ng mình, xả hết ra với nó :D nó sẽ hỉu :D vì tớ có bạn NHÍ :D bạn ấy lun lun lắng nghe lun lun thấu hiểu :D nhìu khi cũng ko thik làm phiền bạn bè với troubles của mình ( tại sĩ diện :( ) những lúc đấy thì thường đi dạo quanh phố phường dạo qua thị trượng :D shopping ấy mà :D hết tiền thì về đi bộ 1 mình giữa đường phố, ngắm mọi ng qua lại. Nhìu khi nhìn ra còn nhìu ng có nhìu việc bực dọc hơn mình nhưng họ vẫn cười đc ! Ra đường mới thấy chuyện mình bực tức chả có j đáng để bực cả :| thế đấy. kết thúc 1 ngày đi xả giận là 30' nghe kể chuyện đêm khuya trên đài tiếng nói việt nam :D ngủ :D êm đềm :)và 1 ngày mới lại bắt đầu :D với những bực dọc mới :|
Đời là bể khổ mà:-< có phải cái j cũng xuôi theo ý mình đâu :)| phải chấp nhận và vượt qua thoai :D

Nói chung, có j bực tức là cứ phải share cho ng khác, share đi thì sẽ bớt dần bớt dần :D nhanh thoai chừng khoảng vài câu nói, vài cái instat messengers an ủi động viên hay trêu đùa thì lại về nhiệt độ bình thường thoai ấy mà :D

Tớ thì còn 1 cái thú nữa là khi bực dọc thì lên mạng tìm flash hoặc tranh ảnh vui :D ví dụ như cái current ava của tớ :D đây là thành quả của cái hum cãi nhau với bố già :D ngồi onl tới khuya mới tìm đc đấy :D chỉ là trứng với nước thoai :D :)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
ko chỉ có trứng với nước thui đâu Ngọc ạ :))
nh~ lúc bực tức thì chỉ mún có ai đó để gục đầu vào mà khóc, xả hết tất cả nh~ j` dồn nén ra...... nhg mà nh~ lúc "lên cơn" thì toàn là đang ở nhà => chẳng có ai cho mượn shoulder để cry cả :(
 
My ơi, hay cậu thử nói chuyện với mẹ xem nào :) Mình sẽ ko biết trước được điều gì cả khi mà mình chưa thử, don't try, don't know.

Hồi bé tớ cũng hay bị mẹ mắng+đánh đòn kinh khủng, mặc dù thực sự là có lúc tớ ko có lỗi gì cả, nhiều khi ức chế lắm nên hầu như ko muốn ở cùng bố mẹ, chỉ toàn chực đi lên ông bà ngoại hay ông bà nội, ngày xưa ở với ông bà nhiều hơn ở với bố mẹ. Nhiều lúc tủi thân vì bị mẹ mắng nghe cay độc quá, chỉ biết ngồi một góc khóc một mình, thề là sau này lớn sẽ tìm nhà ở riêng, sẽ có ngày mình cãi nhau một trận thật to với mẹ, lúc đấy mẹ đuổi đi thì sẽ thản nhiên đi trước mặt mẹ cho bõ tức.
Lớn lên một tí thì mẹ cũng bớt đi, tuy nhiên vẫn hay quá đáng một cách vô cớ, khi mẹ bực tức hay mệt mỏi thì toàn giận cá chém thớt lên mình. Có lúc đi học về, nhìn thấy trên tủ thay bát đĩa mới, hỏi mẹ là mẹ mới mua ạ, lúc đấy chả hiểu mẹ đang tức ai, quay ra lườm mình bảo:" Chẳng lẽ đi ăn cắp ở đâu về à", rồi lại mắng, tức quá tớ mới bảo con chẳng làm gì mẹ sao mẹ lại mắng con. Lập tức mẹ như kiểu bùng phát, mắng mình liên hồi, cho đến tận hết ngày, mà nhiều lúc mẹ tớ ăn nói nghe phát sợ, kiểu ko đường chợ nhưng nghe đay nghiến lắm. Đến nỗi có lần tớ nghe lỏm bà ngoại nói với mẹ sao mà mẹ đối với mình cứ như mẹ ghẻ con chồng thế, mẹ chẳng bảo gì.
Dần dần tức mẹ thì vẫn tức lắm, nhưng biến thành lì lợm với những lời của mẹ, chả thèm nói lại, kiểu như trêu tức mẹ. Xong ngay sau đấy cũng thấy thương mẹ, giận thì giận đấy nhưng vẫn biết mẹ bị mệt mỏi căng thẳng nên mới thế thành ra rồi cũng nguôi. Nhà tớ cũng giống nhà My, ko có kiểu tâm sự, chuyện trò với nhau đâu, ko có cái kiểu ôm ấp, mẹ yêu con, con yêu mẹ. Buổi trưa chỉ có hai mẹ con ăn với nhau, nhiều khi ko nói với nhau một tiếng nào. Nhưng một hai năm trở lại đây, chắc chỉ tầm 1 năm thôi, tớ học cách lắng nghe mẹ, thỉnh thoảng ngồi uống trà sau bữa trưa, chỉ nghe mẹ nói và ko nói một câu nào. Chắc mẹ thấy mình lớn hơn, có thể chia sẻ được nên đôi khi kể những chuyện mẹ bức xúc như kiểu với bà nội chẳng hạn. Nghe mẹ nói thì cũng cảm thấy thương mẹ, tự nhiên thấy mình là người duy nhất có thể lắng nghe mẹ nói. Mẹ có thể khó nói với bố, cả nhà nội lại sống gần nhau trong một khu, dường như mẹ chỉ có mỗi đứa con gái lớn này để nói chuyện. Rồi tớ cũng cảm thấy hiểu mẹ hơn, nhưng hai mẹ con vẫn ko có kiểu tâm sự theo đúng nghĩa một đứa con gái tâm sự với mẹ đâu, chuyện của tớ, tớ nói với bạn bè thân hoặc tự mình giữ lấy. Dù sao thì cũng cải thiện nhiều

Cho đến ngày tớ đi, lên trên sân bay, tớ thực sự xúc động và rất bất ngờ khi mẹ tớ khóc. Mẹ tớ khóc vì thương tớ, khóc khi phải xa tớ. Lần đầu tiên trong đời tớ được nghe từ mẹ câu:"Mẹ yêu con", lần đầu tiên kể từ khi tớ biết nhớ, tớ được mẹ tớ ôm vào lòng, lần đầu tiên đấy. Thực sự lúc đấy xúc động kinh khủng, bây giờ ngồi đây lại thấy thương mẹ ko biết có những lúc buồn phiền mệt mỏi thì nói được với ai.
My à, thử xem nào, chịu khó nhẫn nại một chút, tập dần dần lắng nghe mẹ cậu xem sao. Ban đầu có thể khó, nhưng rồi có người mẹ nào lại ko mềm lòng khi con gái lớn sẵn sàng lắng nghe, chia sẻ và thấu hiểu mình. Có thể sẽ có ngày mỗi khi bố mẹ cậu cãi nhau, thay vì cậu và mẹ có chuyện, cậu lại đang ngồi an ủi mẹ, làm bờ vai cho mẹ dựa vào, cậu và mẹ sẽ gần nhau hơn :)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Về chuyện ja đình hả :)

Tớ cũng đã từng bị mẹ đánh, đánh đến chảy máu tai, xước mặt mũi và bầm tím khắp người.......
Hồi trước, ko hiểu sao mẹ tớ hay mắng chửi tớ. Có những lúc mẹ điên lên, ầm ĩ nhà cửa, tớ ko muốn nói j lặng lẽ đi lên phòng thì mẹ đuổi theo [ chính xác là Đuổi :( rất đáng sợ ] rồi tát, rồi lại chửi.....
Có những lúc tớ chui lên phòng rồi, đóng cửa ngồi khóc thì mẹ điên loạn bên ngoài, rồi lấy chùm chìa khóa phòng ra ngồi tra đến khi mở được cửa phòng tớ thì thôi..... và chuyện j tiếp theo thì tớ ko muốn nhớ nữa.....
Thời jan đó, tớ nói với 1 con bạn, nó thì cứ lên án mẹ tớ thế này thế kia, nói chung là quy mẹ tớ về người xấu....... Có lẽ vì nghe nó mà tình hình giữa 2 mẹ con càng xấu đi....
Thế rồi tớ thân với đứa khác :) nó cũng lên án, cũng mắng mỏ nhưng người ko tốt ở đây là tớ chứ ko phải mẹ. Nghe nó nói thấy mình cũng sai nhiều, và mẹ là người vất vả nên cũng có nhiều nỗi khổ riêng.
Thực sự là rất yêu con bạn này [ Hoa bé đấy ;) ] nó khiến mình thấy yêu những người bên cạnh hơn và biết cách lắng nghe, ngay cả tiếng gió :x
Bây h cũng hay nói chuyện với mẹ, kể cho mẹ về thằng này thằng kia, rủ mẹ đi mua đồ, đi siêu thị :) thấy mẹ hay mỉm cười hơn
Bạn My ah, tớ biết bảo bạn bây h nói chuyện với mẹ, có thể là hơi khó nhưng cứ dần dần mà tiến. Tớ hiểu cảm giác của My khi bị mẹ đối xử như thế, vì tớ cũng đã từng.
2 Như Ngọc : ava đẹp hén :d trứng nước và hơn thế nữa ;)
 
dù ức chế seo đi nữa cũng ko bao h đc quyền trút giận lên người khác==> chỉ cần có suy nghĩ đó--> sẽ tự bít kiềm chế ;)
 
--Hạ hỏa thì đơn giản thôi
Chạy ra chỗ nào kín hét thật to
Lấy Walkman ra nghe rock :D
Ra đường oánh lộn b-(

..........

8-} 8-|
 
Back
Bên trên