Một tràng pháo tay vang lên không dứt tô điểm thêm vinh quang cho cô học trò trên bảng
- Thuỳ Dương … giỏi nhỉ - Phương quay sang bộc lộ sự thán phục của mình với Hương
- Năm ngoái điểm Thuỳ Dương cao nhất lớp đấy.
Phương thực sự bị vẻ lộng lẫy của Thuỳ Dương cuốn hút. Xinh đẹp, học giỏi, năng động, vui tươi, Phương tự hỏi liệu có một người con gái hoàn hảo như thế. Cứ mỗi ngày trôi qua, tình cảm của Phương dành cho Thuỳ Dương lại lớn hơn một chút. Mỗi lần được trò chuyện với Thuỳ Dương quá hai ba câu xã giao là cả một sự kiện trọng đại với Phương. Nếu có được giải nhất học sinh giỏi toàn quốc thì sự kiện ấy cũng chẳng khiến cậu xúc động bằng một phút tâm sự với Thuỳ Dương. Mỗi lời cô nói ra Phương đều ghi nhớ cẩn thận hơn cả lời dạy của bác Hồ. Cậu có thể không nhớ quân Nguyên Mông đã mấy lần xâm lược nước ta nhưng không bao giờ quên bộ lông con mèo nhà Thuỳ Dương có ba màu. Phương từ từ chấp nhận một thực tế: cậu đã phải lòng cô bé ngồi sau mất rồi. Một buổi sáng đạp xe đến trường, Phương bỗng bắt gặp nụ cười tươi sáng của Thuỳ Dương đang vẫy chào cậu. Chiếc xe máy của cha cô bé chạy nhanh quá đem nụ cười ấy đi quá vội nhưng những tia sáng còn sót lại của nó đủ sưởi ấm cho Phương trong cả một ngày đông giá lạnh. Rồi mỗi ngày đến trường cậu đều xuất phát đúng từng giây từng phút như ngày hôm đó mong được thấy nụ cười của Thuỳ Dương, nụ cười chỉ dành riêng cho cậu, món quà cậu cất riêng cho mình chẳng một ai khác biết. Nhưng đó mới chỉ là bắt đầu cho một chuỗi những hành động ngu ngốc của người con trai đứng trước những rung động đầu đời. Có những ngày đông lạnh lẽo cậu đạp xe đi nửa vòng thành phố đến trước ngưỡng cửa nhà Thuỳ Dương, ngó nhìn ô cửa sổ mong thấy bóng hình cô, rồi lại vội quay về sợ cô nhìn thấy...
Phương gập cuốn sách lại nhìn Thuỳ Dương. Sau gần chục năm, cô vẫn xinh như ngày đầu anh gặp dù đã thay đổi ít nhiều. Mái tóc dài cô vẫn để khi trước giờ được làm xoăn và nhuộm vàng. Trông cô duyên dáng trong bộ váy ngắn đơn giản. Điều thay đổi lớn nhất ở cô là đôi mắt, vẫn tươi vui nhưng không nghịch ngợm mà có phần dịu dàng hơn.
- Bây giờ cậu đang làm ở đâu?
Thuỳ Dương kể cô đang làm ở một công ty thiết kế phần mềm, sắp tới sẽ sang Nhật làm việc. Đến lượt mình, Phương kể về công việc của anh, công việc anh vô cùng yêu thích, những điều nhỏ nhặt hay ho về nó. Thuỳ Dương lắng nghe, cười thích thú. Rồi Phương kể về lớp cấp ba, lớp đại học, anh như kể chuyện hay hơn bởi lắng nghe anh là Thuỳ Dương với đôi mắt rạng rỡ như Thuỳ Dương của ngày xưa…
- Bạn Phương đang làm gì thế?
- À, tớ nghịch thôi mà- Phương lại tiếp tục tỉ mẩn.
- Ôi hay thế, gấp ngôi sao bằng ống hút à. Dạy tớ làm đi.
Phương chỉ dẫn tận tình cho Thuỳ Dương:
- Gấp nó lại thế này, rồi vắt chéo sang thế này, cứ như thế.
Sau một hồi tập trung, chiếc ống hút cuối cùng cũng biến thành một ông sao.
- Hay quá, thành công rồi. Đức ơi xem bạn làm giỏi chưa.
Đức lơ đễnh ngó sang:
- Xấu thế. Cái của Phương đẹp thế kia cơ mà… Ai ái… cấu đau thế..
- Không chịu động viên bạn cơ. Đáng đời.
Phương phì cười khi thấy khuôn mặt méo mó của Đức:
- Trêu Thuỳ Dương là dại rồi.
- Ừ phải như bạn Phương, chẳng bao giờ trêu tớ nhỉ
Thuỳ Dương mỉm cười nhìn Phương. Nụ cười ấy là thứ đẹp nhất Phương từng trông thấy. Nó gần giống như cảm giác đứng trên bãi biển cát trắng, biển xanh lấp lánh ánh vàng của nắng. Khung cảnh thiên đường ấy khiến lòng người rạo rực quên hết mọi buồn rầu nhưng vẫn không đẹp bằng nụ cười của Thuỳ Dương, nụ cười được trang điểm bằng đôi khuyên tai rung rinh phản chiếu những ánh vui tươi trong mắt chàng si tình đối diện. Giả như có một ông vua từ trong cổ tích hiện ra đòi đổi tất cả vàng bạc châu báu của mình lấy hình ảnh nụ cười của Thuỳ Dương trong kí ức của Phương thì cậu sẽ lắc đầu với một nụ cười thương xót cho sự nghèo túng của ông ta. Hay như Bill Gates có đòi đổi cả Microsoft lấy bản quyền hình ảnh nụ cười lưu trong trí nhớ của Phương thì cậu sẽ lắc đầu nở nụ cười chân tình với Bill:”Từng đó chưa đủ mua một pixel hình ảnh của tôi đâu”
Hình ảnh Thuỳ Dương luôn đẹp đẽ trong mắt Phương, kể cả khi cậu nhận ra rằng bảng điểm đẹp đẽ của cô không hoàn toàn do những nỗ lực học hành mang lại. Cô luôn được các thầy cô, nhất là các thầy giáo yêu mến nên nếu có ai làm được bài như Thuỳ Dương thì cũng không bất ngờ khi thấy điểm của mình thấp hơn. Cô cũng không bao giờ học bài cũ chỉ trừ những lúc đầu năm học hay sau những ngày lễ tết khi các thầy cô giáo đang dễ tính muốn lấy những điểm mười mở đầu năm mới còn những người bạn học vẫn say sưa với không khí nghỉ ngơi. Đó là lúc Thuỳ Dương điền những con mười của mình vào sổ điểm. Cô không mấy vất vả với những môn học thuộc bởi biệt tài quay bài không bao giờ bị phát hiện của mình. Những điểm mười môn toán của Thuỳ Dương cũng có công lớn của Đức, chuyên gia giải những bài một điểm. Cô thường chép của Đức những bài không làm được và điểm bao giờ cũng cao hơn cậu bạn cùng bàn thông minh nhưng ẩu. Tuy nhiên, có một lần Thuỳ Dương suýt phải trả giá cho hành động chép bài của mình…
Những môn thi cứ nối tiếp nhau khiến cho không khí của lớp 9H nhộn nhịp hơn lúc nào hết. Chốc chốc lại có mấy đứa đi hỏi đề thi các lớp khác đem về những xôn xao trong lớp học, ngoài ra là những tiếng rì rầm ôn bài của các cô cậu học trò. Áp lực thi cử đang phủ bóng lên những khuôn mặt căng thẳng của các thần dân 9H. Hôm nay có hai bài thi: môn sử và môn toán. Bước vào môn thi đầu tiên, lũ học sinh cắm cúi viết. Vài chiếc phao bắt đầu được sử dụng, trong đó có chiếc của Thuỳ Dương. Phần lớn những học sinh còn lại làm bài theo trí nhớ được nhồi nhét vội vàng những kiến thức lịch sử, và nếu có chỗ nào những kiến thức ấy bị rơi rớt thì sẽ được lấp đầy bằng trí tưởng tượng phong phú, đôi khi hài hước. Cuối cùng 45 phút căng như dây đàn cũng đã đi qua. Lũ học trò chưa kịp vui mừng vì sự kết thúc một môn thi thì đã phải vội vàng ôn lại kiến thức cho môn thi sắp tới, môn toán. Một điềm không lành cho lớp 9H, trông thi không phải thầy Toàn hiền lành dễ tính mà là thầy Bằng nổi tiếng sát thủ được truyền tụng trong giới học sinh. Thầy bước vào lớp với bộ mặt nghiêm nghị thể hiện sự không khoan nhượng với bất kì đứa học sinh nào không dựa vào chính sức của mình để làm bài. Sau một tích tắc đưa ra cái nhìn dò xét, thầy chỉ vào hai đứa con trai:
- Hai cậu ra ngoài kia khênh cái bàn vào lớp cho tôi.
- Ngoài kia làm gì có bàn nào hả thầy???
- Các cậu đừng tưởng qua mặt được tôi. Ở đây thiếu mất một cái bàn. Các cậu giấu ở đâu thì đi lấy về đây, nếu không lớp này khỏi cần kiểm tra, điểm không hết.
Đến nước này thì hai đứa kia đành phải đi lấy chiếc bàn về. Trò tinh quái của lũ học sinh 9H đã bị lật tẩy và tất cả đều run sợ trước ông thầy cao tay này.
- Cất hết tài liệu vào cặp sách bỏ lên trên này. Tôi mà thấy ngăn bàn nào có tài liệu thì dù chưa xem cũng bị đánh dấu.
Chỉ riêng không khí căng thẳng mà thầy Bằng tạo ra khi thỉnh thoảng cất lên một câu đe doạ đã làm những cô cậu học sinh toát mồ hôi, lại còn đề thi môn toán hôm nay không hề dễ xơi. Áp lực đè lên những kẻ chưa giải được một bài chẳng khác nào áp lực đè lên người ta khi lặn xuống độ sâu 100 mét. Thuỳ Dương đang phải chịu áp lực như thế. Cô mới giải được một bài và đang loay hoay tìm xem mình đã nhầm lẫn ở đâu trong bài số hai trong khi chỉ còn mười phút nữa là hết giờ. Trong khi đó Đức đã bắt tay vào giải bài cuối, bài một điểm. Mặc cho ánh mắt đảo qua đảo lại như rang lạc của thầy Bằng, Thuỳ Dương liều giật bài của Đức chép, nếu không làm thế cô sẽ bị điểm 3, điều không thể chấp nhận được với một cô học trò luôn tỏ vẻ khinh thường với điểm 8. Cậu bạn ngồi cạnh cô lạnh cả người cầu mong thầy giám thị không phát hiện ra sự việc. Thuỳ Dương đã tìm ra sự nhầm lẫn của mình ở câu hai khi quên đổi dấu biểu thức và bắt đầu khẩn trương chép câu ba. Bỗng nhiên thầy Bằng đã phát hiện được một điều gì đó không bình thường ở Đức, thoăn thoắt bước đến bên cậu học trò bàn 4:
- Bài của em đâu?
- Dạ…
Khuôn mặt Đức toát ra vẻ sợ hãi của một con hươu bị con sư tử tóm được. Không chỉ có Đức, Thuỳ Dương cũng căng thẳng không kém. Nếu bị đánh dấu bài cô sẽ bị trừ nửa số điểm và hạ hạnh kiểm, mọi cố gắng trong năm học của cô sẽ bị phá hỏng. Lúc thầy xuống, cô luống cuống đánh rơi cả bài của Đức xuống đất. Cả phòng thi ái ngại tập trung mọi ánh mắt vào Đức.
- Em ném bài cho bạn phải không? Nếu em không nói tôi sẽ tra ra.
Không khí phòng thi như một chiếc lò xo được nén đến mức tối đa. Nó chỉ bật ra khi thủ phạm đứng dậy nhận tội:
- Thưa thầy. Là em đã giật bài của bạn. Không phải lỗi của bạn ấy. Tại em không làm được bài nên mới liều…
Phương đưa cho thầy Bằng bài của Đức trong ánh mắt ngỡ ngàng chỉ chực trào nước mắt của Thuỳ Dương, khuôn mặt sợ sệt của Đức và những lời rì rầm của những đứa học trò còn lại…
- May cho em là đã nhận lỗi. Nếu để tôi tra ra tội sẽ còn nặng hơn. Dù sao vì tính chất nghiêm trọng của sự việc này tôi phải đánh dấu bài em và báo cho thầy chủ nhiệm.
Phương thản nhiên làm bài tiếp, không chút sợ sệt trước cái án kỉ luật sắp giáng xuống đầu mình, chỉ thấy một sự khoái trá sung sướng tràn trề vì đã cứu cho Thuỳ Dương một bàn thua trông thấy.
Trong tiết sau đó, Thuỳ Dương tránh nói chuyện với Phương, chỉ có Đức lắp bắp cám ơn, cu cậu vẫn còn chưa hết sốc.
Hết giờ, khi Phương đang thơ thẩn cắp sách đi về thì bắt gặp Thuỳ Dương, không phải với khuôn mặt tươi cười rạng rỡ in đậm trong tâm trí cậu mà là Thuỳ Dương với cái nhìn hoài nghi:
- Tại sao ấy lại làm thế?
(to be continued)
PS: truyện còn khá dài với nhiều tình tiết thú vị

)