Nguyễn Minh Trang
(shishimaru)
Điều hành viên
Bạn thân ? Đối với ta, có lẽ chưa bao giờ tìm được người bạn như thế theo đúng nghĩa của nó.
Bạn bè, ta có rất nhiều, có những người chơi với họ thấy vui, có những người do ngưỡng mộ và quý trọng họ mà ta kết bạn với người đó. Nhưng hơn 15 năm trời, chưa bao giờ ta có một người bạn thân cả.
Cái thời trẻ con chơi với đứa nào cũng vô tư, có khi cái nhóc ngồi cạnh mình, hay là thường chơi cùng ta, ta cũng coi là bạn thân. Lớn lên chút rồi, thấy rằng bắt đầu có người ghét ta, vậy là ko phải ai cũng làm bạn được. Đi tìm ai đó để ta có thể hoàn toàn tin tưởng, nhưng cũng mong người đó hoàn toàn tin tưởng ta. Ko cần phải luôn kè kè bên nhau như hình với bóng, nhưng mong có người luôn ở bên khi ta khóc, chia vui khi ta cười. Ta thấy bạn bè mình mới chỉ biết hỏi làm sao ta khóc, ta cười, đâu có ai ngồi với ta lau hết từng giọt nước mắt, cười trọn niềm vui? Đặt niềm tin của mình vào người đó, nhưng người ta lại không coi mình đáng tin để tựa vào, hay đôi khi cố tình không hiểu. Sự hiếu thắng trong tình bạn ko phải là sai lầm nhưng nếu một người chỉ biết làm bạn với ta để nếm mùi chiến thắng, sao ta phải cần người đó. Và thế là tình bạn lại xa cách...
Đã từng tin và được tin tưởng bởi một vài người bạn, nhưng rồi tất cả cũng thành bong bóng tan. Ta tô vẽ cho tình bạn của ta đẹp lắm, nào là những kỉ niệm đáng nhớ, nào là những câu chuyện nho nhỏ hằng ngày, nhưng chỉ nửa năm gặp lại, đã chào nhau vội vàng như gặp người tình cờ qua đường. Ta lại mất bạn...
Rõ ràng xung quanh ta có rất nhiều người bạn tốt. Nhưng có một khoảng cách gì đó, khiến cho những con người ấy khi có chuyện lại tìm đến gõ cửa ... người khác. Ta mở cửa chờ đợi, nhưng bạn hiền đáng tiếc chưa có ai bước vào. Những người ta mong làm bạn xem ra lại chưa hiểu ta, vậy là đôi lúc kiếm tìm ai đó muốn làm thân với mình. Thế nhưng lời nói của họ cũng dần trở nên ko có giá trị, cũng lại rời khỏi cánh cửa của ta khi ta chưa kịp mở lòng.
Vậy đấy, suốt bao năm qua, mọi người đặt ra cho ta một dấu hỏi lớn ? Bạn thân của mi là ai? Mẹ hỏi, ba hỏi, người đời hỏi, và tự mình hỏi, nhưng cũng chỉ đành cười trả lời : "Vẫn đang tìm kiếm".
Đôi lúc tự hỏi phải chăng do ta khó hiểu quá, hay đòi hỏi quá nhiều ở một người bạn mà người ta ko dám thân với mình? Đến lúc dễ dãi thì lại dễ dãi quá, người ta bảo " Cho dù một người bạn tốt đến thế nào, đôi khi người đó vẫn sẽ làm bạn đau lòng, và bạn cần phải tha thứ cho điều đó". Và ta học cách tha thứ, lần này, lần khác, và tự biến mình trở thành kẻ đơn độc và có phần nhu nhược.
Có thể hôm nay tự nhủ ta thân với bạn A bạn B, đến ngày mai tỉnh giấc lại thấy chẳng ai quan tâm đến 1 ngày bình thường của ta cả. Uh thế nên bạn bè mãi chỉ là bạn bè, ng ta chưa dám bước đến gần mình và mình cũng dần dần thấy nản lòng, ta đã quen đi 1 mình rồi.
Viết đến đây muốn cảm ơn anh, vì ngoài làm một ng "đặc biệt", đôi khi anh cũng trở thành ng bạn thân nhất của em. Nhưng bạn thân là bạn thân, người "ấy" là người "ấy", nếu giận nhau, em cũng chả còn biết nhấc máy gọi ai, chả còn biết nói với ai. Đôi khi có những niềm vui nho nhỏ , nhưng cũng đành cất lại một nơi vì không biết cùng ai san sẻ. Thế đấy, ta vẫn mãi chỉ là người đi với cái bóng của mình trên con đường tình bạn mà thôi.
Đọc bài của mọi người viết về bạn thân thấy ghen tỵ và đáng trách bản thân, vì ta đã ko biết giữ bạn, vì ta đã ko biết cách để có một người bạn thân. Bài học ấy ai cũng đã qua, chỉ có mình là mới học lại từ đầu .
Bạn bè, ta có rất nhiều, có những người chơi với họ thấy vui, có những người do ngưỡng mộ và quý trọng họ mà ta kết bạn với người đó. Nhưng hơn 15 năm trời, chưa bao giờ ta có một người bạn thân cả.
Cái thời trẻ con chơi với đứa nào cũng vô tư, có khi cái nhóc ngồi cạnh mình, hay là thường chơi cùng ta, ta cũng coi là bạn thân. Lớn lên chút rồi, thấy rằng bắt đầu có người ghét ta, vậy là ko phải ai cũng làm bạn được. Đi tìm ai đó để ta có thể hoàn toàn tin tưởng, nhưng cũng mong người đó hoàn toàn tin tưởng ta. Ko cần phải luôn kè kè bên nhau như hình với bóng, nhưng mong có người luôn ở bên khi ta khóc, chia vui khi ta cười. Ta thấy bạn bè mình mới chỉ biết hỏi làm sao ta khóc, ta cười, đâu có ai ngồi với ta lau hết từng giọt nước mắt, cười trọn niềm vui? Đặt niềm tin của mình vào người đó, nhưng người ta lại không coi mình đáng tin để tựa vào, hay đôi khi cố tình không hiểu. Sự hiếu thắng trong tình bạn ko phải là sai lầm nhưng nếu một người chỉ biết làm bạn với ta để nếm mùi chiến thắng, sao ta phải cần người đó. Và thế là tình bạn lại xa cách...
Đã từng tin và được tin tưởng bởi một vài người bạn, nhưng rồi tất cả cũng thành bong bóng tan. Ta tô vẽ cho tình bạn của ta đẹp lắm, nào là những kỉ niệm đáng nhớ, nào là những câu chuyện nho nhỏ hằng ngày, nhưng chỉ nửa năm gặp lại, đã chào nhau vội vàng như gặp người tình cờ qua đường. Ta lại mất bạn...
Rõ ràng xung quanh ta có rất nhiều người bạn tốt. Nhưng có một khoảng cách gì đó, khiến cho những con người ấy khi có chuyện lại tìm đến gõ cửa ... người khác. Ta mở cửa chờ đợi, nhưng bạn hiền đáng tiếc chưa có ai bước vào. Những người ta mong làm bạn xem ra lại chưa hiểu ta, vậy là đôi lúc kiếm tìm ai đó muốn làm thân với mình. Thế nhưng lời nói của họ cũng dần trở nên ko có giá trị, cũng lại rời khỏi cánh cửa của ta khi ta chưa kịp mở lòng.
Vậy đấy, suốt bao năm qua, mọi người đặt ra cho ta một dấu hỏi lớn ? Bạn thân của mi là ai? Mẹ hỏi, ba hỏi, người đời hỏi, và tự mình hỏi, nhưng cũng chỉ đành cười trả lời : "Vẫn đang tìm kiếm".
Đôi lúc tự hỏi phải chăng do ta khó hiểu quá, hay đòi hỏi quá nhiều ở một người bạn mà người ta ko dám thân với mình? Đến lúc dễ dãi thì lại dễ dãi quá, người ta bảo " Cho dù một người bạn tốt đến thế nào, đôi khi người đó vẫn sẽ làm bạn đau lòng, và bạn cần phải tha thứ cho điều đó". Và ta học cách tha thứ, lần này, lần khác, và tự biến mình trở thành kẻ đơn độc và có phần nhu nhược.
Có thể hôm nay tự nhủ ta thân với bạn A bạn B, đến ngày mai tỉnh giấc lại thấy chẳng ai quan tâm đến 1 ngày bình thường của ta cả. Uh thế nên bạn bè mãi chỉ là bạn bè, ng ta chưa dám bước đến gần mình và mình cũng dần dần thấy nản lòng, ta đã quen đi 1 mình rồi.
Viết đến đây muốn cảm ơn anh, vì ngoài làm một ng "đặc biệt", đôi khi anh cũng trở thành ng bạn thân nhất của em. Nhưng bạn thân là bạn thân, người "ấy" là người "ấy", nếu giận nhau, em cũng chả còn biết nhấc máy gọi ai, chả còn biết nói với ai. Đôi khi có những niềm vui nho nhỏ , nhưng cũng đành cất lại một nơi vì không biết cùng ai san sẻ. Thế đấy, ta vẫn mãi chỉ là người đi với cái bóng của mình trên con đường tình bạn mà thôi.
Đọc bài của mọi người viết về bạn thân thấy ghen tỵ và đáng trách bản thân, vì ta đã ko biết giữ bạn, vì ta đã ko biết cách để có một người bạn thân. Bài học ấy ai cũng đã qua, chỉ có mình là mới học lại từ đầu .