Bạn thân!!!

Lam Giang à, sau khi post bài này lên forum tao đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều vì tao đã trút bỏ được gánh nặng trong lòng bấy lâu nay .Đằng sau cái vẻ ngoài lúc nào cũng tươi cười của tao là những suy nghĩ rất khác .Những điều tao nghĩ trong lòng,những tâm sự của tao ít ai hiểu được . Nhưng bây giờ tao cảm thấy đỡ hơn rất nhiều vì tao biết những điều tao nói ra đã có người hiểu, có người thông cảm .Lam Giang à, ngoài mày ra thì Cường cũng an ủi tao,thông cảm với tao .Cảm ơn chúng mày nhé, chúng mày tốt với tao quá .Đúng là với những đứa nhạy cảm như tao thì sống mà không có bạn thân thì thật là bất hạnh ,có những chuyện về gia đình ,về tình cảm ...chỉ có bạn thân mới chia sẻ được với nhau .Không phải ai cũng có thời gian để ngồi nghe mình nói, để an ủi mình thôi đừng khóc, không phải ai cung thông cảm với hoàn cảnh của mình . Thế nên mỗi lúc tao buồn chán, thất vọng về 1 điều gì đó trong cuộc sống , 1đứa bạn thân để chia sẻ là tất cả những gì tao cần .Cảm ơn chúng mày vì đã nghe tao nói,đã hiểu những gì tao nghĩ .

To my best friend: I know that you will never read this but I just want to thank you for all the things you do to me:thank you for being there when I need,thank you for being patient when I cry,thank you for listening to me when I 'm sad, ,thank you for being my friend .One thing for sure, I love you as much as you love me .
 
Bạn ơi mình chẳng biết làm gì để tặng bạn . Mình chẳng khéo ăn nói như người khác nên chẳng có những lời ngọt ngào hoa mỹ . Mình chỉ là mình , mình là sự thật . Mình gửi bạn những lời chân thành nhất . Mình cũng mong bạn vui vẻ với người mình yêu mến và mãi là nơi để mình chia sẻ...
Tặng bạn
Bạn bảo mình chẳng ai cần hoàn thiện.

Bạn ơi bạn bạn có biết hay ko ?
Bạn giống như một bến bờ tĩnh lặng
Bạn sẻ chia phần hồn mình trống vắng.
Bạn bên mình cả lúc buồn hay vui .
Khi mình buồn bạn chẳng nói chẳng cười.
Chỉ lặng im ...bạn nghe mình chia sẻ .
Còn những khi mình cười vui vẻ.
Bạn cũng vui và khi ấy bạn cười.

Bạn ơi bạn bạn có biết hay ko ?
Khi nhìn bạn mình băn khoăn tự hỏi .
Bạn trẻ con hay bạn ko muốn nói.
Bạn vô tư hay bạn chỉ giả vờ .
Nhưng những điều mình muốn nói bây giờ
Là những điều con tim mình sẽ nói.
Mình chẳng cần yêu cũng chẳng cần ai để đợi.
Mình chỉ cần có bạn ở bên thôi .

Nói như vậy chắc bạn đã hiểu rồi .
Đối với mình , buồn vui luôn cần bạn ....

Một lần nữa gửi tới bạn những gì tốt đẹp nhất . Dù bạn đã biết bài thơ này nhưng đọc lại nhé .
 
Trừ của gia đình anh Bình 2 điểm vì tội nói năng không đúng lúc .Và tôi cũng tự trừ gia đình mình 2 điểm vì đã post 1 bài quá ngắn, cứ như thể là mình đang câu bài vậy! Lạy Chúa, bao giờ thì con có gia đình thật nhỉ ?
 
Trời ạ , anh câu đến 3 bài rồi thì anh còn sorry làm gì nữa chẳng biết người nào đã bảo là ko được câu bài ở đây .
To bạn yêu quý , thế là chỉ mấy tháng nữa thôi , chúng ta sẽ phải xa nhau , hôm nay , khi bạn thông báo cho mình cái tin động trời kia , mình thực sự bàng hoàng , thật sao , bạn ko nói dối mình đấy chứ , bạn thật sự ra đi hay sao . Bạn là ngừơi bạn đã gắn bó với mình lâu nhất đấy nhỉ , bạn biết ko , càng nghĩ mình lại càng buồn , thế là chỉ mấy tháng nữa thôi , mình sẽ mất bạn , mất đi một người hay buôn dưa lê với mình , mình sẽ ko còn được nghe bạn kể về những anh chàng đẹp trai của bạn nữa , sẽ ko còn ai khuyên nhủ mình đi kiếm một thằng người yêu , ko còn ai giành giật với mình mọi thứ nữa , ko còn ai hay la mắng mình là bi quan , ko còn ai bắt nạt mình nữa , ko còn ai ở bên cạnh để chia sẻ niềm vui với mình như hôm 8/3 nữa .Nhớ lại hồi lớp 10 , mình và bạn đã cãi nhau một trận rất to , tưởng như ko nhìn mặt nhau nữa , ấy thế mà một con người giàu lòng tự kiêu như bạn lại là người xin lỗi trước .Bạn đã từng nói rằng bạn hầu như ko bao giờ phải xin lỗi ai mà chỉ có người khác xin lỗi bạn , cho dù đó là lỗi do bạn gây ra , vậy mà người xin lỗi lại là bạn .Bạn có biết tớ tự hào về điều đó như thế nào ko ? Nhiều khi bạn rất bênh tớ , làm cho tớ cảm thấy rất vui .Tớ luôn tự hỏi đã làm được việc gì tốt cho bạn ngoài việc lúc nào cũng mắng chửi bạn , lúc nào cũng giận dỗi bạn , lúc nào cũng khiến bạn tức giận chỉ vì lòng tự kiêu quá cao của tớ .Tớ cảm thấy rất hạnh phúc với gia đình chúng ta.Bạn nhớ thông báo cho Paddy biết nhé , để cho nó có thể chia sẻ niềm vui với bạn , hạnh phúc cùng với bạn .Bạn ko hề biết rằng tớ hạnh phúc thế nào khi có ngừơi làm bạn , ở bên tớ như bạn đâu , bạn ko biết bạn có ý nghĩa với tớ như thế nào .Còn tớ thì ko biết sẽ nhớ cái giọng lanh lảnh như cái còi của bạn như thế nào đâu , nhớ tiếng hét của bạn , nhớ rằng bạn đã luôn giúp tớ có thêm nghị lực , thêm niềm tin vào bản thân khi nói với tớ những lời khen tớ một cách quá đáng , nói với tớ hết sức thật lòng , kể cho tớ tất cả và ko bao giờ dấu diếm tớ điều gì .Trong giây phút này tớ chẳng còn nghĩ đến cái gì , chỉ chúc cho bạn bình an , chúc cho anh chàng của bạn và bạn gặp nhau , có thể bỏ qua tất cả để trở về với nhau , chúc cho bạn đi xa học thật tốt , chúc bạn luôn khoẻ mạnh , luôn luôn được rất nhiều anh chàng theo đuôi , luôn luôn hạnh phúc , kiếm được những ngừơi bạn tốt (Như tớ :) ) , chúc bạn sẽ thành đạt , sẽ vui vẻ mà ko cần có tớ ở bên cạnh , chúc mọi ước mơ trở thành sự thật , chúc bạn sẽ bớt lo nghĩ về tớ , tớ sẽ tự lo cho tớ mà , cuối cùng , chúc cho tình bạn của chúng ta mãi mãi vững bền .
Bạn yêu quý , tặng bạn tất cả tấm lòng của tớ , mãi mãi sẽ ko quên bạn đâu , vì thế cũng đừng quên tớ nhé .Yêu bạn rất rất rất nhiều.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Hehhe, lúc bạn lúc cậu là sao nhỉ? Viết một lần cho những 2 người à :D:D Nhiều chuyện cho anh hỏi tí, bạn nào mà tốt thế Ly, anh mà có được 1 người bạn bằng 1/10 của em thì suốt ngày cười như con đười ươi ròai!
 
Tớ đã theo dõi những bứơc đi cua forum từ những năm lớp 9 . Nhưng tớ không gia nhập, không đăng kí, và tất nhiên, chẳng bao giờ post bài lên forum cả . Không phải vì tớ chỉ biết hưởng thụ những thành quả của mọi người . Mà chỉ vì, tớ nghĩ, tớ muốn để dành bài post đầu tiên cho những người thân thương nhất với tớ . Cảm ơn Ly khi đã nghĩ ra chủ đề này . Tớ đã đoc về tình bạn của Ly, của TM-PTP-TL , hay của LT, KV... Tớ rất cảm động . Và tớ cảm thấy tớ cũng nên dành chút thời gian để kể về những đứa bạn thân của tớ . Đối với tớ, chúng tớ là 5 châu lục . 5 châu lục này tạo nên cả thế giới - một thế giới riêng trong trái tim bé nhỏ của tớ . Từ bé, tớ đã bị mọi người nhận xét là một đứa bé ích kỉ . Tớ chỉ nghĩ đến bản thân của mình . Nhưng từ khi cuộc đời của tớ xuất hiện bóng dáng họ, tớ đã tự hứa với chính bản thân mình là sẽ quên đi cái tôi, bỏ cái chữ "myself" sang một bên, để mà duy trì tình bạn của bọn tớ 4ever ... Mỗi ngày qua đi, tình bạn của bọn tớ cứ lớn dần lên . Lần đầu tiên, tớ đã thấy được điều đó qua việc thử đặt bọn tớ vào tình huống sắp chết đói, mà chỉ có ... 5 cái bánh . Có lẽ mọi người cảm thấy tức cười trước một bài toán hết sức đơn giản như thế này . Nhưng, với tớ - một con bé cực kì ích kỉ, thì chẳng thể dễ dàng . Và sau một hồi đắn đo, suy nghĩ, tớ thở phào, mỉm cười, khi có được cái đáp số mà vốn dĩ nó phải như thế !!!! Một thời gian khá lâu sau, tớ lại đặt tiếp tình huống 5 bọn tớ với ... 4 và 3/4 cái bánh . Tớ đã suy nghĩ rất rất lâu, để mà cuối cùng tớ có được cái đáp án mà làm chính tớ phải ngạc nhiên vô cùng, khi mà phần thiệt về phía tớ . Thời gian cứ thế bình lặng trôi qua, càng ngày tớ càng cảm thấy yêu họ nhiều hơn, và cái chữ "nhiều" ấy lại tăng lên sau mỗi lần tớ đặt mình vào trong các tình huống với những kết quả làm tớ bất ngờ . Giờ đây, nếu bất thình lình có ai cho tớ 4 cái bánh vào đúng lúc 5 đứa bọn tớ đang đói, tớ dám tự hào mà nói rằng tớ sẽ đưa hết 4 cái bánh cho 4 đứa kia mà chẳng phải suy nghĩ . Chẳng phải vì tớ cao thượng hay gì đó đâu . Chỉ vì tớ biết, những người bạn của tớ cũng sẽ hành động như vậy trong trường hơp tương tự ... Đó chính là lí do để tớ ngày càng yêu họ, yêu hơn chính bản thân mình ....
Người đầu tiên tớ muốn gửi lời cảm ơn là con bạn giống tớ cả về hình thức lẫn tính tình . Người ta thường bảo, 2 đứa bạn mà giống nhau nhiều quá không thể chơi thân với nhau . Nhưng, với tớ thì không ai hiểu tớ hơn nó . Và có lẽ, chẳng ai hiểu nó hơn tớ . Suốt quãng thời gian vừa qua, có quá nhiều biến cố xảy đến với tớ trong cuộc đời . Tớ đã giấu tất cả chúng nó . Thế mà, nó vẫn nhận ra sự thay đổi ấy . Khi nó gặng hỏi tớ, tớ đã bật khóc . Nó yên lặng lắng nghe tớ thổn thức, rồi khi tớ trấn tĩnh, nó bắt đầu cùng tớ giải quyết vấn đề ... Tuy, nó chẳng giúp đỡ gì tớ đươc trong chuyên ấy, nhưng thật sự, sự có mặt của nó trong suốt quãng thời gian qua, cả đời này tớ chẳng thể quên được . Tớ còn nhớ, lần tớ sốc và đau khổ nhất, sau khi ôm nó khóc đã đời ngoài hành lang, vào lớp, tự dưng tớ cứ run bắn lên mà chẳng hiểu tại sao ... Nó năn nỉ tớ , nó cầu xin tớ ... hãy khóc, nhưng tớ không thể ( lí do này chỉ tớ và nó biết ) ...Tớ đã quay sang nó cười và nói rằng : " Tao không sao đâu " Nó nhìn tớ ...một cách bất lực ... và khóc . Ôi !!! Những giọt nước mắt của nó khi ấy ... Trong phút chốc, tớ bỗng cảm thấy có lỗi với nó khi đã nén chịu . Và, chúng tớ đã ôm nhau tức tưởi khóc như chưa bao h được khóc ngay trong lớp trước 40 cặp mắt vô cùng ngạc nhiên hướng về . Giây lát ấy, với tớ, thế giới xung quanh chẳng còn gì hết, chỉ còn chúng tớ và những giọt nước mắt ướt đẫm vai áo của nhau . Đầu óc tớ quay cuồng . Tuy nhiên, tiềm thức của tớ vẫn còn đủ tỉnh táo mà ghi nhận
khoảnh khắc ấy ... để mang theo suốt cuộc đời ... Tớ yêu nó, tớ tự hào về nó, tớ chia sẻ cho nó mọi vui buồn ... Vậy mà, chỉ tí nữa thôi, tớ đã suýt mất nó bởi những lí do vô cùng vớ vẩn . Có thể, đối với 2 đứa quá hiểu và thân nhau thì lại giận nhau từ những cái nhỏ nhặt nhất . Cả hai đứa đều cứng đầu, không đứa nào chịu làm lành trước trong suốt gần 1 tháng . Cho đến khi, linh cảm của nó lại cảm nhận được rằng tớ gặp chuyện ... Nó đã viết thư cho tớ ngay trứơc hôm 8/3 để mà ... " Mày đừng nghĩ mày có thể ôm đồm chuyện đó một mình, vì để có thể chia sẻ cùng mày thì việc làm lành trước cứ để tao đi có được không ? " Khi đọc thư, quả thật, tớ thấy mình nhỏ bé biết bao trước tấm chân tình của nó . Tất nhiên, sau đó, chúng tớ lại quay về với nhau, để mà nó lại cùng tớ chia sẻ , tìm cách giải quyết những vấn đề mà tớ gây ra khi không có nó ở bên . Sau tất cả những việc ấy, tớ đã nhận ra rằng cuộc sống của tớ có thể thiếu hạnh phúc gia đình, thiếu sự sẻ chia của mọi người xung quanh, thậm chí, mất đi cả cái quan trọng đối với tớ nhất bây giờ là tình yêu của H, thì tớ cũng không thể ... mất nó . Thiếu nó, tớ sẽ không còn là tớ . Lý trí của tớ chỉ tồn tại khi có nó ở bên ... Đã có lúc tớ từng muốn hủy hoại bản thân mình, tương lai của mình bằng cách buông xuôi tất cả . Nhưng giờ, trước khi bắt đầu chuyện gì đấy, tớ thường nghĩ đến nó . Và tớ hiểu rằng, nếu tớ còn có những suy nghĩ như vậy, thì tớ đã phụ lòng của nó, phụ con bạn thân và những giọt nước mắt của nó .... Tớ yêu nó .... và tớ sẵn sàng xin Thượng Đế , để tớ gánh chịu thay nó một nửa đau khổ mà nó sẽ phải chịu ...
Người thứ hai mà tớ muốn cảm ơn là "bé" của tớ . Bé của tớ nhạy cảm lắm, yếu đuối lắm nhưng cũng không kém phần tinh tế đâu nhé . Tớ đã từng ví bé của tớ với pha lê . Bé cũng trong sáng, cũng thánh thiện, và mỏng manh ... như pha lê vậy . Ở bên bé, tớ luôn cảm thấy mình cứng cỏi hơn, và tự đặt cho mình trách nhiệm để bảo vệ bé, lo lắng cho bé ... Vậy mà, suốt quãng thời gian qua, tớ đã không thực hiện được điều ấy . Tớ bắt bản thân mình không được quá gần gũi với bé, vì tớ sợ, trong phút giây yếu lòng, tớ không thể kiềm chế được mình, mà ... yếu đuối trước mặt bé . Tớ biết, với bé, tớ là cả một chỗ dựa, và bé đặt vào tớ không ít niềm tin . Tớ vô cùng tự hào khi bé kể cho tớ những chuyện mà bé giữ kín một mình . Thế nên, tớ càng phải giữ kín những chuyện mà tớ gặp phải . Tớ không muốn bé của tớ phải bận tâm thêm nữa . Và càng không muốn hình tượng của tớ sụp đổ trong mắt bé !!!!! Tớ hiểu, vì bé biết bé không thể cho tớ những lời khuyên như "nó" , thế nên, bé thường nhường "nó" đến bên tớ khi tớ buồn, còn bé thì im lặng mà lo lắng cho tớ . Như mấy hôm nay vậy, bé cứ tránh tránh tớ, tạo điều kiện cho chúng tớ ở bên nhau .... Cái cách mà bé quan tâm đến tớ, tớ hiểu và tớ yêu vô cùng .... Nếu không nhờ bé, thì tớ và "nó" có lẽ vẫn còn giận nhau ... Và, có thể, tớ đã không còn là tớ ... mà cứ mãi đắm chìm trong cái hư hư ảo ảo ấy ... Tớ nguyện sẽ bảo vệ bé như bảo vệ viên pha lê đẹp nhất mà tớ từng gặp được . Tớ vốn ích kỉ, nên, dù thế nào chăng nữa, tớ cũng sẽ không để ai làm tổn thương bé đâu !!!!
Người thứ ba mà tớ nói đến là một girl vừa mới fall in love ( chẳng biết tớ có nhầm không nhỉ ? ). Tớ rất muốn gửi lời chúc mừng đến người ta . Nhưng vì, người ta là một người không thích tâm sự, không thích sẻ chia, không muốn nói nhiều đến chuyện tình cảm, hay có thể tóm gọn là một người cá tính ... thế nên, tớ chẳng thể làm gì ngoài cách thầm chúc cho người ta hạnh phúc . Người ta là người rung động muộn nhất trong 5 đứa . Tớ và 3 đứa kia đẫ từng nghĩ rằng, người ấy của người ta ngoài tuyệt vời trong mắt người ta ra, còn phải trải qua 4 vòng thẩm vấn của 4 đứa tớ rồi mới có thể hiên ngang mà đến được trái tim của bạn mình . Vậy mà ... tớ lại là người biết được điều ấy từ mồm một đứa bạn trong lớp, gần như là người biết cuối cùng của lớp . Tớ buồn ghê gớm . Tớ thất vọng . Rồi tớ tự bào chữa cho người ta rằng thì ai bảo tớ có một con bạn quá cá tính cơ . Để mà cá tính đến mức ... Gần gần đây, tuy không còn tiếp xúc hay cụ thể hơn là còn nói chuyện với người ta nhiều nữa, nhưng tớ biết, người ta đang thay đổi . Thay đổi vì lẽ gì thì tớ hiểu, còn tại sao phải thay đổi như thế, thì thật lòng tớ chẳng hiểu được . Nhưng thôi, tùy người ta . Miễn sao, người ta cảm thấy vui thì tớ cũng vui rồi .... Nếu một lúc nào đó,người ta cần sự giúp đỡ về chuyện tình cảm, thì đừng ngại ngần mà tìm đến chúng tớ . Chúng tớ sẵn sàng chịu mất người ta trong khảng thời gian này, nhưng, chắc chắn, sẽ không chịu để mất, để người ta xa lìa nhóm đâu ....
Người cuối cùng mà tớ muốn kể đến ở đây, là con bạn thân mà đối với tớ, chẳng thể nào hiểu được . Đã nhiều lúc, tớ sung sướng khi tưởng rằng, tớ đã hiểu được phần nào về ấy . Nhưng, cuối cùng, tớ vẫn là con ngốc ... Tại sao ấy lại cứ quá khép kín như thế ? Trên lớp thì ấy vui vẻ, thậm chí ấy nhảy nhót , nhưng sau đó, ấy được gì nào ngoài những cái vỗ tay khán thưởng bởi những trò ấy tạo ra ? Những lúc nhìn ấy như thế, tớ vừa tức, vừa thương ấy . Nếu ấy không muốn tâm sự với 3 đứa bọn tớ, ấy có thể giãi bày với "nó" kia mà ? Tớ không nghĩ rằng, tâm sự lại khó thế đâu, ấy ạ . Nếu ấy chỉ cho chúng tớ biết thêm một chút gì đó của ấy thôi, thì tớ chắc chắn, ấy sẽ không còn cảm giác buồn như thế nữa đâu ... Tớ đã từng như ấy . Tớ đã nén chịu . Nhưng tớ chẳng được gì ngoài sự lạc lõng . Chừng nào ấy chưa nói ra, thì ấy sẽ không thể cảm nhận được chúng tớ yêu ấy đến mức nào đâu !!!! Ấy hãy thử một lần đi, được không ? Để 5 đứa mình sẽ mãi mãi là 5 châu lục, tạo nên cả thế giới .... nha ..... >:-D<
 
Chỉnh sửa lần cuối bởi người điều hành:
"Người lớn" à, người lớn biết ko, bé đã phải bật khóc, ko kìm nén được khi đọc những gì mà người lớn viết: "5 đứa mình là 5 châu lục... tạo nên cả thế giới". Người ta thường bảo khóc chính là biểu hiện cho nỗi buồn hay sự đau khổ của con người... nhưng ko giống như những lần trước bé khóc với người lớn vì những nỗi buồn thậm chí rất vặt vãnh của mình, mà lúc này đây, bé lại thật lòng muốn khóc với người lớn vì niềm vui sướng vô hạn, và muốn nhìn vào đôi mắt của người lớn... để có thể tìm thấy chính niềm vui sướng ấy ở trong đó, để tự hào biết rằng ít nhiều bé thật sự đã là một cái gì đó có ý nghĩa với người lớn. Bé giờ đây cũng chẳng biết phải nói gì, phải viết gì nhưng đúng như những gì người lớn đã từng nói với bé í :"Nhiều lúc ko cần phải thốt lên lời nào, hay làm một hành động, chỉ cần... một ánh mắt thôi, sẽ hàm chứa tất cả...".

Với bé, "5 đứa mình đơn giản chỉ là.... 5 ngón tay trên một bàn tay" - Một bàn tay của tình bạn thân, của những cái nắm thật chặt, của những vỗ về chan chứa yêu thương... Và bàn tay ấy đã, đang và sẽ mãi ko thể thiếu đi dù chỉ một ngón nào... vì mỗi đứa bọn mình đều là một phần quan trọng ko thể thiếu được, là "5 ngón tay trên một bàn tay"... để sẽ mãi luôn ở cạnh nhau, ở bên nhau.....

Và bé biết, trong cả năm ngón tay của một bàn tay ấy, đối với "người lớn", "nó", "người ta" và "ấy", bé luôn được coi là ngón út nhỏ bé nhất, út ít nhất. Nhưng bé chẳng buồn vì chuyện đó tẹo nào, mà hơn thế, còn cảm thấy hạnh phúc lắm lắm!! Bé biết chứ, biết tất cả những sự quan tâm, nhường nhịn kể cả những gì nhỏ nhặt nhất, bé luôn được chiều chuộng, bao bọc và che chở... Nhất là người lớn, người lớn đã sinh ra để bảo vệ bé mà, như là một câu nói của người lớn mà bé vẫn nhớ :"tao phải chơi với mày, để tao còn phải bảo vệ mày chứ..!!!". Chắc người lớn ko biết đâu, bé đã luôn giữ câu nói này bên mình, và cũng chính vì thế mà bé luôn coi người lớn là chỗ dựa, là nơi để bé có thể đặt vào đó niềm tin tuyệt đối...

Bé vẫn vô tư, vẫn sống và tận hưởng những niềm vui, hạnh phúc của sự bao bọc , che chở trong thế giới của tình yêu thương mà người lớn đã xây dựng lên cho bé... cho đến khi bỗng dưng một ngày tình cảm giữa bé và người lớn có chút rạn nứt, bé bàng hoàng, lo sợ vì ko thể hiểu được lý do vì sao, và cũng chỉ đến khi "nó" giảng giải, khuyên nhủ hết lời, bé dường như mới lờ mờ nhận ra là mọi chuyện chưa khi nào thay đổi, tất cả chỉ tại những suy nghĩ "dở hơi" của bé. Những suy nghĩ mà mãi đến tận gần đây bé mới biết rõ được tên của nó nhờ một người bạn thân: "ích kỉ". Nhiều lúc bé tưởng chừng như đã có thể luôn nghĩ đến người khác, hi sinh vì người khác...nhưng sự thật là bé lại cũng yêu cầu, đòi hỏi người khác lúc nào cũng phải yêu thương, quan tâm đến mình. Và giờ bé cũng đã nhận ra: hạnh phúc ko chỉ là nhận được tình yêu thương của những người mình yêu quý, mà hạnh phúc hơn cả chính là khi người mình yêu quý hạnh phúc. Và "nó" đã sinh ra là để mang đến niềm vui cho người lớn, cũng giống như người lớn đối với bé vậy. Bé sẽ vẫn có lúc cần người lớn ở bên, và bé cũng mong mỗi khi cần, người lớn sẽ luôn có "nó".

Còn một điều này nữa, người lớn đừng cố bắt bản thân ko quá gần gũi với bé, ko phải là để bé khỏi giận người lớn (vì bé chẳng bao giờ giận người lớn được cả) mà bé chỉ muốn người lớn biết rằng: dù có chuyện gì xảy ra đi nữa thì hình ảnh người lớn sẽ mãi là "người lớn" trong tim bé, và bé có thể dám chắc với người lớn là ko cái gì có thể làm hình ảnh đó sup đổ trong mắt bé đâu !!!

Yêu lắm, "người lớn", "nó", "người ta" và "ấy"... :x
 
Người lớn à . Cảm ơn người lớn đã giúp tớ hiểu rằng : Tình bạn thật là tuyệt vời . Khi tớ cảm thấy chán chỉ vì chuyện tình cảm của mình chẳng được như mình muốn , người lớn đã ra ngồi cạnh tớ . Người lớn nói với tớ , bảo tớ đừng buồn chỉ vì chuyện ấy. Nhờ thế , tớ cũng nhận ra rằng xung quanh tớ còn biết bao nhiêu việc cần quan tâm . Tớ quen người lớn từ lâu rồi và hôm nay , tớ cảm thấy như hiểu người lớn hơn .
Cảm ơn cả bé nữa chứ . Có thể nói bé luôn là người chia sẻ với tớ nhiều nhất . Bé giúp tớ bao nhiêu chuyện và làm thay đổi con người của tớ . Chẳng ai quan tâm đến tớ nhiều như bé .Từ một thằng ngang ngạnh , khắt khe , tớ giờ đây đã thành một người khác . Một người mà bé có thể tin tưởng . Cảm ơn bé đã coi tớ như một chỗ dựa và tớ tin tớ sẽ luôn là chỗ dựa cho bé bây giờ và mãi về sau . Bé hãy đọc lài bài thơ nhé và vui vẻ lên .
Còn em gái của anh ơi . Anh luôn mong em ở nơi xa phải giữ gìn sức khoẻ . Anh chẳng cần em phải lo cho anh về chuyện gì cả ,chỉ cần em cảm thấy vui vẻ khi bên em ko có ai chia sẻ . Những cái mail của anh hằng ngày tuy chẳng giúp gì em nhiều nhưng anh nghĩ có lẽ nó sẽ làm em cảm thấy đỡ buồn hơn . Anh cũng cảm ơn em vì đã gửi cho anh một cái thiếp bằng tiếng Đức , cảm ơn em vì đã nhớ tới anh và gọi điện về cho anh .
Còn nhiều lắm nhỉ
Một cô gái mà tớ hay gọi là bà . Cảm ơn bà đã coi tôi là một người bạn thân và tin tưởng tôi . Tôi sẽ giúp bà những điều tôi có thể . Tôi thực sự cảm thấy bất ngờ khi bà coi tôi là bạn thân . Tôi đã tự trách mình làm sao đã ko hiểu bà ...Nhưng thôi , bây giờ tôi đã hiểu...
Một người nữa bây giờ đang ở Anh . Tao biết mày chẳng đọc đâu nhưng với tao mày luôn là đứa bạn tốt . Cảm ơn mày vì đã quan tâm đến tao . Để đến hôm 30 Tết mày gọi về chúc Tết tao . Tuy chỉ có mày độc thoại nhưng tao muốn nói với mày 1 câu thôi : Cảm ơn mày nhiều lắm.
Còn mày Dũng ạ . Tao biết mày rất tốt với tao . Tuy nhiều lúc tao xử tệ với mày nhưng tao luôn coi mày là bạn thân . Cả thằng xúc cục nữa chứ . Mày là thằng bạn thân nhất của tao . Mày dù rất "bé" nhưng cũng giúp tao rất nhiều việc . Mà mày cẩn thận đấy . Còn phải quan tâm đến "bé" của tao nhiều hơn nhé. "Bé" của tao dễ bị tổn thương lắm đấy.
Cảm ơn Thu Trang đã tặng tớ cái mũ để tớ bắt bóng hay như bây giờ . Dạo này TT ít chơi với tớ hơn nhưng tớ luôn coi TT là bạn tốt
Xúc xích , Huyền My và cả lớp trưởng nữa chứ . Tớ chẳng chơi với bọn ấy nhiều lắm vì có lẽ tính tình cũng khác nhau . Nhưng cảm ơn bọn ấy nhé. Khi thấy tớ ngồi một mình , bọn ấy rủ tớ ra chụp ảnh cùng . Tớ biết bọn ấy muốn an ủi tớ mà . Cảm ơn bọn ấy nhiều. Còn lớp trưởng ơi . Cảm ơn vì đã gọi tớ về từ chỗ bắn HL để cả lũ con trai ko bị ghi sổ . Cảm ơn vì đã nhớ đến tớ và nhắc tớ trật tự trong giờ....
Còn rất nhiều người nữa tớ cần cảm ơn ...và tớ chỉ muốn nói : cảm ơn tất cả .
Và cuối cùng tớ muốn cảm ơn tới hai người ,một người đã từng tin tưởng tớ và coi tớ là bạn thân , một người mà tớ bây giờ ko còn chơi nữa. Cảm ơn bạn nhé vì bạn đã coi mình là Kitty của bạn .Cảm ơn bạn nhé vì những lời chân thành mà bạn nói với mình . Chúc bạn luôn hạnh phúc với cuộc sống của mình . Tao cảm ơn mày thằng bạn của tao . Mày nên trân trọng những gì mày đang có và đừng để bạn buồn...
 
Nếu ai đọc được những dòng này xin hãy nhớ về bạn : Learn how to write on sand and stone !
 
Người lớn và trẻ con post bài làm "nó" đây xúc động quá chừng. 4 châu lục ơi , mọi người có biết nếu không được chia sẻ, buồn nỗi buồn của mọi người và vui niềm vui của mọi người thì "nó" đây buồn biết chừng nào không ? Còn nhớ không trẻ con ? Có lần "nó" nói với trẻ con là "nó" cũng rỗi rãi lắm , nếu chả làm gì thì "nó" buồn đến chết mất vì thế mà "nó" phải cảm ơn mọi người đã tin tưởng và chịu chia sẻ với nó. 4 châu lục của tôi ơi , yêu nhiều lắm. :x
 
Lê Thu Trang đã viết:
Nếu để thời gian quay trở lại và để mọi người nhìn thấy cái Trang cách đây mấy năm, tớ nghĩ sẽ chẳng ai nhận ra đâu! Ngày xưa tớ sống khép kín và ít nói bao nhiêu thì bây giờ lắm điều và thích thể hiện bấy nhiêu! Nói là thế nhưng thực chất vẫn còn một cánh cửa trong trái tim tớ ko thể nào mở ra! Đó là cánh cửa dành cho những người mà tớ yêu quí nhất! Những tình cảm, suy nghĩ thực sự của tớ với mọi người sẽ chẳng bao giờ có thể nói được ra! Tớ là một người ko thích thể hiện tình cảm! Ở nhà, bố mẹ tớ còn bảo tớ chẳng yêu ai! Chẳng sao! Tớ sợ khi phải dành quá nhiều tình cảm cho mọi người, để khi chia tay nhau trong lòng tớ sẽ là một khoảng trống mà mãi ko thể lấp đấy được! Tớ vẫn muốn tách mình ra để khỏi vướng bận bất cứ cái gì. Nhưng tớ ko làm được, tớ vượt qua ranh giới tự mình đặt ra lúc nào ko biết! Chắc tại lớp mình quá vui hay vì những người bạn quá dễ thương là các bạn! Đừng ai quá ngạc nhiên khi đôi lúc tớ đang từ rất thân thiết và trở thành có đôi chút xa lạ! Đó chính là lúc tớ thấy yêu quí bạn nhất và cũng là lúc tớ sợ mất bạn nhất! Tớ tự tạo ra một vẻ ngoài khó chịu, vênh váo đáng ghét để mọi người tránh xa tớ, vậy mà mọi người vẫn chịu làm bạn của tớ! Để tớ trích một đoạn thư mà đứa em kết nghĩa của tớ viết cho tớ:
"Chị có nhớ ngày đầu tiên bọn mình vào lớp 6 trường Ams? Chắc lúc đấy chị chả để ý em đâu nhưng mà em lại nhớ rõ chị lắm đấy bởi vì hôm đấy chị đã để lại cho em một ấn tượng vô cũng xấu xa (nghe đau lòng quá)! Hôm ý chị mặc cái áo 'bụi' buộc dây hở rún (mình nhớ là có buộc nhưng có hở đâu nhỉ?) rất 'anh chị', thú thực em chả ưa gì chị chỉ thấy 'cái con Lê Trang gì gì đó nó vừa khó gần lại trông kênh kiệu?'". Con Mèo còn bảo 'Nghĩ đến ngồi cạnh mày tao thấy sợ'!
Hồi trước những lời này sẽ làm tớ buồn lắm đấy, nhưng bây giờ thì chẳng sao! Bởi cái đó do chính tớ tạo ra! Và đôi lúc tớ lại thích thế để đẩy mọi người tránh xa!
Với lớp mình, chưa bao giờ tớ lại thấy vui thế, chưa bao giờ cảm thấy hòa đồng đến thế! Mỗi thành viên trong lớp tớ đều có những tình cảm, suy nghĩ riêng! Yêu có, ghét thì chút ít! Tớ ko thể như mọi người, ko thể nói những gì mình nghĩ để gửi tới những người bạn thân! Nói tớ vô tâm cũng được. Tớ muốn giữ cho mình tớ! Chỉ một điều tớ có thể nói ra nhưng là điều quan trọng nhất Các bạn là phần quan trọng nhất trong cuộc đời tớ, tớ yêu các bạn! Đừng cố gắng hiểu tớ, bởi đó là điều ko thể!

Càng đọc càng thấy mình viết ngu, dân trí có hạn! Bài này tớ sẽ xóa đi trong thời gian tới! Cảm xúc nhất thời!

Con oi,gioi thi di ma xoa bai cua bo ay,con co phai lam mod nhu gi con dau ma doi tinh vi:D
Xin trich dan cau nay:
Hôm ý chị mặc cái áo 'bụi' buộc dây hở rún (mình nhớ là có buộc nhưng có hở đâu nhỉ?) rất 'anh chị'
Day co phai la con bo ko nhi,ca doi nay xin the rang bo chua mot lan dam nghi con voi nhung hinh anh nay.Nhung hinh anh nay that su lam bo cam thay qua choang.Ko the co loi binh luan nao them.
 
Hồi đấy mới có lớp 6, có làm sao đâu. Vẫn là trẻ con mà. Tớ nhớ hồi đấy tớ còn mặc cả quần short đi học thêm. Ngượng quá đi, hehe, nhưng mà chả sao vì đứa nào cũng thế mà :D :))
 
Người lớn thân mến , tao ko phải là một người trong 5 cái châu lục ấy , nhưng mà vì tao cảm thấy có nghĩa vụ phải nói ra một số điều .
Mày ạ , nghe tao nói nhé , mới đầu tao lập ra cái topic này cốt là để mọi người giãi bày tâm sự của mình , nhưng mà rồi thì mọi người lại để tao độc thoại nội tâm , nhưng mà bây giờ thì tao nói thật là mọi người có vẻ như là đã nói đúng tâm trạng của mình hơn , tao rất vui .(Xin lỗi vì nói hơi lạc đề một chút )
Tuy rằng tao ko biết gì nhiều về người lớn , người ta , người ấy , bé và nó , nhưng mà trong lớp mình tao quý nhất 5 người , thì 2 người đã là bé và người ta , và quả thật tao thấy khổ cho người ta .
Mày hãy nghe tao nói hết trước khi nổi khùng lên hay làm bất cứ cái gì tương tự .
Trước đây , có lúc tao rất ngưỡng mộ người ta , vì người ta rất cá tính , nhưng bây giờ tao thương người ta lắm .Lúc mà tao còn ngưỡng mộ người ta , tao rất muốn tìm hiểu về người ta .Cũng lạ , càng khép kín thì người ta càng muốn tìm hiểu .Người ta ơi , hiểu cho tao nhé , nhưng mà tao nói thật đấy .
Nhưng bây giờ thì tao ko muốn nữa , vì với tao , người ta trở thành người mà tao rất quý , và rất tôn trọng người ta , nên tao càng ko muốn tìm hiểu về người ta nữa .
Tao thật sự cảm thấy buồn và tức thay cho người ta , chỉ vì người lớn đã hiểu nhầm người ta .
Người lớn ạ , ko phải vì người ta cố tình bỏ bễ bạn bè đâu , mà chỉ vì người ta quá vô tư mà thành vô tâm , nên người ta ko hề biết rằng mình xúc phạm đến người lớn nhiều như thế .
Tao buồn cho người ta và cả người lớn bởi vì , xin lỗi người lớn ,người lớn có bao giờ nhớ lại rằng người lớn đã bao giờ hỏi người ta về chuyện ấy chưa , người lớn đã bao giờ nghĩ rằng người ta ko phải là một đứa chuyện gì cũng nói ra cho người khác biết ( Như tao )chưa ? Người lớn à , lại hỏi người lớn tiếp , chẳng nhẽ người lớn tin vào cái bạn đã kể cho người lớn nghe à .
Thứ nhất , người bạn đó thật đáng xấu hổ , vì ko nghĩ rằng đã tổn thương đến một tình bạn .Người lớn à , chẳng phải người đó giúp cho người ta và người lớn giận nhau sao .Thật vui vẻ chưa kìa .
Thứ hai, chẳng nhẽ người lớn tin người kia hơn người ta sao .Người lớn ko nghĩ rằng chuyện kia có phải là thật hay ko sao ?Người lớn ơi , còn cả tin hơn tao à . Hừ , người lớn , thật thế sao.Một người hay trêu đùa mọi người lại dễ dàng tin vào người bạn đó thế sao .
Tỉnh táo lại đi người lớn .
Người lớn ơi , mày nghe tao nói đi , từ bé đến giờ tao đã mất đi 5 người bạn thân rồi , cho nên khi người khác bị mất bạn thì tao cảm thấy buồn lắm .Vì thế , hãy vì tao , vì bé , vì nó , vì người ấy , đặc biệt là vì người ta và người lớn , người lớn hãy cùng với người ta ngồi nói chuyện với nhau đi , còn hơn nghe đứa nào ăn nói linh tinh bậy bạ .
Người lớn ạ , người lớn hãy nghĩ lại đi, ko phải vì tao yêu quý người ta mà tao bênh người ta đâu , chỉ vì , người lớn ạ , mày hãy hiểu cho người ta , một lần thôi , tao biết người ta đã rất ân hận vì ko kể cho mày nghe .
Có thể những lời nói của tao chẳng có trọng lượng gì , nhưng mà tao biết , người lớn là một người rất sâu sắc , có thể hiểu hết những gì mà tao đã nói , hiểu thêm về người ta. Tao bây giờ ko muốn tìm hiểu thêm về ai hết cả , chỉ muốn biết rằng người ta có vui hay ko thôi , cho nên mày hãy vì niềm vui , vì hạnh phúc của cái con bé vô tâm là người ta mà tha thứ cho nó , cho nó biết được rằng cái vô tâm hại nó như thế là đủ rồi , mày với nó lại vui vẻ đi nhé .
Tao biết mày còn yêu quý người ta lắm mà .
Còn về chuyện đấy thì mày hãy hỏi thẳng người ta đi , đừng có hỏi cái đứa kia làm gì cả , nó ko nói đúng sự thật bằng người ta yêu quý của mày đâu , mày có hiểu tao nói cái gì ko người lớn .

Còn cái này là dành cho bé
Bé yêu quý , bé cũng biết rồi đấy , bé và tao đều cùng ủng hộ một người ,nhưng mà bây giờ thì tao nghĩ lại rồi bé à , tao nghĩ rằng tao sẽ ủng hộ người ta , cho dù người ta chọn ai cũng được , nhưng mà chỉ cần người đó luôn tốt với người ta là được , tao tin vào quyết định của người ta , vì tao biết , người ta còn vô tư lắm , chưa có gfi ràng buộc người ta đâu , và bé ạ người ta mà biết luôn có bé quan tâm đến người ta thì người ta sẽ rất vui bé ạ .Dù gì , bé cũng là niềm vui của mọi người , là hạnh phúc với nụ cười của bé .Bé biết rằng ai cũng yêu bé mà .Và cả tao nữa bé ạ .
 
Khánh Vân à . Đừng nói chúng mày hạnh phúc quá . Hãy nói rằng chúng mình hạnh phúc quá . Chỉ cần ở bên bạn bè là hạnh phúc rồi . Chẳng cần mình coi họ là bạn thân hay ko hay ngược lại họ coi mình như thế nào với họ . Nếu ta sống hết mình và chia sẻ với mọi người , ta sẽ nhận lại được những gì ta cho đi . Đó là quy luật của cuộc sống ... Chúc Vân luôn vui vẻ và bỏ những suy nghĩ đang có đi . :)
 
Ly à, mày hiểu nhầm chuyện này rùi.... mày đừng trách người lớn như thế, được ko? Ko phải vì bé thiên vị người lớn đâu, hay càng ko phải vì bé cũng giống người lớn trách người ta (vì cả người lớn và người ta đều là châu lục của bé mà..) Chỉ vì bé là người trong cuộc, nhất lại là người thân thiết và gần gũi với cả hai người nên bé hơn ai hết hiểu tình cảm của người lớn và người ta như thế nào :p Giữa người lớn và người ta chưa bao giờ có chuyện gì cả, mà nếu có thì cũng chỉ là chút hiểu lầm thôi....vì bé biết, người lớn vẫn lúc nào cũng quan tâm, lo lắng cho người ta, cũng như người ta, dù có là người vô tư như thế nào cũng chẳng bao giờ hết yêu người lớn cả! Bé có thể cảm nhận được hai châu lục dù có xa cách nhau về khoảng cách thế nào thì cũng vẫn luôn hướng về nhau, nghĩ về nhau....Bởi vì "bọn mình là 5 châu lục...tạo nên cả thế giới" mà :x, đúng ko hả người lớn và người ta của bé ơi?

Vì thế mày ko cần phải suy nghĩ hay giải thích gì cho người ta đâu. Tao biết mày rất yêu người ta, và ko muốn thấy người ta buồn, nhưng mày yên tâm đi, vì bé này, người lớn này, .... tất cả 4 châu lục bọn tao luôn bên người ta và cũng yêu người ta ko kém gì mày đâu ;)

Người ta à, bé sẽ chẳng nói gì nữa đâu ;) chỉ mong người ta luôn hạnh phúc thôi... :x
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bọn mày ạ, tao chỉ có một câu thôi. Tao biết bọn mày yêu và quan tâm đến người ta nhưng bọn mày ko nghĩ bọn mày nói như vậy về người mà người ta yêu quý thì người của người ta sẽ buồn khi đọc được ư ??? Hãy để cho người ta tự quyết định và xin đừng nói chuyện của người ta ra nữa. Bọn mày biết rằng người ta yêu bọn mày. :x
 
Người ta à , yên tâm đi , tao sẽ ko nói gì nữa đâu , và từ bây giờ cũng sẽ ko viết bài trên khóa 01 , 04 nữa đâu , bởi vì tao đã bị quá nhiều điều tiếng ko hay khi viêt bài ở trên nay , hết bạn bè cũ lại đến bạn bè mới , cho nên tao nghĩ ko có lí do gì để luyến tiếc cả , từ nay tao sẽ ko viết bài trên đây nữa.Nếu có ai còn muốn viết bài trên "Bạn thân "thì hãy để lại còn ko thì xóa nó đi , từ nay nếu có việc gì tao sẽ tự giải quyết .
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Ly à, đừng như thế mà, điều tiếng thì có sao đau,mình đâu thể làm hài lòng tất cả mọi người được.Mình cứ sống theo cách mình muốn là tốt nhất, trước đây tao cũng như mày, cũng sợ điều tiếng nhưng chỉ một thời gian sau,tao nhận ra rằng mình không còn là chính mình nữa, mình đã sống theo cách người khác muốn chứ không phải là cách mình muốn.Tao nghĩ mày chẳng việc gì phải suy nghĩ về mấy chuyện vớ vẩn ý,cứ post bài, cứ nói ra những suy nghĩ của mình, cứ mãi là Hồng Ly của bọn tao.
 
Back
Bên trên