Bản quyền

Nguyễn Đức Long
(Louis2)

New Member
hôm nay học về Luật bàn quyền.

Thấy cực kỳ ức chế với cái gọi là Biblio của bọn nó.

Theo lý thuyết, tất cả những nguồn tư liệu tham khảo In text reference đều phải ghi vào bài assign của mình.

Nhưng thật ngu xuẩn là :

Thằng tác giả mà mình tham khảo bài viết của nó, khi viết bài, nó cũng không thể tự bịa ra thông tin (giống mình), chắc chắn nó cũng phải tham khảo từ những nguồn khác, như báo chí, sách vở......

Thế hóa ra, mình ghi vào tham khảo từ thằng này, nhưng thật ra, cái thằng đấy nó lại đi lấy thông tin của đứa khác biến thành thông tin của mình.

Thế thực sự mình đang tham khảo thông tin của ai?

Thực sự bản quyền là của ai?


Đây thật là 1 cái luật ngu xuẩn.


Tưởng tượng như cái cán cân, 1 đầu X, 1 đầu Y, và Z là điểm giữa, vấn đề là ở chỗ có những lúc sự việc nó đi quá điểm Z đi, nó gần đến X, hay Y.

Có những lúc bản quyền có thể cho qua, nhưng cũng có những lúc ăn cắp 1 cách trắng trợn.
Nhưng bình thường, 1 cách normal, nó thường không có ranh giới rõ ràng giữa bàn quyền và ăn cắp bản quyền.


1 Nhóm người bạn nói chuyện với nhau, có 1 người buổi sáng vừa đọc báo biết được tin X, và bây giờ nói với những người bạn của mình về tin X.

Người đó đâu bảo là thông tin X mình biết được là từ tờ báo buổi sáng?

Vẫn là 1 cuộc nói chuyện bình thường đấy thôi?

Để đặt ra 1 cách tuyệt đối Luật Bàn Quyền là quá ngu xuẩn.
 
Hẹ, vấn đề là bất cứ ai viết bài cũng phải nêu rõ nguồn (ngoại trừ trường hợp khi được chỉ rõ ko cần thiết bởi tác giả), khi người đọc vào xem bài của chú và nhìn thấy cái bibliography có thể vào bài của thèng kia đọc & tìm đến bibliography của nó. Hơn nữa, dù thế nèo nó cũng có công sức tổng hợp & viết lại kèm theo ý của nó thành 1 bài viết hoàn chỉnh cơ muh.

Như thế ít ra còn hơn là ko ghi rì ở bibliography.
 
oài, bọn nó chỉ thích cái bản quyền vớ vẩn.

nhưng mà em cũng tổng hợp và viết thành bài của em mà.

em và cái thắng tác giả đấy có khác dek giề nhau đâu.
 
Theo lý thuyết, tất cả những nguồn tư liệu tham khảo In text reference đều phải ghi vào bài assign của mình.

Nhưng thật ngu xuẩn là :

Thằng tác giả mà mình tham khảo bài viết của nó, khi viết bài, nó cũng không thể tự bịa ra thông tin (giống mình), chắc chắn nó cũng phải tham khảo từ những nguồn khác, như báo chí, sách vở......

Thế hóa ra, mình ghi vào tham khảo từ thằng này, nhưng thật ra, cái thằng đấy nó lại đi lấy thông tin của đứa khác biến thành thông tin của mình.

Thế thực sự mình đang tham khảo thông tin của ai?

Thực sự bản quyền là của ai?

Khi quote lại một đọan nào đó của người khác thì phải viết font chữ khác hoặc để trong ngoặc và phải đánh số thứ tự. Phía dưới của trang có đọan quote hoặc cuối của cuốn sách mình viết thông thường sẽ có lời giải thích số thứ tự nào tương ứng với trích dẫn lấy từ nguồn nào.

Nếu làm theo nguyên tắc đó thì khi em định trích dẫn 1 đoạn viết nào đó, em có thể thấy được là đọan đó do tác giả tự viết hay là do trích dẫn từ nguồn khác ngay chứ.
 
Nguyễn Đức Long đã viết:
oài, bọn nó chỉ thích cái bản quyền vớ vẩn.

nhưng mà em cũng tổng hợp và viết thành bài của em mà.

em và cái thắng tác giả đấy có khác dek giề nhau đâu.

vì ko khác gì nhau, nên vì nó cũng đã phải đặt biblio ở cuối, thì chú cũng phải chứ. :)
 
Hờ, ai mà cũng nghĩ như chú, anh thề là anh bỏ nghề, Linux & mã nguồn mở chắc cũng ko có nữa. Có thèng nèo nó coi trọng bản quyền đâu, mình làm ra cho thèng khác hưởng rùi bảo là do nó làm cũng được muh. Tư tưởng chung của box Rock các chú hay seo muh thêm cả chú là 3 người trong box Rock thế rùi.
 
Cứ nghĩ đến một ngày mình mất công "chép" khắp nơi mới xong 1 quyển của mình, trộn vào ít gờ ram chất xám và rất nhiều mồ hôi. Bất thình lình có thằng XYZ nào đó nó bê nguyên xi vào quyển của nó, chẳng đả động gì đến "công lao trời biển" của mình. Chắc là cũng "chim cú" nhỉ. Lúc đấy chắc lại ao ước lắm có cái Luật bản quyền.

Mình có đứa bạn bị đúng như thế. Chép mà không ghi rõ chép của ai. Giáo gạch đít một đoạn dài và phang cho một câu đau ê ẩm "too good to be yours". Tiếng Việt làm như thế nôm na gọi là đạo văn nhỉ??
 
Long ạ, Long mới học chưa hết high school (confirm?). Những bài luận và bài viết đề tài chưa ở mức độ cao siêu, chuyên ngành, cho nên nguồn nó hơi bị phong phú và tạp nham một đống, Long em kết luận "luật ngu xuẩn" là rất hồ đồ, và cũng hơi "ngu xuẩn". Ngay cả ở cấp Đại học, phần lớn sinh viên mới chỉ được coi là tập làm quen với các quy tắc viết bài nghiên cứu, chứ ít người viết được giấy tờ hoàn chỉnh, sưu tầm kiến thức, thông tin gốc.

Còn phát biểu của Long dưới này, lại làm anh nghĩ rằng, Long chộp được gì là vứt vào Bilblio ngay :D

Thằng tác giả mà mình tham khảo bài viết của nó, khi viết bài, nó cũng không thể tự bịa ra thông tin (giống mình), chắc chắn nó cũng phải tham khảo từ những nguồn khác, như báo chí, sách vở......

Thế hóa ra, mình ghi vào tham khảo từ thằng này, nhưng thật ra, cái thằng đấy nó lại đi lấy thông tin của đứa khác biến thành thông tin của mình.
Thế thực sự mình đang tham khảo thông tin của ai?
Thế ai đang làm research?

Long nên hiểu rằng có rất nhiều cái đầu, to hơn Long vạn lần, tổ chức và chỉnh sửa luật, cho nên phát biểu cần phải nghiên cứu kỹ một tý.
 
Tôi cũng sắp phải viết research paper và cũng phải quote mấy cái sources mà mình lấy info đấy
 
Ôi bản quyền , nhắc đến 2 cái này là nhớ ngay đến 2 chữ nữa : Phần mềm

Bản quyền phần mềm ở nước mình thì đúng thật là ..... oh la la !! Chương trình vài trăm đô hay vài chục đô thì nó cũng chỉ gói gọn trong 50 cents mà thôi .
Nhưng mà ai bắt đc , mà nếu có bắt thì liệu HAO có member ko khi mà một cá nhân bỏ tiền ra để mua bản quyền Windows cho chúng ta xài để online ??? Bất cập !!
 
Vẫn còn Linux đó. Có khó mới ló cái khôn. Lúc đó thì ko muốn cũng phải cố mà học Linux thui.
 
Nguyễn Đức Long đã viết:
Theo lý thuyết, tất cả những nguồn tư liệu tham khảo In text reference đều phải ghi vào bài assign của mình.

Cho references vào bài của mình KHÔNG làm giảm giá trị mà thực ra là tăng giá trị bài viết. Vì nó thể hiện rằng kiến thức trong đó đã được công nhận. Kể cả trường hợp đoạn text hoàn toàn do mình tự viết ra (theo trí nhớ hoặc kiến thức có sẵn) vẫn nên chỉ cho người đọc 1 số chỗ khác để tham khảo thêm, nếu họ không hiểu hoặc nghi ngờ. Hoặc nếu đó hoàn toàn là sáng kiến của mình thì cite cho người đọc ra 1 số chỗ khác để họ biết trên thế giới còn nhiều bọn giải quyết vấn đề còn ngu hơn mình.

Độ dài của reference list làm tăng độ oai của bài luận. Nhưng cũng không thể dài quá vì 1 người nghiêm túc phải đọc ít nhất 1 lần mỗi cái liệt kê trong reference list. Cho nên copy list đó từ bài của người ta để cho dài thêm list của mình cũng không phải trung thực.

/Thanh
 
BHThanh: Hehe bài tốt nghiệp của tao lúc đầu chỉ có nguồn là dăm cuốn sách với cả vài cái link, thấy ít quá tao mới lục references của mấy cuốn đó ra, lấy được thêm chục tên sách nghe có lý nữa, quote 1 số đoạn của mấy cuốn-mà-tao-0-hề-đọc đó. Như thế gọi là gì nhỉ ;-)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Nhưng mà anh có quote những câu anh chôm từ cuốn sách anh 0 đọc kia mà :)

Ngô Nguyễn Duy đã viết:
quote 1 số đoạn của mấy cuốn-mà-tao-0-hề-đọc đó. Như thế gọi là gì nhỉ ;-)

Chẳng hạn cuốn A dùng ở trang M 1 câu X, câu này nằm trong cuốn B, trang N, anh thấy câu X hay nên quote vào. Thế thì anh nên nói là anh dùng câu X ở cuốn A trang M hay là cuốn B trang N ? Theo luật bản quyền thì câu X đó thuộc về cuốn B kia mà, còn nếu chỉ nói nó nằm ở cuốn A thì sẽ ít người biết tới cuốn B, phí quá :)
 
Ngô Nguyễn Duy đã viết:
Nhưng mà anh có quote những câu anh chôm từ cuốn sách anh 0 đọc kia mà :)

Ngô Nguyễn Duy đã viết:
quote 1 số đoạn của mấy cuốn-mà-tao-0-hề-đọc đó. Như thế gọi là gì nhỉ ;-)

Chẳng hạn cuốn A dùng ở trang M 1 câu X, câu này nằm trong cuốn B, trang N, anh thấy câu X hay nên quote vào. Thế thì anh nên nói là anh dùng câu X ở cuốn A trang M hay là cuốn B trang N ? Theo luật bản quyền thì câu X đó thuộc về cuốn B kia mà, còn nếu chỉ nói nó nằm ở cuốn A thì sẽ ít người biết tới cuốn B, phí quá :)

Nói tóm lại là nếu ta có một câu nói bất hủ của một danh nhân nào đó ( VD : "Học, học nữa, học mãi" ) và ta thấy nó hay muốn cho nó vào chữ ký của HAO thì sẽ cần phải ghi "Bản quyền thuộc về Lenin" :p
Tóm lại rất lằng nhằng , cái vấn đề này nói chung ko thể nguyên tắc quá :)>-
 
Đỗ Thanh Hà đã viết:
Nói tóm lại là nếu ta có một câu nói bất hủ của một danh nhân nào đó ( VD : "Học, học nữa, học mãi" ) và ta thấy nó hay muốn cho nó vào chữ ký của HAO thì sẽ cần phải ghi "Bản quyền thuộc về Lenin" :p
Tóm lại rất lằng nhằng , cái vấn đề này nói chung ko thể nguyên tắc quá :)>-
Khi một số câu đi vào thành "danh ngôn" rồi, thì gần như bản quyền thuộc về ai, ai cũng biết. Kể cả khi em nói "Học, học nữa, học mãi" cũng không hề nói câu nói đó là "của em".

Trong các trường hợp xã giao, không phải là offcial, có thể không cần nhắc đến bản quyền, nhưng nếu trích dẫn trong các văn bản, thì cần phải có "Như Le Nin đã nói" hay là tương tự.
 
Bản quyền: rất cần với những người sáng tạo ra sp nhưng lại là thứ khó chịu nhất với người dùng.
Tuy nhiên chữ bản quyền chỉ thực sự mang ý nghĩa của nó khi việc vi phạm nó sẽ làm giảm lợi ích của người sở hữu bản quyền.
Việc copy trên net về mà không ghi source tức là công nhận đây là của mình --> thằng trên mạng ăn cắp của mình! -> giảm danh dự của người viết bản gốc. Bởi vậy việc ghi nguồn tham khảo vào bài của mình là bắt buộc. Tuy nhiên chỉ cần ghi nơi tham khảo. Còn thằng viết bài đó tham khảo của ai thì không cần quan tầm.
 
Thực ra hiện tượng ăn cắp bản quyền vô cùng phổ biến. Các truờng ĐH trên thế giới hiện nay đang đặt ra những luật lệ vô cung nghiêm khắc cho những SV "đạo văn" trong khi làm assignment...
Nhưng vấn đề là ở chỗ, những kiến thức cơ bản đều là kiến thức trong sách vở, với những người học tập và nghiên cứu bình thường thì đa số đều phải tìm tài liệu từ những nguồn kiến thức có sẵn để tổng hợp thành bài viết của mình... Rất khó xác định chính xác giới hạn giữa việc trích dẫn và việc copy bài viết của nguời khác... Ngay cả khi list ra 1 bibliography dài dằng dặc thì cũng chưa chắc cái bibligraphy ấy đã là chính xác...mà cũng chẳng có giáo sư nào đủ hơi sức mà đi tìm từng source 1...
Vấn đề bản quyền chỉ trở nên nghiêm trọng khi đó là những công trình khoa học mới, mang tính sáng tạo và đầu tư chất xám cao thôi...
Remix rồi lại re-re-mix thì cũng chỉ là 1 vòng luẩn quẩn mà thôi...chẳng ai trách được ai! ;)
 
To Long: Em không hiểu rõ về ý nghĩa của việc trích dẫn ý kiến của người khác rồi. Trước hết khi sử dụng lại ý kiến của một người khác mình cần ghi rõ nguồn vì 2 lý do như thế này:
(1) - Thể hiện sự trung thực, tôn trọng sức lao động của người khác. Cái gì là do người ta tìm ra, còn mình chỉ đọc lại thì phải ghi rõ là đây ko phải là đóng góp của tôi. Đóng góp của tôi là ở một chỗ khác, ví dụ như là tổng hợp nhiều ý kiến lại, hoặc là sử dụng ý kiến đó để phát triển ra một ý kiến mới.

(2) - Điều khẳng định của tôi là có cơ sở, là "nói có sách, mách có chứng". Chả hạn tự nhiên em tuyên bố rằng VN là một nước xuất khẩu gạo thứ 2 trên thế giới trong năm nay chả hạn. Em nói thế thì người đọc sẽ đặt câu hỏi là em dựa vào đâu mà tuyên bố như thế? Nếu em nói rõ là em trích nguồn của bộ thương mại Vn (ví dụ thế) thì người đọc một là sẽ tin tưởng hơn (vì cái bộ kia nó "wellknown" hơn là em), hai là nếu ko tin lắm thì họ sẽ theo cái nguồn của em để mà đọc lại tài liệu gốc của bộ TM, xem bộ này dựa vào đâu mà khẳng định thế. Đến lượt bộ này trong bài của mình sẽ ghi ra là năm nay chúng tôi xuất gạo ngần này (có ghi rõ là Cty này được ngần này, Cty kia được ngần kia ... như thế ai ko tin có thể đến từng Cty mà hỏi, mà hỏi ko vẫn ko tin thì có thể kiểm tra từng chứng từ xuất khẩu ...), còn các nước trên TG thì xuất ngần kia (ghi rõ là theo nguồn của ngân hàng thế giới chả hạn - do đó ngươit đọc ko tin thì vào đọc tài liệu gốc của ngân hàng thế giới, trong đó lại trích đến từng bộ TM của từng nước, rối lại vào đó mà tra từng Cty, rồi lần theo chứng từ nếu thích). Tóm lại ghi nguồn là một cách đẻ tạo sự tin tưởng của người đọc. Tất nhiên nếu nguồn của mình là đáng tin (ví dụ như đăng ở một tờ báo lớn, đã tạo được sự tin tưởng rộng rãi) thì ngườn của mình có giá trị hơn là đưa ra một nguồn vớ vẩn kiểu như nghe một ông giám đốc tôi tình cờ gặp trên tàu hỏa nói thế (nguồn này còn vô giá trị ở chỗ ko ai có thể tìm ra ông GD này là ông nào, trong khi tờ bào thì người ta có thể cất công đến tận nơi để hỏi rõ).


Bây giờ bàn một tí về thắc mắc của em trong cái chuyện "nó cũng nghe thông tin ở nơi khác thì mình trích từ đâu"? Câu chuyện này cũng giống như là "giá trị gia tăng" vậy. Hãng IBM làm ra cái máy tính nói là tôi dùng RAM của Kingston chả hạn, chip của người này, ổ cứng của ngừoi kia - giá trị gia tăng của tôi là lắp chúng lại với nhau (giả dụ thế). . Nhưng Kingston có phải là làm hết con ram từ đầu đâu, họ lại nói tôi lấy bo mách của bộn X, cái tụ của bọn Y, cái trở của bọn Z, giá trị gia tăng của tôi cũng là lắp chúng vào nhau + nghĩ ra cách lắp sao cho nó thành con RAM (nghĩa là thiết kế - riêng cái thiết kế lại dùng đến nguyên lý này của ông này nghĩ ra ...), cứ thế cử thế mà kéo dài ra cho đến ông làm ra cái cục sắt để làm chân của cái tụ chả hạn, ông này lấy sắt từ đâu ra? - từ lòng đất từ quặng ..... Bây giờ quay lại ví dụ viết lách, em muốn làm bài luận nói về VN, khẳng định là nền kinh tế đang phát triển. Thế thì đầu tiên em phải đưa ra một tiêu chí thế nào là "đang phát triển" - vì đã có người đưa tiêu chí rồi, và nhiều người đã đánh giá nó là tốt rồi nên em ko cần tự nghĩ ra tiêu chí mà chỉ cần dùng lại (vậy là em phải ghi rõ em dùng tiêu chí của ai - vừa tôn trọng người ta, vừa đỡ tốn công của em phải chứng minh là tiêu chí tốt - ví dụ đã có người chứng minh nó tốt rồi), sau đó em phải áp dụng tiêu chí đó ở Vn, ví dụ họ nói GDP mỗi năm tăng lên 5% thì là tốt, vậy em nói GDP mỗi năm VN tăng thêm 7% thì là đáp ứng được tiêu chí rồi (nhưng em lại phải site là em lấy con số 7% ở đâu). Vậy thì bài luận của em là thế này:

(1) GDP tăng hơn 5% là KT tốt (ông X đã chứng minh, ai ko tin đọc bải của ông ấy thì biết :)
(2) GDP VN tăng hơn 7% (ông Y bảo thế, ai ko tin thì đọc bài đó là biết)
Từ (1) và (2) tôi đi đến kết luận là KT Việt Nam tốt. Kết luận này là giá trị gia tăng của tôi vì trước nay chưa bác nào phát hiện ra là KT VN tốt cả (hì hì hì).

Bây giờ anh viết bài luận để khẳng định là nên đầu từ vào VN, thì anh nói KT Việt Nam tốt lắm (ko tin xem bài luận của ông NDL), do đó là đáng đầu tư (vì theo ông T nói thì hễ kinh tế tốt thì nên đầu tư). Giá trị gia tăng của anh là ở chỗ khảng định được là nên đầu tư vào VN, là điều "chưa ai nói" - còn để đi đến kết luận đấy anh dùng lại kết quả của em - đỡ công cho anh phải chứng minh là KT VN phát triển. Còn chuyện làm thế nào chứng minh KTVN phát triển thì ai quan tâm có thể tìm bài của em mà đọc.
 
Back
Bên trên