Bẹn nào học anh2 thì vô há:D

Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
khốn nạn hôm nay tao + vhieu đi vào đg 1 chiều ... bị công an tóm ... đen ... may mà ko sao :D :D
 
Bọn này lại ps hả?Thế hôm nay có dạt vòm nhà con Ngân không?Ngân ơi cái tủ lạnh nhà mày lại đầy chưa để tao còn đến tiếp,nhớ ra Fanny mua kem nữa nhé :)).
Đùa thôi chứ lần sau chẳng dám ở lại muộn thế đâu,sáng nay vợ mắng bảo đi chơi khuya với gái,khổ lắm cơ.
Hôm nào đi bơi đi,ở nhà cả ngày cũng chán. :(
 
asd.jpg

Tựa đề: Anonym

Tác giả: Trương Hải Hà


Lướt qua cái nhìn toàn cục thì bức ảnh không có gì là đặc biệt. Không phải ảnh thiếu nữ e lệ trong vườn hoa rực rỡ. Không phải ảnh bóng ng­ười lê b­ước bên bờ biển lúc hoàng hôn tàn úa chập chọang xuống. Bức ảnh chụp một ng­ười đang ngồi trầm tư­ hướng đôi mắt về phía xa xăm, không c­ười, cũng chẳng làm dáng. Xung quanh lại chỉ là những cảnh vật bình th­ường, nếu không muốn nói là tầm th­ường.

Nhưng nếu đặt con người này, vị trí này vào một khung cảnh khác, không gian khác như là cảnh cửa sổ hay bên bàn học chẳng hạn thì bức ảnh sẽ mất đi 90% giá trị của nó. Bởi bức ảnh không nằm ở sự chỉn chu tỉa tót, không nằm ở sự gò ép cho hoàn hảo đến kệch cỡm, không nằm ở những định nghĩa, khuôn khổ cứng ngắc về cái đẹp.

Có thể khẳng định rằng, cái đẹp của bức ảnh này được tạo nên từ chính sự luộm thuộm, tự nhiên không dàn xếp của cả không gian lẫn người được chụp.
Đi sâu vào chi tiết, ta dễ dàng nhận thấy nhân vật chính đang khoác trên mình đồng phục là chiếc áo sơ mi trắng còn nguyên phù hiệu trường trên tay, tóc hơi rối, đầu nghiêng về phía bên trái, đầu hướng lên trên, cổ áo mở một cúc ( chắc vì nóng quá :D ), tay trái đặt lên bàn.

Dáng vóc ấy, tư thế ấy, đôi mắt ấy đều toát lên một vẻ lạnh lùng. Khuôn mặt không chút biểu cảm, ánh mắt quyết đoán, cái nhìn đăm đăm về một phía tạo cho người xem như có cảm giác một luồng gió chạy dọc sống lưng. Một ấn tượng nổi bật là sự tàn nhẫn đằng sau đôi mắt vô cảm ấy. Nhân vật chính không nhìn về phía người chụp có lẽ vì không biết mình đang trở thành điểm ngắm. Nhưng theo một cách suy diễn hợp lý hơn thì có lẽ người ấy biết, chỉ có điều không thèm nhìn về phía người chụp mà thôi...

Có thể hình dung được cảnh người chụp lởn vởn, rình rập quanh nhân vật chính một cách lén lút, vụng trộm. Vì vậy mà bức ảnh chụp có vẻ vội vàng, khung hình hơi lệch, lại bị vướng cánh tay người khác ở cạnh trái của ảnh. Nhưng chính cái vụng về nghiệp dư của người chụp ấy lại tình cờ góp phần tôn thêm vẻ đẹp luộm thuộm của bức ảnh này.

Song, có một điều quan trọng hơn, đó là góc chụp hoàn toàn ngẫu nhiên này lại vô tình lột tả tâm thế của người chụp với người được chụp. Nói là chụp bừa nhưng nếu không ngắm kỹ từ trước thì làm sao có thể đưa máy lên mà chộp ngay được khoảnh khắc hiềm hoi này. Người chụp có lẽ đã đứng tứ một góc tối đằng xa dõi theo từng cử chỉ, hành động của người trong ảnh từ rất lâu rồi.

Tình cảm của người chụp với người trong ảnh hẳn phải đặc biệt sâu sắc thì mới mang được cái hồn vào bức ảnh thành công đến thế. Tình cảm ấy là sự ngưỡng mộ xen lẫn sợ hãi. Người chụp vừa chết mê chết mệt cái vẻ đẹp luộm thuộm của người trong ảnh, lại vừa run rẩy lắp bắp trước cái vẻ đẹp lạnh lùng của người ấy.
Từng nghe “ Cái đẹp không nằm trên đôi má hồng của người thiếu nữ mà nằm trong đôi mắt của kẻ si tình ” . Lắp câu nói ấy vào bức ảnh này mà ngẫm thấy đúng lắm thay :D :D :D
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Lướt qua cái nhìn toàn cục thì bức ảnh không có gì là đặc biệt. Không phải ảnh thiếu nữ e lệ trong vườn hoa rực rỡ. Không phải ảnh bóng ng­ười lê b­ước bên bờ biển lúc hoàng hôn tàn úa chập chọang xuống. Bức ảnh chụp một ng­ười đang ngồi trầm tư­ hướng đôi mắt về phía xa xăm, không c­ười, cũng chẳng làm dáng. Xung quanh lại chỉ là những cảnh vật bình th­ường, nếu không muốn nói là tầm th­ường.

Nhưng nếu đặt con người này, vị trí này vào một khung cảnh khác, không gian khác như là cảnh cửa sổ hay bên bàn học chẳng hạn thì bức ảnh sẽ mất đi 90% giá trị của nó. Bởi bức ảnh không nằm ở sự chỉn chu tỉa tót, không nằm ở sự gò ép cho hoàn hảo đến kệch cỡm, không nằm ở những định nghĩa, khuôn khổ cứng ngắc về cái đẹp.

Có thể khẳng định rằng, cái đẹp của bức ảnh này được tạo nên từ chính sự luộm thuộm, tự nhiên không dàn xếp của cả không gian lẫn người được chụp.
Đi sâu vào chi tiết, ta dễ dàng nhận thấy nhân vật chính đang khoác trên mình đồng phục là chiếc áo sơ mi trắng còn nguyên phù hiệu trường trên tay, tóc hơi rối, đầu nghiêng về phía bên trái, đầu hướng lên trên, cổ áo mở một cúc ( chắc vì nóng quá ), tay trái đặt lên bàn.

Dáng vóc ấy, tư thế ấy, đôi mắt ấy đều toát lên một vẻ lạnh lùng. Khuôn mặt không chút biểu cảm, ánh mắt quyết đoán, cái nhìn đăm đăm về một phía tạo cho người xem như có cảm giác một luồng gió chạy dọc sống lưng. Một ấn tượng nổi bật là sự tàn nhẫn đằng sau đôi mắt vô cảm ấy. Nhân vật chính không nhìn về phía người chụp có lẽ vì không biết mình đang trở thành điểm ngắm. Nhưng theo một cách suy diễn hợp lý hơn thì có lẽ người ấy biết, chỉ có điều không thèm nhìn về phía người chụp mà thôi...

Có thể hình dung được cảnh người chụp lởn vởn, rình rập quanh nhân vật chính một cách lén lút, vụng trộm. Vì vậy mà bức ảnh chụp có vẻ vội vàng, khung hình hơi lệch, lại bị vướng cánh tay người khác ở cạnh trái của ảnh. Nhưng chính cái vụng về nghiệp dư của người chụp ấy lại tình cờ góp phần tôn thêm vẻ đẹp luộm thuộm của bức ảnh này.

Song, có một điều quan trọng hơn, đó là góc chụp hoàn toàn ngẫu nhiên này lại vô tình lột tả tâm thế của người chụp với người được chụp. Nói là chụp bừa nhưng nếu không ngắm kỹ từ trước thì làm sao có thể đưa máy lên mà chộp ngay được khoảnh khắc hiềm hoi này. Người chụp có lẽ đã đứng tứ một góc tối đằng xa dõi theo từng cử chỉ, hành động của người trong ảnh từ rất lâu rồi.

Tình cảm của người chụp với người trong ảnh hẳn phải đặc biệt sâu sắc thì mới mang được cái hồn vào bức ảnh thành công đến thế. Tình cảm ấy là sự ngưỡng mộ xen lẫn sợ hãi. Người chụp vừa chết mê chết mệt cái vẻ đẹp luộm thuộm của người trong ảnh, lại vừa run rẩy lắp bắp trước cái vẻ đẹp lạnh lùng của người ấy.
Từng nghe “ Cái đẹp không nằm trên đôi má hồng của người thiếu nữ mà nằm trong đôi mắt của kẻ si tình ” . Lắp câu nói ấy vào bức ảnh này mà ngẫm thấy đúng lắm thay:D:D:D
hehe...đọc trước rồi nhg sao bây h mới post lên nhể?
 
Mie đến phải lập 1 topic về Thi thôi,cứ thế này thì các mod bảo lớp mình lạc chủ đề mất.
To CU:Tuần sau tao phải đi đánh thật,để xem có cái lý do nào bịa ra ngủ lại luôn,chứ đi xe ôm đêm về tốn lắm. :(
 
Nguyễn Đức Ninh đã viết:
To CU:Tuần sau tao phải đi đánh thật,để xem có cái lý do nào bịa ra ngủ lại luôn,chứ đi xe ôm đêm về tốn lắm. :(
Cái gì thế này :eek: :eek: :eek: ? Nguy hiểm quá đấy [-(
Bố mẹ mày cho tao cũng ko cho [-x
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bố mẹ thì quan trọng gì,quan trọng là con Ngọc có cho không ý chứ.
Mày không cho thì tao cứ ngủ,lại chẳng muốn quá ý chứ,Cu nhỉ?? :D
 
:)) anh em quen biết thằng nào thì liên hệ đi đá bóng đê,dạo này đá ngu vãi hàng ra:|
 
hehe, chào chúng mày, lâu lâu mới lại ol ^^
To Cu: mày nghĩ thế nào mà gọi anh Công Vinh của tao thành Quang Vinh thế??? :))
Lớp mình đá bóng thua tận 10-5 cơ à, khá quá nhỉ, hiếm trận nào có tận 15 bàn thắng :))
 
Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Back
Bên trên