Vũ Ngọc Phượng
(Chuoi ams)
Thành viên danh dự<br><a href="http://www.hn-ams.o
Một người bạn Nhật Bản của tôi, bà Toshiko, người đã sống ở Việt Nam hai năm, đã dạy tiếng Nhật tại Đại học Ngoại thương và được sự yêu quý của nhiều nhiều sinh viên, vừa ra đi một cách đáng tiếc trong một tai nạn xe cộ trên một con đường quen thuộc mà bình thường bà hằng đi bộ qua: đường Thái Hà. Tử biệt là đau đớn, nhưng tôi còn bức xúc hơn về những gì đã xảy ra với bà.
- Người lái xe máy đã bỏ chạy, không hề quan tâm đến bà. Nhiều người sẽ bảo đó là bình thường!
- Chiếc xắc tay của bà đã bị "hôi của" ngay lập tức.
- Công an, do không xác định được nhân thân của bà, đã để bà nằm nửa tiếng ở đồn trong khi làm thủ tục, rồi mới chuyển bà lên một BV nhỏ.
- BV này chỉ sơ cứu cho bà rồi bỏ mặc ở đó.
- Khi bác tôi _ người đã mời bà về nhà tá túc _ tìm được đến nơi và đưa bà lên một BV lớn, đã bị đòi nộp tiền nhập viện 20 triệu, trong khi với người Việt chúng ta, chỉ là 2 triệu. Toàn bộ chi phí chữa chị lên tới 50 triệu, và bà vẫn không qua khỏi.
Một người cô của tôi kể lại chuyện tương tự của một người đàn ông Trung Quốc. Khi tiền nhập viện phải nộp là 20 triệu, trong tình thế nước sôi lửa bỏng, người vợ ông ta đã nhận xét "Bọn Việt Nam sao vô tình thế" rồi đưa ông ta về, thuê bác sỹ chữa riêng. Cuối cùng ông ấy qua khỏi.
Những điều trên tôi không chứng kiến tận mắt, nhưng nghe kể lại cũng đủ đau đớn lòng rồi. Người Việt ta bao bọc cho nhau, nhưng lại hắt hủi những người bạn nước ngoài vào những lúc cần kíp vậy ư?
Hiện tôi không còn bình tĩnh, và những lời trên có lẽ quá nặng, nhưng tôi cần một câu trả lời!
- Người lái xe máy đã bỏ chạy, không hề quan tâm đến bà. Nhiều người sẽ bảo đó là bình thường!
- Chiếc xắc tay của bà đã bị "hôi của" ngay lập tức.
- Công an, do không xác định được nhân thân của bà, đã để bà nằm nửa tiếng ở đồn trong khi làm thủ tục, rồi mới chuyển bà lên một BV nhỏ.
- BV này chỉ sơ cứu cho bà rồi bỏ mặc ở đó.
- Khi bác tôi _ người đã mời bà về nhà tá túc _ tìm được đến nơi và đưa bà lên một BV lớn, đã bị đòi nộp tiền nhập viện 20 triệu, trong khi với người Việt chúng ta, chỉ là 2 triệu. Toàn bộ chi phí chữa chị lên tới 50 triệu, và bà vẫn không qua khỏi.
Một người cô của tôi kể lại chuyện tương tự của một người đàn ông Trung Quốc. Khi tiền nhập viện phải nộp là 20 triệu, trong tình thế nước sôi lửa bỏng, người vợ ông ta đã nhận xét "Bọn Việt Nam sao vô tình thế" rồi đưa ông ta về, thuê bác sỹ chữa riêng. Cuối cùng ông ấy qua khỏi.
Những điều trên tôi không chứng kiến tận mắt, nhưng nghe kể lại cũng đủ đau đớn lòng rồi. Người Việt ta bao bọc cho nhau, nhưng lại hắt hủi những người bạn nước ngoài vào những lúc cần kíp vậy ư?
Hiện tôi không còn bình tĩnh, và những lời trên có lẽ quá nặng, nhưng tôi cần một câu trả lời!