Trần Quỳnh Anh
(meomummim)
Điều hành viên
Đào Anh Khánh: 'Tôi đã làm nghệ thuật nghiêm túc'
Một màn trình diễn của Anh Khánh và Nini Hương.
Liên tục từ năm 1999, anh gây sốc cho công chúng và đồng nghiệp bằng các màn performance art độc đáo. Mặc cho tiếng tăm và tai tiếng về cuộc chơi của anh với loại hình nghệ thuật mới này, anh công khai tuyên bố về tính định kỳ của các show diễn và bắt đầu xây dựng những dự án lớn
- Vì sao anh lại quyết định chia tay với công việc của một an ninh văn hóa để làm họa sĩ tự do?
- Tôi vốn ham thích mỹ thuật từ nhỏ, đi học vẽ từ năm 9 tuổi ở Nhà Văn hóa thiếu nhi. Cho đến khi vào học ĐH An ninh, tôi vẫn tranh thủ nặn tượng bằng đất sét trong những phút giải lao, có lúc chạy lên giảng đường mà tay chân còn dính nguyên đất. Ra nghề, tôi được phân công theo dõi chuyên ngành sân khấu, điện ảnh và mỹ thuật. Tôi nghĩ rằng theo ngành nào thì phải học về ngành đó để am hiểu và phục vụ công việc tốt hơn. Tôi thi đỗ vào ĐH Mỹ thuật công nghiệp. Sau khi ra trường, tôi vẫn theo ngành cũ, nhưng do bị thương vào đầu khi làm nhiệm vụ, nên tôi làm đơn xin chuyển ngành vào năm 1993. Khi đó, tôi cũng đã phần nào nhận thấy rõ hơn con đường đi trong đời mình rồi. Tôi cảm thấy vẽ thật dễ dàng, như là có duyên với nó chứ không khó khăn như làm công việc trong ngành an ninh. Tôi nghĩ rằng để có thể theo được nghệ thuật, tốt nhất là làm người tự do. Vả lại, khi đó, tôi cũng đã bán được tranh.
- Có ý kiến cho rằng, anh làm nghệ thuật trình diễn là để tụ tập bạn bè, nhất là khách nước ngoài để tiếp thị tranh, anh nghĩ sao?
- Nếu mọi người coi đó là công việc tiếp thị tranh của tôi thì cũng tốt. Bất kỳ một ngôi sao danh tiếng nào trên thế giới cũng có một tập đoàn tiếp thị khổng lồ ở phía sau. Tôi chỉ sợ không nghĩ ra được cái gì để mà tiếp thị thôi.
- Quan niệm của anh về nghệ thuật trình diễn là gì?
- Tôi muốn đưa tất cả các ngôn ngữ nghệ thuật mà mình có khả năng thể hiện vào trong sự kết hợp hài hòa có tính tổng thể, đó là vũ đạo, khả năng tạo hình, cảm nhận về ánh sáng, thiên nhiên quanh tôi. Qua đó, tôi có thể thể hiện một tư tưởng, ý đồ mà tôi định diễn đạt nhưng trên hết là người nghệ sĩ phải biết kết hợp ngôn ngữ nghệ thuật cùng thiên nhiên một cách hài hòa để tạo nên một giá trị thẩm mỹ cho người xem.
- Anh nghĩ sao khi phần đông những người đến xem performance của anh chỉ vì tò mò?
- Họ đến vì lẽ gì, đối với tôi không quan trọng. Điều quan trọng là họ đã chứng kiến những gì tôi làm. Tôi làm nghệ thuật với cái tâm của mình, tôi tư duy, và bỏ tiền ra làm một cách quy mô. Dù muốn hay không, tôi tin công chúng cũng sẽ phải công nhận rằng, tôi đã làm việc nghiêm túc, khi họ nhìn thấy tất cả những gì đã diễn ra trong cuộc trình diễn của tôi. Niềm tin ấy khiến tôi tự tin và tiếp tục đầu tư cho một số dự án lớn khác.
- Anh lấy tiền ở đâu cho những trình diễn không thu vốn này?
- Tôi sống bằng tranh của mình. Bên cạnh dòng tranh khổ lớn, mang phong cách siêu thực mà tôi vẫn làm với tất cả niềm đam mê, rất khó bán, tôi còn phải vẽ tranh phố Hà Nội để sống và làm performance. Tôi vẽ phố cũng có duyên lắm và bán tranh cũng thuộc loại khá ở Hà Nội. Nhưng cũng có 2 lần tôi bán được performance art rồi đấy.
-Ảnh chụp trình diễn performance-
(Theo Đẹp)
Liên tục từ năm 1999, anh gây sốc cho công chúng và đồng nghiệp bằng các màn performance art độc đáo. Mặc cho tiếng tăm và tai tiếng về cuộc chơi của anh với loại hình nghệ thuật mới này, anh công khai tuyên bố về tính định kỳ của các show diễn và bắt đầu xây dựng những dự án lớn
- Vì sao anh lại quyết định chia tay với công việc của một an ninh văn hóa để làm họa sĩ tự do?
- Tôi vốn ham thích mỹ thuật từ nhỏ, đi học vẽ từ năm 9 tuổi ở Nhà Văn hóa thiếu nhi. Cho đến khi vào học ĐH An ninh, tôi vẫn tranh thủ nặn tượng bằng đất sét trong những phút giải lao, có lúc chạy lên giảng đường mà tay chân còn dính nguyên đất. Ra nghề, tôi được phân công theo dõi chuyên ngành sân khấu, điện ảnh và mỹ thuật. Tôi nghĩ rằng theo ngành nào thì phải học về ngành đó để am hiểu và phục vụ công việc tốt hơn. Tôi thi đỗ vào ĐH Mỹ thuật công nghiệp. Sau khi ra trường, tôi vẫn theo ngành cũ, nhưng do bị thương vào đầu khi làm nhiệm vụ, nên tôi làm đơn xin chuyển ngành vào năm 1993. Khi đó, tôi cũng đã phần nào nhận thấy rõ hơn con đường đi trong đời mình rồi. Tôi cảm thấy vẽ thật dễ dàng, như là có duyên với nó chứ không khó khăn như làm công việc trong ngành an ninh. Tôi nghĩ rằng để có thể theo được nghệ thuật, tốt nhất là làm người tự do. Vả lại, khi đó, tôi cũng đã bán được tranh.
- Có ý kiến cho rằng, anh làm nghệ thuật trình diễn là để tụ tập bạn bè, nhất là khách nước ngoài để tiếp thị tranh, anh nghĩ sao?
- Nếu mọi người coi đó là công việc tiếp thị tranh của tôi thì cũng tốt. Bất kỳ một ngôi sao danh tiếng nào trên thế giới cũng có một tập đoàn tiếp thị khổng lồ ở phía sau. Tôi chỉ sợ không nghĩ ra được cái gì để mà tiếp thị thôi.
- Quan niệm của anh về nghệ thuật trình diễn là gì?
- Tôi muốn đưa tất cả các ngôn ngữ nghệ thuật mà mình có khả năng thể hiện vào trong sự kết hợp hài hòa có tính tổng thể, đó là vũ đạo, khả năng tạo hình, cảm nhận về ánh sáng, thiên nhiên quanh tôi. Qua đó, tôi có thể thể hiện một tư tưởng, ý đồ mà tôi định diễn đạt nhưng trên hết là người nghệ sĩ phải biết kết hợp ngôn ngữ nghệ thuật cùng thiên nhiên một cách hài hòa để tạo nên một giá trị thẩm mỹ cho người xem.
- Anh nghĩ sao khi phần đông những người đến xem performance của anh chỉ vì tò mò?
- Họ đến vì lẽ gì, đối với tôi không quan trọng. Điều quan trọng là họ đã chứng kiến những gì tôi làm. Tôi làm nghệ thuật với cái tâm của mình, tôi tư duy, và bỏ tiền ra làm một cách quy mô. Dù muốn hay không, tôi tin công chúng cũng sẽ phải công nhận rằng, tôi đã làm việc nghiêm túc, khi họ nhìn thấy tất cả những gì đã diễn ra trong cuộc trình diễn của tôi. Niềm tin ấy khiến tôi tự tin và tiếp tục đầu tư cho một số dự án lớn khác.
- Anh lấy tiền ở đâu cho những trình diễn không thu vốn này?
- Tôi sống bằng tranh của mình. Bên cạnh dòng tranh khổ lớn, mang phong cách siêu thực mà tôi vẫn làm với tất cả niềm đam mê, rất khó bán, tôi còn phải vẽ tranh phố Hà Nội để sống và làm performance. Tôi vẽ phố cũng có duyên lắm và bán tranh cũng thuộc loại khá ở Hà Nội. Nhưng cũng có 2 lần tôi bán được performance art rồi đấy.
(Theo Đẹp)