Trần Thu Trang
(ttrang)
Điều hành viên
KO biết mình đã post bài trong này chưa........;
Cuộc sống cho ta nhiều điều.Đôi khi nó rất đơn giản, nhưng đôi khi lại là những khó khăn thử thách, như khi bạn đi du học, xa quê, xa bố mẹ. KHi ở nhà, sẽ cho là có gì đâu, ta tự lập thừa sức, nhưng nếu bạn đi rồi, mọi chuyện sẽ khác. Bạn vấp ngã, nhưng ko có ai giúp đỡ bạn cả. CHỉ cần một lời khuyên thôi, bạn sẽ đứng dậy ngay, nhưng chờ đợi mãi, ko có bàn tay nào chìa ra cả...
Những người bạn của bạn, có thể gặp nhau qua Y!M, nghe thấy giọng, nhìn thấy nhau, nhưng, tâm tư tình cảm đã xa cách theo khoảng cách địa lý. ĐÔi khi bạn thấy tình bạn là vĩnh cửu, nhưng thật là đau buồn, khi mà thứ tình cảm mà bạn cho là ko thể phá vỡ được, ko thể chia cắt thì lại ko tồn tại,vì ngay từ đầu nó đã ko có một nền móng vững chắc, tình bạn ấy chỉ được xây dựng trên sự ảo tưởng của một đứa khốn khổ, luôn tin tưởng vào những người bạn , mà ko biết có nên gọi là bạn ko khi mà mọi chuyện đã xảy ra...
KHi ấy, cuộc sống dạy cho ta nhiều điều. Cuộc sống "tôi luyện" cho chúng ta, đôi khi là chúng ta trở thành một cục đá lạnh, khí trơ trước mọi điều. Ko còn chờ đợi một bàn tay chìa ra nữa, bạn sẽ tự đứng dậy, bằng đôi chân của chính bạn. KO còn chờ đợi vào tình bạn hoàn hảo nửa vời nữa, bạn sẽ đi kiếm tìm một tình bạn mới, sẽ chăm chút cho nó hơn, ko còn ảo tưởng nữa, mà có thể là thực dụng hơn, nhưng là một sự thực dụng tốt. Cuộc sống ko có chỗ cho những người ảo tưởng, vì nó sẽ bị đào thải. Đó là những gì tối thiểu mà cuộc sống dạy cho bạn...
Đôi khi bạn muốn khóc, vì tưởng chừng mọi sự đã đổ vỡ,nhưng ko,bạn ko được khóc. KHóc ko giải quyết được gì cả. Bạn phải đứng lên. Vẫn biết vậy nhưng bạn vẫn khóc. Đó phải chăng là những gì mà cuộc sống dạy cho bạn nhưng bạn ko tiếp thu đựơc? chắc là ko, vì con người thì vẫn cứ là một con người, ko phải một tảng đá, có cảm xúc muh;
Thực dụng là một trong những điều cuộc sống dạy bạn. Khi bạn muốn khóc, bạn vẫn phải cười. KHi bạn ko muốn nói chuyện với một ngừơi, bạn vẫn phải tỏ ra tươi cười trước người đó.Khi bạn bực tức, bạn vẫn phải cố gắng để cho cơn bực tức được dồn nén. Bạn giả tạo uh, ko hẳn. Đó là những gì cuộc sống dạy bạn. Giả tạo quá thì ko tốt, nhưng đến một giới hạn nhất định, thì đó vẫn là một thứ có thể kiểm soát được, tức là ko đơn thuần xấu.
Bạn giao tiếp nhiều, quan hệ rộng ở một cái tuổi chưa đến vị thành niên. Đối mặt với nhiều type người, bạn có thể bị thay đổi dễ dàng. Nhưng cuộc sống ko phải chỉ là màu hồng, trong cuộc sống, bạn phải gặp nhiều type người, buộc phải sống hòa thuận với họ. CUộc sống dạy cho bạn cách ko bị thay đổi, hoặc là thay đổi thực dụng có lợi...
Hik, lâu lắm mới post bài dài thía. Tự nhiên thấy muốn post cái gì đó, thế là tuôn trào lun. MỌi người đọc xong đừng chê quá, kẻo ngượng:">;(chắc là nhiều cái sai lắm)
Cuộc sống cho ta nhiều điều.Đôi khi nó rất đơn giản, nhưng đôi khi lại là những khó khăn thử thách, như khi bạn đi du học, xa quê, xa bố mẹ. KHi ở nhà, sẽ cho là có gì đâu, ta tự lập thừa sức, nhưng nếu bạn đi rồi, mọi chuyện sẽ khác. Bạn vấp ngã, nhưng ko có ai giúp đỡ bạn cả. CHỉ cần một lời khuyên thôi, bạn sẽ đứng dậy ngay, nhưng chờ đợi mãi, ko có bàn tay nào chìa ra cả...
Những người bạn của bạn, có thể gặp nhau qua Y!M, nghe thấy giọng, nhìn thấy nhau, nhưng, tâm tư tình cảm đã xa cách theo khoảng cách địa lý. ĐÔi khi bạn thấy tình bạn là vĩnh cửu, nhưng thật là đau buồn, khi mà thứ tình cảm mà bạn cho là ko thể phá vỡ được, ko thể chia cắt thì lại ko tồn tại,vì ngay từ đầu nó đã ko có một nền móng vững chắc, tình bạn ấy chỉ được xây dựng trên sự ảo tưởng của một đứa khốn khổ, luôn tin tưởng vào những người bạn , mà ko biết có nên gọi là bạn ko khi mà mọi chuyện đã xảy ra...
KHi ấy, cuộc sống dạy cho ta nhiều điều. Cuộc sống "tôi luyện" cho chúng ta, đôi khi là chúng ta trở thành một cục đá lạnh, khí trơ trước mọi điều. Ko còn chờ đợi một bàn tay chìa ra nữa, bạn sẽ tự đứng dậy, bằng đôi chân của chính bạn. KO còn chờ đợi vào tình bạn hoàn hảo nửa vời nữa, bạn sẽ đi kiếm tìm một tình bạn mới, sẽ chăm chút cho nó hơn, ko còn ảo tưởng nữa, mà có thể là thực dụng hơn, nhưng là một sự thực dụng tốt. Cuộc sống ko có chỗ cho những người ảo tưởng, vì nó sẽ bị đào thải. Đó là những gì tối thiểu mà cuộc sống dạy cho bạn...
Đôi khi bạn muốn khóc, vì tưởng chừng mọi sự đã đổ vỡ,nhưng ko,bạn ko được khóc. KHóc ko giải quyết được gì cả. Bạn phải đứng lên. Vẫn biết vậy nhưng bạn vẫn khóc. Đó phải chăng là những gì mà cuộc sống dạy cho bạn nhưng bạn ko tiếp thu đựơc? chắc là ko, vì con người thì vẫn cứ là một con người, ko phải một tảng đá, có cảm xúc muh;
Thực dụng là một trong những điều cuộc sống dạy bạn. Khi bạn muốn khóc, bạn vẫn phải cười. KHi bạn ko muốn nói chuyện với một ngừơi, bạn vẫn phải tỏ ra tươi cười trước người đó.Khi bạn bực tức, bạn vẫn phải cố gắng để cho cơn bực tức được dồn nén. Bạn giả tạo uh, ko hẳn. Đó là những gì cuộc sống dạy bạn. Giả tạo quá thì ko tốt, nhưng đến một giới hạn nhất định, thì đó vẫn là một thứ có thể kiểm soát được, tức là ko đơn thuần xấu.
Bạn giao tiếp nhiều, quan hệ rộng ở một cái tuổi chưa đến vị thành niên. Đối mặt với nhiều type người, bạn có thể bị thay đổi dễ dàng. Nhưng cuộc sống ko phải chỉ là màu hồng, trong cuộc sống, bạn phải gặp nhiều type người, buộc phải sống hòa thuận với họ. CUộc sống dạy cho bạn cách ko bị thay đổi, hoặc là thay đổi thực dụng có lợi...
Hik, lâu lắm mới post bài dài thía. Tự nhiên thấy muốn post cái gì đó, thế là tuôn trào lun. MỌi người đọc xong đừng chê quá, kẻo ngượng:">;(chắc là nhiều cái sai lắm)