Buc Thu Tinh cua 1 anh sinh vien

chau le minh
(nesta1986)

New Member
Em yêu! Hôm qua em hỏi anh rằng anh đối xử với em tốt chừng nào. Nhất thời anh chẳng nghĩ ra gì cả. Qua một đêm suy nghĩ, cuối cùng anh cũng nhớ ra mấy điểm anh đối xử tốt với em. Trước khi quen em thì anh lãnh học bổng, đến khi quen em rồi thì học bổng của anh em lãnh. Có một quả táo, em ăn. Có 2 quả táo em ăn quả to. Em xấu xí như vậy mà anh vẫn khen em xinh. Anh đẹp trai như thế mà em lại bảo anh xấu. Đi chơi toàn anh tiêu tiền, khi về KTX anh chỉ dám ăn mì tôm. Lúc em giận, anh phải làm thùng rác cho em đổ nỗi bực dọc. Lúc anh bực tức thì anh phải làm thùng rác cho chính mình. Khi em muốn hôn anh, em liền hôn. Khi anh muốn hôn em thì trước tiên phải được em cho phép. Em thường xuyên đánh anh. Anh chưa bao giờ đánh em. Có lần em hỏi anh nếu em yêu một người khác thì anh làm thế nào. Anh nói sẽ đánh cho thằng kia một trận. Anh lại hỏi nếu anh yêu người con gái khác thì thế nào, em trả lời rằng em sẽ giết anh ngay. Đến nhà em anh phải ngủ ở ghế sopha, em đến nhà anh, anh cũng phải ngủ ở sopha. Anh mua tặng em một cái áo 60 000, anh nói dối là chỉ có 40 000. Em mua cho anh cái đồng hồ 100 000, em lại nói dối anh là 500 000. Cùng 1 con cá em ăn phần thân. Còn anh, phần đầu cá. Anh làm hỏng cái tai nghe của em liền mua 1 cái mới đền ngay, còn em làm mất chiếc xe đạp của anh một lời xin lỗi cũng không có. Lần em ốm, anh gầy mất 2kg. Lần anh ốm, em béo lên 2 kg (em đến phòng chăm sóc anh, ăn hết mọi đồ ăn, hoa quả, bánh kẹo của anh). Anh không chê em thấp, thế mà em lại chê anh cao. Mẹ anh đối xử tốt với em như vậy còn em một chút cũng không. Lần đó đi xem rock ngoài trời, em cỡi lên vai anh rất thích thú, gào thét cả buổi. Còn anh bị ép nặng suýt rơi lệ. Con chó cảnh nhà anh đẻ, anh chọn con đẹp nhất mang đến cho em. Em lại tặng anh con cá vàng em nuôi gần chết, hại anh chăm sóc thêm 2 ngày nữa phải đem chôn nó. Trước khi quen em, anh ngủ 8 tiếng. Quen em rồi chỉ còn 4 tiếng.Trước khi quen em anh không bao giờ chờ ai quá 5 phút. Quen em rồi anh phải đứng hàng tiếng đồng hồ. Trước khi quen em, anh ngày nào cũng ăn sáng. Sau khi quen em, anh chỉ ăn mỗi buổi tối. Về nhà mẹ anh, anh ngồi cạnh để đỡ lời. Gặp mẹ em, em chạy đi nói điện thoại. Viết mail cho em viết những lời lẽ ngọt ngào nhất. Nhận mail của em, toàn những lời trách móc. Chat với em, anh chat mỗi mình em. Còn em chat hàng chục người. Viết thư tay cho em, viết nhiều trang. Nhận thư tay của em, “Hòn VọngThư” Anh lỡ hẹn, anh xin lỗi đến vài ngày sau. Em lỡ hẹn, em nhoẻn cười lấy lệ rồi quên béng. Ra đường gặp cướp. Anh đánh nó, em bảo anh côn đồ. Anh không đánh nó, em bảo anh hèn nhát. Đi xe anh đi cẩn thận, em bảo anh kém thế. Đi nhanh, em bảo anh đi ẩu. Lễ tết, anh em, chị em đều có quà. Chị anh, anh anh thì anh chẳng mua cho thứ gì. Em lấy lược ra chải ngay ngã tư. Còn anh vuốt tóc một cái, em bảo anh điệu thế. Đi xem phim, em thấy chán, em đòi về. Anh thấy chán, ngồi xem hết phim. Đi uống coffee, em ngồi uống cái soạt rồi đứng dậy. Anh bất chấp mọi người cười, cũng uống cái soạt rồi đưa em về. Đi chơi với em, thấy em buồn, anh cố gắng làm cho em vui. Thấy anh buồn, kệ anh. Quà em tặng anh, anh để rất trân trọng. Quà anh tặng em, em vứt lung tung trong nhà. Anh đứng trước trường đợi em, em bảo anh giám sát em. Anh ngồi ở nhà không đi nữa, em bảo anh không quan tâm đến em. Em bảo anh về đến nhà gọi cho em, anh gọi ngay. Anh bảo em về nhá máy cho anh, em bảo anh khắt khe. Em tặng anh cái gối bé xíu, anh ôm ấp mỗi khi ngủ. Anh tặng em cái gối ôm, em để gác chân. Em tặng anh chậu cây, nó tươi tốt sau mấy ngày. Anh mua cho em đủ lọai cây kiểng, chúng được chôn cất vài tuần sau đó. Anh nói nhiều, em bảo anh lắm mồm. Anh nói ít, em lại bảo anh ít nói. Cá độ với nhau, anh thua, em bắt anh thực hiện bằng được. Em thua, em viện đủ lý do để không thực hiện. Những gã nào thích em, em vẫn để kệ họ. Có ai thích anh, anh phải tìm cách xa họ ngay.Em cười với bao nhiêu là con trai, để cho họ một tia hi vọng. Anh chỉ mới có một lần thôi, vớibạn em, em đã bảo anh là Sở Khanh rồi. Anh nhắc em chăm chỉ. Nhắc em mặc áo ấm. Nhắc em không thức khuya, em hỏi :”anh là mẹ em à?”. Nếu anh không nhắc em, em lại bảo:”Anh chả quan tâm gì đến em”. Có gì anh cũng đều muốn kể cho anh nghe, công việc, bạn bè, gia đình, sở thích…Em thì luôn giấu anh, chỉ kể khi anh đã biết gần hết thôi. Những cái bưu thiếp anh làm tặng em, em chê óng chê eo. Những cái thiệp em tặng anh. Hầu hết chỉ là E-card. Anh vẫn giữ lại nó, mặc dù nó đã hết hạn xem được từ lâu rồi. Những gì em viết cho anh, dù chỉ là một tờ giấy nháp, anh vẫn giữ trong cái hộp. Những gì anh viết cho em, đều tự đáy lòng anh, em đọc rồi em chê chữ anh xấu. Bạn trai của em, chẳng bao giờ em giới thiệu với anh. Bạn gái của anh, em đòi biết hết.Anh biết hết những người bạn của em, giúp đỡ họ nếu có thể. Em chẳng nhớ tên bạn của anh, cho dù nó là bạn thân của anh đi nữa. Trước khi quen em, anh chẳng mấy khi ra khỏi nhà. Đến mức mà mẹ anh cũng ngạc nhiên. Sau khi quen em, cứ mỗi lần anh định đi đâu chơi. Anh sẽ có đủ lý do để ra khỏi nhà và cũng chỉ muốn có em đi cùng. Trước khi quen em, anh muốn mình thật là nổi trội, được nhiều cô gái ngưỡng mộ. Sau khi quen em, anh phải thật bình dị và chỉ cần mỗi mình em thôi. Em đòi anh hiểu em, thế mà em chẳng hiểu anh gì hết.
đọc xong lá thư ủa anh này buồn ghê gớm
 
sao lại thảm hại tiêu điều đến mức thế.....khổ thân.....
yêu thì đành chịu thui.....hehe....[-(
 
=)) Hình như mình đang rơi vào hoàn cảnh ngược lại =)) :p
 
-Yêu là chết trong người 1 ít :)
-Yêu là mất trong nhà 1 ít :-s
=> hi sinh thì cũng phải có chừng mực, chứ như anh này thì có lẽ đến khi anh ta "hi sinh" thật thì cô bạn gái đến khóc...sau đó đi cùng bạn trai mới quá :eek:
 
kết cả cái tên 3 T của anh An và cả cái câu " yêu là mất ở trong nhà 1 tý'" quá đi mất.....câu gì đâu mà đúng thế.....đành phải chấp nhận thôi chứ bít làm sao?????:-s
 
Anh này anh cứ làm quá lên đấy chứ. Đôi khi như thế không gọi là khổ mà có thể lại là niềm vui. Hehehhe
 
Bạn trai của em, chẳng bao giờ em giới thiệu với anh.[ Bạn gái của anh, em đòi biết hết.Anh biết hết những người bạn của em, giúp đỡ họ nếu có thể. Em chẳng nhớ tên bạn của anh, cho dù nó là bạn thân của anh đi nữa.

uây thế anh biết hết tất cả bạn gái của em à :|.. lại còn hết lòng giúp đỡ nữa /:) :D :p chết rồi.. chết rồi.. :p :))


anh bảo em không hiểu anh, thế anh có hiểu em ko ;;) ;;) :D

đang không có việc vào post vui một chút :p .. nhưng dù sao thì.. nếu yêu nhau mà chi li thế thì cũng không hay thật.. :) cả 2 đều nghĩ cho nhau, quan tâm đến nhau là tốt nhất :D :x
 
nhìn Ariel viết đây này.:x
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bức thư tình của một chị sinh viên.

Anh thân,

Trước khi quen anh em học thêm 4 buổi 1 tuần. Từ khi quen anh em học thêm 4 tuần 1 buổi. Chưa quen anh em mua quà sinh nhật cho con bạn. Quen anh rồi em và nó còng lưng chọn quà sinh nhật cho anh. Anh thì tuốt tuồn tuột về em đều quên, cũng may là cái ngày sinh thì nhớ. Còn em mua hẳn quyển nhật kí viết 3 năm chưa hết, chỉ để viết về anh. Anh có thể đi biền biệt cả năm không một lời nhắn nhủ, email hay sms với anh chỉ là chuyện phù du. Em đi về quê có 2 ngày, mà ngày nào cũng gọi điện cho anh vì nhớ. Anh đèo con gái ngoài đường, bị em nhìn thấy thì kêu là em họ. Đến lượt em họ em (con trai) đèo em ngoài đường, anh hỏi em trả lời, anh kêu em nói dối vì "Em họ sao chẳng thấy mặt quen!". Anh chả bao giờ nhắc em với bạn bè, vì đấy không phải chuyện kinh thiên động địa. Nhưng nếu anh không được em giới thiệu với bạn bè, anh lạnh lùng "Anh chẳng quan trọng, em có người khác đấy phải không?"

Ở nhà em, anh khát, em từ tầng 4 xuống tầng 1 lấy nước cho anh. Ở nhà anh, em khát, chuyện vẫn xảy ra như thế. Em nói 12h gọi điện cho anh, em nhấn số từ 12h kém 5. Anh nói rằng 12h gọi điện cho em, em lấy sẵn cái chăn ngồi cạnh điện thoại chờ khỏi lạnh. Nếu anh bảo gọi cho em, bố mẹ gọi về cũng chỉ mười lăm phút. Còn nếu em bảo gọi cho anh, máy có bận - chuyện chẳng lạ gì. Anh kể với em chuyện bạn của anh, toàn con gái, anh bảo anh thật thà. Em kể với anh chuyện bạn của em, nhiều con trai, anh bảo "Em làm anh đau đấy". Đi ăn, anh bảo gọi món giống nhau đi, em nghĩ anh lãng mạn. Nhưng nếu em bảo gọi món giống nhau đi, anh nghĩ "Thế cho dễ share xiền".

Một quả táo, em đưa anh ăn rồi kêu "Anh ăn đi, em không đói!". Cũng một quả táo, anh đưa em ăn nhưng lại nói "Em ăn thì ăn, chứ táo lắm thuốc sâu!". Mẹ anh khen em hiền lành, anh bảo em đừng tưởng bở. Mẹ em khen anh sâu sắc, anh hểnh mũi chuyện tất nhiên rồi. Ngày đầu tiên mình gặp nhau, em trai em đã biết tên anh. Nhưng em gái anh gọi em bằng "chị hay đến nhà mình", vì vẫn chưa biết tên mà gọi. Tên ở nhà của anh, anh giấu biến. Còn tên ở nhà của em, anh biết nhưng chả gọi bao giờ. Anh không cao, anh nói "Con trai sao chỉ cao là đủ". Em xấp xỉ bằng anh, "Sao em lùn thế, dáng chả thanh!". Anh 50kg, con trai giờ nó thế. Em 40kg, "Em chưa thôi trò ăn kiêng ngu ngốc hả đúng không?".

Anh khen con gái xinh trước mặt em, thoải mái. Em từ khi quen anh, liệt dây thần kinh cảm giác với con-trai-khác, ngoài anh. Em buồn, anh chẳng nói gì, em nghĩ anh muốn lắng nghe. Anh buồn, em an ủi thì "Em hiểu gì mà nói?". Anh đi, em ra sân bay chỉ để đứng nhìn anh. Em đi, hai ngày sau gọi về, "Em đi rồi đấy hả?". Nếu anh viết thư tay cho em, khả năng nó được lồng khung ảnh. Nhưng em viết thư tay cho anh, anh gấp làm tư kẹp vào quyển sách sáu tháng mở một lần. Cái áo anh tặng em (giả sử có tặng đi) phai màu, em giặt róc da tay. Cái áo em tặng anh, anh mặc một lần "Cho em thấy thẩm mĩ em tệ thế!"

Em bảo anh đi xe chậm thôi, anh phóng như điên. Nhưng nếu em bảo anh nhanh lên, "Em xui anh phạm luật?". Em đeo dây anh tặng, anh nói "Áo em chả hợp cái dây". Em không đeo, "Mất thì nói thẳng!". Anh tặng em thứ không dùng được, em để ngắm. Em tặng anh thứ dùng được, anh cũng để ngắm. Em ôm cái gối và nghĩ đang ôm anh. Anh ôm em và nói "Không sướng bằng cái gối!". Em khen con chó nhà anh xinh, đó là nịnh. Anh chê mèo nhà em xấu mù, anh thẳng tính quá thôi. Em uống cà phê có sữa không đường, "Nhiều chuyện quá em tự pha đi!". Anh uống cà phê "đường ít sữa nhiều nước ấm thôi đừng nóng", em tập pha cho anh cả tháng. Em sưng phổi, anh bảo mỗi cái phổi cũng không giữ được. Anh viêm họng, "Giữ thì giữ chứ họng biết sao được em à!"

Anh viết thư trước, em viết lại cho anh. Em viết thư trước, thư của em chắc ngủ quên 6 tháng.

Thì em chờ 6 tháng :)

-

Hùa theo anh Châu Lê Minh một tí :">
 
Chỉnh sửa lần cuối:
kìa chị Phương kìa :))
chị kìa :))
anyway,hay.hay lắm.cái này hay hơn cái kia.:) và thấy đúng hoàn cảnh hơn cái trước ^^
 
Đã thâm nhập thực tế :))
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Em nào đấy ở bài 1 với anh nào đấy ở bài 2 mà yêu nhau thì chắc hay lắm nhỉ. :))
 
được :))
nhưng cái thư ở bài 1 là thư anh đã đọc ở đâu rồi ý.link nào đó 4ward nhau ko nhớ.còn cái em Phương là tự viết.
@ Zz:giống quá mày ơi! :D :p
 
Minh Nhật đã viết:
kìa chị Phương kìa :))
chị kìa :))
anyway,hay.hay lắm.cái này hay hơn cái kia.:) và thấy đúng hoàn cảnh hơn cái trước ^^

Em Nhật gọi chị à? ;;)
Đang ý kiến mình rơi vào hoàn cảnh ngược lại thì có em Mai Phương nhảy vào post ngay quả thư làm bằng chứng.... Chị em mình khổ sở nhiều hơn nhỉ? Bất công ghê!
 
Phạm Mai Phương đã viết:
Chú thích: đã "thâm nhập thực tế" :p

Tại anh (hay chị?) Minh làm em hứng quá viết bừa *_*
--Đã thâm nhập thực tế thì viết hay là đúng rồi, mà cậu viết cái thư thứ 2 trong bao lâu vậy???? ;)
 
thư tình thế này--> nói thật thấy hoảng???? a nè hơi quan trọng hóa !!!!!!
 
@Chị Phương: đồng bệnh tương lân 8-}

@An: gần tiếng :p

Trong 2 cái thư tình của em và của anh Minh, e là ai đọc cũng thấy khoảng 20% thực tế ;;)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
uầy, cái thứ ban Phương viết hay thế :x

thích nhất câu "ôm gối :x"
 
Back
Bên trên