Bản Chất Tình Yêu : Cho Hay Nhận

Nguyễn Đức Hòa
(Rockboy)

New Member
Tặng 1 người bạn.:)

-» Bản Chất Tình Yêu : Cho Hay Nhận ? «-


Có một nhà tâm lý học đã viết: Tình yêu tuổi thơ đi theo nguyên tắc : " Tôi yêu vì tôi được yêu"; tình yêu trưởng thành trái lại : " Tôi được yêu vì tôi yêu "; tình yêu thiếu trưởng thành thì : "Tôi yêu bởi vì tôi cần đến em"; tình yêu trưởng thành lạị nói " Tôi cần đến em vì tôi yêu em ". Ðiều đó có nghĩa là gì ? Phải chăng "sự phát sinh tình yêu bằng cách yêu thì hay đẹp hơn là bị lệ thuộc vì được nhận tình yêu ? " Nói cách khác, bản chất của tình yêu là Cho hay là Nhận? Giải quyết được vấn đề này sẽ giúp ta 3 điều thú vị :
Một là: Nếu chưa có tình yêu, ta vẫn còn cô đơn, ta sẽ có thể tìm gặp được đối tượng và tìm thấy tình yêu.Hai là: Nếu đang yêu, ta sẽ giữ được tình yêu và người yêu. Ba là: Nếu đã là bạn đời với nhau, ta sẽ củng cố được hạnh phúc gia đình, làm cho cuộc sống lứa đôi mãi mãi có hương vị quyến rũ như thủa nào.

Nhưng tình yêu là gì ? Tại sao trong cuộc đời, tình yêu lại quan trọng đến nỗi không thể không có nó? Tình yêu là sự kết hợp với "người ta" để giữ toàn vẹn được mình. Là sức mạnh hoạt động của con người, làm cho con người chiến thắng được cảm thức cô đơn. Có thể nói yêu là điều kiện để thực hiện nghịch lý: "Mình với ta tuy hai mà một", "Ta với mình tuy một mà hai". Ta sẽ nghĩ thế nào trước mệnh đề "Tình yêu là hiến tặng" ? Thông thường hiến tặng ai một cái gì, có nghĩa là mất đi, là một sự hy sinh. Trong ý nghĩa ấy, sẽ có lập luận cho rằng bản chất của tình yêu và vô điều kiện. Nghĩa là yêu không cần đáp trả. Yêu không cấn đáp trả là một hình thức của tình cảm đơn phương. Ðấy là trường hợp tình yêu chỉ mới thực hiện được có một nửa. Bởi vì bản chất của tình yêu phải là sự cộng hưởng. Khi ta nói yêu nhau, tức là yêu cầu cả hai người và về cả hai phía. Do đó, hiện tượng yêu không cần đáp trả là sự biến dạng của tình yêu chứ không phải là tình yêu trọn vẹn. Ðiều đó, chứng tỏ rằng khởi điểm của tình yêu là cho, là hiến tặng. Mà điều tối quan trọng của cho không phải chủ yếu thuộc về vật chất. Sự hôn phối nào, tình yêu nào đặt trên cơ sở việc cho về vật chất sẽ không tồn tại. Vậy thì cho cái gì? Ðó là mạng sống, con người, cái gì quý giá nhất của chính mình. Tóm lại tặng hiến của tình yêu quý giá nhất là cái gì thuộc về phạm vi nhân bản, là niềm vui, sự hiểu biết, sở thích, óc hài hước, sự buồn khổ, và tất cả những gì làm cho người yêu "giàu" hơn lên, sống động hơn lên, làm sản sinh ra một đời sống mới, một thế giới mới. Như vậy, "Cho", tự bản chất là một niềm khoái lạc. Và chỉ có người thật sự làm chủ, thật sự "giàu" mới có khả năng cho và muốn cho.

Từ đó, ta sẽ hiểu yêu là một sức mạnh, một năng lực tuyệt đỉnh sản sinh ra hạnh phúc, niềm vui, khoái lạc. Cho nên ý nghĩa cao cả của tình yêu không phải là yêu không cần được đáp trả mà là đem tới cho người kia niềm vui, sở thích,v.v.. . nghĩa là cái gì quý giá nhất của mình đống thời từ đó mở ra hướng "kẻ cho lẫn ngưởi nhận đều có cái thú là mình đã cho ra đời một cái gì mới". Ðó chính là tình yêu đích thực, trọn vẹn, tự do và tự nguyện.Trên ý nghĩa căn bản đó, chúng ta thấy mối liên hệ và nội dung của việc cho và tặng quà đối với người yêu cũng như đối với người bạn đời của mình. Cho và tặng quà đối với người yêu là cả một nghệ thuật. Một giáo sư chuyên khoa về vấn đề này đã viết: "Tặng quà là cả một nghệ thuật cực kỳ tinh xảo tỏ ra giữa hai người bạn tâm tình có những tình cảm tế nhị sâu sắc. Ðó là biểu hiện của xã hội văn minh: thương nhau không cần phải tỏ ra bằng lời nói mà, phải tìm cách để hiểu lòng nhau. Tùy theo mỗi xã hội, mỗi thời đại, việc cho và tặng quà 4 người yêu có những hình thức khác nhau. Có thể tặng quà thật đắt giá, rất có giá trị về kinh tế, hoặc tặng quà có ý nghĩa.

"Món đồ tặng phải nói lên một cái gì thầm kín, cho ở đây phải được lựa chọn tinh tế như một thứ ngôn ngữ tỏ tình tuyệt diệu hơn lời nói trực tiếp. Nó là tình yêu được tổng hòa cùng một lúc: tình cảm yêu mến, lòng chăm sóc, sự hiểu biết và quí trọng dành cho một người và chỉ một người ấy thôi. Cho nên, qua món quà tặng và việc tặng quà, bạn có thể biết được người yêu của bạn là ai, có người chọn quà theo ý thích của riêng mình, chứ không để ý tới sở thích của người yêu. Nếu người yêu của bạn làm như thế, thì bạn có thể biết được tính cách của anh ấy: một người độc đoán, chủ quan và chỉ nghĩ tới mình ! "

Ở đây chúng ta cần sáng suốt để nhận ra rằng việc cho và tặng quà đối với người yêu là một cách biểu lộ tình yêu bởi vì bản chất của tình yêu là dâng hiến. Cho nên khi gặp một trường hợp đối nghịch lại hành vi cho thật nhiều quà, tức là không hề tặng, thì có nghĩa là tình yêu mang tính giả tạo... Người cho quà tới tấp, cũng như người không hề trao tặng bất cứ món gì ngoài những lời tán tỉnh, có một điểm giống nhau: họ đang đùa giỡn với trái tim và cả bạn nữa!Về phía người nhận quà, cách nhận cũng nói lên phần nào tính cách của họ. Người yêu của bạn thích những món quà có giá trị vật chất, thì đó là người có óc thực tế. Nếu thích nâng niu những món quà giản dị nhưng in dấu những kỷ niệm đẹp, đó là người chung thủy. Còn tặng phẩm của bạn bị bỏ rơi ở đâu đó, thì người nhận có tính hời hợt, và nông cạn. Tóm lại, khởi phát của tình yêu là ban tặng, là cho. Ði từ cái cho thuộc về tinh cảm, thuộc về tâm hồn chuyển hóa thành cải cho có tính cách vật chất, tình yêu bao gồm trong bản thân nó trái tim và thân xác, tinh thần và vật chất. Có ai đó đã từng nói: "Tình yêu là sự kích thích, đồng thời là một ý niệm chịu tác động ở phía bên ngoài. Nếu quả thật như vậy thì khi nào bạn thiếu thốn tình yêu, có nghĩa là bên ngoài không còn tác động gì đối với bạn, và chính bạn, bạn đã không còn khả năng kích thích phía bên ngoài. Ðó là một hiện tượng "nghèo nàn không thể ban tặng gì cho ai, và mất hiệu lực hòa nhập với con người. Cho nên, trong suốt cuộc tình của mlnh, không phải yêu một lần là đủ cho một lần là xong. Muốn giữ cho tình yêu bền chặt, hạnh phúc lứa đôi không vơi cạn, mỗi người phải cho không ngừng để làm sản sinh ra tình yêu. Người nào chỉ thích thú khi nhận mà không cảm thấy thích khi cho, người đó sẽ không có tình yêu.
 
bạn này học chuyên Giáo dục công dân hay sao ý nhể , mình đọc chả hỉu gì cả :))
toàn nguyên tắc roài lại có cả hạnh phúc gia đình ở đây , còn xa lắm mà :D
 
nói 1 cách khoa học thì tình yêu ko phải là do trái tim của mỗi ng đâu!! mà nó là do những kich thích của thần kinh vỏ não, gây ra nhưng phản ứng hóa học bên trong cơ thể chúng ta! Chính những phản ứng hóa học này đã gây ra những cảm giác yêu, thương, nhớ, rôi mong, ghen .... Nói chung là thế đấy!!!
 
tình yêu cũng cần cả lý học toán học hóa học triết học và văn học ah nhiều thế mất hết cả lãng sờ mạng b-(
 
Nói chung là chả hiểu mà cũng chả muốn hiểu :))
Nhưng nếu nói tặng quà là yêu thì ko được, mình tặng quà cho bạn bè rất nhiều, thế chẳng lẽ mình yêu hết bọn họ à :D.

Người cho quà tới tấp, cũng như người không hề trao tặng bất cứ món gì ngoài những lời tán tỉnh, có một điểm giống nhau: họ đang đùa giỡn với trái tim và cả bạn nữa!

Ko thể đánh đồng người tặng nhiều món quà với người ko hề tặng quà được, như thế là hoàn toàn sai. Một món quà dù thế nào đi nữa nó cũng nói lên tình cảm của người tặng, nếu có mua quá nhiều quà đi nữa thì cũng chỉ là nói lên tình cảm của người ấy quá nhiều mà thôi.
Người tặng nhiều món quà có thể đấy là một cách biểu hiện tình cảm của họ. Ví dụ như tôi rất có tình cảm với một người, nhưng chả biết phải thể hiện như thế nào, có thể tôi sẽ dành thời giờ ra mua rất nhiều món quà tặng người ấy chẳng hạn.
Còn những kẻ chỉ có cái mồm mà ko hề tặng quà thì mới thực sự là kẻ đùa giỡn, hắn ko thực sự có tình cảm mà chỉ vui đùa thôi.
Nhưng nói vậy chứ ko hẳn cho nhiều quà hay ko cho quà là thể hiện tình cảm. Vấn đề là ở cái cách người đó chọn quà, nếu chỉ chú ý đến giá trị thì quả là ko thật tình, nhưng nếu quan tâm xem người nhận có thích hay ko rồi mua món quà ko để ý đến giá cả thì lại là một người tuyệt vời.

Bài viết này hầu như chỉ mang tính chủ quan một cách quá đáng, người viết có thể tự cho là mình giỏi tâm lý, hiểu hết được mọi thứ. Tình cảm con người vô cùng phức tạp, với mỗi người lại lại khác nhau, vì thế ko thể dựa vào biểu hiện bên ngoài cùng với một vài suy đoàn nông cạn mà kết luận ngay được.

Còn nữa:
Cho nên, trong suốt cuộc tình của mlnh, không phải yêu một lần là đủ cho một lần là xong. Muốn giữ cho tình yêu bền chặt, hạnh phúc lứa đôi không vơi cạn, mỗi người phải cho không ngừng để làm sản sinh ra tình yêu.

Tình yêu ai đâu phải là hoạt động bình thường như ăn ngủ chơi mà dễ dàng điều khiển được chúng ta là con người chư đâu phải máy móc mà có thể thêm dầu đổ xăng??? Tình yêu có thể sẽ mất nhưng đâu chỉ có nguyên nhân chủ quan, nó còn có thể do những người xung quanh, do hoàn cảnh... nữa chứ.

He he, hình như chê hơi quá, mình cũng định khen mấy câu, nhưng thôi :D những điểm hay thì cần gì phải nói nữa, ai mà chả thấy :p.
 
mà chuyện này nghe có vẻ người lớn quá!! hs tụi mình chưa đủ chín chắn để nói về tình yêu đâu!!
 
Bản chất của tình yêu là khi nào nó đến khắc biết. Thế thôi! Chả có là cho hay nhận gì sớt. Khi yêu thì thằng nào cũng mù quáng hết.
Hôm nọ đi cùng mình về nhà, cứ thấy có đôi nào ôm nhau đi qua là Hòa lại chặc lưỡi: "Nhìn mà thấy thèm". Ra là do chú toàn đọc những câu chuyện kiểu như trên nên đầu óc dần trở nên bệnh hoạn.
Nói thế thôi, chứ không thể yêu suông được. Phải có cho và nhận về cả vật chất lẫn tinh thần. "Tiền không làm nên hạnh phúc nhưng không có tiền thì khó giữ được hạnh phúc".
 
tuy mình ko theo trường phái suy nghĩ quái đản như Duy, nhưng về mặt này thì đồng ý!!!
 
"Tiền không làm nên hạnh phúc nhưng không có tiền thì khó giữ được hạnh phúc".
Ở đâu ra câu hay vậy ? :D
Giống kiểu như:
Tình là chính, tiền là chủ yếu ấy nhỉ :p
 
Chỉnh sửa lần cuối:
gần gần là như vậy!! thời buổi kt thị trường mà!!cái gì cũng cần có tiền !! đến cả mấy trò chơi hay hay cũng cần tiền !!! đến chịu!!! mà nhà mình lại nghèo nhất lớp !!!
 
ông thắng ơi ông nghĩ mình mấy tuổi rồi mà còn kêu bé 19 rồi đấy theo luật thì năm sau có thể kết hôn rồi ,18 la da du tuổi chịu mọi trách nhiệm hình sự
 
hic mọi người có vẻ tranh luận nhiều về vấn đề này nhỉ,quả thật nó rất hấp dẫn:D
Thắng và Duy:Tôi không nghĩ như các ông,không thể nếu không có tiền thì không gìn giữ tình yêu được,nếu thế thì cứ nhà nghèo là không được yêu à,tiền chỉ làm cho tình yêu đẹp lên thôi,nhưng nếu không có tiền thì cũng còn nhiều cách mà:)
 
Ặc..Hòa dạo này iu rồi hay sao mà cảm hứng viết bài dữ dội zậy???:p
(P/S:Tú mỡ chơi quả avata nổi wa' đấy..công an bắt giờ..:p :D )
 
Thì đúng là yêu rồi còn gì nữa , "Tặng một người bạn" còn gì , "bạn" gì chứ tớ nghi là ... ấy lắm :D

Hèm , tình yêu... vừa cho vừa nhận , được chưa ? Xét trong thời đại bây giờ , thường là nếu hoàn toàn ko có hy vọng , thì người ta cũng ít dũng khí để theo đuổi đến cùng . Tất nhiên ko cho thì chẳng có thể nhận được gì , nhưng mà một khi đã cho thì bản thân mình cũng muốn nhận lại một sự tôn trọng , một tình cảm nào đó chứ , phải ko ?:)
 
hà anh tú đã viết:
ông thắng ơi ông nghĩ mình mấy tuổi rồi mà còn kêu bé 19 rồi đấy theo luật thì năm sau có thể kết hôn rồi ,18 la da du tuổi chịu mọi trách nhiệm hình sự
xin bố !!! ông Tú sinh năm bao nhieu hả?? ông có biết tính ko hả?? lấy 2004-1986 mới đc 18 tuổi thôi bố ạ!! làm gì mà đc 19 tuổi??? mà tôi sinh nhật vào 16-9 cơ, nên bây giờ tôi vẫn chưa phải chịu trách nhiệm hình sự gì gì như ông nói đâu!! hic hic... mình vẫn là trẻ con mà!!! năm nay vẫn chưa đc đi bầu cử... hic hic...
 
hê hê,bạn Hà với cả bạn Phương cứ nghi oan cho tớ,đã bảo là tặng bạn thôi mà.:D
 
Hòa thân viết hay lắm .Nếu mình ko có tiền thì mình vẫn có thể yêu,như hồi xưa bố mẹ mình yêu nhau thì làm gì có @ hoặc dylan mà vẫn hạnh phúc.
Anh Hòa ơi thế anh nghĩ là mình nên cho hay là mình nên nhận. Theo em thì mình nên cho anh ạ, bởi vì có cho thì mới có nhận mà
 
mà anh Duy nói cũng đúng ko có tiền thì khó mà giữ được tình yêu.Nhưng mà đấy chỉ là chuyện sau này khi đã cưới nhau thôi , chứ bây giờ thì quan trọng gì
 
cũng đọc được hai khổ đầu rồi đây ==> chết mỏi mắt :)|
==>thấy thằng Duy vẫn luôn xứng đáng làm lớp trưởng!!! :))
tình yêu thì, kiểu gì đi nữa, cũng vừa mang tính chất cho, vừa mang tính chất nhận (còn cho nhiều hơn hay nhận nhiều hơn thi chịu) ==> nghĩ thế
(thấy có thằng lớp mình lập diễn đàn thi phải vào xem rồi =; , mình luôn là người lịch sự mà :)) )
 
:)...sao tự nhiên viết topic lạ thế ?Không phải vì yêu rồi chứ ? :))Hình như ở đây toàn những anh chị 18 tuổi ,em mới 17 tuổi vào nói linh tinh có được không?
Anh Hòa viết nhiều quá,không hiểu hết được,chỉ hiểu mỗi cái tên topic :D..Bản chất của Tình yêu-(nghe to tát quá),theo em thì chẳng phải cho mà cũng chẳng phải nhận,bản chất của TY là TY thôi .Khi anh yêu rồi thì anh sẽ chẳng quan tâm mình đang cho hay đang được nhận,và dù cho hay nhận thì miễn là cả 2 đều thấy hạnh phúc thì tức là có tình yêu rồi,em nghĩ đơn giản vậy .Còn tất nhiên ai cũng có thể khẳng định với anh rằng yêu có nghĩa là phải biết cho chứ không chỉ biết nhận.Nhưng mừ đấy là lý thuyết thôi,thực tế có lẽ sẽ khác nhiều.Yêu đi rồi sẽ không phải hỏi nữa anh ạ :)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Back
Bên trên